XI-Kem Dưa Hấu

Tối hôm đó, 4 người họ mở tiệc linh đình. Nhậu nhẹt đến nỗi ai cũng bất tỉnh nhân sự trừ Satang vì cậu không uống được bia. 10 giờ sáng hôm sau, Winny mới chợt tỉnh giấc do ánh nắng chiếu thẳng vào mặt, anh đưa tay xoa lấy hai bên thái dương. Do tối qua uống quá đà mà giờ đầu anh đau như bị ai lấy búa gõ lên đầu.

Chợt anh nghe thấy tiếng lục đục dưới bếp. Vừa mắt nhắm mắt mở đi xuống thì đã thấy Satang đang cúi người nhặt lấy mấy cái vỏ lon bia mà tối qua bọn họ nhậu nhẹt. Hay nói đúng hơn là đống hỗn độn tối hôm qua được Satang dọn hết

Winny nhìn thấy cảnh đó bỗng hững đi một nhịp. Anh tự nghĩ sao cậu nhóc của anh lại như vậy. Winny thật sự là từ lúc gặp cậu chỉ muốn ngày nào cũng được ôm cậu, muốn được nhéo má cậu, muốn được bảo vệ cậu. Thiệt sự chỉ đơn giản vậy thôi, thấy cảnh trước mắt anh có chút không nỡ 

"Em lên ghế ngồi nghĩ đi, em đâu cần phải dậy sớm dọn dẹp cái đống này đâu chứ?"

+"Nhưng mà em..."

"Anh biết là em có ý tốt nhưng mà em cứ nghỉ đi, để chỗ này anh dọn" 

Giọng Winny có chút căng thẳng làm Satang mếu mặt đành ngoan ngoãn mà ngồi trên ghế sofa. Một lát sau khi Winny đã dọn dẹp lại căn bếp. Anh tới cạnh Satang đang coi tivi, anh ngã đầu lên đùi cậu, anh thuận tay mà đưa tay lên nhéo má cậu một phát

Cậu nhìn anh mà nở nụ cười, một nụ cười hạnh phúc mà có lẽ trước giờ Winny chưa từng thấy. Cậu đưa tay nghịch nghịch tóc của Winny. Từ lúc biết điểm, Satang chỉ đáp lại Winny một câu

+"Em đã hứa thì em...em phải giữ lời"

Winny gặp Satang vào một sáng thu se lạnh, anh chờ cậu cho tới khi tuyết dần buông trên những căn mái nhà, cuối cùng nhận ra mình đã thích Satang vào ngày mà pháo hoa rực rỡ dưới bầu trời đêm đầy những đám mây che lấp đi những vì sao sáng và rồi vào một chiều hè râm ran tiếng ve sầu họ đã yêu nhau 

Địa cầu là một hình tròn và địa cầu nơi ta đang sinh sống cứ ngày ngày mà quay quanh khối cầu rực lửa. Kéo theo là hàn vạn quy luật của tự nhiên cứ theo lẽ thường tình mà tiếp diễn.

Winny từ nhỏ vốn đã hiểu chuyện, ngày chú mèo cưng của anh rời xa khỏi vòng tay của anh, anh không khóc, chỉ dám nén nỗi buồn trong lòng vì anh hiểu rằng mọi sinh linh rồi sẽ một ngày an yên dưới lòng sâu hai tất đất. Đó là quy luật tất yếu

Kể cả cái cậu nhóc đang bên cạnh anh lúc này cũng vậy. Anh không dám nghĩ tới ngày đó, anh chỉ biết rằng được ở bên cạnh cậu là điều anh mong muốn nhất lúc này. Anh chỉ mong rằng một ngày trời đông giá rét khi anh ở mắt ra vẫn thấy cậu đang nằm bên cạnh mình, vẫn đang trong vòng tay ấm áp của anh

Những ngày sau đó, không có ngày nào là Winny vắng mặt ở nhà Satang. Không đến vào lúc sáng sớm thì đến vào lúc tối muộn thế là sẵn ở lại qua đêm luôn. Winny dành hết mọi công việc bắt cậu phải ngồi yên thì anh mớ chịu

+"Anh...để em tự làm"

"Em cứ ngồi ở đó giúp anh"

+"Nhưng em lớn rồi, anh...anh cứ làm như em là con nít"

"Em lớn nhưng em hậu đậu"

"Để em làm anh sợ anh phải đưa em làm bệnh viện 1 ngày 8 lần"

Satang bất lực đành để anh làm hết việc trong nhà, từ dọn dẹp đến nấu ăn. Thiếu điều tới lúc ăn còn muốn tự mình cho Satang ăn. Xong việc lại tới ôm cậu rồi nhéo má cậu, nhéo tai cậu như thể là hết một ngày

Mùa hè còn dài

Dưới cái nắng như lửa đốt, ai ấy chỉ đều muốn ở trong nhà chứ cũng chẳng ai muốn đi ra ngoài lúc này. Winny vừa đi mua kem về, mở cửa ra thấy Satang đang nằm dài trên sofa coi tivi. Nhưng lại có hai hình bóng quen thuộc dưới bếp.

Là Gemini và Fourth

"Hai đứa bây tới đây lúc nào, sao không nói tao một tiếng"

-"Nhà tao thì tao thích đến lúc này tao đến chớ" Gemini nhanh nhảu đáp lời

Thật ra nhà Winny hay nhà Satang hay nhà Fourth thì ở đâu cũng là nhà của Gemini thôi. 

"Tới đây làm gì"

-" Tới rủ đi biển"

"Ngay bây giờ"

-"Chứ sao, mày không thấy tao với Fourth đem theo cả vali à"

"Sao mày không báo với tao trước"

-"Thì giờ báo rồi nè, mày lo lên soạn đồ đi"

"Au, nhưng mà đi rồi ở đâu"

-"Mày khỏi lo vụ chỗ ở, chỉ cần lết cái xác đi thôi"

*"Còn Satang nữa p'Winny"

"Satang thì khỏi lo, anh có đồ sẵn rồi"

Satang lúc này mới từ trên sofa đi xuống bếp.

*"Này Satang, cậu lên chuẩn bị đồ đi"

+"Mình cũng phải đi nữa hả Fourth?"

*" Bắt buộc, vì mình mua vé xe rồi "

Satang mặt khó hiểu đi lên trên xếp đồ. Cả tuần này mẹ Winny về bên ngoại của anh thế nên anh được nước đưa Satang về nhà ở, vừa tiện coi nhà cho mẹ lại vừa có thể chăm sóc cho cậu

+"Anh, anh có mua kem dưa hấu cho em...không?"

"Dĩ nhiên sao anh quên được, để lát anh đưa"

Satang đột nhiên níu lấy áo của Winny. Winny quay lại nhìn cậu, thấy mặt cậu trầm xuống

"Em sao vậy..?"

+"Em không đi được không...?"

+"Em sợ..."

Trước giờ Satang chưa bao giờ đi đâu quá xa, cậu vẫn còn sợ tiếp xúc với quá nhiều người. Lần cuối cùng cậu chịu đi một nơi đông người đó là đêm hội trại và từ đó đến giờ ngoài trường học ra thì cậu chỉ tới nhà Winny. 

"Có anh đây rồi không việc gì phải sợ"

"Nếu không có em thì anh cũng sẽ không đi"

+"Nhưng mà..."

"Tin anh nhé, sẽ không có chuyện gì xảy ra"

Satang chỉ đành gật gật đầu rồi phụ anh xếp nốt đống đồ vào vali. Chuyến đi 3 ngày 2 đêm của bọn họ không cần bàn bạc từ trước. Thật ra đây cũng chẳng phải lần đầu mà Winny gặp tình huống này. Đã nhiều lần Gemini toàn tới nhà anh mới nói, làm anh phải vội vội vàng vàng biết bao nhiêu lần

-"Nào chúng ta lên đường thôi, ra bến xe lẹ thôi chứ không xe đi mất"

Tới bến xe, Satang còn chưa cả bước lên xe đã cảm thấy chóng mặt, say sẫm mặt mày. Cậu ghét phải đi xe đường dài. Lần này chỗ ghế của bọn họ lại giống y đúc cái hôm đi cắm trại

+"Anh,...em muốn ngồi cạnh cửa sổ"

Winny cười cười xoa đầu cậu rồi nhích cho cậu vào trong ngồi. Xe bắt đầu lăn bánh, từng hàng cây cứ thế bị bỏ lại phía sau. Lần đầu tiên Satang có cảm giác này. Cậu không khỏi lo lắng trong lòng khi nghĩ tới cảnh có quá nhiều người xung quanh cậu. Nhưng rồi cậu lại quay sang nhìn Winny, lại thấy yên tâm trong lòng

Cậu có anh rồi mà

Satang chọt chọt vào cánh tay của Winny

+"Anh đang nghe nhạc gì vậy,..."

"Em muốn nghe thử không?"

Satang gật gật đầu, Winny tháo một bên tai nghe mà đeo cho cậu. Winny thuận tay mà đưa đầu cậu tựa lên vai anh. 

Một chuyến đi mới, một trải nghiệm mới

***

Hello mọi người nò. Mọi người thấy cảnh đeo tai nghe này quen honggggggg





Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip