Chương 6

Trans: Sky

Beta: Rung

Chương 6: Chúc mừng sinh nhật

────────

Trì Nguyện thường xuyên đến công ty để chơi với Hạ Chiêu Ngọc.

Chủ yếu là do dạo gần đây Hạ Chiêu Ngọc quá bận nên nếu cậu không đến thì có thể một hay hai ngày họ cũng không gặp được nhau.

Phàm là mỗi lần Hạ Chiêu Ngọc đặt máy tính xuống nghỉ ngơi một lát thì Trì Nguyện nhất định sẽ chạy đến bám lấy anh mọi lúc. Cậu nghịch tóc anh, cũng không biết là cậu muốn mát xa cho anh hay là đang chơi nữa.

Nếu Hạ Chiêu Ngọc có bất kỳ sự phản kháng nào thì Trì Nguyện sẽ giương đôi mắt xinh đẹp của cậu lên để dọa anh.

"Anh nghe lời em chút đi."

Trong chớp mắt dáng vẻ kiêu ngạo giả vờ giận dữ của cậu lại biến mất.

"Hôm nay em có ngoan không? Em có phải là tiểu đáng yêu của anh không?"

Có một người hoạt bát hiếu động như vậy ở bên cạnh lại có tác dụng giải tỏa căng thẳng không thể giải thích được.

Nhưng không phải mỗi lần đến cậu đều mang theo điểm tâm, bởi vì cậu làm hay không đều phù thuộc vào tâm trạng của cậu. Không dễ mà gò ép được Hạ Chiêu Ngọc, anh tập mãi cũng thành quen cho nên trà chiều trở thành thứ đáng mong đợi nhất, cuối cùng việc tiếp thị dành cho người đói cũng đã hiểu ra.

Đôi khi Hạ Chiêu Ngọc mới sáng sớm đã nghĩ rằng: "Hôm nay Trì Nguyện sẽ nấu món gì cho mình ăn nhỉ."

Buổi chiều mà không được ăn chút gì ngọt sẽ khiến anh cáu kỉnh, trợ lý nói sẽ đi đến cửa hàng mua đồ ngọt cho anh, nhưng nếu Trì Nguyện mang đồ ăn đền cho anh thì không phải là anh sẽ không ăn được nữa sao? Anh cũng đâu có ngốc.

Buổi chiều Trì Nguyện lật đật đến nhưng hai bàn tay cậu vẫn trống trơn giống như hai ngày trước, Hạ Chiêu Ngọc không khỏi cảm thấy có chút thất vọng.

"Anh làm sao thế? Anh chán nhìn thấy em rồi à?"

Trì Nguyện liếc nhìn anh.

"Nếu như em không làm thì cũng nên nói với anh một tiếng."

Hạ Chiêu Ngọc tức giận vì không có bánh ngọt để ăn, đó được xem như là thứ cứu cánh cho anh trong khi công việc áp lực lớn.

Nếu như Trì Nguyện hoàn toàn mặc kệ không làm thì anh cũng sẽ không nói gì cả, chỉ là anh không thích hy vọng quá nhiều để rồi lại thất vọng.

Vào lúc này thứ duy nhất có thể ăn ngon miệng có lẽ là bánh su kem nhưng mà cửa hàng cũng đã bán hết rồi.

Trì Nguyện mỉm cười dịu dàng.

"Thời gian anh về nhà mỗi ngày cứ thay đổi liên tục, anh cũng đâu có nói với em."

"Anh tăng ca."

"Anh có tăng ca hay không thì làm sao em biết được? Anh dùng sóng điện não để nói với em à? Ngại quá hai người chúng ta không cùng tần số rồi."

Trì Nguyện ngồi lên trên bàn làm việc, cậu tủi thân nhìn anh.

"Hạ tổng à, thật sự anh bận đến mức không có thời gian gửi một tin nhắn luôn sao? Rất phiền phức phải không?"

Không phiền, chỉ là từ trước đến nay anh chưa bao giờ ý thức được anh phải làm điều đó.

Hạ Chiêu Ngọc suy nghĩ.

"Được rồi, sau này anh sẽ nói với em."

"Thật ngoan!"

Đây là điều Trì Nguyện muốn, ngay lập tức cậu mỉm cười, đôi mắt cong lên hình lưỡi liềm, sau đó cậu ôm lấy mặt anh rồi hôn anh một cái.

"Ngày mai em sẽ làm bánh mousse cho anh."

Hạ Chiêu Ngọc cũng vui mừng, hóa ra có đồ ăn ngon lại đơn giản như vậy, vậy anh sẽ nói với Trì Nguyện lịch trình mỗi ngày của mình.

Hôm nay Hạ Chiêu Ngọc về nhà muộn, mỗi khi anh về muộn quá mười giờ thì Trì Nguyện sẽ không đợi anh nữa.

Anh vốn tưởng rằng sau khi tắm rửa xong phải đi ngủ một mình nhưng hôm nay trong nhà đèn đuốc vẫn sáng trưng, sau đó có một cái đầu nhỏ thò ra nhìn.

"Hạ Chiêu Ngọc! Anh về rồi!"

Hạ Chiêu Ngọc rất ngạc nhiên, rõ ràng trước giờ Trì Nguyện vẫn đợi anh về nhà mỗi ngày nhưng cũng không rộn ràng như vậy.

"Em còn sợ là không kịp chứ, nhanh nhanh nhanh!"

Trì Nguyện cầm dép lê đến rồi nhìn chằm chằm anh thay dép, Hạ Chiêu Ngọc cảm thấy khó hiểu sao cậu lại kích động như vậy.

"Không kịp cái gì?"

"Anh không biết hôm nay là ngày gì đúng không?"

Anh mơ hồ bị cậu kéo đến trước bàn ăn, Hạ Chiêu Ngọc nhìn chằm chằm vào hộp bánh lớn mấy phút thì mới có phản ứng lại, sau đó anh kinh ngạc nói.

"Anh không đón sinh nhật..."

"Ngày sinh nhật vui như vậy sao lại có thể không đón chứ!" Trì Nguyện đi tắt đèn mà không giải thích gì, cậu thắp nến, ánh nến soi sáng khuôn mặt của cậu, nhẹ nhàng và xinh đẹp.

"Hạ Chiêu Ngọc, chúc mừng sinh nhật."

Nếu như sự rung động dành cho một người có thể biến thành hiện vật, vậy thì bây giờ xung quanh Hạ Chiêu Ngọc có lẽ đang có cả trăm chú cún con màu hồng đang thích thú vẫy đuôi.

Vậy nên nguyện vọng ngày sinh nhật của anh là mỗi ngày Trì Nguyện đều có thể giống như bây giờ, cậu luôn mỉm cười hạnh phúc như vậy.

Nếu như có Trì Nguyện thì có lẽ sang năm anh lại có thể đón sinh nhật. Đón sinh nhật quả thật là một chuyện rất ấm áp, chỉ là từ trước đến nay anh chưa bao giờ trải qua chuyện này.

Khi còn nhỏ thì sinh nhật của anh là công cụ để người lớn dùng để xã giao, chưa bao giờ anh được yên tĩnh ngồi ăn một miếng bánh sinh nhật giống như bây giờ.

Trì Nguyện liếm kem dính bên khóe miệng, Hạ Chiêu Ngọc tiến lại gần cậu một chút đợi cậu hôn lên môi mình lần nữa.

Trì Nguyện nheo mắt rồi lùi lại phía sau giống như một con hồ ly lười biếng.

"Hạ Chiêu Ngọc, anh lại lớn hơn một tuổi rồi nên đến lúc anh phải học cách chủ động thân mật với người ta rồi."

Cậu dùng ngón tay gãi cằm.

"Anh thật sự rất hiếm khi hôn em."

"Đã hôn rất nhiều lần rồi."

Hạ Chiêu Ngọc véo vào sau gáy cậu, anh hôn vào nốt ruồi bên cổ của cậu trước.

"Có điều đều là trước đây."

"Em đã quên rồi thì khác nào không có, bây giờ anh bù đắp lại cho em đi."

Bàn tay không thành thật của anh chạm xuống bên dưới.

"Ở đây nữa, anh cũng quên mất hình dáng thế nào rồi, lấy ra cho anh xem đi."

Lăn lộn một phen, Trì Nguyện xoa cái eo đau nhức của mình, bản thân Hạ Chiêu Ngọc cũng không đoan chính như vẻ bề ngoài của anh, nếu không thì anh đã không làm chuyện đó ngay tại bàn ăn được.

Cậu đã hóa nhộng hai lần rồi nên giờ đang ôm miếng bánh ăn để bổ sung năng lượng.

"Anh cũng sẽ đón sinh nhật cùng em chứ?"

Hạ Chiêu Ngọc gật đầu.

"Anh sẽ đón cùng em."

"Quá tốt rồi, vậy ngày mai..."

Những lời Trì Nguyện nói anh đều ghi nhớ rất kỹ nên Hạ Chiêu Ngọc theo phản xạ có điều kiện báo cáo lịch trình của mình với cậu.

"Công trường bên khu A xảy ra chút chuyện nên ngày mai anh phải đến đó, nếu như muôn quá thì ngày kia mới có thể quay về."

Biểu hiện sụp đổ của Trì Nguyện hiện rõ trên gương mặt mà dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ.

Hạ Chiêu Ngọc có chút không nỡ nhưng anh cũng không phải đến công trường để chơi, nếu đưa Trì Nguyện theo thì cũng không tiện nên anh chỉ có thể an ủi cậu.

"Anh chỉ bận mấy ngày này thôi."

"Vậy... được rồi."

Sáng sớm hôm sau Hạ Chiêu Ngọc khởi hành sớm đến sáng ngày hôm sau mới quay về, anh ngồi trên xe xem tin nhắn mà anh chưa kịp xem.

Trì Nguyện không gửi tin nhắn cho anh, nhưng có một điều là trước đây khi trong điện thoại của Trì Nguyện không có tiền thì cậu dùng điện thoại của anh để mua mấy khóa học dạy làm điểm tâm. Còn lời chúc sinh nhật trong điện thoại anh là do hệ thống gửi đến.

Trì Nguyện nhỏ hơn anh năm tuổi một ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip