Chương 6:Chân Đau, Thượng Dược
Thượng Dượng*
*Bôi thuốc.
"Sư huynh, sao ngươi có thể lấy ngân phiếu của người ta, lúc nãy để cứu ngươi, bọn họ đã lấy ra năm trăm lượng, hiện tại ngươi lại lấy một trăm lượng, tổng cộng sáu trăm lượng, ngươi như vậy muốn để ta trả mấy đời mới hết đây!" Tử Du ôm đầu, chỉ sợ là mấy đời cũng đều trả không hết.
"Thật là một sư đệ ngốc!" Trịnh Nghiên nằm ở trên giường, trong miệng hát tiểu khúc trước đây vừa nghe được: "Phải nói là một đồng cũng không cần trả! Ngươi cho rằng bọn họ thật sự là người tốt sao, bất quá cũng chỉ muốn lẻn vào Long Sơn Tự nhìn trộm võ lâm cao thủ mà thôi."
Tử Du cau mày: "Cho dù bọn họ muốn lẻn vào, nhưng dọc đường họ đã cứu mạng ta và ngươi ba lần, dù sao ngươi làm như vậy, ta không đồng ý! Không được, ta đây phải đi tìm bọn họ nói rõ ràng!"
"Ai, ngươi đi làm gì?" Trịnh Nghiên chỉ gặp Tử Du đứng dậy tựa như trước cửa đi đến, vội vàng ngăn lại nàng: "Ôi! Thân sư đệ của ta a! Ngươi coi như giúp sư huynh một tay được không, kỳ thực, sư huynh cũng không muốn để cho bọn họ đến Long Sơn Tự, bất quá chính ngươi cũng đã nói, người ta cứu mạng hai chúng ta, hơn nữa chúng ta lại lấy của người ta nhiều bạc như vậy, phần ân tình này ngươi báo đáp thế nào a!"
Tử Du phất tay của Trịnh Nghiên: "Thiếu bạc chúng ta từ từ trả thôi..."
"Ngươi mau thôi đi, chính ngươi cũng nói, sáu trăm lượng!" Trịnh Nghiên đưa sáu ngón tay ra "Ngươi muốn trả cả đời sao? Nếu như đặt ở gia đình người bình thường nói không chừng còn có một ngày trả hết nợ, nhưng ngươi đừng quên, Tử Du chúng ta là hòa thượng." Trịnh Nghiên vỗ vỗ cái đầu bóng lưỡng của mình, "Cái gì là hòa thượng? Chính là không thể lập gia đình, không thể có thê nhi, đến lúc đó ngươi chết, còn thiếu bạc người ta a! Cũng không thể đến Diêm Vương Điện còn không được siêu sanh a!"
Tử Du sờ sờ đầu của mình, vết sẹo phân rõ lục giới ở trên đầu, sư huynh nói cũng là sự thật a!
"Vậy làm sao bây giờ a?"
Trịnh Nghiên liếc nhìn Tử Du, nghe nàng hỏi như vậy thì biết, người này bây giờ đã không còn kiên trì nữa, vội vàng xúc tác tiếp nói: "Nói cho cùng không phải ân công bọn họ muốn đi xem Long Sơn Tự sao, vậy hãy để cho bọn họ đến đó là được rồi, chúng ta chỉ chịu trách nhiệm dẫn đường, không quản việc khác, ngươi ở đây suy nghĩ kỹ một chút, mấy năm nay người lẻn vào Long Sơn Tự còn thiếu sao? Nhưng lại có người nào x thành công? Cho nên, đừng lo lắng nữa!"
"Nhưng, nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
Tử Du chà xát gương mặt: "Ta luôn cảm thấy đâu đó không ổn."
Trịnh Nghiên trừng hai mắt, lắc đầu: "Ổn! Đều Ổn! Ổn ổn! Đừng nói nữa, sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta mau nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lên đường!"
Tử Du nhìn Trịnh Nghiên đã ngã xuống giường, ở trong lòng nàng không tránh được thở dài.
==================================
"Đến Long Sơn Tự rốt cuộc còn bao nhiêu xa a?"
Sa Hạ mệt đến không thở ra hơi, ngay cả Tỉnh Đào cũng sắp không chịu nổi, kỳ thực cái này cũng không trách các nàng, ai có thể nghĩ tới Long Sơn Tự này lại ẩn sâu như vậy, các nàng đều đã lật không biết đây là ngọn núi thứ mấy, có một loại cảm giác càng đi càng xa.
"Sắp tới rồi! Qua khỏi ngọn núi này, lại đi thêm một ngày đêm sẽ đến." Tử Du chỉ vào đỉnh núi trước mặt.
"Cái gì! Còn muốn lại đi một ngày đêm! Mẹ của ta a, ta sắp chết rồi!" Sa Hạ ngay cả Tỉnh Đào cũng bắt đầu buồn bực.
Tử Du nhìn Sa Hạ tê liệt ngồi dưới đất, mím môi một cái: "Sư huynh, không phải phía trước có thôn trang sao?"
Thật ra thì Trịnh Nghiên cũng mệt mỏi không chịu được, bất quá tất cả mọi người không nói gì, hắn cũng không tiện mở miệng, bây giờ nhìn thấy bọn họ đều đi không nổi, cũng thuận thế gật đầu: "Đúng, có một thôn trang."
Tử Du đi tới trước mặt Sa Hạ: "Còn có thể đi không? Ngay phía trước."
Sa Hạ lắc đầu: "Không được, ta chân thật đau." Chỉ cần dùng lực một chút, chân của nàng lại đau như kim đâm vào.
"Đau chân?" Tử Du nhìn Sa Hạ, đưa lưng về phía nàng ngồi xổm xuống: "Ngươi lên đây đi, ta cõng ngươi."
"..." Sa Hạ cắn môi.
Mà Tỉnh Đào một bên, cũng dùng sức mà lắc đầu với nàng, cõng như thế, chẳng phải là cái gì cũng lộ hết sao, tuyệt đối không thể!
"Ta có thể đi, ta tự đi." Sa Hạ cắn răng, nhịn đau đứng lên.
Tử Du cau mày nhìn nàng: "Ngươi thực sự có thể chứ?"
"Ân, chúng ta là người trong chốn võ lâm, không sợ đau." Sa Hạ gật đầu.
Tử Du thấy nàng kiên trì như vậy cũng không tiện phản đối nữa, tóm lại là muốn giữ thể diện cho người trong võ lâm bọn hắn.
Vốn là lộ trình nửa canh giờ, bởi vì Cảnh mà biến thành một canh giờ, bất quá cũng may, cuối cùng bọn họ cũng đến.
"Đa tạ thí chủ!" Tử Du cảm ơn gia đình người cho bọn họ tá túc.
Gia đình thôn quê cũng thuần phác hàm hậu, thấy nàng nói lời cảm tạ như thế ngược lại ngượng ngùng, khoát khoát tay, "Nhà của chúng ta cũng đều là người theo đạo Phật, từ trước đến nay kính trọng người xuất gia, tiểu sư phụ không cần khách khí như vậy."
Sau đó để thức ăn chay lại liền đi ra ngoài.
Sau khi ăn xong, Tử Du mượn cớ có việc liền đi ra ngoài, mà Trịnh Nghiên cũng lười để ý nàng, mệt mỏi một ngày đêm chạm đến giường liền ngủ thiếp đi.
Sa Hạ các nàng tá túc ở một gia đình khác, Tử Du đi ra ngoài, cũng là đến xem bọn họ.
"Các nàng ở nơi này." Là vị cụ bà mang nàng tới.
Tử Du hai tay tạo thành chữ thập, nói cám ơn.
"Thấu thí chủ, là tiểu tăng."
Sa Hạ vừa cỡi giày ra, lại nghe thấy thanh âm của Tử Du, vội vàng giấu chân vào chăn, mới để cho Tỉnh Đào dẫn nàng vào.
"Tử Du sư phụ, đã trễ thế này có chuyện gì không?" Sa Hạ chịu đựng chân đau nhức hỏi.
"Bần tăng, bần tăng chỉ muốn đến xem chân của Thấu thí chủ." Không biết tại sao Tử Du cảm thấy là lạ.
Sa Hạ đỏ mặt một chút, trong lòng mắng, xú hòa thượng không đứng đắn!
"Bần tăng nghĩ, lúc trước Thấu thí chủ nói đau chân, có thể là bị phá da, vừa rồi ngoài phòng bần tăng thấy có chút thảo dược giảm đau hạ nhiệt, nên muốn mang đến cho ngươi thoa, nhưng lại không biết thương thế của ngươi thế nào, cho nên mới nói muốn nhìn chân của ngươi một chút." Tử Du cũng không biết mình đang giải thích cái gì, nói chung cảm thấy nên giải thích một chút.
Chân của Sa Hạ đã sớm trầy xướt nghiêm trọng, cởi xuống đôi tất cũng đã dính máu đen.
"Vậy làm phiền Tử Du sư phụ."
Sa Hạ chậm chạp vươn chân ra, Tử Du cũng chậm rãi đưa tay đến, xúc cảm tốt khiến Tử Du đều đã quên mình tới làm gì, chỉ biết là, hai chân này trơn nhẵn mềm mại không gì sánh được, ngón chân đầy đặn mềm mại, bàn chân đạp trên lòng bàn tay mình, dịu dàng nắm chặt, tại sao có thể có bàn chân nhỏ nhắn khéo léo như thế a!
"Ngươi nhìn xong chưa a!" Trước giờ Sa Hạ chưa bao giờ bị người cầm chân nhìn như vậy, vừa nhột vừa tê, nói chung toàn thân đều bắt đầu có cảm giác không ổn.
"A! Nga!" Tử Du bị gọi như thế mới thanh tỉnh lại, vội vàng nhìn vết thương, quay đầu nói với Tỉnh Đào: "Làm phiền Tỉnh thí chủ mang một chậu nước nóng về."
"Sao ngươi không nói sớm, đều đã trầy thành như vậy!" Tử Du có chút đau lòng, nhưng không biết là đau lòng chân hay người.
Dùng giấy lụa ấm lau sạch máu đen trên vết thương, lại bỏ thảo dược vào miệng nhai nát, nhẹ nhàng mà thoa lên vết thương của Sa Hạ.
"Sẽ có chút đau, bất quá rất nhanh sẽ tốt hơn." Lúc Tử Du phun thảo dược ra thì có chút nói đớt.
"Miệng ngươi làm sao vậy?" Sa Hạ nghe được không bình thường, sao người này ngay cả lời nói cũng không lanh lẹ?
Tử Du lắc đầu, chẳng qua là miệng có chút cứng ngắc: "Không ~ sao, thuốc ~ này, có thành phần thuốc tê, chút nữa sẽ tốt ~ hơn."
Sau khi Tử Du bôi thuốc cho nàng xong, lại xoay người đi tới trước mặt Tỉnh Đào, lưỡi vẫn tê như cũ: "Cầm...lấy...thuốc này, ba...canh giờ...đổi...một lận, sáng mai sẽ khỏi hẳn!"
Lại hai tay tạo thành chữ thập: "A di đà phật, tiểu tăng đi trước."
Tỉnh Đào nhìn bóng lưng rời đi, lắc đầu, tự mình nói câu: "Ai, người thật tốt a, đáng tiếc là một hòa thượng!"
Mà giờ khắc này Sa Hạ, đang đỏ mặt nghĩ về bộ dáng Tử Du chăm sóc chân nàng, bất thình lình bị những lời này của Tỉnh Đào kéo về, vỗ mặt đang đỏ lên của mình vài cái, trong lòng tự trách: Sa Hạ ngươi đang suy nghĩ gì a! Hắn là hòa thượng! Sai! Cho dù hắn không phải là hòa thượng, cũng không được! Bởi vì phụ hoàng không thể nào đồng ý.
Đêm nay, Sa Hạ có chút mất mác.
=================================
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip