I-Bồ Công Anh

Giao mùa có lẽ lúc thời tiết như lật ván cờ ngửa, có thể từ nắng ấm sang se se lạnh rồi lại từ se se lạnh sang cái lạnh buốt với những con gió trời lồng lộng. Những ngày đầu tháng mười hai vẫn luôn lạnh lẽo và đìu hiu như vậy. Không còn ai thấy được cái nắng thu len lỏi qua từng tán cây, len lỏi qua từng kẻ tóc của các cô cậu học sinh nơi đây. Họ chào đón ngày hôm nay với cái cách không thể hợp lí hơn, người thì đeo khăn choàng cổ, người thì mặc dày cộm tới hai ba lớp áo, lại có những người tay trong tay ríu rít dắt nhau vô trường. Một buổi sáng êm ả, nhẹ nhàng.

Có cơn gió đìu hiu thổi nhẹ qua khuôn mặt và mái tóc của các cô cậu học sinh đang kêu trời vì tại sao vào cái ngày gió lạnh trời mang như hôm nay lại có tiết thể dục. Ai nấy đều co rúm người, cố gắng đứng sát nhau để thêm được chút hơi ấm nào hay hơi đó. Thầy thể dục thấy vậy cũng chỉ đành cho họ nghỉ tiết hôm nay nhưng họ vẫn phải ngồi lại dưới sân đến hết tiết. Như được mùa, mọi người ùa lại tụ tập thành từng đám to nhỏ khác nhau. Ai nấy đều có chuyện của riêng họ chỉ riêng một cậu học sinh mắt đeo kính tay đang lật những trang sách ngồi một mình một góc dưới tán cây bàng khá to. Cậu ta là Satang Kittiphop, một tên mọt sách chính hiệu, không bạn không bè, người ta hỏi thì cậu đáp chứ chưa bao giờ thấy cậu chủ động nói chuyện với ai bao giờ. Cũng như không ai biết quá nhiều về cậu ta chỉ biết cậu ta cứ như tên lập dị trong trường vậy

Hai thầy thể dục đang đứng tán ngẫu vài ba câu chuyện trên trời dưới dất, về vợ, về con hay về cái gì đó mà cũng chẳng ai thèm quan tâm đến. Hóa ra dưới cái trời lạnh như vậy đến giáo viên còn không muốn đi dậy thì huống hồ gì học sinh. 

Từng đợt gió nhè nhẹ rồi lại có đợt gió mạnh đến lạ cuốn theo cả đống lá khô rải đầy sân trường. Ấy vậy mà cái đám học sinh nam lớp mười hai kia vẫn có thể đá banh dưới cái tiết trời lạnh thấu trời xanh như này. Thậm chí còn có người cởi cả áo len chỉ mặc mỗi áo thể dục. Tiếng reo hò của mấy đứa con gái lớp dưới như khiến đám học sinh đó quên luôn cái lạnh 11 độ hôm nay . Đám con gái cùng lớp thì chề môi kì thị, chắc là họ đã quen với đám người điên điên khùng khùng kia, chúng nó chỉ đang thể hiện nhằm mục đích lấy le là chính. Nhưng dù sao thì đám học sinh đó cũng là thành viên của đội bóng ưu tú của trường mà, mang về biết bao cái giải lớn nhỏ cho trường. Ai trong trường mà không biết tới bọn họ

Thời gian cứ thế trôi qua, vẫn lẳng vẳng tiếng reo hò cổ vũ, tiếng nói cười trò chuyện, tiếng lật sách. Phải chính xác là tiếng lật sách. Nghe rõ mồn một trong không gian sôi động kia là tiếng cậu Satang đang lật những trang sách. Cậu ta thậm chí còn cầm theo cả bút mà ghi ghi chép chép, dường như cũng chẳng ai để ý cậu ta và cậu ta cũng chả thèm đá động tới ai. Chỉ chăm chăm đọc cuốn sách của mình. 

"Trang 127,127,127" Thi thoảng lại nghe tiếng cậu Satang tự nói một mình. Cậu ta vẫn ngồi đó lật qua lật lại từng trang sách, khi lại nhăn mặt, khi lại nhìn chằm chằm như thể một chi tiết nào đó trong sách đang làm cậu ta khó hiểu. Thấy cậu cởi kính, lấy trong túi áo cái khăn lau kính mà lau chiếc kính không hề mỏng của cậu ta. Chợt lúc cậu vừa đeo lại kính, một quả bóng lao đến đập thẳng mặt cậu khiến cậu không trở kịp mà ngã ra gốc cây phía sau, kính gãy làm đôi, cuốn sách vô tình do khi té cậu đã làm rách vài trang. Đám học sinh nam kia cũng theo đó mà nháo nhào chạy đến.

Satang lấy lại hồn mà nhìn xung quanh. Một đám người vây quanh cậu liên tục hỏi han, nhưng cậu chỉ thấy mắt mờ đi, tim đập nhanh, mặt đỏ bừng, tay đang che đi vết máu cam trên mũi. Bỗng dưng cậu thấy khó thở, cùng lúc tiếng chuông hết tiết vang lên cậu tìm đường lách ra đám người mà chạy thật nhanh lên lớp cùng cái kính gãy. Bỏ lại đám người đang ngơ ngác và cuốn sách với những trang sách bị rách xung quanh

" Cơ học lượng tử và thuyết tương đối " Winny ngước nhìn tên cuốn sách thầm nghĩ  đây là cái thứ một thằng nhóc lớp mười một đang học hay sao? Làm gì mà tìm hiểu mấy thứ cao siêu tới vậy. Winny là người đã đá trái bóng đó, do hơi lệch quỹ đạo kèm lực hơi mạnh nên mới thành ra như này. Cậu vừa tới vừa định xin lỗi thì thấy người kia hoảng loạn, chưa kịp dứt câu thì người kia đã bỏ chạy như thể bị ma đuổi vậy. Mọi người cũng giải tán mà về lớp, cậu cũng thuận thế mà cầm theo cuốn sách về lớp đương nhiên là không quên những trang sách bị rách ra. Vừa đi lên cầu thang cậu vừa đọc 

"Bản giao hưởng huyền diệu giữa lượng tử và tương đối" Đóng lại sách ngay mà chẳng cần đọc tiếp. Anh học giỏi thì có giỏi nhưng chưa tới cái mức này. Có lẽ không ai không biết đến Winny Thanawin trong trường này, là thành viên ưu tú nhất trong đội bóng trường với bảng điểm học bạ luôn lọt top 10 khối. Đẹp trai, ga lăng là những gì mà anh không thiếu. Thế nhưng nay lại gặp tình huống eo le như này làm anh đang khó hiểu không biết vì sao cậu nhóc kia lại bỏ chạy? vì quá xấu hổ chăng? hay vì quá sợ?

********

Tiếng chuông hết tiết vang lên. Học sinh chen nhau phóng ra cửa, chạy thẳng về phía căn tin để tranh nhau mua từng ổ bánh mì. Ở đây nếu không nhanh tay nhanh chân thì chả còn gì để ăn đâu. Winny anh thường sẽ ngủ hết cả giờ ra chơi, thậm chí là còn có lúc xin đi xuống phòng y tế chỉ để ngủ cả hai tiết còn lại của buổi sáng. Nhưng hôm nay mọi người lại thấy bóng dáng anh, tay cầm cuốn sách đi dọc dãy hành lang khối mười một. Anh dòm ngó từng lớp một từ a1 đến a10 nhưng chả hề thấy bóng dáng cậu nhóc kia đâu để trả lại cuốn sách kia kèm một lời xin lỗi. Anh lại đi vòng vòng qua các dãy hành lang, từ phòng máy, phòng họa nhạc. Đi qua dãy thư viện, dãy văn phòng, dãy nhà giáo viên nhưng cũng thả thấy cậu ta. Cuối cùng, anh đành phải quay về lớp khi nghe tiếng chuông kết thúc giờ ra chơi

Mấy ngày sau, dù đã cất công chờ đợi nhưng vẫn không thể nào kiếm được cậu nhóc ấy.

"Cái gì"

-"Mày từ từ, sao mà hét lên làm tao hết cả hồn"

Winny hét lên làm Gemini đứng kế bên phải giật nẩy mình

"Mày nói gì nói lại đi, nãy nghe không rõ"

-"Tao nói á là thằng nhỏ hồi bị mày cho ăn nguyên quả bóng á, nghỉ học hơn tuần này rồi"

"Gì sao tự nhiên nghỉ"

-"Ai biết cha, tao hỏi Fourth mới biết mà"

"Thằng nhỏ đó tên gì vậy"

-"Satang, Satang Kittiphop,ba mẹ là công nhân đã mất vì một vụ cháy ở công xưởng, hiện đang sống cùng bà ngoại"

"Còn gì nữa không "

-"Tao chỉ biết vậy thôi, Fourth chỉ hỏi được giáo viên nhiêu đó thôi"

"Aiz có khi nào vì tao mà người ta nghỉ học không Gem"

-"Ai bảo bữa đó ra vẻ với mấy đứa con gái chi?"

"Kì này toang tao rồi, Fourth biết nhà Satang không mày?"

-"Không mày, học cùng lớp nhưng nhóc Satang gì đó có nói chuyện với ai đâu"

Sau ngày hôm đó người ta vẫn thấy anh đứng chờ ngay hành lang mỗi đầu giờ và các giờ ra chơi. Đều đặn không vắng một ngày, nhưng anh vẫn không thể gặp được cậu nhóc ấy. 

Thắm thoát đã hai tuần qua đi. Cuốn Vật Lí Lượng Tử vẫn được Winny cầm trên tay, nhưng hình như nó là một cuốn hoàn toàn mới vì lớp seal còn chưa bóc ra. Anh vẫn đứng đó nhưng người cần thì không thấy.  Cậu nhóc tựa như lớp sương mờ lúc trời mờ sáng vậy thoáng chốc lại tan biến khi những tia nắng yếu ớt len lỏi qua từng khung cửa nhỏ. Cậu nhóc đó như đóa bồ công anh nhỏ vậy, chỉ một làn gió mà tan biến theo làn mây xanh. Hai tuần qua, cảm giác tội lỗi vẫn luôn đeo bám lấy Winny mỗi khi anh nhìn vào cuốn sách mới, mỗi khi anh nhìn cái bàn học trống trơ. Sự  ảm đạm và ảo não chiếm lấy anh, anh từ chối mọi cuộc đi chơi, đi đá bóng. Từ chối luôn những cái kèo với thằng bạn thân. 

Hóa ra con người ta có thể vì một người chưa bao giờ gặp mặt mà u buồn, tội lỗi và dằn vặt như thế.

Thoáng cái bây giờ đã 26, những ngày cuối cùng của năm. Trên những con phố tràn ngập tuyết trắng, thấy lũ nhóc đang nô đùa lăn lăn con người tuyết cuối cùng là tháo luôn chiếc khăn quàng cổ mà quàng lên cho người tuyết nhỏ, lại thấy dòng người tấp nập. Phải rồi sắp sang năm mới mà ai cũng tấp nập bận rộn. Hết hôm nay là đám học sinh cấp hai,cấp ba trong thành phố cũng được nghỉ rồi. Hôm nay trở trời, tuyết đột nhiên rơi dày đặc hơn mọi năm rất nhiều. Winny đang bước trên con đường hàng ngày, con đường quen thuộc nay phủ lên mình lớp áo trắng khiến anh có mấy không quen. Nhìn chiếc kim đồng hồ ở ngay ngã tư đường vẫn cứ quay đều. Anh hẫng lại một nhịp "Sắp qua năm mới rồi sao". Anh đứng đó miệng thở ra khói trắng, dường như đang nghĩ về điều gì đó. Chỉ thấy anh nở một nụ cười nhạt rồi lại đi tiếp.

-"Nè làm gì mà u sầu thế, cuối năm rồi vui lên đi"

"Ây đau, mới sáng sớm mà làm gì nhiều sức thế"

Gemini từ đâu chạy tới bá lên vai anh, sẵn tiện đánh anh một cái vì cái tội bỏ bạn bỏ bè mấy bữa nay.

-"Mốt đi nhậu bữa cuối cuối năm đi anh bạn"

"Không biết"

-"Ơ hay cái thằng này cứ như thất tình không bằng á"

Thật ra cái cảm giác này nó còn hơn là thất tình nữa. Hai người họ một người thì cứ luyên thuyên mãi, một người chỉ ậm ờ cho qua chuyện chứ cũng chẳng mấy để tâm

"Ê Gem, mày,...mày nhìn kìa"

-"Đâu Fourth đâu"

Winny đột nhiên đứng lại hỏi Gem làm cậu bất ngờ mà ngó đông ngó tây

"Fourth cái đầu mày chứ"

"Nhóc Satang"

Cậu nhóc với chóp mũi ửng hồng vì lạnh, với mái tóc chẻ ngôi ấy và cái khuôn mặt đó chắc chắn anh không thể lầm được rồi. Anh đã gặp được cậu



--------------------------------------------------------

Ồ hố hố, hello mọi người lại là con cá zàng màu xanh lá cây đây, mình trở lại với fic mới rồi đây. Hy vọng mọi người sẽ thích và ủng hộ nó nhé.

Thoại có dấu gạch là của Gem nhé!!!!!!!!!!!




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip