Chạp 22: Chú cá nhỏ
Đưa Sana trở về nhà cũng đã nửa đêm. Tzuyu đưa Sana lên giường, sau đó cẩn thận kéo chăn đắp lên cho cô. Nhìn dáng vẻ đang ngủ của người này, khiến Tzuyu khẽ bật cười.
Ánh sáng từ ban công thu hút sự chú ý từ Tzuyu. Cô bước ra ban công, hôm nay là trăng tròn nên rất sáng. Đứng ngay ban công ngắm nhìn ánh trăng trên cao kia, tuy sáng, tuy tròn nhìn rõ ở trước mặt, nhưng rõ ràng là chẳng bao giờ có thể nắm lấy được.
Phải chăng cảnh vật hữu tình, mà trong đầu Tzuyu bắt đầu có nhiều ý tưởng hơn. Những nốt nhạc cũng vì thế má nhảy trong đầu của cô. Thật tốt, đây là thời cơ để cô có thể viết nên 1 bài hát hay. Nhanh chóng trở vào trong, tìm đến bàn của Sana, cô nhanh chóng lấy giấy và bút để ghi chép lại những thứ đang nhảy trong đầu mình.
15 phút trôi qua, Tzuyu khá bất ngờ về những thứ mình đang làm. Chưa bao giờ cô có ý tưởng đến như vậy, chưa bao giờ cô có thể hoàn thành 1 bài nhạc nhanh như vậy. Cất vội bản thảo vào trong cặp của mình, Tzuyu khẽ lướt nhìn người đang nằm trên giường. Vẫn là còn đang say giấc do uống quá nhiều rượu. Một lần nữa Tzuyu lại cười.
Tiếng điện thoại của Tzuyu vang lên. Điên thật, giờ này đã hơn 12h khuya còn ai lại gọi cho cô chứ. Cô nhanh chóng lại cầm điện thoại, nhìn thấy cái tên đó cô thật sự không muốn bắt máy chút nào. Nói là làm, cô không hề để tâm đến người đó, điện thoại cũng nhanh chóng bật sang chế độ im lặng. Nhưng có lẽ người đó không có ý gì muốn để yên cho cô, đã hơn 10 cuộc gọi nhỡ. Cuộc gọi thứ 11 đến, Tzuyu bất lực bắt máy.
"Yahhh! Chou Tzuyu..sao bây giờ mới bắt máy của mình chứ?"
"Này cậu có biết là bây giờ hơn 12 giờ đêm rồi không. Mình chưa chửi cậu là đã may rồi đấy. Sao còn quay lại trách móc?"
Tzuyu vừa trả lời nhưng cũng kịp nghe rõ thanh âm bên kia đầu máy. Cậu ấy là đang say. Hôm nay là ngày gì mà những người say xỉn cứ tìm đến Chou Tzuyu này vậy chứ?
"Hahaha...chỉ là tới đang say. Rồi thấy nhớ cậu nên tới mới gọi tìm cậu"
"Im Nayeon...chúng ta chia tay nhau đã hơn 1 năm rồi đấy"
"Mình biết..mình hiểu rõ...nhưng mình vẫn không ngừng nhớ về cậu"
"Xin lỗi...giữa chúng ta bây giờ chỉ là bạn bè....mình mong rằng cậu không hiểu sai về vấn đề"
"Chou Tzuyu..cậu đã thay đổi rồi. Không còn là cậu của ngày xưa nữa"
"Ừmmmm...cảm ơn cậu vì cuối cùng cũng nhận ra điều này. Mình đã thay đổi từ lâu lắm rồi, từ lúc chúng ta vẫn còn ở bên cạnh nhau. Nói ra có vẻ hơi buồn nhưng đến tận bây giờ cậu mới nhận ra được điều này nhỉ?"
Nói đến đây Tzuyu có chút buồn. Bên nhau ngần ấy năm nhưng chưa bao giờ Nayeon nhận ra được sự thay đổi của cô. Từ dáng vẻ bề ngoài, tính cách. Tzuyu tự cười nhạt cho chính cuộc tình này. Một người xem người kia là tất cả, một người xem người bên cạnh như là 1 sự hiển nhiên trong cuộc sống. Đến khi đánh mất thì vội vã đi tìm kiếm lại hình bóng ấy. Và người đang đi tìm kiếm chính là Nayeon. Giờ đây Nayeon mới nhận ra cô đã đánh mất 1 thứ rất quan trọng trong cuộc đời của mình. Người ta hay nói có không giữ mất đừng tìm. À..ừ thì từ trước đến giờ Nayeon có giữ đâu mà sợ mất. Từ lâu trong thâm tâm của Nayeon, Tzuyu là 1 phần hiển nhiên trong cuộc sống của cô, cô chưa bao giờ sợ một ngày nào đó sẽ mất đi người này bên cạnh. Nên chưa bao giờ cô biết trân trọng, cho đến khi không còn ở bên cạnh, không còn dành cho riêng mình nữa. Cô mới phát giác đi tìm kiếm, có lẽ bây giờ đã quá muộn màng. Tất cả đã đi đến đường cùng. Cô càng níu kéo thì người kia càng rời xa.
"Nếu mình biết trân trọng thời gian lúc chúng ta ở bên cạnh nhau hơn...thì có lẽ bây giờ chúng ta không đến bước đường này có đúng không?"
"Có lẽ là vậy. Nayeon cậu biết không? Cậu chính là người giăng dây câu, mình là con cá bé nhỏ bị dính câu từ cậu. Nhưng dòng nước chảy quá siết...thay vì cậu thu dây câu lên...là có lẽ đã bắt được con cá bé nhỏ này. Nhưng rồi cậu lại chần chừ không kéo dây...đến cuối cùng vì nước quá mạnh..nên chú cá bé nhỏ không thể nào mà dính dây câu mãi được. Và rồi dây đứt chú cá ấy cũng vì vậy...mà được giải thoát cho bản thân. Đến khi tuột mất chú cá ấy rồi...người giăng câu mới phát giác và tự trách bản thân...đã không nhanh đưa ra quyết định lúc đó"
Kết thúc cuộc nói chuyện, Tzuyu nhìn lên mặt trăng, đêm nay thật dài. Cuối cùng cô cũng nói ra được hết nỗi lòng của mình. Mong rằng Nayeon sẽ hiểu được, bây giờ Tzuyu không còn trách móc hay oán hận gì đối với Nayeon nữa. Tận đáy lòng, cô vẫn xem trọng người bạn này. Tuyệt đối chỉ xem cậu là người bạn.
Ngẫm nghĩ lại nhớ đến Chaeyoung. Chaeyoung đã quay lại Pháp cũng đã hơn 1 tháng, nhưng không thấy liên lạc gì. Chỉ có mỗi cuộc gọi báo đã trở về Pháp bình an. Giữa Chaeyoung và Mina vẫn còn nút thắt. Cũng may là lần này Chaeyoung hứa sẽ quay trở lại để giải quyết mọi chuyện. Trong lòng Tzuyu cũng thấy yên tâm hơn phần nào về 2 người bạn này của mình.
***
- Sana! Dậy mau. Dậy mau. Chị có biết là đã 8h rồi không hả?
- Tzuyu để chị ngủ thêm 1 chút nữa có được không.
- Không được. Dậy mau. Dậy mau. Hôm nay 10h chị phải thu âm. Không dậy chuẩn bị sẽ bị trễ mất.
Sana mệt nhoài rời khỏi cái giường thân yêu của mình. Nếu cô không dậy, thì Tzuyu sẽ đến mà đánh lên cái mông của cô mất. Từ ngày yêu nhau, thì Tzuyu thể hiện rõ bản tính lưu manh của mình hơn. Không còn là Chou Tzuyu nhẹ nhàng, bẽn lẽn mỗi khi bên cạnh cô nữa. Nên đối với cô vẫn phải đề phòng người này làm càng là tốt nhất.
Chiếc xe lăn bánh, người cầm lái là Tzuyu. Trên đường đi cả 2 có ghé lại cửa hàng tiện lợi. Tzuyu chạy vào trong, nhanh chóng mua ra 1 túi đồ ăn đẩy sang đưa cho Sana.
- Cho chị. Cầm lấy, khi nào thu âm xong rồi ăn. Hôm nay em có việc bận nên thu âm xong chị tự về nhé.
Sau khi đưa Sana đến phòng thu âm. Tzuyu cũng đứng lại đó 1 lát, rồi cũng rời khỏi đó khi Sana bước vào phòng. Rời khỏi đó, Tzuyu lấy xe qua công ty của Mina. Tuy công ty không lớn, nhưng nó cũng là công ty do chính tay Mina gầy dựng, Tzuyu từ tâm cũng thật sự khâm phục người bạn này của chính mình.
Nói về công ty Mina, cũng có kha khá idol ở công ty này. Nhưng những idol ở công ty Mina đều là những idol có thể tự sản xuất nhạc. Công ty này chính là công ty chuyên đào tạo các tài năng sản xuất. Dĩ nhiên Chou Tzuyu cũng là 1 thành viên trong đây, nhưng không ai biết đến cô cả. Vì ở đây cô sử dụng thêm 1 biệt danh khác.
- Hôm nay nhạc sĩ T'zna ghé thăm văn phòng. Thật là vinh hạnh cho tôi nhỉ?
- Đừng nhây. Còn gọi mình là T'zna sao?
- Không là T'zna thì là JNT??
- Tôi là bạn cậu. Là Chou Tzuyu, gọi như vậy là được rồi.
- Hahaha..không đùa với cậu nữa. Đúng là cậu vẫn nhạt nhẽo thật đấy, không biết đùa là gì cả.
- Cậu mới là người nhạt, nên mình mới không muốn đùa. Hiểu chưa?
- Thế hôm nay đến đây gấp như vậy là có việc gì cần bàn?
- Mình có cái này đưa cho cậu.
Nói xong, Tzuyu rút bản thảo bài hát mà cô vừa viết vào khuya hôm qua đưa lên bàn. Mina hiểu ra việc, nên nhanh chóng cầm lấy bản thảo này. Cầm lên ngân nga vài câu trong miệng. Sau đó là nhìn thẳng người đối diện, không chớp mắt. Rõ ràng đây chỉ là bản thảo nhưng rất hay, Mina cũng phải mộng mị, bị chính những giai điệu này thu hút mình. Nhưng sau đó cũng không ngại mà phọt ra mấy câu từ cửa miệng.
- Này! Chou Tzuyu. Minatozaki Sana đá cậu rồi sao?
- Nè cậu điên hả?
- Vậy sao lại có bài hát này được chứ. Nó vừa buồn vừa thê thảm. Rõ ràng là chỉ có người đang đau buồn thất tình đến chết đi sống lại mới có thể viết được bài hát này.
Nghe xong những lời từ miệng của Mina, Tzuyu cũng trừng mắt nhìn về hướng bạn mình. Dĩ nhiên là ánh mặt vô cùng không thân thiện.
- Không giấu gì cậu. Mình chỉ viết trong vòng 15 phút thôi đấy. Đêm hôm qua cứ như là có ai đó rót vào tai mình những lời như vậy. Còn việc cậu nói mình bị đá, thì thật lòng phải báo cho cậu tin này. Mình và Sana thật sự là đang rất hạnh phúc cùng nhau, cho nên cậu bỏ qua cái ý nghĩ điên rồ đó đi.
- Đây chỉ bản thảo, cậu đưa mình làm gì?
- Vì mình thật sự thích nó, nên mình muốn gửi ở chỗ cậu. Mình sợ Sana sẽ phát hiện ra nó, cậu biết rồi đó nếu Sana mà thấy được nó thì có lẽ chị ấy sẽ đòi cho bằng được.
- Vậy cậu không định viết bản này cho Sana?
- Dĩ nhiên bài này dành cho chị ấy. Nhưng mình nghĩ chưa phải là bây giờ.
Sau khi đưa Mina bản thảo, trời cũng quá trưa. Nên cả 2 quyết định đi ăn cùng nhau. Kết thúc buổi ăn cũng đã hơn 1h chiều. Vì lúc sáng có dặn dò Sana tự về nhà, nên sau khi xong việc cô cũng chạy về nhà của mình.
Đã hơn 1 tuần cô mới trở về lại nơi này. Rõ ràng là nhà của mình, nhưng cuối cùng cô lại không ở đây thường xuyên. Mà thay vào đó là 1 ngôi nhà khác. Nhưng cô nghĩ như vậy cũng tốt, được ở cạnh người mình yêu thì là điều vô cùng tuyệt vời. Chỉ có những người có người yêu mới hiểu được, còn những người độc thân khó mà có thể cảm nhận được nó =))))
Bản tính Tzuyu vốn kĩ tính, nên việc về nhà đầu tiên là dọn dẹp lại ngôi nhà của mình. Một tuần không người ở, nó cũng không bừa bộn lắm, chỉ là có nhiều bụi. Đi lại tủ lấy máy hút bụi, chỉ 1 lát căn nhà đã được cô dọn dẹp. Tzuyu thầm cảm ơn vì ngày xưa chỉ mua căn nhà nhỏ này, chứ không bây giờ cô phải dùng hết sức lực còn lại để mà dọn dẹp. Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng khiến cô rùng mình.
Mệt mỏi vì vừa dọn dẹp nhà. Tzuyu muốn trở lại phòng đánh 1 giấc thật ngon, nhưng đời không như cô tưởng. Chưa kịp chợp mắt thì đã bị tin nhắn của ai đó làm phiền.
"Bảo bối a~ Em đi đâu mất rồi?"
"Em đang ở nhà. Vừa dọn dẹp lại xong. Em mệt quá, em ngủ 1 xíu đây. Có gì chiều em qua chị nha".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip