Chương 2: Dục vọng
Ting... tong... ting... tong...
Chiếc kim đồng hồ treo tường chỉ đến số chín, phát ra chín tiếng chuông báo giờ, phảng phất như thông báo, thời gian yêu đương đã hết, cần trở về với thế giớ thực tại.
Chu Tử Du ôm chặt Sa Hạ vào lòng. Chu Tử Du đột nhiên mở mắt, phát hiện mình đang năm sát vào một cô gái đang khỏa thân, thân thể này thật ấm áp, thật mềm mại, cô rất muốn lại ôm ấp một chút, nhưng mà nên tỉnh lại thôi, thời gian dạy học đã hết, cô không muốn cho những người giúp việc nhàn rỗi có chuyện để buôn.
Đẩy cô gái bên người ra, Chu Tử Du ngồi dậy, nhăn trán nhíu mày, nhớ ra cô còn có việc phải xử lý. Trước đây cô luôn chuẩn bị trước, nhưng hôm nay là chuyện ngoài ý muốn, vẫn xử lý được, nếu không thể sẽ để lại hậu quả khó lường.
"... Tử Du", Sa Hạ lúc tỉnh lại, phát ra tiếng nói mơ màng nũng nịu, nàng vừa mới nếm thử mây mưa, cảm thấy thân thể đau đau, lại thấy vui mừng cho quan hệ mới của hai người, bọn họ đã đi đến bước này rồi, đây quả là món quà sinh nhật đẹp đẽ.
"Tử Du có cái đó... thì... thì Sa Hạ cảm thấy mọi thứ càng lúc càng sai... Nàng vẫn không tin được là Tử Du lại sở hữu vật đàn ông đó, đã vậy nó còn... to...
"Mặc quần áo vào đi!" Chu Tử Du đặt tay lên trán, lộ ra một vẻ mặt không kiên nhẫn."Còn nữa, gọi tôi là thầy".
Cô mặc dù lưu luyến sự mềm mại tuyệt vời của nàng, nhưng không nghĩ đeo gông vào cổ. Nếu lỡ cha mẹ hai bên biết được, khẳng định là sẽ xúc tiến hai người qua lại, mau chóng kết hôn. Cô không muốn phải làm theo sự sắp đặt. Hồng nhan tri kỷ của cô còn nhiều lắm, không đến lượt cô nàng này đâu.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên của nàng, cô đã phá vỡ nguyên tắc của chính mình, tuyệt đối không chạm vào 'xử nữ'. Thật không hiểu mình sao lại làm thế, cho dù nàng có ngọt ngào, thì cô cũng không thể làm việc nhất thời xúc động như thế chứ. Bây giờ phải nhanh giải quyết mọi chuyện.
Đột nhiên, Sa Hạ cảm thấy lạnh, mặc dù vẫn đắp chăn nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh, giống như nghe thấy tiếng băng vỡ. Giấc mộng vừa rồi đã kết thúc, chỉ cách có mấy giây mà thế giới đã thay đổi rồi.
"Du... định đi đâu?" âm thanh nho nhỏ phát ra, nàng vẫn dũng cảm mở miệng.
Chu Tử Du không trả lời, mặc xong quần áo, cũng không liếc đến nàng một cái, lập tức mở cửa ra khỏi phòng, nàng chỉ nhìn thấy một cái cánh tay, một cái lạnh lùng. Không đủ sức xuống giường, không đủ sức mặc quần áo, hơi lạnh cứ thế xâm nhập vào cơ thể nàng, vào lòng nàng .
Đây là kết cục thế nào? Nàng không thể tin được, cũng không muốn tin tưởng, sau khi có được nàng, Chu Tử Du lại lạnh lùng bỏ đi như thế, trong đôi mắt không có một tia ấm áp, cứ giống như chuyện vừa xảy ra không là gì cả, thậm chí là một trò chơi hay một giấc mơ?
Không, nàng không muốn chấp nhận sự thật này. Nàng bắt đầu tìm lý do cho cô, có thể cô có việc gì đó cần làm gấp, có thể cô sợ bị bố mẹ nàng trách tội, có lẽ nói năng của cô không tốt, không thể hiện ra được nên mới chọ cách rời đi.
Bao nhiêu tình cảm thầm mến ôm ấp trong hai năm, làm cho nàng nhất định tin tưởng, sự trả giá của nàng sẽ được quý trọng, dù sao khi yêu con người ta đều thay đổi, vừa đơn thuần vừa ngu xuẩn trong lòng tràn đầy hy vọng, mặc kệ sự thật tàn nhẫn có buông xuống.
Cạch!
Hai mươi phút sau, cánh cửa phòng lại mở, nàng vui sướng ngẩng đầy lên. Không nghĩ là cô sẽ quay lại, có thể cô nhớ đến lời mà cô muốn nói? Có lẽ cô muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ, muốn tặng nàng một bông hoa hay một chiếc nhẫn? (ta đến chết vì cái con nhỏ này mất thôi)
Chu Tử Du trong túi lấy ra một cái hộp giấy, đặt lên bàn "đây là thuốc tránh thai, mau uống nó đi".
Cô tự hỏi rồi tự hỏi, Sa Hạ chắc chắn là không có thói quen dùng thuốc tránh thai, thế nên chỉ có uống sau. Tất cả đều là do cô nhất thời hỏng não, dù thế nào cũng nên lao đi mua đồ bảo hộ chứ, bây giờ thì mất bò mới lo làm chuồng.
Cho dù thế nào, cô cũng không muốn mình có cái đứa con ở tuổi này, cô mới hai mươi ba tuổi, nếu có thì cũng phải bảy năm nữa đi.
Nếu bây giờ cô ba mươi tuổi, có lẽ cô sẽ cho rằng Sa Hạ rất thích hợp để lấy làm vợ, hiền lành biết nghe lời, nhưng đấy là chuyện của sau này, trước mắt cô chỉ cảm thấy ảo não, chỉ nghĩ mau chóng xong việc.
Sa Hạ nhìn gói thuốc cô đặt trên bàn, không nói được nửa lời, giấc mơ lại tan biến, lòng lại một lần nữa đau thương, thì ra giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ, giống như một nắm bột phấn, thổi nhẹ cái là bay hết.
"Chuyện này không được kể cho ai biết, nghe rõ chưa? Nếu không đừng trách tôi". Chu Tử Du tin tưởng một cô gái nhu nhược như Sa Hạ sẽ không dám làm trái ý cô, huống chi việc này nói dối nàng cũng có lợi, hắn thấy đối với sự gia giáo của gia đình họ Thấu Kì, liệu có thể tha thứ cho cái hành động hoang đường này sao.
Dù sao cũng không bình đẳng, cứ như bố mẹ cô chỉ suốt ngày khuyên cô đừng gây thị phi, nếu đổi lại mà là con gái thì khéo bố mẹ cô nhốt luôn ở nhà quá đi?
Nàng gật đầu, trong cổ như muốn phát ra tiếng gì, như mở miệng lại không ra âm. Là ai đã bóp chặt cổ nàng, là ai không cho nàng hô hấp?
"Tốt lắm" cô xoay người rời đi, lại là rời đi. Lần này là rời đi thật sự, cô quyết định dừng việc làm gia sư, việc này một lần là đủ rồi, nếu nàng còn muốn thực sự với cô, thật sự là đâm đầu vào tường đá rồi.
Cô luôn chỉ dạo chơi mà thôi, người phụ nữ nào cũng vậy, trả lại bông hoa về vớitự nhiên, không để lại dấu vết.
Có điều cô không hề nghĩ đến, Thấu Kì Sa Hạ đã nói cả đời này chỉ yêu mình ChuTử Du, cho dù trời có sập xuống thì cũng chỉ vẫn chỉ yêu một mình Tử Du.
Cánh cửa bị đóng lại, Sa Hạ một mình ngồi trên giường vẫn không nhúc nhích. Ngườinhư bị hóa đá, đến tận mười hai giờ đêm. Ngày sinh nhật của nàng đã trôi qua, đã chia tay với cô bé ngây ngô,chờ đón một cuộc sống chân thật mà cũng rất tàn nhẫn...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip