ngoại truyện một xíu.

Lớn lên chưa bao giờ dễ dàng.
Lớn lên chưa bao giờ dễ dàng với một người con gái
Lớn lên chưa bao giờ dễ dàng với một người con gái không có anh chị em bên cạnh.
Lớn lên chưa bao giờ dễ dàng với một đứa con gái không có anh chị em, lại còn một mình sang đất nước xa lạ làm việc nuôi cả gia đình.

Màu vàng hiu hắt từ cột đèn ngã xuống dưới lòng đường. Tuy nằm trong khu phố thuộc dạng khá ở Seoul, nhưng có vẻ con đường dẫn về nhà Sana sẽ không phải là một con đường sầm uất với nhà hàng thịt nướng hay các quán cafe bóng đá ban đêm. Nó trầm lặng, im lìm, chỉ có màu đèn của vài ba căn biệt thự sáng đèn ẩn khuất sau dàn cây, lác đác những chiếc ô tô tải từ những gia đình lao động nằm cuối ngõ.

Minatozaki về nhà sau tối tăng ca. Tiếng sếp vẫn ì ùng bên tai và tập tài liệu dày cộp chưa được giải quyết nặng trịch trong cặp. Lương thì chưa thấy nhưng việc thì vẫn chất theo từng ngày.

Nàng nhẩm đếm. Cột điện thứ 12 rồi. Từ cột đèn này, đi thêm tầm 25m nữa đã có thể nhìn thấy nhà Nàng đã sáng đèn hay chưa. Nàng dừng lại, ngẩng đầu hướng về phía toà chung cư góc bên trái khuất sau phía hàng cây. Sana giao kèo với em thế. Khi về nhà em hãy bật hết điện, chị muốn nhìn thấy nhà mình có hơi ấm của em.

Em ở đây, là cô người yêu nhỏ Chou Tzuyu.

Một căn hộ sáng đèn khi con đi làm về, bước vào có mùi đồ ăn đang nấu và dĩ nhiên, một người nở nụ cười đón con trở về, được gọi là Nhà.

Sana từng ngồi trong vòng tay rộng lớn mà nghe những lời thủ thỉ đó từ ông nội mình khi còn nhỏ. Nàng đục  khắc hình ảnh đó vào tâm trí, tỉ mẩn hơn 20 năm nay vẽ từng nét rụt rè vào bức tranh định nghĩa bình yên. Và khi Tzuyu xuất hiện, em bắt đầu tô những màu sắc vào bức tranh của nàng, hoàn hảo những gam màu dành cho cuộc đời nàng, cùng nàng cầm tay mà vẽ thêm những nét màu rực rỡ. Và Sana đã an tâm gật đầu khi nghĩ em sẽ là một mảnh ghép quan trọng nhất của bức tranh.

Một người con gái mang cảm giác người khác muốn quay về.


Sana mở cửa thật nhẹ. Tiếng nhạc phát ra từ Ipod trong phòng khách. Tzuyu luôn thích nhà mình có âm thanh, khi em về luôn mở nhạc. Con Thè Lè đang ngủ vắt trên ghế, vẫy đuôi hững hờ.

Con mặt choá đó chẳng bao giờ hồ hởi với nàng.

Em ở trong bếp, bận rộn với bữa tối. Bờ vai nhỏ, dáng người cao, tóc buộc hờ, tạp dề thắt nơ sau lưng, đó là người yêu nhỏ của nàng...
Tiếng sùng sục của nồi canh cùng hình bóng em kích thích bước chân nàng đến nhanh hơn.



Chou Tzuyu giật mình. Sana ôm siết lấy em, nàng dụi mặt vào lưng em rên lên vài tiếng ư ử

- ôi, sao chị về sớm thế?

Em để Sana với cặp mây hồng của nàng yên vị trên vai, sau khi nêm nếm lại lần cuối mới cầm lấy tay nàng chạm tay mình vào ngón giữa của nàng rồi lồng vào nhau, vừa khít.
Sự mềm mại từ nàng khiến em thoả mãn, khẽ ngã đầu sang, nhưng không thấy nàng nhướng lên như mọi lần.

- Ơ, chị làm....

Tiếng nói sắp thoát ra bỗng nhiên im bặt. Tzuyu không dám quay đầu lại nữa,chỉ khẽ liếc và thấy nàng gục xuống vai mình. Ôi, Sana thân yêu của em....

-Cho chị ôm một tý thôi...- Minatozaki thì thầm, len lỏi vào lớp vải sau vai giọng nghèn nghẹn.

Tiếng nấc thoát ra nhỏ xíu, rồi lớn dần, rơi tí tách xuống chân Tzuyu, và biến thành 1 cơn mưa rào sau cái quay lưng của em để rồi bị quấn đi mất hút trong ngực em người yêu.

Ôi Minatozaki của em, đã mỏi mệt đến thế này rồi.

Chou Tzuyu quay lại, vòng tay ôm chặt chị người yêu vào ủ trong mình. Bàn tay xoa xuýt từ tóc xuống vai, cố gắng trấn an lại người yêu đang run lên từng đợt dù cho cơn bão nhỏ từ nước mắt Sana đang cuộn vào trong tim mình. Em sẽ vỗ về chị bằng âu yếm. Em sẽ mang những nụ hôn rải xuống tóc, xuống trán, trượt xuống sống mũi cao, vụn vặn níu lấy mắt ậng nước má hồng và lau khô nó. Em sẽ Cứ thế cứ thế đuổi những giọt nước mắt bị bắt đi, giải thoát cho chị người yêu em khỏi buồn tủi.

- em ở đây rồi. Ngoan ngoan

Chou Tzuyu lặp lại tên nàng, hiền từ và ấm áp khi mà chính em cũng đang run rẩy vì những tổn thương chưa được  gọi tên từ người đang vùi trong lòng mình. Sana thổn thức từng tiếng nấc nghẹn, để mùi hương hoà quyện vào mùi hương, để yêu thương lại sánh đôi cùng yêu thương.

Xin hãy dùng dịu dàng lau đau khổ của chị, xin hãy bao bọc trái tim chị vào chân thành độc nhất của riêng em. Xin em

"Sana của em, Sana tài giỏi nhất thế giới của em" - Sana nghe giọng em thủ thỉ khi cả hai đã yên vị trên salon, nàng dựa cả thân thể xuống em, tiếng nấc đã ngắt nhưng tiếng tim vẫn thình thịch mãi chưa ổn định lại. Sana đỏ mặt, trộm ngước lên nhìn Chou Tzuyu. Tzuyu rải những nụ hôn nhỏ xíu lên tóc nàng. Nhẹ nhàng và vụn vặt đến mức nàng tưởng như em đã ngủ quên đi mất sau trận khóc gió mưa ban nãy. Tiếng điều hoà kêu ro ro. Sana co mình lại,Tzuyu kéo chăn ủ lên người cả hai. Nàng yêu đến chết cách người yêu nhỏ kéo nàng trở về với chính nàng, mạnh mẽ khôn ngoan thành đạt; thế mà vẫn ôm ấp bảo vệ nàng trong chính nàng, một nàng khác, cần một sự bảo hộ và yêu thương dịu dàng.







Bỗng nhiên nàng nhớ đến câu hỏi được đặt ra với tông cao như 1 con thú từ tên người yêu cũ: rằng tại sao nàng dám chia tay hắn, hắn có đéo gì không có mà nàng lại bỏ hắn đến với 1 con nhóc con vắt mũi còn chảy, vạ vật trong căn trọ cấp bốn cùng 3 tủ sách 56 quyển sổ tay cơ chứ

Ôi thứ ngu dốt và ích kỉ đó, nó không thể hiểu.

Khi một người phụ nữ xinh đẹp và giàu có và thành đạt, họ không cần 1 thằng đàn ông để áp đặt hay che chắn cho họ, họ cần 1 người phụ nữ để được bảo vệ cái tôi của mình.

Ôi những phù phiếm mà trần gian ham thèm đâu có quý báu gì bằng nàng có em?

Nàng chỉ cần em.

Chỉ cần Chou Tzuyu, đời nàng đã trọn hạnh phúc
















Nhưng mà con Thè Lè sao lại ở đây nhỉ???? Nó lảng vảng dưới hai chân nàng và em là ý như nào ý nhỉ??? Vẫy đuôi, nhìn, nhìn nhìn????????


Chou Tzuyu như bắt được ngay tín hiệu từ mấy cái vẫy đuôi rối rít. Em nhanh chóng luồn khỏi nàng, cười hì hì

"Chị iêu ơi em đưa cục cưng đi chơi một tý nhé"

Thế rồi lỉnh mất!!!!!

😀😀😀



BIẾT NGAY MÀ NUÔI CHÓ KHÔNG BAO GIỜ LÀ TỐT ĐẸP CẢ  MÀ!!!!!

CHƯỚNG MẮT!!!!

Vô duyên vừa thôi con Hồ Ly ăn nhờ ở đậu nhà bà ạ đừng để bà ném vào nồi!!!

====

Trong mắt mình Sana chưa bao giờ là người con gái dễ bắt nạt hay ngu ngơ yếu đuối cả :)) nhưng khi ghép vào với Tzuyu, một đứa trẻ cao lớn hơn, khí chất áp người hơn, nhưng lại yếu đuối mềm mỏng hơn thì lại rất đẹp đôi. :))
Mình đã vẽ rất nhiều về cảnh tượng trong shot này . mình nghĩ trên đời này, khi mình hạnh phúc, mình sẽ thấy bình yên. Và vì vậy nên dù chúng ta có đang ở những ngày đổ vỡ, những ngày bão giông, những ngày trống rỗng thì cũng nên tự mình phấn chấn mà nói rằng chúng mình đang trong những bức trang thôi, và người cầm màu sắc cùng ta cần phải kiên nhẫn mới hoàn thành bức tranh được ^^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip