chap 2: Trên con hẻm vắng

- Tại sao chứ Sakura-chan?- Naruto không tránh khỏi ngạc nhiên. Cậu nhìn sang Sakura, rồi liếc xéo Karin... một cách âm thầm.

.

- À. Mình hơi mệt chút. Mình muốn nghỉ ngơi. Công việc dạo này bận rộn quá!

Cái lí do xưa lắc xưa lơ thế này ai mà tin nổi. Hơn nữa, vẻ mặt Sakura càng tỏ rõ điều vừa nói là dối. Naruto còn hiểu mồn một, huống chi là ai kia...

Naruto luống cuống. Chết tiệt, cậu ta bày ra cái trò này chủ ý để làm Sasuke và Sakura gắn bó hơn. Như thế này thì đổ sông đổ biển mất. Công sức bao luôn cả quán, chi trả mọi chi phí , còn thời gian vạch ra cái kế hoạch rõ hoàn hảo này nữa. Phải làm gì đó mới được, Naruto thầm nghĩ.

-Đi mà Sakura-chan. Lâu lắm đội bảy mới tụ họp đông đủ. Tớ rất muốn cậu đi đấy. Bữa ăn này tớ đãi mà, cậu không phải trả tiền đâu. Teme về mà, cậu không vui sao?- Phải dùng khổ nhục kế thôi, cầu trời khẩn phật cho nó có tác dụng.

- Tại sao tớ lại không vui? Vui chứ.

.

- Vậy thì cậu đi đi. Sakura-chan đi mới vui đúng không Sasuke?- Naruto quay sang Sasuke, nháy mắt ra hiệu.

- Hn. Tôi thì sao cũng được!- anh lạnh nhạt nói.

Đồ ngu, Teme chết tiệt. Sao đụng mới chuyện này cậu ta ngốc ra thế? Sasuke ơi, cậu dốt nát quá mà!!

Naruto thầm oán trách Sasuke. Bộ tên này lé hay sao mà không thấy cái nháy mắt đó?

Nhìn Naruto buồn cô lại thấy có lỗi. Cô đành đi. Thật lòng cô không thích thấy cảnh hai người kia tình tứ với nhau trước mặt cô.

- Thôi được, tớ sẽ đi. - Sakura nói khẽ.

Phù...

Naruto thở dài. Êm xuôi rồi. Tối về cúng ông địa mới được.

Cô nên cảm ơn Karin nhỉ? Nhờ ả mà cô có thể thôi đi cái tình cảm với Sasuke.

Trong suốt bữa ăn Sakura không nói gì. Chỉ lặng lẽ nhìn ai đó đang cười đùa với cô gái tóc đỏ. Không, không phải vậy đâu. Anh chẳng vui chút nào. Anh phát ngán với trò bám dai như đỉa của Karin. Naruto tất nhiên phải biết chứ. Cậu không nỡ dập tắt niềm vui của bữa tiệc nên chọn cách im lặng. Có thể đó là lựa chọn sáng suốt.

Sakura xin về sớm, xíu nữa sẽ quay lại, nhưng đâu ai biết... cô về... để vứt bỏ đi thứ đó... Thứ... có lẽ... đã được đem đi tặng... nhưng cô nghĩ... giờ ko cần nữa rồi...

Tuy nhiên... cô... vẫn... còn... chần... chừ... và... ngần... ngại.

Khoảng 21h , tiệc tàn. Ai về nhà nấy. Sakura sau khi quay lại với gương mặt vui vẻ che dấu thứ... gì đó... gọi là... đau..
Cô cũng rảo bước đi về.

Trên con hẻm vắng người, cô lê từng bước chân nặng nề mà con tim vỡ vụn. Cô đau lắm. Khoảng khắc nghe tin cậu ấy về, cô vui bao nhiêu. Nhưng khi có Karin theo bên cậu ấy, cô thất vọng bấy nhiêu. Bao công sức chờ đợi giờ đã lụi tàn. Cô cảm thấy mình như một con ngốc. Ngốc tới nỗi không biết mình chờ đợi vì điều gì.

Bỗng cô nhìn thấy bóng người. Ngoái đầu nhìn lại, cứ tưởng là tên tóc vàng bám theo hay lũ bạn nhiều chuyện lắm lời nào đó. Nhưng không, đó lại là Sasuke. Và còn một số thành phần bám đuôi mà cô không để ý.

- Có chuyện gì?- Sakura lạnh lùng hỏi. Lần đầu tiên đứng trước mặt anh mà cô không cười. Cũng không ngại ngùng hay e thẹn, đơn giản khuôn mặt cô bây giờ vô cảm hơn bao giờ hết.

- Cậu có chuyện gì sao? Suốt bữa ăn tôi thấy cậu chỉ im lặng?

- Thế thì đã sao? Tôi chẳng thích làm kì đà cản mũi phá hoại không gian đẹp đẽ của ai kia đâu! Vả lại tôi không hứng thú mấy với việc này!- Sakura bình thản đáp.

- Là vì... Karin sao?

- Karin?? Bạn gái cậu đấy à? Cô ấy thì liên quan gì ở đây? 2 người là một cặp tình tứ với nhau chút cũng chẳng có gì làm lạ!

Quay lưng lại với cậu con trai mà cô từng yêu nhất. Nhưng cũng từng ghét nhất. Yêu chỉ là quá khứ. Giờ trong lòng cô hối hận. Hối hận vì lãng phí 5 năm trời để yêu một người không yêu mình. Cô toan bước đi.

- T- Tại.... sao ... lại đổi cách... xưng hô với tôi?

Bước chân cô chợt khựng lại.

- Bởi tôi không muốn mọi người nghĩ là tôi thân với cậu!

- .....

Sasuke như chết lặng đi.

Anh chưa từng nghĩ có một ngày cô gọi anh lạnh nhạt, vẻ hồn nhiên đã biến mất khỏi cô gái mang tên loài hoa này.

Trên con đường đó, có hai người đang đối diện à không đối mặt với nhau. Một người con gái mỏng manh. Một người con trai lạnh lùng nhiều cảm xúc.

Giọng của Sakura run lên:

- Karin có thể trị thương bằng cách cho cậu cắn đúng không?? Lợi hại hơn cả thuật trị thương của tôi. Cô ấy đã giỏi lại còn rất xinh đẹp, so với cô ấy tôi chỉ là một bông hoa nhỏ bé. Cậu cảm ơn cô ấy khi hồi phục vết thương. Cậu xin lỗi cô ấy khi biết mình sắp giết cô ấy....

.... Còn tôi thì sao, lúc tôi suýt nữa chết dưới tay cậu, một ánh mắt nhìn tôi cậu cũng không có. Khi tôi trị thương cho cậu trong trận chiến cuối cùng với Naruto, một lời cảm ơn cậu cũng tiếc nuối mà không nói. Cậu thấy tôi ngốc quá phải không??

.... Tôi chờ cậu ròng rãi năm năm trời, lúc nào tôi cũng tin rằng ngày nào đó cậu sẽ đáp trả lại tình cảm của tôi. Nhưng trớ trêu thay, cái tôi nhận được.... không có gì cả!! Cậu lúc nào cũng nói tôi phiền phức, kém cỏi...

...Nhưng cậu chưa nói với Karin như thế lần nào. Không phải tôi cảm thấy mình thua thiệt mà tôi cảm thấy mình tồn tại cứ như làm vướng chân cậu. Suốt đời, cậu chẳng bao giờ công nhận tôi. Tôi cố gắng bao nhiêu thì cậu phủ nhận công sức bấy nhiêu. Cậu làm tôi đau lắm, cậu biết không? Thế nên... tôi tự nhủ sẽ không tiếp tục tình yêu đơn phương này nữa... Để cậu cảm thấy thoải mái hơn...

.

.

Từng câu từng chữ len lỏi qua dòng nước mắt mặn chát và chua cay, nỗi lòng cất giấu bấy lâu của cô đã được giải phóng hoàn toàn.

- Sakura!- Sasuke nắm lấy đôi tay nhỏ bé.

Gạt đi bàn tay ấy. Cô siết chặt nắm đấm:

- Từng đụng vào người tôi, tôi với cậu giờ không còn quan hệ gì nữa! Ngay cả bạn bè cũng không. Coi như chúng ta chưa từng gặp nhau. Tôi ước vậy đấy. Nếu không gặp cậu tôi sẽ không như bây giờ.

.

.

Sasuke đứng đó, ngước nhìn người con gái ấy đi khỏi tầm mắt anh. Nhớ lại quá khứ đầy tội lỗi của mình, nắm chặt thanh Kusanagi trên tay, anh ..... anh.... lần đầu tiên.. anh cảm thấy sợ đến như vậy.

........

.

.

Cô đúng là đồ phiền phức.

Không lo luyện tập nhẫn thuật mà suốt ngày lo yêu đương vớ vẩn.

Là ai?? Ai đã làm cậu ra nông nỗi này, Sakura!!

Cảm ơn cậu!!

Cái trò yêu đương đó thì có gì để mà thích thú!? Tôi và cô ta chả có lí do gì để thích nhau cả.

Xin lỗi vì tất cả.

Cảm ơn em, Sakura.

.

Cả không gian dường như lắng đọng lên. Bên lề đường, chỉ còn Sasuke... một mình...

- Sakura-chan, Teme... tới khi nào hai người mới chịu hiểu cho nhau đây?

Naruto sau cây cột đèn gục mặt xuống, đôi mắt đượm buồn thấy rõ. Cả Ino, Shikamaru, Sai, Hinata và Temari cũng im lặng.

Trên con phố, ánh đèn đường rọi xuống bóng chàng trai cao lớn đang đơ người.

Anh bỏ mặc cô. Anh chưa hề nghĩ đến cảm xúc của cô. Anh không thể hiểu được cô. Vì với anh khi đó, cô chỉ như bao người con gái khác. Giờ anh đã hiểu, tình yêu cô dành cho anh lớn lao biết mấy. Cô có thể vì anh mà làm tất cả.

Anh nhớ trước khi bước vào hành trình chuộc lỗi của mình, Naruto đã nói với anh:

- Nè teme, đừng nói với tôi là cậu không đoái hoài gì đến tình cảm của Sakura-chan đó nha!!

-....

.

.

- Chăm sóc cho Sakura dùm tôi!!- anh vừa nói vừa đứng dậy.

Đằng sau tên bạn thân tóc vàng không quên nhắc nhở anh một câu:

- Teme à, nếu cậu không muốn mất Sakura thì cậu phải tự mình biết làm gì đi. Tôi nghĩ không người con gái nào có thể chờ đợi suốt một khoảng thời gian dài đâu!!

.

.

.

Nghĩ lại thấy cậu ta nói đúng. Anh quá tự mãn rồi. Anh cứ nghĩ cô không bao giờ nói với anh những lời này.

Cô gái ấy, loài hoa anh đào. Thánh thiện và thuần khiết.

Hi sinh cả mạng sống để cứu anh. Có đáng không??

Anh có xứng đáng để cô yêu không??

Anh quyết định... không im lặng nữa. Đến lúc phải phân định rành rọt mọi chuyện. Hiểu lầm cứ nối tiếp thì đôi bên đều đau khổ. Chi bằng chấm dứt tất cả... bằng hành động.

Anh chạy đi. Họ chạy theo. Lặng lẽ.

Cô chạy đi, đôi chân cứ không ngừng gấp gáp giẫm đạp trên mặt đất. Nước mắt không ngừng chảy trên gò má ửng đỏ. Cô vẫn chưa thể buông tay. Cô còn yêu Sasuke nhiều lắm. Cô làm cậu ấy ghét cô luôn rồi. Cậu ấy sẽ không muốn nhìn mặt cô nữa.

Cô chạy thật nhanh, nhưng cô không về nhà. Cô cứ chạy, cứ chạy, cô không cần biết mình đi đâu, cô chỉ muốn cậu ấy không nhìn thấy mình nữa. Cô sợ khi phải đối mặt với người con trai đó.

Dừng lại, cô đã thấm mệt. Đây là một cánh đồng.

.

Trời đêm nay sáng thật. Nhiều sao. Nhìn lên trời cô ước gì có một ngôi sao băng. Để cô cho mình quay lại quá khứ. Khi cô chưa gặp cậu ấy.

.

- Mình vô dụng thật. Mình chỉ là một đóa hoa héo tàn. Còn Karin là bông hoa đỏ rực trong nắng sớm. Mình muốn Sasuke hạnh phúc, mình đau đớn cũng không sao. Miễn là cậu ấy sống vui vẻ. Nhưng mình... Tại sao lại khóc?? Không khóc. Mạnh mẽ lên. Cố lên. Mình vừa nói gì với cậu ấy? Mình vừa lạnh nhạt với cậu ấy. Mình vừa ...... A A A A

Sakura gào thét trong vô vọng. Tất cả đã xảy ra rồi. Cô đã nói rồi. Anh đã nghe rồi. Mọi chuyện kết thúc rồi.

- Hãy chấp nhận đi, Sakura, cậu ấy ghét mày rồi! Mày thật đáng chết. Mày là đồ ngu!- Nội tâm Sakura đang dằn vặt bản thân.

Cô là người có 2 tính cách. Như thiên thần bóng tối và thiên thần ánh sáng. Ngoài mạnh mẽ trong yếu mềm. Nó có cho cô lựa chọn đúng đắn?

.

" Không ngờ đây là lần cuối...

.... Mình sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa....

..... Hơn mười năm... Và... rốt cuộc...

..... Nó chỉ mà một tình yêu đơn phương....

Từng giọt nước mắt rơi làm nhòe đi cảnh vật xung quanh....

..... Không hơn không kém...

.

.

Nỗi thất vọng bao trùm lấy Sakura...

Cô khẽ nói...

....Chúc cậu hạnh phúc... Sasuke-kun....

.

Nhưng.....

------------------

Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau.

Ai còn đứng dưới mưa ngân nga câu ru tình...

.....

Sẽ là dối lòng khi em chẳng phải âu lo...

Lo em sẽ mất anh trong lúc yêu thương nhất...

Vì tình yêu mong manh hay em quá yếu mềm...

Người yêu ơi anh có biết.

Anh đưa em theo với, cầm tay em và đưa lối.

Đến nơi đâu em có thể bên anh trọn đời.

Nơi yêu thương không phôi phai...

Được bên nhau buổi sớm mai...

Quá xa xôi không anh ơi.

END CHAP 2

CONTINUE: CHAP 3: Đừng đi đâu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip