Tập 34: Bang Chủ Uy Vũ!

Trước ánh sáng huyền ảo của mặt trăng lưỡi liềm, La Trúc Hoàng đứng đó hiên ngang. Mái tóc bạch kim tung bay, bộ đồ đen huyền bí, đôi mắt đỏ tươi tựa phát sáng, chiếc mặt nạ màu bạc cũng tôn lên vẻ bí ẩn, Nhã ngồi trên vai lắc nhẹ đuôi. Những chi tiết đó gần như biến cô thành một sứ giả của bóng đêm, một vị sứ giả gọi tên "tử thần".

"Cô là ai?" Bạch Dạ Hỏa buông cây sắt xuống, miệng hét lớn, kì thực chưa từng thấy ai mang màu tóc bạch kim cả, và đây cũng là lần đầu hắn nhìn thấy Trúc Hoàng.

Sững người, Trúc Hoàng ngơ ra khi nghe câu hỏi. Chả lẽ lại phô trương bảo rằng chính cô đứng đầu Revenge, là người bắt 3 bang có tiếng phục tùng? Không không không, nghĩ tới là quá xấu hổ rồi, nghe cứ như cô kiêu ngạo lắm ấy.

Một lần nữa, đưa loa lên miệng, Trúc Hoàng lại hét lên một câu nói khiến tất cả gần như muốn té xỉu.

"Nhìn mà không thấy sao? Chị mày là "thủy thủ mặt trăng"."

Nhã nghe xong liền nhảy xuống vai của Trúc Hoàng, ôm mặt núp dưới lan can sân thượng. Chỗ của Quân và Thế Lâm, vừa nghe xong, Thế Lâm lăn đùng ra xỉu như chưa hề mong mỏi Trúc Hoàng tới, còn Quân thì xanh mặt cười ngượng ngạo.

"Nếu có ai hỏi chúng ta quen nhau không, thì xin hãy trả lời là "không" kể từ hôm nay và mãi mãi về sau!"

Gần đó, Bạch Dạ Hỏa mặt đen lại cực kì tức giận, hét lên.

"Đáng chết! Mau xuống đây!"

Từ trên kia, Trúc Hoàng lại hét lên.

"Hả!? "Sủa" gì cơ?"

"Cái quần què!" Bạch Dạ Hỏa bực tức hét lớn.

"Giề!? Đứa nào lấy quần đứa nào?" Trúc Hoàng lại lên tiếng.

Từ kế bên, Nhã nhảy lên cào vào mặt Trúc Hoàng một cái. Tất cả mọi người ở dưới không biết vì sao lại có cảm giác muốn vỗ tay tuyên dương. Sau đó, Trúc Hoàng bước xuống sân, mặt đối mặt với Bạch Dạ Hỏa,

"Xin chào, tôi là La Trúc Hoàng, hân hạnh gặp mặt cậu." Trúc Hoàng với vết thương trên mặt, đầu thì bị Nhã ngoạm lấy.

"Hừm, nghe nói cô là con gái, nhưng không ngờ lại trẻ như vậy." Bạch Dạ Hỏa cười khẩy nhìn xuống Trúc Hoàng.

"Chắc tôi nổi tiếng rồi nên mới được cậu đây biết đến nhỉ?" Trúc Hoàng cười khinh, ánh nhìn kiêu ngạo ngẩng đầu lên.

Bạch Dạ Hỏa không vui, ánh mắt sắc bén lướt qua Trúc Hoàng đầy vẻ thất vọng. Người đầu tiên hắn quan tâm ngoài Liên Ngọc chính là chủ của Revenge, cứ tưởng cô ta là một người đáng sợ, khí thế áp bức người thường. Nhưng khi gặp rồi thì đúng là thất vọng, chỉ là một cô gái nhỏ nhắn như bao người khác thôi, hơn nữa cái mặt nạ kia là sao? Thời trang kiểu mới à?

Vẻ mặt của tên này xem ra là đang coi thường mình! Trúc Hoàng nghĩ thầm.

"Dạo gần đây cô đem người đến nơi của tôi gây sự là có ý gì?" Bạch Dạ Hỏa cau mày.

"Ha ha, chuyện đó còn phải hỏi xem Bạch bang chủ đây là phóng túng đàn em hay là thả chó rong chơi rồi cắn người bên tôi thôi." Trúc Hoàng khoanh tay lại, ngẩng mặt nhìn Bạch Dạ Hỏa cười khiêu khích.

Bạch Dạ Hỏa đen mặt tức giận, ánh nhìn của Trúc Hoàng không sợ trời cũng không đất, khiêu khích như vậy thật khó để người nóng tính như Dạ Hỏa kiềm chế được.

"Vậy thì là lỗi của bên tôi, thay mặt bọn chúng, xin lỗi cô..." hắn nhấn mạnh từng chữ, đôi mắt đe dọa nhìn xuống Trúc Hoàng trừng mắt.

Đây là đang hăm he cô sao? Tên Bạch Dạ Hỏa này quả nhiên lỗi thời rồi, cả cách hăm dọa cũng lố lăng như này. Miệng nhoẻn lên cười nhẹ, Trúc Hoàng cao hứng muốn lấn tới để coi biểu cảm tiếp theo của hắn là như nào, có xì khói trên đầu không.

"Nhưng từ lúc đó đến giờ... Chúng tôi chưa nhận lời xin lỗi nên cũng hoàn toàn không có tội danh để kể rồi, Bạch bang chủ, mời về cho."

Trong ánh mắt của Bạch Dạ Hỏa như lóe lên tia lửa, gân xanh trên mặt cũng nổi lên gần hết rồi. Biểu cảm này thật khiến Trúc Hoàng cảm thấy vui vẻ, hưng phấn quá mức liền cười khúc khích ra miệng. Biết cô cố ý gây khó dễ cho mình, Bạch Dạ Hỏa muốn về cũng không được, những thiệt hại mà Revenge gây cho bang của hắn không phải là nhỏ. Bây giờ một câu "hoàn toàn không có tội" liền có thể đem tất cả mọi chuyện bỏ qua một bên sao?

"Ý của cô là gì?"

"Không phải rõ ràng sao? Tôi là muốn nói kể từ khi có chuyện xảy ra chưa hề nhận được câu 'xin lỗi' nào của bên Dead, nên tôi mới đem người đi trả thù, bây giờ nhận lại được rồi coi như đôi bên dĩ hòa vi quý không phải là hơn sao?" Trúc Hoàng cười vui vẻ nhìn Dạ Hỏa khiêu khích.

"Nhưng còn thiệt hại bên chúng tôi chả lẽ bỏ đi sao?" hắn hét lên đầy tức giận.

"Vậy ý Bạch bang chủ đây là muốn chúng tôi đền bù dù cho bên cậu mới là người gây sự sao?" Trúc Hoàng dửng dưng cất tiếng.

Không thể nói gì hơn, Bạch Dạ Hỏa ôm lấy ấm ức kéo hết bè phái ra về. Trúc Hoàng thấy như vậy cũng chỉ cười nhẹ, ánh mắt đầy vui vẻ nhìn theo phía sau. Khi đám người của Dạ Hỏa đi mất, Revenge như trúng số lớn, tất cả đều la hét mừng chiến thắng.

"Cái gì mà la? Mấy người các ngươi bộ không thể hòa hợp khi không có mặt của tôi sao? Nên nhớ các người không phải kẻ thù nữa mà là đồng đội, khi tôi tới thì thấy các người chả có chút ăn ý, tình thế hoàn toàn nghiêng về bên kia, nếu đến trễ thì có lẽ Thế "mâm" và Vũ Minh chết mất xác rồi!"

Trúc Hoàng tức giận quay lại hét to, giọng lớn có khác, tất cả mọi người đều nghe thấy rồi im bặt. Hài lòng với kết quả thì Trúc Hoàng quay người nhìn Quân bảo cậu gọi xe cứu thương.

"Tổng cộng người bị thương là 89, bao gồm cả nặng và nhẹ thêm cái tên Vũ Minh là tròn 90 phải không?"  Trúc Hoàng quay sang nhìn Nhã.

"Ờm, tôi đếm rồi, hoàn toàn không sai đâu." Nhã thì thầm bên tai Trúc Hoàng, cô mèo này lúc là người thì đã học giỏi, đặc biệt có trí nhớ siêu phàm.

"Trúc Hoàng."

Phía sau, tiếng của Vũ Minh vang lên khiến Trúc Hoàng hơi ngạc nhiên. Bị gãy tay không phải chuyện nhỏ, ít nhất cũng biết đau, nhưng anh ta thì hoàn toàn khác, cứ như chuyện này xảy ra thường xuyên nên không có gì phải hoảng.

"Sao?" Trúc Hoàng quay người lại.

"Làm sao mà cô lại đến trễ vậy? Không phải Quân gọi cho cô rất lâu rồi sao?" Vũ Minh cất tiếng nhìn Trúc Hoàng tò mò.

"Tôi tắm một lúc ấy mà." Trúc Hoàng cười nhẹ.

"Tắm gì mà lâu thế? Kéo dài hết 2, 3 tập." Vũ Minh nhìn Trúc Hoàng không cảm xúc, miệng lầm bầm.

Mặt cô đen lại, tức giận nhìn Vũ Minh. Vẫn giữ nguyên cái nụ cười đó, Trúc Hoàng xoay người "tặng" Vũ Minh một cú đá móc vào eo khiến cậu gục xuống đất nằm đó. Sau đó, Trúc Hoàng quay người hướng tới chỗ Quân tổng kết lại.

"Tính lại rồi Nhã à, người bị thương chỉ có 89 thôi, người đi luôn thì duy nhất chỉ có một."

Lúc đó, Quân đứng kế bên không khỏi giật bắn cả người vì hoảng sợ. Người bị thương như thế cũng dám đánh, không biết có ai mà cô có thể nhân từ bỏ qua không?

"Cho chừa cái tật ngu đần nhé." Quân thì thầm, ánh mắt nhìn Vũ Minh đáng thương.

End

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip