Chương 3
Trans: Sky
Beta: Rung
Chương 3: Cậu ấy không hiểu chuyện
────────
Hạ Chiêu Ngọc vẫn luôn giữ thái độ mặc kệ đối với đủ mọi hành vi vượt quá giới hạn của chú chim hoàng yến nhỏ.
Ở nhà thì cũng thôi đi nhưng bây giờ Trì Nguyện lại chạy đến công ty làm loạn đã là một chuyện khác.
Thời gian gần đây cậu có hơi ngạo mạn, bây giờ cậu còn đang giận dữ trừng mắt nhìn trợ lý trung thành của mình với một câu nói vô cùng lảnh lót "Tôi là ba anh đấy", nên tự nhiên Hạ Chiêu Ngọc sẽ nghĩ rằng cậu chạy đến đây để gây chuyện.
Không thể để cậu tùy ý làm càn nữa. Hạ Chiêu Ngọc nghĩ đã đến lúc phải quản giáo Trì Nguyện chút rồi.
"Hạ tổng đến rồi, tôi..."
Trợ lý lên tiếng trước, anh ta định cho mình cơ hội giải thích trước.
Nhưng Trì Nguyện đã vượt mặt anh ta rồi nhào đến ôm lấy cánh tay của Hạ Chiêu Ngọc.
"Hạ Chiêu Ngọc! Em mang điểm tâm đến cho anh! Nhưng anh ta không cho em đi vào phòng làm việc của anh, anh ta còn nói em phải biết nhận rõ thân phận của mình nữa! Anh nói cho anh ta biết thân phận của em là gì đi!"
Một nửa thân người của Trì Nguyện bám vào cơ thể của Hạ Chiêu Ngọc, cậu làm mặt quỷ với trợ lý của anh rồi bày ra bộ dạng đắc ý "Ông đây có lý nhất, chờ chết đi."
Cậu dám làm như vậy, chẳng qua là cậu tin rằng chắc chắn Hạ Chiêu Ngọc sẽ đứng về phía mình. Bằng một cách nào đó mà Hạ Chiêu Ngọc lại không đành lòng hủy hoại lòng tin của cậu đối với mình.
Thế là người trợ lý đã đi theo bên cạnh anh sáu năm đã được chính tai nghe Hạ tổng giới thiệu anh ta với Trì Nguyện như thế này.
"Cậu ấy là người mới nên không hiểu chuyện."
"Thảo nào..."
Trì Nguyện cảm thấy thoải mái hơn rồi. Người trợ lý kia xem cậu là gì, là bảo mẫu? Hay là người giao hàng?
"Em đem gì đến vậy?"
Hạ Chiêu Ngọc hỏi cậu.
"Bánh hoa quế!"
Hạ Chiêu Ngọc đã thành công chuyển hướng sự chú ý của Trì Nguyện, cậu giành lại đồ từ trên tay của trợ lý rồi bắt đầu luyên thuyên bên cạnh Hạ Chiêu Ngọc.
"Em không rành cách làm món này nên không biết mùi vị có đúng không, anh thử xem, em ngửi thử thì thấy cũng khá thơm..."
Hạ Chiêu Ngọc chỉ cảm thấy hình như hai năm qua cậu cũng không nói nhiều như mấy ngày này, nhưng anh không hề cảm thấy khó chịu.
Trì Nguyện rất tự nhiên đi theo anh vào trong phòng làm việc.
"Kỳ lạ thật..."
Hạ Chiêu Ngọc liếc nhìn cậu một cái.
"Cái gì?"
"Cách bày trí trong nhà em còn có chút quen thuộc nhưng ở đây thì lại hoàn toàn xa lạ."
Bởi vì đã hơn hai năm nhưng đây là lần đầu tiên Trì Nguyện bước vào phòng làm việc của Hạ Chiêu Ngọc. Trước đây cậu đều là mang đồ đến xong liền rời đi, không dám quấy rầy Hạ Chiêu Ngọc, thậm chí cũng không thể gặp anh được một chút, tất cả đều giao lại cho trợ lý.
Hạ Chiêu Ngọc đang không biết phải trả lời cậu thế nào thì Trì Nguyện đã đặt chiếc bánh hoa quế thơm ngọt lên bàn.
"Anh mau đến ăn thử đi."
Trong khi anh ăn bánh thì Trì Nguyện dùng hai tay chống cằm rồi chăm chú nhìn anh, sau đó cậu lại cong môi mỉm cười tinh nghịch.
"Tổng giám đốc của công ty lớn như vậy cũng thích ăn những thứ này."
Hạ Chiêu Ngọc phải thừa nhận rằng nụ cười của cậu đã khiến trái tim anh rung động.
Trì Nguyện đến rồi thì lại không muốn đi nên cậu dứt khoát nằm xuống ghế sô pha.
"Em buồn ngủ rồi, em ngủ chút nhé."
Hạ Chiêu Ngọc cũng không đuổi cậu đi, anh ngước cằm lên.
"Phòng nghỉ ở đằng kia."
"Em muốn nằm ở sô pha."
Trì Nguyện cười hì hì.
"Nếu anh nhớ em thì chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy em rồi."
Hạ Chiêu Ngọc cảm thấy cách nói của cậu hơi buồn cười nhưng sau đó anh thật sự đã ngẩng đầu lên nhìn cậu ba lần trong vòng mười phút.
Trợ lý pha hai tách cà phê, một tách là dành cho Trì Nguyện. Trong khi trước đó anh ta ngay cả thời gian mời Trì Nguyện ngồi xuống nghỉ ngơi cũng không có. Hạ Chiêu Ngọc nhìn Trì Nguyện đang ngủ ngon lành trên sô pha rồi nhẹ giọng hỏi.
"Thân phận của cậu ấy là gì?"
Trợ lý mím chặt môi không biết phải trả lời như thế nào. Chim hoàng yến như trở thành một người khác vậy mà hình như thái độ của Hạ tổng đối với cậu ấy cũng đã thay đổi.
Anh ta không trả lời, Hạ Chiêu Ngọc lại nhẹ giọng hỏi.
"Vậy thân phận của cậu là gì?"
"Xin... xin lỗi Hạ tổng..."
Trợ lý rất khẩn trương, liệu không biết Trì Nguyện có thổi phồng những lời gió thoảng qua tai nào khác không, anh ta sẽ không bị phạt chứ, hơi thở của anh ta càng lúc càng nặng nề.
Hạ Chiêu Ngọc ngồi gần nên cảm thấy hơi thở của anh ta hơi ồn, mà Trì Nguyện lại ngủ không sâu giấc.
"Ra ngoài trước đi."
Trì Nguyện ngủ không lâu, lúc cậu thức dậy thì Hạ Chiêu Ngọc đang xem máy tính, hai hàng lông mày của anh cau lại.
"Anh không vui sao? Anh làm sao thế?"
Trì Nguyện vươn vai, giọng nói của cậu cũng lười biếng.
Đều là những rắc rối trong công việc, Hạ Chiêu Ngọc cau mày.
"Anh có nói em cũng không hiểu đâu."
Họ sống chung dưới một mái nhà nhưng không một ai bước vào thế giới của nhau, vẫn luôn là như vậy.
Trì Nguyện hơi giật mình rồi cậu chuyển sang tư thế ngồi rất nghiêm túc.
"Anh nói đi mà, em sẽ cố gắng hiểu."
Hạ Chiêu Ngọc tựa lưng vào ghế nhìn cậu mấy giây rồi mới đảo mắt đi, anh chầm chậm nói ra. Mặc kệ Trì Nguyện có hiểu hay không thì trong lúc anh nói ra hết anh lại cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Thậm chí Trì Nguyện còn không mang giày đã lon ton chạy đến bên cạnh anh, sau đó cậu ôm anh vào lòng mà không chờ anh giải thích.
"Ai da, nhìn cục cưng nhà chúng ta đáng thương chưa kìa, không giận, không giận nhé ~"
"..."
Trì Nguyện chìm sâu vào sự cảm động của chính mình: Người khác làm sao có thể có được một thiên thần nhỏ biết nấu ăn biết dỗ dành như em được, em ôn tồn lễ độ, hiền lương thục đức, cao nhã thanh khiết... lúc anh yếu đuối nhất em sẽ ôm anh vào lòng. Điều này hẳn sẽ khiến Hạ Chiêu Ngọc cảm động đến chết mất.
Cậu dịu dàng vuốt tóc anh.
"Bọn họ không hợp tác với anh là do bọn họ có mắt như mù, chắc chắn chúng ta sẽ tìm được bên hợp tác tốt hơn chọc cho bọn họ tức chết."
Hạ Chiêu Ngọc hít một hơi rồi nói.
"Tốt nhất em đừng..."
... chạm vào đầu anh.
Trì Nguyện còn hôn lên đỉnh đầu anh, Hạ Chiêu Ngọc liền ngậm miệng lại...
Hạ tổng: Hơi thở của cậu làm ồn tới giấc ngủ của vợ tôi, cậu có thể đi không?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip