14.1 : Kế hoạch chia tay (14)
Vì cơ thể đặc thù, Chử Tiểu Du phải kiểm tra toàn diện nên cảm thấy cực kỳ khẩn trương.
Lâm Cận Ngôn làm siêu âm B cho cậu, mặt để sát màn hình, Chử Tiểu Du chăm chú nhìn y. Lâm Cận Ngôn chỉ nhíu mày mà cậu đã căng thẳng run rẩy sợ hãi, sợ đứa nhỏ có vấn đề.
Sau khi hoàn tất kiểm tra, Chử Tiểu Du ngã ngồi trên ghế ngoài hành lang, cảm giác như vừa thoát khỏi một kiếp nạn.
Nhưng cậu cũng không thoải mái được bao lâu, ở bệnh viện làm siêu âm B đa số là phụ nữ, nhất là phụ nữ mang thai. Chử Tiểu Du vừa mới ngồi xuống đã cảm giác được vô số ánh mắt nhìn cậu, như có gai đâm ở sau lưng.
Chử Tiểu Du ngồi không yên, cúi đầu đứng dậy, đi qua cửa phòng siêu âm thấy có một thiếu phụ bụng lớn đang ngồi khóc, người chồng ngồi xổm trước mặt nắm tay ôn nhu an ủi cô.
Chử Tiểu Du ngưỡng mộ nhìn bọn họ một lúc, càng cúi đầu thấp hơn, cậu cũng muốn kim chủ ở bên chăm sóc cậu.
Buồn rầu đi tìm một góc vắng, bỗng chuông điện thoại vang lên. Chử Tiểu Du lấy điện thoại ra, nhìn thấy người gọi đến lập tức cao hứng: “Trịnh tiên sinh.”
“Mèo Tiểu Du kiểm tra xong rồi?”
Hai ngày gần đây Chử Tiểu Du nôn rất nhiều, chỉ có thể lừa mọi người là cậu ăn phải đồ hỏng nên mới vậy, không biết là ai nói cho kim chủ nghe nên cứ cách một ngày hắn lại gọi điện hỏi han cậu.
Chử Tiểu Du trong lòng ngọt ngào không thôi, thấp giọng nói: “Vâng, kiểm tra xong rồi ạ. Kết quả vẫn chưa có.”
Trịnh Tranh cười một tiếng: “Mèo Tiểu Du chờ một chút, ngày mai tôi về sẽ thương em, hử?”
Chử Tiểu Du bị hắn nói cho đỏ cả mặt, tắt máy mà người như nhũn ra.
Lâm Cận Ngôn đi ra, gọi Chử Tiểu Du đến phòng làm việc của y.
“Kết quả cho thấy thai nhi nhỏ hơn 5 ngày dự kiến.”
“Vậy là sao?” Chử Tiểu Du vội vàng hỏi.
“Là cái thai trong bụng cháu không được cung cấp dinh dưỡng đầy đủ.”
Chử Tiểu Du lo lắng tự trách mình, vuốt bụng hỏi: “Chú Lâm, có phải do cháu không chăm sóc mình tốt không?”
Lâm Cận Ngôn lắc đầu: “Cơ thể của cháu vốn đặc biệt, chắc chắn phải chịu khổ hơn nhiều thai phụ khác. Đừng lo, ăn nhiều hơn là được. Nhưng vẫn phải chú ý, vì là người song tính nên có thể chịu được ham muốn thấp hơn người thường, vậy nên càng phải quan tâm chăm sóc bản thân. Nếu thấy chảy máu, nướƈ ŧıểυ khác màu ngay lập tức tìm chú.”
“Vâng.” Chử Tiểu Du nhìn Lâm Cận Ngôn, nghiêm túc gật đầu.
Lâm Cận Ngôn mỉm cười, đưa cho cậu xem ảnh siêu âm vừa có.
Chử Tiểu Du mắt sáng lên, vui vẻ ngó đầu nhìn ảnh chụp.
Lâm Cận Ngôn chỉ thai nhi trong hình nói: “Cháu xem, thai nhi bây giờ đã được hai tháng. Đây là đầu, đây là chân, nhưng bây giờ vẫn không nhìn rõ từng bộ phận, chân tay giống như chồi non nảy mầm khi xuân về. Có nhìn thấy gậy nhỏ nhỏ dài dài này không? Là đuôi đấy, từ từ sẽ ngắn lại rồi biến mất.”
Tiểu Du tò mò hỏi: “Còn có cả đuôi nữa ạ?”
Lâm Cận Ngôn buồn cười: “Không chỉ có đuôi mà còn sẽ động đậy nữa, bây giờ cháu không cảm thấy gì đâu.”
“Còn cả động đậy?” Chử Tiểu Du ngơ ngác sờ bụng, cảm thấy thật thần kỳ, tự nhiên lại có một đứa bé nhúc nhích ở trong bụng cậu.
Đáng yêu quá!
“Bụng cháu cũng không giấu được bao lâu nữa, định bao giờ thì đi?” Lâm Cận Ngôn nghiêm mặt hỏi cậu.
Chử Tiểu Du còn không dám nói cho Lâm Cận Ngôn biết cậu muốn nói cho kim chủ biết sự thật, nghe vậy lập tức mất tự nhiên, chạy trối chết đi về.
Về đến nhà, chị Lâm đã nấu cháo xong, còn làm thêm mấy thứ thanh đạm.
Chử Tiểu Du hôm nay kiểm tra đứa nhỏ không có vấn đề lớn, tâm tình được thả lỏng, hơn nữa Lâm Cận Ngôn cũng bảo cậu ăn nhiều thêm. Chử Tiểu Du dồn sức ăn, nhanh chóng giải quyết hai bát cháo và một nửa thức ăn. Sau khi ăn xong, Chử Tiểu Du thầm nói với đứa nhỏ phải ngoan không được quấy nhiễu.
Tất nhiên mọi thứ không như ý muốn.
Chị Lâm còn chưa dọn xong bát đũa, Chử Tiểu Du đã chạy đến chỗ thùng rác nôn sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip