Chương 5

Trans: Sky

Beta: Rung

Chương 5: Đội bát đạp xe đạp một bánh

────────

Hạ Chiêu Ngọc nhìn cậu hai giây, anh có chút hơi ngạc nhiên khi cậu có suy nghĩ như vậy.

Trì Nguyện nhướng mày khiêu khích, đôi mắt của cậu rất lanh lợi và dễ thương. Sự ngạc nhiên trong mắt của anh biến thành sự dịu dàng, sau đó anh khẽ nói.

"Lá gan không nhỏ nhỉ."

Anh ngược lại muốn xem Trì Nguyệt có tham vọng cao xa hay là cậu chỉ đang nói suông. Nếu như cậu thật sự có bản lĩnh đó thì đừng nói đến chuyện lấy lòng cậu mà thậm chí bắt anh đội bát đạp xe đạp một bánh đi xung quanh cậu cũng không thành vấn đề.

"Cả ngày anh cứ giữ bộ mặt lạnh lùng, thậm chí còn không nở một nụ cười khiến người ta sợ chết khiếp. Đây cũng là lý do em thích bám lấy anh, anh nói xem em có giỏi không? Đặc biệt giỏi? Nhỉ?"

Trì Nguyện nghiêng đầu nháy mắt với anh, vừa nói cậu vừa kiễng chân đến gần anh, đầu mũi gần như sắp chạm vào đầu mũi của anh. Hạ Chiêu Ngọc cụp mắt xuống rồi hơi nâng cằm lên, yết hầu của anh di chuyển lên xuống.

Dường như Trì Nguyện chỉ muốn xem thử anh có sợ hay không nên cậu không đợi anh trả lời mà liền lạnh lùng quay lưng chạy ra ngoài.

"Mau đi thôi, chúng ta đi ăn nào!"

Khóe miệng của Hạ Chiêu Ngọc khẽ nhếch lên. Anh sao có thể lạnh nhạt như vậy, rõ ràng là nhiệt tình như lửa.

Hơn nữa Trì Nguyện lúc ở trong bệnh viện rõ ràng nói anh trông rất đẹp trai, sao bây giờ lại nói anh là người đáng sợ chứ.

Hạ Chiêu Ngọc bực bội đi theo sau, ở một mức độ nào đó mà nói thì Trì Nguyện mất trí nhớ thật tốt, chung quy cũng bởi vì anh chưa bao giờ nghĩ Trì Nguyện thích anh, bây giờ hình như... dù sao thì cũng khá giỏi tán tỉnh.

Hạ Chiêu Ngọc ăn cơm nhưng lại phân tâm, Trì Nguyện quả thật đã quên hết tất cả mọi chuyện bao gồm cả thói quen ăn uống của anh.

"Anh ăn lòng vịt đi! Anh mau lại đây nếm thử một miếng đi!"

"Anh cũng không ăn tôm à? Xách bò cũng không ăn sao? Cái này... anh cũng không ăn đậu phụ khô hả?"

Trì Nguyện khó chịu vỗ trán, đôi lông mày nhỏ của cậu nhướn lên. Hạ Chiêu Ngọc nghĩ rằng cậu đang tự trách vì gọi đồ ăn không ngon, nhưng Trì Nguyện cong môi nói.

"Vậy thì anh đừng cấm em gọi hết tất cả các món nhé, anh cho rằng anh rất dễ tính sao?"

"..."

Hạ Chiêu Ngọc bưng bát đá mài chậm rãi ăn.

"Anh cũng không thấy đói."

Đi ăn cùng cậu mà anh vẫn bị cậu công kích vì "kén ăn" và "khó nuôi", nhà tài trợ chính là anh cũng thấy ấm ức mà.

Trì Nguyện đang định gọi người phục vụ mang thêm đồ ăn thì lại hạ tay xuống.

"Vậy anh thích ăn gì?"

"Đồ ăn em nấu."

"... ồ."

Thật sự Hạ Chiêu Ngọc muốn học hỏi vài khía cạnh từ Trì Nguyện, ban ngày cậu đã ngủ hai lần trong văn phòng của anh nhưng buổi tối vẫn gối đầu trên gối ngủ ngon lành.

Chất lượng giấc ngủ của Hạ Chiêu Ngọc luôn không tốt nên anh cảm thấy rất ghen tị.

Trước đây Trì Nguyện ngủ nhanh là do cậu làm việc quá mệt, nếu không cậu cũng sẽ rất khó ngủ. Mặc dù vẫn giữ im lặng nhưng ít nhất họ vẫn có một người bạn đồng hành.

Đã có không biết bao nhiêu đêm họ mất ngủ và có thể trò chuyện với nhau nhưng mà họ vẫn không nói tiếng nào. Không như bây giờ, một giây trước khi chìm vào giấc ngủ mà Trì Nguyện vẫn còn thì thầm với anh "Gia vị mặn quá".

Trước đây Trì Nguyện rất cẩn thận không dám cử động nhưng bây giờ cậu lại nằm dài trên người anh ngủ ngon lành, và thế giới chỉ còn mỗi một mình Hạ Chiêu Ngọc mất ngủ.

Hạ Chiêu Ngọc chơi đùa với cánh tay của cậu, đây là lần đầu tiên anh ngủ với một Trì Nguyện mới toanh nên cảm thấy khá phấn khích mà không hiểu lý do tại sao.

Anh nghĩ đến lần đầu gặp nhau, trong đôi mắt của Trì Nguyện không có chút ánh sáng nào.

Trước khi gia đình cậu tán gia bại sản thì Trì Nguyện đã có một gia đình hạnh phúc, cũng có ba mẹ yêu thương. Cậu được nuôi dạy rất tốt, cậu chính là một kẻ ngốc ngây thơ cho rằng thế giới này chỉ toàn là người tốt mà thôi.

Sau đó ba của Trì Nguyện xảy ra mâu thuẫn với vài đối tác, ông ấy là một doanh nhân nghiêm túc nên không muốn gây rối với những kẻ đó. Ông ấy vấp ngã rồi vướng vào món nợ khổng lồ, sau đó còn bị bắt rồi mang tiếng xấu.

Trong vòng một tuần, ba của Trì Nguyện nhảy lầu tự sát, mẹ của cậu vì quá đau đớn mà sinh bệnh rồi qua đời.

Trì Nguyện bị gián đoạn việc học, bị một nhóm người nhốt ở trong nhà, còn ở bên cạnh người mẹ chưa kịp an táng của cậu mà hỏi cậu.

"Nếu không trả lại số tiền đó thì tao sẽ đào mộ ba đời tổ tiên nhà mày lên, đem tro cốt ra phơi khô từng cái một."

Hạ Chiêu Ngọc chính là vị khách đầu tiên của cậu.

"Mắc nợ, nên đây là cách nhanh nhất."

Trì Nguyện nói với Hạ Chiêu Ngọc.

"Bao nhiêu?"

"Ba mươi sáu triệu."

Hạ thị trong hai năm qua mới phát triển nhanh chóng, hồi đó cho Trì Nguyện ba mươi sáu triệu thì cũng là con số không nhỏ.

Huống hồ là giúp đỡ một người lạ, anh lại không phải là người coi tiền như rác.

Nhưng Trì Nguyện đã khóc.

Hạ Chiêu Ngọc đã cân nhắc và quyết định giữ Trì Nguyện lại một tháng.

"Vừa hay tôi cũng cần có người thường xuyên ở nhà."

Yên lặng, ít nói, biết điều, có mắt quan sát.

Anh nói rõ với Trì Nguyện những gì anh cần và Trì Nguyện đã làm được, thế là cậu đã ở bên cạnh anh.

Cảm xúc của Hạ Chiêu Ngọc ổn định, không quái gở, biết tôn trọng, anh đã tốt hơn rất nhiều kim chủ khác rồi.

Hiện tại Trì Nguyện muốn Hạ Chiêu Ngọc yêu mình nhưng thực tế là dù Hạ Chiêu Ngọc có yêu cậu hay không, đối xử với cậu thế nào thì cậu cũng không rời đi, cậu chỉ có thể chấp nhận thôi.

"Anh còn véo tay em nữa thì em sẽ đánh gãy xương anh."

Giọng nói tức giận của Trì Nguyện truyền vào tai anh, lúc này Hạ Chiêu Ngọc mới nhận ra là anh đang suy nghĩ chuyện quá khứ mà liên tục véo cánh tay của Trì Nguyện.

"Phiền chết đi được, anh không ngủ còn không cho người khác ngủ à."

Trì Nguyện tránh khỏi nanh vuốt của anh nhưng không trốn ra xa mà lại lao vào vòng tay anh.

Hạ Chiêu Ngọc hơi do dự.

"Xin lỗi..."

"Được rồi, em tha thứ cho anh đấy."

"..."

Trì Nguyện vỗ vỗ vào lưng anh rồi ngân nga một bài hát.

"Tiểu bảo bối, ngủ nhanh thôi..."

Hạ Chiêu Ngọc không nói nên lời, Trì Nguyện vỗ một lát rồi ngước lên nhìn đôi mắt to tròn sáng rực của anh.

"Không có ích gì sao? Em đổi bài khác nhé?"

"Sao em biết nhiều thứ như vậy..."

Những gì cậu học ở đại học không phải là giáo dục mầm non mà.

"Không biết nữa."

Trì Nguyện thản nhiên nói.

"Có lẽ do mẹ em hát cho em nghe..."

Hạ Chiêu Ngọc giật mình, liệu cậu có nhớ ra chuyện cũ hay không.

Anh hy vọng Trì Nguyện sẽ không nhớ ra, theo như anh biết thì Trì Nguyện đã phải chịu đựng trong thời gian dài, những ngày tháng đó không có gì đáng để nhớ.

Trì Nguyện dùng chút sức vỗ nhẹ vào lưng anh.

"Anh nhìn em như vậy có thể ngủ được sao? Nhắm mắt lại nào!"

Rất tốt, cậu không nhớ ra.

Hạ Chiêu Ngọc mỉm cười nhẹ nhõm.

Trì Nguyện ngạc nhiên. Sao anh bị đánh mà còn vui đến như vậy? Hóa ra Hạ Chiêu Ngọc là loại người này sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip