XVI-Khi Tuyết Rơi

Chẳng mấy mà mùa đông kéo đến. Như lẽ đương nhiên tuyết lại bao phủ lấy những khung mái nhà cũ kĩ.  Những nhánh cây ven đường cũng theo đó mà ngày một trĩu nặng

Winny chợt hắt xì khi cơn gió lướt ngang mặt, hôm nay là ngày đi học cuối cùng của kì một trước khi Satang được nghỉ giữa năm. Từ ngày hôm ấy, Winny vẫn luôn đợi Satang mỗi khi cậu đi học về cho dù là ngày nắng chang chang hay mưa tầm tã.

Một lát sau anh đã nhìn thấy cậu bé của anh đang lon ton chạy tới chỗ anh đứng.  Có hạt tuyết còn đang cố bám víu lấy sóng mũi của cậu, làm cho chóp mũi cậu đỏ ửng lên. Chợt Winny nhớ về cái ngày đầu tiên sau khi cậu biến mất hai tuần, cậu cũng xuất hiện với chóp mũi đỏ ửng và tông thẳng vào cái cây trước trường

+"Anh đợi em lâu chưa?"

"Cũng không lâu lắm" Winny vừa nói vừa lấy khăn choàng cổ của mình quấn cho cậu.

"Ăn mặc như vậy sẽ dễ bị bệnh lắm" 

Satang nhìn anh mà khóe miệng không tự chủ được dâng cao. Cậu đưa bàn tay của cậu ra trước mặt anh. Winny hiểu ý mà nắm lấy cậu.

"Tay em cũng lạnh quá"

+"Chắc là...thiếu hơi ấm từ anh đó"

"Em cứ dẻo miệng"

+"Em không có,em chỉ nói thật thôi"

Ngày lại ngày tuyết rơi ngày càng dày đặc vào tuần cuối cùng của năm. Khi mọi người đang háo hức cho kì nghỉ giáng sinh và cả lễ tết dài 2 tuần thì ngôi nhà của Satang vẫn ảm đạm như ngày nào. 

Khi Satang còn đang lật đật ở dưới bếp thì nghe tiếng gõ cửa. Cậu vội vội vàng vàng chạy ra mở cửa lại vô tình vấp chiếc ghế đẩu ở giữa nhà. Không buộc miệng mà kêu lên một tiếng. Cậu mở cửa hóa ra là Winny

"Em lại té à"

+"Đau một chút"

"Đâu đưa anh coi"

Anh để cậu ngồi lên bàn, tuy vết thương cũng chẳng nghiêm trọng như do cậu mặc quần đùi nên bị trầy da. Winny đành phải lấy băng keo cá nhân dán vết thương lại cho cậu. Cậu thì ngồi đưa tay nghịch nghịch mấy sợi tóc còn dính tuyết của anh. Rồi cậu lấy hai tay bịch hai tai của anh lại

"Em đang làm gì"

+"Sưởi ấm cho tai anh, nó lạnh"

+"Mà sao anh lại qua đây?"

"Nhớ em nên anh qua, không được sao?"

+"Không có, anh muốn qua lúc nào cũng được"

"Mà Tang này, kì nghỉ này em tới ở nhà anh nhé"

+"Hả?"

Tối hôm trước, Winny đã có một bất ngờ không hề nhỏ. Hay nói đúng hơn bất ngờ đó làm anh lo sợ. Trong bữa ăn tối mẹ Winny nhìn chằm chằm vào Winny, ánh mắt đầy nghi hoặc và phán xét

"Winny này, con là đang có người yêu đúng không?"

Winny đang nuốt cục cơm, bỗng dưng thấy cổ họng nghẹn ứ.

"Mẹ nói gì vậy, con không có"

"Khỏi phải chối, hôm trước mẹ đi ngang trường cấp ba cũ của con thấy con đang nắm tay đứa nào đó mà?"

"Mà nếu như mẹ nhìn không nhầm thì thằng bé là thằng bé từng qua nhà mình ngủ lại, có đúng không"

Mặt Winny nếu nhìn vô thì chắc chắn đang hiện lên hai chữ sợ hãi. Anh sợ rằng mẹ sẽ bắt anh chia tay với Satang. Sợ rằng mẹ anh sẽ không chấp nhận con người thật của anh. Nhưng tất cả cũng chỉ là do anh đã quá lo sợ mà nghĩ nhiều, mọi việc thật ra chẳng nghiêm trọng đến thế

"Ý của mẹ là..."

"Kì nghỉ tới con dẫn NGƯỜI YÊU của con đến nhà mình được không"

Mẹ của Winny đặc biệt nhấn mạnh chữ NGƯỜI YÊU làm anh sởn gai ốc

"Mẹ nhớ con có kể với mẹ là người yêu của con cha mẹ mất sớm, nên ắt hẳn giáng sinh này sẽ buồn tủi lắm đó"

"Mẹ không buồn sao?"

"Tại sao phải buồn?" 

"Vì con..."

Chưa kịp đợi Winny đáp lời, mẹ của anh đã cầm lấy tay anh

"Chỉ cần con được hạnh phúc thì mẹ đã thấy vui rồi, con không cần phải lo nghĩ điều gì hết"

"Cuộc sống ngắn ngũi lắm, cứ làm điều mình muốn con à. Không cần phải dòm ngó ánh mắt của người khác. Con cứ sống cuộc sống của mình là mẹ đã thấy hạnh phúc lắm rồi"

Mọi việc như ngoài tầm dự liệu của Winny, vì vốn dĩ anh dự định sau này khi anh đã có công việc ổn định anh mới công khai với mẹ. Nhưng anh không ngờ là mẹ anh đã biết chuyện từ lâu.

"Thế mai con dẫn em nó qua ra mắt mẹ"

"Để đó mai mẹ sẽ trổ tài nấu ăn cho con rể tương lai của mẹ"

Winny không nén nỗi cảm xúc vui mừng mà nhào tới ôm lấy cổ của mẹ

"Cảm ơn mẹ vì đã hiểu con"

***

Satang nghe xong câu chuyện vừa thấy vui vừa thấy lo. Vui vì mọi thứ diễn ra suôn sẻ tới mức không ngờ, còn lo lắng là vì trước giờ cậu chưa bao giờ gặp tình huống này bao giờ

"Thật ra mẹ anh kêu em tới ở luôn với nhà anh cũng được"

"Đằng nào cũng chỉ có hai mẹ con anh"

Satang nhìn anh rồi lại nhìn lên bàn thờ của cha mẹ mình. Chợt cảm thấy cay cay khóe mắt, đã lâu rồi cậu chưa thấy cảm giác được người khác yêu thương đến mức này. Thấy cậu đôi mắt đỏ hoe, lại đang lóng lánh lớp nước trong trên khóe mắt. Winny liền ôm cậu vào lòng

"Anh sẽ bù đắp những tình thương mà em xứng đáng có"

Winny vừa lau nước mắt vừa đưa ngón út ra trước mặt cậu. Cậu cũng đưa ngón út của mình ra ngoắc vào ngón tay anh

+"Anh đã hứa rồi nhé"

"Thế giờ chuẩn bị đồ đạc nhé"

Loay hoay mãi tới đầu giờ chiều, cuối cùng Winny cũng đã lôi được Satang tới nhà. Bởi vì cậu cứ vừa đi trên xe taxi vừa sợ. Lắm lúc lại muốn quay về nhà, Winny phải trấn tĩnh cậu một hồi, cậu mới chịu xuống xe

Ngay khi vừa tới mẹ của Winny đã hăng hái chạy ra đón cậu con rể tương lai. Bỏ Winny một mình với đống đồ đạc của cậu. Như thể Satang mới chính là con ruột vậy.

"Nào nào thế để mẹ đi mua đồ tối nấu cho hai đứa nhá, giờ hai đứa lên phòng nghỉ đi"

Trước khi đi còn không quên nói với Winny

"Mẹ trước giờ cứ nghĩ con của mẹ có mắt như chột chứ, nhưng hóa ra cũng có gu"

"Kìa mẹ, con trai của mẹ thì phải giống mẹ chứ"

Satang đứng phía cầu thang nghe thấy cuộc trò chuyện ấy, cậu biết rằng cái con người ngày ngày đón cậu tan học kia chắc chắn là người cậu muốn ở bên cả đời này

***

Zo zo zo hello mọi người nha, tui trở lại rồi đây




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip