Chương 14: Đuổi ra ngoài
Chương 14 : Đuổi ra ngoài
Kỳ Chính Huy và Kỳ Tử An đi đến, một trái một phải đứng bên cạnh Dịch Văn Huệ, sắc mặt không tốt.
"Ba ba ~"
Lý Tử Nhu nhào lên ôm lấy chân Kỳ Chính Huy, còn duỗi tay muốn cho ông ôm một cái.
"Ba ba, ôm một cái."
Kỳ Chính Huy nhìn nó một cái, trong mắt xẹt qua một tia không đành lòng, nhưng sau đó lại biến thành lạnh nhạt.
"Quản gia, đem cô Lý dẫn đi."
Chuyện sắp xảy ra không nên để trẻ con nhìn thấy.
Quản gia lập tức đi đến dỗ dành ôm Lý Tử Nhu đi.
Lão phu nhân nhìn qua, nhanh chóng nhào đến dành lại Lý Tử Nhu.
"Bọn bây muốn làm gì với Nhu Nhu!"
Ánh mắt kia như là nhìn kẻ thù vậy.
"Muốn đem Nhu Nhu của tao đi đâu!"
"Nói cho tụi bây biết, có tao ở đây thì đừng hòng đụng vào được Nhu Nhu dù chỉ một chút."
Đối với người mẹ này, Kỳ Chính Huy đã có chút bực bội.
"Mẹ, mẹ có thể nói chuyện có lý chút được không!"
Ông chỉ là không muốn để một đứa trẻ nhìn thấy sự việc không nên thấy, huống hồ, ông thì có thể làm gì đối với một đứa trẻ? Làm cái gì được cơ chứ!
"Tao không nói lý?" Lão phu nhân trợn tròn đôi mắt, "Mày dám nói mẹ mày không nói lý."
"Tao đây đúng là nuôi một con sói mắt trắng rồi mà, có vợ thì không cần người mẹ này nữa mà......"
"Làm sao mà số tạo lại khổ thế này......"
Bà ta bụm ngực lại, vẻ mặt vẻ đau xót, trông cứ như là sắp té xỉu.
Khách khứa ở đây xem mà không rời được mắt.
Đúng là quần chúng ăn dưa ở tuyến đầu có khác.
Lão phu nhân ôm Lý Tử Nhu than thở kêu rên ở trung tâm yến hội, đem mặt mũi nhà họ Kỳ lăn quá lộn lại ném đi không biết bao nhiêu lần.
Kỳ Chính Huy đỡ trán, biểu cảm bất đắc dĩ.
Dịch Văn Huệ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhịn không được nữa, đi lên dùng một tay kéo Lý Tử Nhu trong lòng bà ta ra, đưa cho quán gia.
"Ôm đi!"
Quản gia lập tức ôm Lý Tử Nhu đi.
"Nhu nhu!"
"Nhu Nhu của bà!"
Bà ta thấy Lý Tử Nhu bị ôm đi thì với tay muốn dành lại thế nhưng Dịch Văn Huệ không để bà ta làm thế.
"Cái thứ đàn bà đê tiện! Mày muốn đem Nhu Nhu của tao đi đâu!"
"Con bé mới hai tuổi, nó đã chọc gì đến mày đâu."
"Chọc ở đâu! Bà nói xem nó chọc tôi ở đâu!" Dịch Văn Huệ đẩy bà ta một cái, sắc mặt lạnh như băng.
"Cha mẹ nó giấu đi Thần Thần của tôi, Thần Thần mấy năm nay trải qua đau khổ như nào, nó thì ở nhà họ Kỳ muốn gió được gió muốn mưa được mưa, thế bà nói xem nó chọc tôi cái gì!"
"Bà già, hôm nay tôi dứt khoát nói một cho rõ, Lý Tử Nhu tuyệt đối không thể giữ lại nhà họ Kỳ!"
Dịch Văn Huệ vừa dứt lời, liền bị lão phu nhân phản đối kịch liệt.
"Không thể!"
"Tao không cho phép!"
Cái thái độ phản đối cường ngạnh này khiến Dịch Văn Huệ nheo mắt mà nhìn bà ta: "Cháu ruột của bà bà không thương, lại đi thương một đứa hàng giả, bà đây là đang giấu giếm chuyện gì?"
Dịch Văn Huệ nói vậy cũng làm Kỳ Chính Huy và Kỳ Tử An nổi lên lòng nghi ngờ, cùng nhau hướng ánh mắt về phía bà ta.
Thái độ của bà ta từ lúc Lý Tử Nhu được sinh ra thì bắt đầu lạ lùng, chuyện này quả thật là không thích hợp.
Nếu nói trọng nữ khinh nam thì Ngọc Nhi lúc nhỏ cũng không được bà ta ôm quá hai lần.
Chuyện này chắc chắn có vấn đề.
"Bà nói rõ ràng cho tôi, Lý Tử Nhu và bà có quan hệ gì!"
Dịch Văn Huệ tiến lên một bước, khí thế áp đảo khiến cho bà ta phải lùi lại hai bước.
Khách khứa xung quanh xem mà không chớp mắt lấy một cái, chỉ thiếu hạt dưa để cắn mà thôi.
Quá xuất sắc đi mà.
Đêm nay quả là không uổng phí mà.
Lão phu nhân nuốt nước miếng, ánh mắt hoảng loạn ngó khắp nơi, mạnh miệng nói: "Cái gì mà quan hệ gì? Còn bé gọi tao là bà nội, thế mày xem thử đây là quan hệ gì!"
"Con bé giờ không cha không mẹ, bà già này nuôi nó thì có vấn đề gì!"
"Nhưng mà cha mẹ nó năm đó tráo đổi đi Thần Thần của con, cháu ruột của mẹ!" Kỳ Chính Huy rống lớn nói.
"Thế thì sao! Nó chẳng phải không có việc gì sao!"
"Còn Nhu Nhu của tao, cha mẹ cũng không còn nữa, chỉ còn một người bà là tao, đáng thương bao nhiêu cơ chứ."
"Nó đáng thương như Nhu Nhu của tao sao!"
Thái độ của bà ta rõ ràng là không muốn nói lý, một hai phải nuôi Lý Tử Nhu.
Khách khứa đã nghe rõ ràng hết, còn chải vuốt lại rõ ràng chuyện này.
Cậu chủ nhỏ mới trở về này, lúc mới sinh đã bị tráo đổi, hơn nữa hung thủ còn là cha mẹ ruột của cô chủ nhỏ kia.
Giờ đây nhà họ Kỳ đã tìm về được đứa con ruột nên muốn đưa đứa nhỏ hàng giả kia về với gia đình nó.
Nhưng lão phu nhân không chịu, bà ta muốn nuôi hàng giả.
Còn trận náo loạn đêm nay là vì không cho nhà họ Kỳ trả hàng giả về nơi nó thuộc về.
Lão phu nhân này lú lẩn rồi.
Đứa nhỏ ruột thịt thì không cần, lại một hai muốn nuôi dưỡng hàng giả.
Chẳng lẻ trông chờ vào đứa cháu hàng giả kia để dưỡng lão à.
Thế thì chẳng biết bà ta có sống được đến lúc đó không.
Kỳ Chính Huy và Dịch Văn Huệ bị mấy lời nói của bà ta kích thích cho tức giận đến quay cuồng.
Cái gì gọi là Thần Thần chẳng có sao cả còn Nhu Nhu thì đáng thương.
Hết thảy chuyện này chẳng phải do cha mẹ ruột của Lý Tử Nhu một tay tạo dựng lên sao.
Dịch Văn Huệ không nhịn được nữa, trực tiếp tiến đến đuổi bà ta ra ngoài.
"Sau này, nếu bà lại bước vào cửa nhà họ Kỳ, tôi cảm đoan sẽ khiến cho bà đi vào nằm ra!"
Đạo hiếu gì đó, mẹ chồng nàng dâu gì đó, có quan trọng bằng con trai của bà đâu!
Ai dám động vào bọn họ, Dịch Văn Huệ bà sẽ cùng người dó liều mạng!
"Mày!"
Lão phu nhân nhìn về phía con trai và cháu nội của mình.
Nhưng Kỳ Chính Huy và Kỳ Tử An thấy một màn này cũng thờ ơ lạnh nhạt, không nhiều lời một câu, ngược lại xoay người cùng khách khứa xin lỗi.
Trò cười này của nhà họ Kỳ đã nổi như cồn trong vòng, đặc biệt là lão phu nhân.
Bọn họ bàn tán về bà ta rất sôi nổi.
Thế nhưng tài khoản mạng xã hội chính chủ của nhà họ Kỳ chỉ tuyên bố thân phận cậu chủ nhỏ nhà họ Kỳ, biểu thị hoan nghênh trở về, đối với hàng giả kia thì đưa ra phương án xử lí là đưa nó về nơi nó thuộc về.
Còn về những chuyện khác, hoàn toàn không đề cập tới.
Xử lí trò khôi hài ấy xong, Dịch Văn Huệ gấp không chờ nổi mà đi tìm Thần Thần.
Bà sợ lúc nãy bà già kia đã làm Thần Thần của bà sợ.
Đến lúc tới chỗ Thần Thần, thấy đứa nhỏ đang vui vẻ chơi bóng với
Kỳ Tử Minh và Kỳ Tử Ngọc thì trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Không có việc gì thì tốt rồi.
"Thần Thần."
Thần Thần đang chơi bóng nghe thấy Dịch Văn Huệ kêu thì liền chạy về phía bà.
( Chơi bóng kìa :)))))
"Mẹ ơi ~"
Nhìn bước chạy run rẩy của con, Dịch Văn Huệ liền chạy tới ôm đứa nhỏ.
"Chạy chậm thôi con."
"Mẹ ơi ~"
Thần Thần ỷ lại mà ôm cổ Dịch Văn Huệ, thân mật cọ cọ.
Giọng nói mềm mụp làm lòng Dịch Văn Huệ mềm nhũn, "Mẹ đây mẹ đây."
Thần Thần của bà, ngoan biết bao nhiêu cơ chứ.
"Chơi với anh chị có vui không con?"
Dịch Văn Huệ vuốt ve khuôn mặt nhỏ của bé con mà hỏi, ánh mắt tràn đầy ôn nhu từ ái.
Thần Thần gật gật đầu: "Zui ạ ~"
"Vui là được rồi."
"Đi thôi, mẹ con mình về rửa mặt đi ngủ nào."
"Ưm Ừm, vâng ạ ~"
Dịch Văn Huệ ôm Thần Thần đứng dậy, vẫy tay với Kỳ Tử Ngọc và Kỳ Tử Minh: "Tử Ngọc, Tử Minh, về nào."
"Vâng, đây ạ."
Kỳ Tử Ngọc và Kỳ Tử Minh đều không hỏi gì về chuyện lúc nãy, có lẽ đã không còn mong đợi gì, hỏi hay không đều là kết quả kia.
"Đừng nghĩ nữa, sau này cứ coi như chúng ta không có bà nội là được."
Kỳ Tử Minh nhợt nhạt nói, nhiều năm như vậy không phải sớm đã quen rồi sao.
"Ừm, chúng ta còn phải chăm sóc Thần Thần." Kỳ Tử Ngọc ôn nhu nói, thuận thế đưa ra yêu cầu: "Đêm nay Thần Thần ngủ với chị."
Kỳ Tử Minh nhăn mày, kéo tay, "Đừng nghĩ rằng chị là chị của em thì em sẽ nhường chị, đêm nay Thần Thần sẽ ngủ với em."
Kỳ Tử Ngọc chống nạnh, cũng không nhượng bộ: "Đừng tưởng mua một bộ đồ cho chị mầy thì đã có thể khiêu khích ủy nghiêm của người làm chị này."
"Thần Thần đêm nay ngủ với chị!"
Khi hai người đang cãi lộn, Kỳ Tử An yên lặng đi lướt qua hai người họ, đi thẳng đến chỗ Thần Thần.
"Thần Thần, đêm nay ngủ cùng anh cả không nào."
Kỳ Tử Ngọc: "......" Được lắm, cướp người một cách trắng trợn táo bạo luôn kìa.
Kỳ Tử Minh: "......" Hờ, thế mà lại quên mất còn ông tướng này nữa!
~~~~•••••~~~~
Chương mới nè ☺️
Uớc gì tuôi chơi Đu ồ lín gồ mà cũm lăng suất dư lày thì tốt biết mấy :)))))
Tui sắp mở thêm hố mới nè, tự biết bản thân edit cũng không ra hồn ra giống gì nhưng vẫn cứ thích đào thêm hố :)))
Gọi bộ truyện đó là ghế, vì nó hay khỏi phải bàn :))) Đó là nguyên do tuôi quyết tâm đào cái hố nữa, mong mn ủng hộ hen 🤭🤭
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip