Chương 12

Trans: Sky

Beta: Rung

Chương 12: Anh sẽ nhớ mà

────────

Trì Nguyện không thể tin được những gì mình nghe được.

Thậm chí cậu còn nghi ngờ rằng liệu mình có bị thôi miên bởi câu chuyện Tiên Quy mà Hạ Chiêu Ngọc kể hay không, có phải cậu đang nghe thấy những lời này trong giấc mộng không.

Cậu âm thầm véo vào cánh tay của mình nhưng lại đau đến mức nhăn mặt.

Hạ Chiêu Ngọc cẩn thận quan sát biểu cảm của cậu, sắc mặt của anh cũng trở nên phức tạp hơn.

"Anh thích em lại khiến em phiền não như vậy sao?"

"..."

Không đến mức đó. Trì Nguyện bình tĩnh lại rồi nói.

"Anh... anh say rồi..."

Hạ Chiêu Ngọc khẽ gật đầu rồi lại giống như tỉnh táo hơn, anh thành thật nói.

"Anh say rồi, anh xin lỗi..."

Anh dừng lại một chút, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để bày tỏ tình cảm, suy nghĩ của anh chậm hơn bình thường e là sẽ không truyền tải được hết ý nghĩa những lời anh muốn nói.

Nhưng bây giờ đã mở ra một cái hố rồi cho nên anh liền muốn kể hết tất cả mọi chuyện.

Trong khi chờ đợi anh vài giây, trái tim của Trì Nguyện như bị bóp nghẹt, lúc thì bị tóm chặt, lúc thì như bị móng tay cào xước, vừa xót xa vừa đau lòng.

Cậu sợ giây trước Hạ Chiêu Ngọc vừa nói thích cậu thì giây sau đã nói là do anh say.

Xin lỗi anh nói sai rồi, xin lỗi em đừng xem nó là thật.

Cậu rất muốn rút lui nhưng đã không thể quay lại từ lâu rồi, dù có đau thì cậu cũng muốn đặt trái tim mình vào trong tay anh.

"Xin lỗi bây giờ anh mới nói với em, anh cũng chỉ mới nhận ra thôi."

Cái ngày mà Trì Nguyện hỏi anh thích cậu được mấy phần thì anh cũng đã suy nghĩ rất nghiêm túc. Anh luôn không thể thích Trì Nguyện một cách nhiệt tình thắm thiết, anh thích cậu một cách mơ hồ không rõ ràng.

"Gần đây anh luôn suy nghĩ rốt cuộc là từ khi nào, nhưng bất luận là khi nào thì cũng cảm thấy đã quá muộn rồi nên anh chỉ có thể không ngừng tiến về phía trước."

Hạ Chiêu Ngọc nhẹ nhàng mỉm cười.

"Hóa ra là khi vừa mới bắt đầu."

Anh nói chuyện rất chậm bởi vì anh đang phải cố gắng tìm những từ thích hợp trong cái đầu đang tê dại vì say rượu của mình.

Trì Nguyện nghe rõ ràng từng chữ nhưng cậu không kịp phản ứng lại.

"Anh biết anh đang nói cái gì."

Hạ Chiêu Ngọc bổ sung thêm.

Trì Nguyện vẫn không nói nên lời, cậu chăm chú nhìn vẻ mặt mà cậu chưa từng thấy trước đây của anh.

"Em đã khôi phục trí nhớ rồi đúng không, anh đã nhìn ra rồi."

Anh nhận ra kể từ khi cậu nói cậu đã trở lại bình thường.

Hạ Chiêu Ngọc cố gắng khuyên nhủ cậu.

"Cho nên em không cần phải lo ngại gì cả."

Cậu vẫn không lên tiếng.

Hạ Chiêu Ngọc bắt đầu lẩm bẩm, anh đã nói sai ở đâu sao? Anh sợ Trì Nguyện cứ kìm nén như thế này thì sẽ xảy ra chuyện gì mất, anh thở dài rồi nhẹ nhàng nói.

"Được rồi, nếu điều này khiến em cảm thấy có gánh nặng thì..."

Trì Nguyện lao đầu vào trong lòng anh, cậu ôm chặt lấy cổ anh mà khóc.

Hạ Chiêu Ngọc sững sờ mất hai giây sau đó anh nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai của cậu, anh khó chịu vì không biết phải làm như thế nào.

"Em khóc rồi sao? Anh làm cho em khóc rồi..."

Trì Nguyện chỉ muốn âm thầm rơi nước mắt nhưng cậu lại không nhịn được, tiếng nức nở càng lúc càng lớn hơn, Hạ Chiêu Ngọc nghe được mà trái tim như muốn thắt lại.

Anh dần nhận ra từ trước đến giờ Trì Nguyện chưa bao giờ khóc trước mặt anh chứ đừng nói là khóc lớn, ngoại trừ có đôi khi cậu sẽ rơi nước mắt khi anh làm quá mạnh.

Trì Nguyện tủi thân sắp chết rồi, Hạ Chiêu Ngọc bày tỏ tình cảm với cậu, vốn cho rằng cậu sẽ kích động, sẽ vui mừng nhưng gần như sự tủi thân đã chiếm lấy toàn bộ cảm xúc của cậu.

Trong hai năm qua cậu không có ai để kể hết sự tủi thân của mình ra.

Khi cậu chạm đến đáy vực, khi bất kỳ người nào cũng có thể cho cậu một ánh nhìn, người mà cậu thích ở ngay trước mặt nhưng bản thân cậu chỉ có thể sớm chiều ở bên anh với thân phận hèn mọn nhất.

Cậu quá tủi thân rồi.

Hạ Chiêu Ngọc không biết nên an ủi cậu thế nào, anh sợ anh nói sai sẽ càng khiến cậu đau lòng hơn, thậm chí anh còn không dám ôm chặt cậu sợ làm cậu đau.

Lo lắng một hồi lâu, sắc mặt của anh gần như đã xanh mét.

"Hay là... hay là anh hát cho em nghe nhé."

Quả thật đó là cách đơn giản nhất để dỗ dành người khác.

Trì Nguyện khóc rất lâu thì mới dừng lại, bởi vì cậu khóc quá nhiều nên thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng nức nở.

Cũng không biết là mắt cậu sưng lên là do khóc hay do buồn ngủ, thậm chí cậu còn không mở mắt ra được, lại còn không chịu đi ngủ, cậu cũng không biết nói gì nên tìm lời để nói.

"Anh kể tiếp cho em nghe chuyện Tôn Ngộ Không học khí công từ Quy phái đi, sau đó thì sao?"

Hạ Chiêu Ngọc kể thêm hai chương nữa rồi cuối cùng anh cũng nhận ra rằng có thể Trì Nguyện không thích <Cửu Long Châu> nhiều như anh nghĩ, hoặc là cậu không muốn để anh đi ngủ.

Có người bị người khác đọc được suy nghĩ nên xấu hổ nói.

"Ngày mai anh tỉnh rượu rồi, không nhớ gì hết thì phải làm sao?"

"Anh sẽ nhớ mà."

"Vậy được..."

Trì Nguyện mím môi có chút không cam lòng nói.

"Vậy anh ngủ đi."

Hạ Chiêu Ngọc ngủ thiếp đi, chỉ là anh còn chưa ngủ đủ đã phải thức dậy đi làm. Anh chỉ mới ngủ chưa được bốn tiếng, dạ dày cồn cào cộng thêm việc thiếu ngủ khiến đầu anh đau như muốn nứt ra.

Trì Nguyện đứng trước giường với vẻ mặt căng thẳng, sắc mặt cậu nghiêm túc nói.

"Chào buổi sáng."

Hạ Chiêu Ngọc đáp lại cậu.

"Chào buổi sáng."

Trì Nguyện mím môi không nói lời nào mà nhìn chằm chằm vào anh giống như đang cố gắng dùng tâm trí của mình để mở cái đầu đặc sệt của anh ra, sau đó rút thông tin có ích từ trong đó ra.

Hạ Chiêu Ngọc đờ đẫn mấy giây rồi sau đó anh tóm tắt lại những chuyện tối qua một lượt.

"Anh nhớ mà."

Trì Nguyện thở dài nhẹ nhõm.

Hạ Chiêu Ngọc cũng cảm thấy thoải mái một cách khó giải thích, anh mang dép rồi bước vào trong phòng tắm.

"Hạ... Hạ tổng... Hạ Chiêu... tổng... Ngọc..."

Trì Nguyện gọi anh từ phía sau nhưng lại líu lưỡi, cậu vẫn muốn xác định lại một chút.

Hạ Chiêu Ngọc đang đánh răng nên ê a một tiếng.

Trì Nguyện gạt khung cửa lên để lộ nửa khuôn mặt, mí mắt cậu vẫn còn hơi sưng nhưng tinh thần lại rất phấn chấn. Giống như một nam sinh mới biết yêu, cậu cẩn thận dè dặt hỏi.

"Hôm nay anh cũng thích em đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip