Chương 9: Cậu không thể chống lại mùi pheromone của Lục Trì Châu.

"Chẳng lẽ là nỗ lực lúc trước của chúng ta có hiệu quả? Lục ca rốt cục không biết giữa AA sẽ không hạnh phúc à?" Hầu Tử nuốt miếng xiên nướng trong miệng.

"Hẳn là vậy." Ngô Kỳ gật đầu.

"Không cần để ý bọn họ, chúng tôi chấp nhận ghép bàn." Lục Trì Châu cười cười với nhân viên phục vụ, không keo kiệt chút nào mà phát tán mị lực của mình. Nhân viên phục vụ đối diện với tầm mắt của hắn, lập tức đỏ mặt, vò cuốn sổ nhỏ gọi món ăn trong tay, "Cảm ơn quý khách thông cảm, tôi sẽ gọi bọn họ tới đây."

Lục Trì Châu gật đầu, thuận tay rút mấy tờ khăn giấy, nghiêm túc và cẩn thận lau sạch bàn bên kia, ngay cả ghế cũng lau một chút.

Chu Nghĩa Giác đi theo sau Viên Đại Đầu, Viên Đại Đầu không ngừng truy hỏi wechat của nhân viên phục vụ, nhưng bị đối phương lễ phép từ chối.

Hai người đi thẳng đến bên cạnh bàn, mới thấy rõ là muốn ghép bàn với ai.

Nhân viên phục vụ mỉm cười: "Thật ngại quá, hôm nay việc làm ăn trong tiệm khá tốt, nơi này là vị trí cuối cùng còn lại, may mà các vị đều đồng ý, phiền các vị chen chúc một chút."

"Hi, thật trùng hợp nha." Lục Trì Châu vẫy vẫy tay với Chu Nghĩa Giác, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, ý bảo cậu lại đây ngồi.

Chu Nghĩa Giác mặt lạnh phủ nhận, chuẩn bị xoay người đi, mũi chân vừa động, Lục Trì Châu nói một câu: "Tất cả mọi người đều là Alpha, sao cậu còn sợ ta khi dễ?"

Vẻ mặt hắn cười vẻ mặt thật thiếu đòn.

Lục Trì Châu* lại nghe ra ý uy hiếp trong giọng nói của hắn.

*Tui nghĩ là Chu Nghĩa Giác mới đúng nma tác giả ghi Lục Trì Châu nên tui vẫn để vậy.

Trách cậu xui xẻo.

Bị ai biết không tốt, hết lần này tới lần khác bị tên hỗn đản Lục Trì Châu này biết thân phận Omega của mình, tương đương với việc chủ động đưa nhược điểm của mình đến đối phương, tùy ý hắn nắm thóp.

Chu Nghĩa Giác dùng sức cắn răng, không tình không nguyện ngồi xuống.

"Tiểu Chu Chu?" Viên Đại Đầu cho rằng cậu sẽ xoay người rời đi, đều đã chuẩn bị tốt không ăn xiên nướng, kết quả quay người lại liền thấy Chu Nghĩa Giác ngồi xuống.

Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây à?

Hai đối thủ một mất một còn có thể ăn xiên ngon sao? Sẽ không ăn được một nửa, lấy xiên đâm vào mắt đối phương chứ?

Viên Hạo Quân não bổ hình dung hình ảnh máu tanh như vậy, sợ tới mức nổi da gà.

Hẳn là...... không đến mức máu lửa như vậy chứ.

Hắn rất lo lắng nhìn thoáng qua Chu Nghĩa Giác, lại nhìn Lục Trì Châu một cái, người trước mặt chù ụ, người sau cười hì hì, thấy thế nào cũng không giống như có thể cùng nhau ăn thịt xiên nướng.

"Tiểu Chu Chu, hay là chúng ta không ăn nữa? Đột nhiên tôi cũng không muốn ăn xiên nữa, ăn lẩu đi, gần nhà tôi có nhà mới mở quán lẩu, mùi vị nhất định rất tuyệt."

Chu Nghĩa Giác liếc xéo Lục Trì Châu đang cười bên cạnh, lạnh mặt cự tuyệt đề nghị của Viên Hạo Quân, "Không đi, ăn xiên nướng, đưa thực đơn cho tôi."

Nhân viên phục vụ cảm giác được quan hệ giương cung bạt kiếm giữa mấy người, sợ tới mức mặt cũng thay đổi, run rẩy đưa thực đơn ra, "Đây, cho cậu."

Chu Nghĩa Giác gọi xong, đưa thực đơn lại cho nhân viên phục vụ, "Lấy bốn ly nước chanh trước."

"Bốn ly sao?" Nhân viên phục vụ sợ mình nghe lầm, lại lặp lại một lần.

"Ừm." Chu Nghĩa Giác nói.

"Không phải, Tiểu Chu Chu, cậu gọi bốn ly làm gì? Tôi không thích uống chua."

"Không phải cho cậu uống." Chu Nghĩa Giác lạnh mặt.

Viên Hạo Quân tính toán một chút đối diện ba người, trừ chính mình, vừa vặn bốn người, "Tiểu Chu Chu, chẳng lẽ là cậu muốn mời bọn họ uống nước chanh?"

Chu Nghĩa Giác không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Ánh mắt Lục Trì Châu sáng lên, ánh lửa hy vọng yếu ớt đang thiêu đốt đáy mắt.

Hầu Tử và Ngô Kỳ bên cạnh, cầm xiên nướng trong tay, lão đại há hốc mồm, quan hệ bọn họ tốt hơn rồi sao?

Tại sao họ không biết?

Không bao lâu, nhân viên phục vụ đưa bốn ly nước chanh lên.

Lục Trì Châu lặng lẽ đẩy nước trước mặt mình, cho Hầu Tử bên cạnh, giả vờ mình không có nước uống, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, vẻ mặt chờ mong một ly nước chanh thuộc về mình.

Cậu ấy vẫn rất quan tâm đến mình, còn biết hắn thích uống đồ uống chua.

Nhân viên phục vụ đặt đồ uống xuống, Chu Nghĩa Giác rất bình tĩnh đem bốn ly nước, lần lượt xếp ở giữa bàn, hình thành một đường 38, chia khoảng cách.

"Tất cả mọi người đều trả tiền, mặc dù đó là ghép bàn, nhưng chúng tôi không thích ăn chung với người lạ, vì vậy bàn mỗi người một nửa."

"Cái gì? Các cậu tới chậm còn chiếm một nửa bàn của chúng ta? Đạo lý gì? Hai người các cậu, nhưng ba người chúng ta, chia theo đầu người, chúng ta cũng nên chiếm hai phần ba." Hầu Tử vừa nghe đã khó chịu vỗ bàn đứng lên.

Hầu Tử còn muốn mắng nữa, bị Ngô Kỳ bên cạnh kéo một cái, tay Ngô Kỳ ở dưới bàn, lặng lẽ ám chỉ, để hắn nhìn biểu tình của Lục Trì Châu.

Sắc mặt Lục Trì Châu không có gì thay đổi, nhưng Ngô Kỳ và Hầu Tử này thân quen với hắn, liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tình hắn hiện tại rất không tốt, hai người cũng không dám tùy tiện gây chuyện thêm lần nữa.

Dù có bất mãn, cũng chỉ có thể nuốt trở lại trong bụng.

Lục Trì Châu nghiến răng, nụ cười dần dần làm càn.

Người lạ?

Trên đường về nhà, Chu Nghĩa Giác tách Viên Hạo Quân ra ở ngã rẽ, nhìn thời gian, hơi muộn, quyết định đi đường tắt trở về.

Cậu đi vào con hẻm nhỏ.

Mới vừa đi không bao lâu, bỗng nhiên một bóng đen từ phía sau đánh úp lại, nháy mắt che mắt của cậu, thân thể tới gần, hô hấp dừng ở phía tuyến thể sau cổ cậu, cái chạm nhẹ nhàng, nóng bỏng chạm vào tuyến thể của cậu.

Thân thể Chu Nghĩa Giác như nhũn ra.

Thân thể nhớ kỹ pheromone Alpha bao phủ toàn thân cậu, để cậu nhịn không được dựa vào phía sau, tham luyến pheromone xâm nhập.

Bá đạo lại cường ngạnh.

"Cậu bị người lạ ôm, chính là loại phản ứng này sao?" Giọng nói trầm thấp của Lục Trì Châu vang lên bên tai.

Chu Nghĩa Giác lấy lại tinh thần, muốn kháng cự, rồi lại vì bản năng thân thể, không thể không biết xấu hổ dán người lên, cậu hận loại phản ứng này, hận Omega không thể vi phạm thiên tính.

Cậu không thể chống lại mùi pheromone của Lục Trì Châu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip