Chap 20
Đến cửa nhà Jisoo đã là mười giờ tối.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ không gian yên tĩnh ban đêm.
Jisoo nhìn cô mệt mỏi đứng ở cửa, cô không vào nhà, vừa mở miệng đã nói, "Trả lại con cho tôi".
"Vào rồi nói đi, Wonnie đang ở phòng khách".
Jennie chạy nhanh vào, thấy con gái đang chơi ghép hình rất nghiêm túc.
"Wonnie ".
"Mẹ". Wonnie chạy ào vào vòng tay cô.
"Sao con lại tùy tiện đến nhà của người lạ thế?".
"Cô Kim không phải là người lạ mà, lần trước cô ấy còn đến nhà chúng ta". Cái Miệng nhỏ nhắn của Wonnie chúm chím nói.
"Đúng đó, Nini, em có tức gì thì cứ đánh chị , chị cam đoan không đánh lại, cũng không trách móc câu gì".Jisoo cười nói.
Lửa trong lòng Jennie đã không có chỗ để lui, "Chị đã được sự đồng ý gì của tôi, điện thoại còn không gọi đã đưa con bé đi. Chị có ý gì vậy?".
Jisoo thấy vẻ nổi giận đùng đùng của cô, không dám nói tình hình thực tế.
Ngày đó, chị đến nhà bà Han thăm Wonnie, mới biết Jennie đi công tác. Trong lòng chị rất tức giận, đi Busan vài ngày cũng không nói một tiếng cho chị biết. Tình nguyện để Wonnie cho người khác chăm sóc cũng không chịu giao cho chị.
Chẳng lẽ chị làm người ta không tin tưởng vậy sao?
Chị nói với bà Han, chị đón Wonnie về chăm sóc vài ngày.
Người phụ nữ già nhìn chăm chú chị , hỏi chị có phải ba của Dương Dương không.
Chị nói Jennie không muốn nói nên đứa nhỏ bây giờ vẫn chưa biết.
Bà Han lại nói, con bé có giận đấy. Một mình nó nuôi nấng con nhỏ chẳng dễ dàng gì. Cô là phụ nữ muốn nhận được sự tha thứ, cũng phải biết phụ nữ phần lớn chỉ mạnh miệng nhưng mềm lòng, cậu cần nỗ lực một chút, con bé sẽ hồi tâm chuyển ý.
Ngay tại thời khắc đó, mọi nỗi bực tức của chị giải tỏa hết.
"Chị nào có ý gì, chẳng qua là thấy em đi công tác ở xa, muốn giảm bớt gánh nặng cho em thôi". Jisoo vẫn mỉm cười như trước.
"Đúng đó mẹ, cô Kim còn giúp con học bài nữa, bài kiểm tra trắc nghiệm ngữ văn thứ ba con được một trăm điểm đó".
Thấy cha và con gái cùng hợp xướng lại, sắc mặt Jennie càng khó coi.
Jisoo nháy mắt với Wonnie , con bé nhanh chóng chạy vào phòng.
Chị mở một chai nước trái cây đưa cho cô.
Miếng đắng lưỡi khô nên cô theo bản năng tiếp nhận, uống hết hơn nửa chai mới nhét trả lại vào tay chị .
"Nói đi". Jennie đề phòng nhìn chị .
"Thật đúng là thử nghiệm phạm nhân, chị tuyệt đối trung thực, chẳng sợ quá nghiêm". Jisoo ngồi trên sô fa,"Em ngồi xuống đi, em là quan tòa".
Thấy ghế sô ga, cô không tự chủ được ngồi xuống, suốt đường đi đúng là cả tinh thần và thể xác đều mỏi mệt.
"Nini, Wonnie cũng là con gái chị . Sao em phải lo lắng vậy? Chẳng lẽ chị lại hại nó sao?".
"Nhưng chị không thể không nói với tôi một tiếng đã đưa con bé đi. Liệu tôi có thể không lo lắng sao? Chị biết không, ban đầu tôi định ngồi tàu trở về, nhưng vì quá lo lắng nên đã mua vé máy bay, chị làm tôi lãng phí hẳn một vé tàu".
"Được, vậy tính cho chị ".
Jennie quả nhiên lấy vé từ trong túi xách đưa cho chị.
"Ba trăm linh sáu ngàn won, chị không có tiền tẻ, tính là ba trăm năm mươi ngàn won cho em".
Cô lấy từ túi bốn mươi bốn ngàn won, đưa cho chị , "Không cần, tôi cũng không muốn mắc nợ ai".
Jisoo nhìn số tiền lẻ trong tay, dở khóc dở cười.
Nhớ đến, đã bao nhiêu năm rồi, cô ấy vẫn như trước đây, cái gì cũng phải rõ ràng rành mạch.
Chị xuất thần nhìn cô, bề ngoài là vậy nhưng thật ra cô đã thay đổi không ít.
So với trước kia, gò má càng gầy, ánh mắt từng sáng ngời giờ đã lộ ra nét mỏi mệt, da trắng nõn có một vài điểm nhạt lấm tấm.
Ngày hôm trước, chị mời vợ chồng Lalisa ăn cơm, cũng muốn hỏi qua Chaeyoung về Kim Jennie.
Chaeyoung tức giận la mắng. "Chị đã có gan hỏi, tôi cũng không ngại trả lời. Jisoo, chị sờ xem lương tâm chị để đâu. Mấy năm nay, chị sống vui vẻ, tiên diêu tự tại. Đã lúc nào chị nghĩ đến cô ấy chưa?
Không sai, là lúc trước cô ấy rời bỏ chị. Nhưng hai người đã ở chung năm năm chẳng lẽ chị còn không hiểu cô ấy. Rời khỏi chị, cô ấy còn có thể yêu người khác sao ? Chị là mối tình đầu, hai người là vợ chồng son. Người xưa vẫn nói, tu mười năm được ngồi chung thuyền, tu trăm năm mới được cùng chung chăn gối, sao chị có thể dễ dàng vứt bỏ trăm năm duyên phận đã định của hai người?".
Mặt chị lúc ấy lúc trắng bệch lúc tím ngắt.
"Nói thật cho chị biết, cô ấy phải sống rất khó khăn. Mang thai tám tháng, cô ấy bị giám đốc sa thải. Wonnie được một tuổi, cô ấy chạy đây đó tìm việc, nhưng vẫn không tìm được. Sau đó, vì phải nuôi gia đình, cô ấy đành phải bày hàng.
Số tiền nhỏ nhoi kiếm được từ gian hàng đó, vừa phải nuôi gia đình, vừa phải chăm sóc con gái. Hàng tháng, chưa đến cuối tháng tiền đã dùng hết. Trước đây cơ thể Wonnie không tốt, thường phải đến bệnh viện. Mỗi lần vậy phải mất mấy trăm ngàn won mà cả nhà cũng không có nổi. Chị có biết một con người mạnh mẽ như cô ấy, nếu không đến bước đường cùng thì quyết không mở miệng nói với người khác. Nhưng lần đó, cô ấy ôm Wonnie đến tim tôi vay tiền, chị có biết tôi cảm thấy thế nào không? Hai chị em tôi ôm nhau khóc to, dựa vào cái gì mà ông trời bắt cô ấy phải chịu khổ như vậy?".
Jisoo không đợi cô nói xong đã bước đi. Nếu còn ở lại chị sợ bản thân mình không thể khống chế được.
Chị không dễ dàng rơi lệ, chẳng qua là chưa chạm đến mức thương tâm.
Mong mọi người sẽ vote đều để mình có động lực ra nốt ạ, mấy nay stress quá không biết ra nốt nổi không nữa 😇😇😇
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip