Chương 34
Chương 34
"Văn phòng thì không được sao?"...
Úc Tinh Nhiên chính là muốn nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Cố Yến Chấp.
Đúng như cậu dự liệu, chẳng qua cậu cho rằng Cố Yến Chấp sẽ hơi chút kiềm chế một chút.
Từ khi phát hiện Cố Yến Chấp trở nên buồn bã, cảm xúc của hắn cũng đều kiềm chế rất nhiều. Có lẽ là đang làm tổng giám đốc, không tốt nếu mọi cảm xúc đều biểu hiện trên mặt, có vẻ hắn không ổn trọng.
Nhưng gặp lại lâu như vậy, Úc Tinh Nhiên xác thật ít khi thấy hắn có sự thay đổi cảm xúc rõ ràng.
Úc Tinh Nhiên buồn cười hỏi, "Cậu đây là cảm thấy kinh hỉ hay là kinh hãi?"
Vừa dứt lời, cậu liền lao vào vòng tay Cố Yến Chấp.
Chính xác mà nói, là Cố Yến Chấp kéo cậu vào lòng ngực, một tay ôm lấy bờ vai cậu, tay kia gắt gao vòng lấy eo cậu.
Giống như nếu không dùng sức như vậy, Úc Tinh Nhiên sẽ biến mất không thấy.
Úc Tinh Nhiên hơi ngơ ngác, cậu nghĩ đó đại khái không phải là kinh hãi.
Cố Yến Chấp ít khi dùng sức như vậy để ôm cậu, chỉ có ở trên giường chọc cậu tức giận thì mới thế.
Úc Tinh Nhiên giơ tay ôm lấy Cố Yến Chấp.
Cảm nhận tấm lưng rắn chắc của Cố Yến Chấp, cậu cũng không hoàn toàn là ham mê sắc đẹp của hắn, cũng thích hơi ấm trên người hắn.
Mặc kệ bao nhiêu lần, Úc Tinh Nhiên đều không có chút sức chống cự nào với cái ôm của hắn, cậu thích Cố Yến Chấp dùng sức như vậy mà ôm.
Khiến Úc Tinh Nhiên rõ ràng cảm giác được, trên thế giới này, có một người như hắn, sẽ dùng nhiệt độ cơ thể nóng rực một chút xâm chiếm cậu.
Úc Tinh Nhiên cho phép chính mình ngẫu nhiên phóng túng, sa vào.
Nhưng chỉ có thể một lúc.
"Tổng giám đốc Cố, cậu định ôm tôi đến khi nào?" Úc Tinh Nhiên ngữ khí lả lơi, "Bận xong rồi sao?"
Cố Yến Chấp "Ừ" một tiếng, không nỡ mà buông Úc Tinh Nhiên ra.
"Không sai biệt lắm."
"Vậy tôi có thể đi văn phòng cậu xem không?" Úc Tinh Nhiên hỏi.
Cậu đến công ty lâu như vậy, chỉ lên phòng tổng giám đốc một lần, vẫn là lần đưa văn kiện cho trợ lý Lâm.
Nhưng cậu chưa từng đến văn phòng của Cố Yến Chấp.
"Chắc là không có gì không thể xem chứ?"
"Không có."
Cố Yến Chấp đi lên trước dẫn đường cho Úc Tinh Nhiên.
Úc Tinh Nhiên đánh giá hoàn cảnh văn phòng tổng giám đốc, luôn cảm thấy so với dưới lầu thì đơn giản hơn, cũng cao cấp hơn một chút.
Cậu đã có thể tưởng tượng văn phòng Cố Yến Chấp xa hoa đến mức nào.
Văn phòng Cố Yến Chấp là cửa kính, khóa vân tay, hắn dẫn Úc Tinh Nhiên đi vào, một gian văn phòng lớn.
Thậm chí còn có cả bàn trà tiếp khách, nhưng Cố Yến Chấp không tiếp đãi ở đây, tập đoàn có phòng khách chuyên biệt.
Mà hắn không thích người khác vào văn phòng mình.
Nhân viên phòng tổng giám đốc không ít, trừ trợ lý Lâm và thư ký Hứa, sẽ không có ai tùy ý ra vào.
"Tổng giám đốc Cố buổi tối ăn gì chưa?"
Cố Yến Chấp lắc đầu, hắn vốn cho rằng có thể xong việc trước bữa tối, nghĩ không lãng phí thời gian, làm xong sớm một chút rồi đi tìm Úc Tinh Nhiên.
Ai ngờ bận một hồi, bận đến bây giờ.
"Vậy lát nữa cùng nhau ăn tối nhé?"
"Cậu cũng chưa ăn?" Cố Yến Chấp nói.
"Tôi đương nhiên ăn." Úc Tinh Nhiên không khách khí mà ngồi xuống bàn làm việc của Cố Yến Chấp, "Tôi mới không để bản thân bị đói đâu."
Cố Yến Chấp không nói gì.
Úc Tinh Nhiên duỗi tay câu lấy ngón tay Cố Yến Chấp, "Tổng giám đốc Cố..."
Giọng điệu cậu nhẹ nhàng như mây trôi lại mềm mại như bông, còn cố ý kéo dài âm cuối.
Cố Yến Chấp cơ hồ ngay lập tức đọc hiểu ánh mắt dính người của Úc Tinh Nhiên.
Hắn cũng không tính toán kiềm chế ý tưởng trong lòng, một tay chống trên mép bàn, tay kia áp lên má Úc Tinh Nhiên, cúi đầu hôn lấy cậu.
Một nụ hôn rất nhẹ, dịu dàng đến mức khiến người ta chìm đắm, mê luyến.
Bọn họ thường xuyên hôn môi, nhưng phần lớn là nụ hôn mang theo tình dục, là màn dạo đầu trước khi thân mật.
Một nụ hôn xuất phát từ tình cảm hầu như không có. Bởi vì đây là chuyện người yêu mới có thể làm. Nhưng bọn họ không phải...
Nụ hôn không mang theo bất kỳ ý nghĩa nào này không kéo dài bao lâu, Úc Tinh Nhiên đã đi trước một bước phá vỡ bầu không khí ôn hòa này.
Ngón tay cậu chậm rãi lướt qua cúc áo sơ mi của Cố Yến Chấp, nhẹ nhàng một cái, không tốn chút sức lực nào liền cởi được cúc áo.
Thuần thục đến mức căn bản không cần nhìn.
Cố Yến Chấp giữ chặt bàn tay đang lung tung cử động của cậu, "Đây là văn phòng."
"Tôi biết mà." Úc Tinh Nhiên khẽ nhướng mày, "Văn phòng thì không được sao?"
Úc Tinh Nhiên chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ nhìn hắn, hỏi: "Trong tiểu thuyết tổng giám đốc trong văn phòng có phòng nghỉ, không biết tổng giám đốc Cố có không?"
Cậu cố ý hạ thấp giọng nói, âm thanh cơ hồ là nhẹ nhàng lướt qua màng tai Cố Yến Chấp, mang theo chút ý vị trêu ngươi.
Hô hấp Cố Yến Chấp trong nháy mắt liền rối loạn.
Úc Tinh Nhiên luôn có thể dễ như trở bàn tay trêu chọc cảm xúc của hắn, dễ như trở bàn tay gợi lên dục vọng dơ bẩn trong lòng hắn.
Không chỉ là tình dục.
Mà là dục vọng muốn chiếm hữu càng không thể nhận ra, muốn nhốt người lại, ở trong căn phòng không thấy ánh mặt trời mà làm tình với cậu.
Nghe tiếng khóc nức nở của cậu, nghe cậu cầu xin tha thứ.
Muốn Úc Tinh Nhiên lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt hắn, trong ánh mắt cầu xin của Úc Tinh Nhiên, càng dùng sức mà làm tình với cậu.
Thẳng đến đôi mắt xinh đẹp như được tắm gội dưới ánh mặt trời kia, bị hắn làm tình đến thất thần.
Úc Tinh Nhiên thấy Cố Yến Chấp không dao động, chỉ coi như hắn thật sự không thích làm bậy trong văn phòng.
Nhưng mà, cậu vừa thu tay về, Cố Yến Chấp đã nắm lấy tay cậu, mạnh mẽ cùng cậu đan mười ngón tay vào nhau.
Úc Tinh Nhiên không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, bị Cố Yến Chấp đè lên bàn làm việc.
— Rầm.
— Cạch.
Hắn nghe thấy tiếng bút máy rơi xuống, Úc Tinh Nhiên theo bản năng nghiêng đầu nhìn.
Cố Yến Chấp dùng tay kia giữ chặt cằm cậu, không cho Úc Tinh Nhiên cơ hội tránh né, một lần nữa hôn cậu.
Khác với nụ hôn dịu dàng lưu luyến vừa rồi.
Nụ hôn này mang theo tính xâm lược.
Tim Úc Tinh Nhiên nhanh chóng nhảy lên, đến cả máu trong người cũng nóng bừng.
Cậu thích sự thô bạo của Cố Yến Chấp lúc này.
Dùng sức.
Ngang ngược.
Loại ánh mắt hoặc động tác mang tính công kích phi thường này, đều có thể khiến Úc Tinh Nhiên trở nên hưng phấn.
Từ thân thể đến tâm trí đều hưng phấn.
Cậu cũng dùng sức đáp trả nụ hôn của Cố Yến Chấp.
Tuy rằng trong văn phòng không có người khác, nhưng ở trong công ty, Úc Tinh Nhiên vẫn có một loại cảm giác kích thích của sự vụng trộm.
Cảm xúc này bùng nổ trong đại não, một khi đã bắt đầu thì không thể vãn hồi, khiến Úc Tinh Nhiên càng chờ mong sự phát triển tiếp theo.
"Ở đây sao?"
Đôi mắt xinh đẹp của Úc Tinh Nhiên lóe sáng, không đợi Cố Yến Chấp trả lời, cậu nói.
"Không ổn đâu nhỉ?"
Cố Yến Chấp cười lạnh một tiếng, "Bây giờ mới cảm thấy không ổn sao?"
"Chủ yếu là đối với cậu không tốt." Úc Tinh Nhiên nói.
"Tôi sợ sau này cậu ngồi ở đây làm việc, liền sẽ nghĩ đến đêm nay chúng ta đã làm gì ở đây, cậu còn có thể chuyên tâm làm việc sao?"
Cố Yến Chấp: "..."
Hắn vẫn đánh giá cao sự biết xấu hổ của Úc Tinh Nhiên.
"Tôi thì không sao cả, tôi có làm việc ở đây đâu." Úc Tinh Nhiên bộ dạng chẳng liên quan gì đến hắn.
Cố Yến Chấp trần thuật sự thật, "Là cậu chủ động trêu chọc tôi trước."
"Vậy thì sao, cậu có thể đẩy tôi ra, nhưng cậu đã không làm."
"Tổng giám đốc Cố chơi cũng hay ghê." Úc Tinh Nhiên cố ý hỏi, "Cũng dẫn người đến đây rồi sao?"
Cố Yến Chấp ngay lập tức hiểu ý Úc Tinh Nhiên.
"Cậu coi nơi này là chỗ nào?"
"Cũng đúng, tổng giám đốc Cố rốt cuộc muốn duy trì hình tượng tổng giám đốc giữ mình trong sạch, vậy tôi là người đầu tiên đến đây sao? Thật vinh hạnh."
Mặc kệ là ở nhà hay ở đâu, Úc Tinh Nhiên đều là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.
Nhưng Cố Yến Chấp không tính toán giải thích những điều này.
Tựa như Úc Tinh Nhiên cũng không nói với hắn chuyện ba năm trước, nhưng thỉnh thoảng sẽ để lộ ra việc cậu đã từng thân mật với người khác, để kích thích Cố Yến Chấp.
Hai người cứ như vậy ấu trĩ so đo, nhưng cả hai đều không cảm thấy hành vi này thực sự ấu trĩ.
"Úc Tinh Nhiên, cậu hỏi như vậy sẽ khiến tôi cho rằng cậu thực sự để ý."
"Nếu tôi để ý thì sao?"
Úc Tinh Nhiên ngẩng cằm lên cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, giống như một con mèo con muốn thân cận với chủ nhân.
Một câu khiến lòng Cố Yến Chấp rối loạn.
Úc Tinh Nhiên nói, "Đùa cậu thôi."
Động tác cậu dịu dàng vuốt ve tóc mai của Cố Yến Chấp, như thể đang đối đãi với người yêu vô cùng trân trọng.
Nhưng đây đều là biểu hiện giả dối.
Cố Yến Chấp biết, Úc Tinh Nhiên trên giường luôn dịu dàng lại phóng đãng, dụ dỗ người cùng cậu trầm luân.
Xong việc lại hời hợt phủi bỏ, phảng phất đây là một chuyện bình thường không đáng để tâm, chỉ có Cố Yến Chấp là làm quá lên.
Cố Yến Chấp hận vô cùng vẻ ngoài không để bụng của Úc Tinh Nhiên.
Ngọn lửa giận dữ nhỏ bé trong lòng hắn dâng lên.
Hắn bế Úc Tinh Nhiên lên, xoay người vào phòng nghỉ. Bên trong có một chiếc giường lớn 1m8, hắn không chút dịu dàng nào mà ném người lên giường.
Úc Tinh Nhiên có thể bình thản tự nhiên như vậy, tại sao hắn lại không thể?
Úc Tinh Nhiên có thể trêu chọc hắn, coi hắn như cún mà trêu đùa. Tại sao hắn lại không thể?
Hắn cũng có thể.
Hắn không thích thái độ chơi bời này của Úc Tinh Nhiên, ác niệm trong lòng Cố Yến Chấp một lần nữa trỗi dậy.
Khiến Úc Tinh Nhiên lần nữa thích hắn.
Ý tưởng này đã sớm ăn sâu vào lòng hắn từ lần đầu tiên Thẩm Trình nhắc đến.
Hay nói cách khác, ý tưởng này vẫn luôn chôn giấu dưới đáy lòng, nhân lúc Thẩm Trình đề cập mà trồi lên.
Giờ khắc này, Cố Yến Chấp vô cùng muốn biến ý tưởng này thành hiện thực.
Nếu Úc Tinh Nhiên thích thân thể hắn, vậy tại sao hắn không thể lợi dụng sự thích "nông cạn" của Úc Tinh Nhiên, kéo cậu vào vực sâu.
Hắn khơi mào cằm Úc Tinh Nhiên, ghé sát tai cậu, giọng nói gợi cảm mà lại từ tính, mang theo chút dụ dỗ.
"Không có những người khác từng đến, chỉ có cậu."
"Cho nên bây giờ tôi muốn ở trên chiếc giường này, dùng sức mà làm tình với cậu."
"Sau này tôi nghỉ ngơi ở đây, đều sẽ nghĩ đến việc tôi đã làm cậu khóc như thế nào ở đây."
Úc Tinh Nhiên theo bản năng rùng mình một chút, không biết là vì Cố Yến Chấp ghé sát quá, hay là vì sự nguy hiểm ẩn chứa trong giọng nói hắn.
Lý trí mách bảo cậu nên dỗ dành Cố Yến Chấp. Chỉ cần cậu nhẹ nhàng nói vài câu, Cố Yến Chấp sẽ thu lại sự sắc bén quanh người.
Nhưng Úc Tinh Nhiên chỉ cảm thấy giờ khắc này khiến người ta đặc biệt phấn khởi, cậu cong môi cười, ánh mắt thẳng tắp nhìn Cố Yến Chấp.
"Được thôi."
"Vậy xin mời tổng giám đốc Cố..." Cậu hạ thấp giọng, ngữ điệu ái muội. "Ở chỗ này, dùng sức mà làm tình với tôi, làm tình đến tận sâu trong thân thể tôi."
...
Trong phòng không bật đèn.
Bóng tối làm âm thanh càng thêm khuếch đại: tiếng khóa thắt lưng cởi ra, tiếng quần áo rơi xuống đất.
Còn có tiếng tim đập của hai người, tiếng thở dốc hỗn loạn.
Úc Tinh Nhiên thậm chí cảm thấy, cậu có thể nghe được tiếng máu chảy qua mạch máu trong cơ thể.
Đương nhiên, phần lớn đó là ảo giác của cậu.
Cố Yến Chấp giữ chặt mắt cá chân cậu, để lại một vòng đỏ, giọng nói tràn đầy khiêu khích, "Những người khác cũng có thể khiến cậu mẫn cảm như vậy sao?"
"Cơ thể của tôi chỉ mẫn cảm với tổng giám đốc Cố, chỉ cần nghĩ đến người ở trên người tôi là cậu, liền không thể khống chế hưng phấn, run rẩy."
Úc Tinh Nhiên bỗng nhiên mềm mại không thể tưởng tượng, hô hấp Cố Yến Chấp cứng lại.
Trình độ của Úc Tinh Nhiên vẫn là quá cao.
"Hóa ra cơ thể chúng ta phù hợp đến vậy sao?"
Cố Yến Chấp vén những sợi tóc dính trên mặt Úc Tinh Nhiên vì mồ hôi, khẽ hôn lên chóp mũi cậu.
"Vậy có phải tôi nên bù đắp hết những thiếu hụt trong ba năm qua không?"
Ngón tay Úc Tinh Nhiên vuốt ve eo sau của Cố Yến Chấp, lần cuối chạm vào hình xăm này, vẫn là ba năm trước.
Từ khi hai người duy trì quan hệ "bạn tình" đến nay, cậu chưa từng chạm vào nó.
Nhưng thật ra không ngừng một lần nhìn hình xăm đã từng lưu lại này, vốn tưởng rằng theo thời gian trôi đi, nó sẽ dần dần phai nhạt.
Nhưng Cố Yến Chấp dường như đã đi xăm lại.
Hình xăm ma pháp trận ấu trĩ, màu sắc vẫn tươi đẹp như vậy. Khi đó Cố Yến Chấp không ngừng một lần oán giận với cậu, hắn không thích hình xăm này.
Úc Tinh Nhiên còn tưởng rằng sau khi chia tay, Cố Yến Chấp đã sớm xóa bỏ nó.
Cho nên khi lần nữa nhìn thấy, đủ loại cảm xúc nổi lên trong lòng, nhưng cậu chung quy vẫn không hỏi ra miệng, không hỏi hắn vì sao không đi xóa nó.
Sau khi chia tay, hỏi những chuyện thời còn yêu nhau liền trở nên vô nghĩa.
Úc Tinh Nhiên không hỏi, cũng không chạm vào.
Nhưng đêm nay, trong văn phòng Cố Yến Chấp, khi Cố Yến Chấp đắm chìm trong dục vọng, cậu lén lút chạm vào một chút.
Chỉ là chạm nhẹ một chút.
Cậu cho rằng Cố Yến Chấp sẽ không nhận ra.
Nhưng cậu cảm giác được cơ thể Cố Yến Chấp, rõ ràng cứng lại.
Úc Tinh Nhiên ra vẻ lơ đãng, không phát hiện dường như hỏi, "Sao vậy?"
Cố Yến Chấp không nói gì.
Hắn không biết Úc Tinh Nhiên là vô tình đụng phải, hay là cố ý.
Úc Tinh Nhiên thấy hắn trầm mặc, cũng nhẹ nhàng thở ra, giống như trong tình huống này, Cố Yến Chấp sẽ không truy hỏi.
Theo những gì cậu hiểu về Cố Yến Chấp là như vậy.
Huống chi tính cách Cố Yến Chấp bây giờ như vậy, theo cậu thấy, nhắc đến quá khứ chẳng khác nào nhận thua, cho nên cậu chắc chắn Cố Yến Chấp sẽ không hỏi.
Quả nhiên, Cố Yến Chấp trầm mặc không nói gì, hắn xoay người Úc Tinh Nhiên lại.
Hai người đổi tư thế.
Úc Tinh Nhiên biết mình đã thuận lợi cho qua chuyện, lại không ngờ—
Con ngươi Úc Tinh Nhiên trợn tròn, cảm thấy mơ hồ trước sự "độc ác" đột nhiên nảy sinh của Cố Yến Chấp.
Như thể biết Úc Tinh Nhiên muốn hỏi gì, không đợi cậu mở miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn của Cố Yến Chấp, nặng nề dừng bên tai Úc Tinh Nhiên.
"Cậu đã nói."
"Chỉ cần chạm vào hình xăm, tôi liền có thể đối với cậu... muốn làm gì thì làm."
"Cậu chưa nói quá thời hạn, vậy tỏ vẻ vĩnh viễn có thể."
Úc Tinh Nhiên chỉ cảm thấy trái tim như bị người dùng sức nắm chặt, đến mức cậu có chút khó chịu.
Đó là lời cậu dùng để dỗ dành Cố Yến Chấp.
Bởi vì lúc ấy Cố Yến Chấp đối với hình xăm này tràn đầy ghét bỏ và bài xích.
Cố Yến Chấp luôn cảm thấy xăm một cái ma pháp trận ấu trĩ trên người, giống như một cậu thiếu niên mắc hội chứng tuổi nổi loạn.
Nhưng đó là hình xăm do Úc Tinh Nhiên tự tay xăm, là dấu vết Úc Tinh Nhiên lưu lại trên người hắn.
Cho nên dù vào những ngày hận Úc Tinh Nhiên nhất, hắn cũng không nghĩ đến việc muốn đi xóa nó.
Những điều này Úc Tinh Nhiên đương nhiên sẽ không biết.
Yết hầu Úc Tinh Nhiên khẽ động, cổ họng như bị cái gì đó nghẹn lại, chua xót đến mức không nói nên lời. Cậu hoãn lại một hồi lâu, gian nan hỏi.
"Cậu , không phải không thích sao?"
"Lười xóa." Cố Yến Chấp nói.
"Gạt người." Úc Tinh Nhiên hiếm khi tích cực, "Cậu còn đi xăm lại màu."
Có thời gian đi xăm lại màu, sao có thể lười xóa?
Cố Yến Chấp nói: "Phai màu xấu xí."
Tâm trạng Úc Tinh Nhiên vốn có chút nặng nề, vì những lời này mà trở nên thoải mái, rõ ràng Cố Yến Chấp cũng chưa nói gì đặc biệt.
Cậu gật đầu tỏ vẻ tán thành, "Cũng đúng."
"Lần sau tôi giúp cậu xăm lại màu." Úc Tinh Nhiên lại nói.
Cố Yến Chấp: "Ừ."
"Vậy quà xin lỗi của tôi đâu?"
Úc Tinh Nhiên ghé vào người Cố Yến Chấp, nghịch tóc hắn, không chút để ý hỏi.
"Tổng giám đốc Cố, sẽ không muốn dùng cái này để trừ nợ đấy chứ?"
"Ở trong ngăn kéo bên ngoài."
Úc Tinh Nhiên đã đứng dậy muốn đi xem quà xin lỗi của hắn, bị Cố Yến Chấp kéo lại.
"Mặc quần áo vào."
"Vì sao?"
Cố Yến Chấp trầm mặc nửa giây, "Văn phòng có camera giám sát."
"Những người khác thấy được à?" Úc Tinh Nhiên ngạc nhiên, "Vậy vừa rồi cậu còn cùng tôi ở bên ngoài lôi lôi kéo kéo."
"Không nhìn thấy."
Úc Tinh Nhiên: "Chỉ có cậu có thể nhìn thấy?"
Cố Yến Chấp gật đầu.
"Vậy mặc hay không mặc có gì khác nhau..." Lời cậu còn chưa dứt, Cố Yến Chấp đã đứng dậy đưa cho cậu bộ quần áo.
Lại nhìn Úc Tinh Nhiên mặc quần áo chỉnh tề xong, mới thả cậu ra ngoài.
"Trong ngăn kéo nào, lát nữa tôi nếu lỡ tay đụng phải cái gì cơ mật, thì đừng trách tôi nhé."
Trong giọng nói Úc Tinh Nhiên mang theo ý cười và sự nhẹ nhàng.
Cố Yến Chấp chỉ cảm thấy những cảm xúc bị đè nén bấy lâu nay, dường như hôm nay đã giải tỏa được không ít, hắn cũng đứng dậy mặc quần áo xong, đi theo ra ngoài.
Ít nhất ba năm thời gian.
Cố Yến Chấp nghĩ.
Hiện tại hắn càng hiểu Úc Tinh Nhiên hơn trước kia, lúc ấy hắn hoàn toàn mặt dày mày dạn theo đuổi Úc Tinh Nhiên, vậy tại sao bây giờ lại không thể?
...
"Oa!"
Hắn nghe thấy tiếng kinh hô của Úc Tinh Nhiên, xem ra là đã tìm được quà rồi.
"Cái này cho tôi?" Úc Tinh Nhiên thấy hắn ra tới, trên mặt mày khó nén vẻ hưng phấn.
"Ừ."
"Đẹp quá." Úc Tinh Nhiên đưa chiếc đồng hồ đến trước mặt Cố Yến Chấp, vươn tay, kiêu ngạo nói: "Phiền tổng giám đốc Cố giúp tôi đeo vào."
Cố Yến Chấp biết cậu thích, nhưng không ngờ lại thích đến vậy.
Như bị cảm xúc của cậu lây nhiễm, khóe môi Cố Yến Chấp cũng không kìm được mà hơi cong lên ý cười.
Đồng hồ được đeo vào, Úc Tinh Nhiên nhìn đi nhìn lại, hết ngắm kỹ lại nhìn thoáng qua, yêu thích không rời tay.
"Xem ra là thực sự thích."
"đương nhiên." Úc Tinh Nhiên không hề che giấu, "Quà tôi nhận rồi, vậy lời xin lỗi đâu?"
"Lần trước là tôi không đúng, tôi không nên hiểu lầm cậu."
Cố Yến Chấp nếu đã chuẩn bị quà xin lỗi, tự nhiên cũng chuẩn bị sẵn nên xin lỗi như thế nào.
Rốt cuộc trong chuyện xin lỗi này, Cố Yến Chấp đã quen đường quen nẻo.
"Lẽ ra tôi nên hỏi rõ ràng, dù cậu không nói cho tôi, tôi cũng không nên tự mình suy đoán lung tung."
"Hôm nay tôi đã đặt nhà hàng ở thành phố B, nhưng lại không đi được." Giọng Cố Yến Chấp vẫn đầy tiếc nuối.
"Không sao." Úc Tinh Nhiên vẫn đang ngắm nghía chiếc đồng hồ, vui vẻ nói, "Chiếc đồng hồ của cậu đáng giá mọi sự tha thứ."
Cố Yến Chấp: "..."
*
Kỳ nghỉ Tết Dương lịch qua thật nhanh.
Ba ngày này, Úc Tinh Nhiên đều ở bên Cố Yến Chấp, hai người ra ngoài ăn vài bữa cơm.
Từ buổi tối hôm đó, Úc Tinh Nhiên luôn cảm thấy Cố Yến Chấp như thay đổi.
Nhưng không nói ra được là thay đổi ở chỗ nào.
Cẩn thận ngẫm lại, hình như là đối với cậu càng dung túng hơn một chút?
Cụ thể Úc Tinh Nhiên cũng không nói rõ được, chỉ là một loại cảm giác thôi.
Đương nhiên, sự thay đổi tương đối rõ ràng chính là—
Cậu cảm thấy Cố Yến Chấp dường như trở nên chủ động hơn, điều này khiến Úc Tinh Nhiên, người vốn thích "câu người", có chút trở tay không kịp.
Giống như một người chuẩn bị đi câu cá, cậu tỉ mỉ chọn lựa cần câu, dây câu, phao câu, mồi câu... chờ trang bị xong xuôi.
Chọn được điểm câu tốt, hiểu biết tập tính của cá, còn chưa kịp thả mồi, cá đã từ trong sông nhảy lên bờ, mặc cậu xử lý.
Úc Tinh Nhiên tiếp tục quan sát Cố Yến Chấp, ý đồ nhìn ra vì sao hắn có sự chuyển biến như vậy, nhưng không thấy gì cả.
"Úc Tinh Nhiên, kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán có muốn cùng nhau đi thành phố G đón năm mới không? Thẩm Trình nói ở đó có nhiều món ngon, cảnh đẹp và hoạt động cũng nhiều."
Úc Tinh Nhiên kỳ thật thích náo nhiệt, nhưng cậu không thích lẻ loi một mình xuất phát từ sự náo nhiệt đó, cậu thích có người cùng cậu xem náo nhiệt.
"Tết Nguyên Đán không cần cùng người nhà cậu đón năm mới sao?"
Mấy năm nay Úc Tinh Nhiên đều đón Tết Nguyên Đán một mình.
Sau khi mẹ mất, cậu chỉ có một mình.
Mà Tết Nguyên Đán ở nước ngoài và trong nước không phải cùng một ngày.
"Ăn bữa cơm tất niên là được." Giọng Cố Yến Chấp tùy ý.
Úc Tinh Nhiên có chút vui vẻ, cậu nói, "Đây vẫn là lần đầu tiên tôi đi du lịch đón năm mới."
Cậu đối với chuyện này vẫn rất chờ mong, thể hiện ở việc cậu bắt đầu mua sắm điên cuồng. Đã là du lịch đón năm mới, vậy nhất định phải mặc đồ mới, dùng đồ mới.
...
Tết Dương lịch qua đi, Tết Nguyên Đán càng đến gần, chỉ còn hơn nửa tháng nữa.
Đồng nghiệp ở xa nhà đã xin nghỉ về trước.
Úc Tinh Nhiên chuẩn bị chút quà, tuy rằng cùng Cố Yến Chấp là kết hôn theo hợp đồng, nhưng đã là hợp đồng, thì cũng phải có tinh thần hợp đồng.
Lần đầu tiên cùng người yêu về nhà ăn Tết, khẳng định không thể tay không, dù sao cậu cũng dùng thẻ của Cố Yến Chấp.
Kỳ nghỉ của tập đoàn MX khá dài, chẳng qua là luân phiên nghỉ, có người nghỉ trước, có người đến từ ngày nghỉ lễ chính thức mới nghỉ, phần lớn đều mười đến mười lăm ngày không đợi.
Úc Tinh Nhiên được mười hai ngày nghỉ.
Bởi vì cậu muốn cùng Cố Yến Chấp đi du lịch, cho nên cậu chọn hoãn lại ngày nghỉ, cùng Cố Yến Chấp cùng nhau nghỉ vào ngày trước ngày nghỉ lễ chính thức.
*
Ngày về nhà cũ của nhà họ Cố.
Tâm trạng Úc Tinh Nhiên vẫn có chút khác lạ, lần đầu tiên tới, tuy rằng cầm kịch bản trong tay, nhưng cũng không đặc biệt nhập vai.
Lần này cậu cảm thấy hẳn là phải biểu hiện tốt một chút.
Cho nên khi cậu cùng Cố Yến Chấp trở về, hai người đi trước gặp ông Cố, Úc Tinh Nhiên đưa lên món quà cậu đã chuẩn bị.
ông Cố liên tục nhìn về phía quản gia, không biết đã hạ bao lớn quyết tâm mới nhận lấy món quà.
Lần trước trở về, bọn họ cũng mang theo quà. Nhưng ông Cố vừa nhìn liền biết là Cố Yến Chấp bảo trợ lý Lâm chuẩn bị.
Món quà không hề mới lạ.
Lần này, vừa nhìn liền biết không giống với những gì trợ lý Lâm chuẩn bị.
ông Cố cảm thấy tay mình hơi run rẩy, Úc Tinh Nhiên sẽ không vì lần trước ông không khách khí chất vấn mà ghi hận trong lòng, cho nên trả thù ông chứ?
Bằng không vì sao lại tặng quà cho ông?
Thật đáng sợ.
"Ông nội, ông không mở ra xem sao?" Úc Tinh Nhiên cười đến dịu ngoan ngoãn, một chút cũng không giống lần trước cả người mang vẻ quái dị.
Lòng ông Cố càng thêm luống cuống!
Công lực của Úc Tinh Nhiên tăng trưởng, trên mặt nhìn không ra bất cứ vấn đề gì. ông Cố ho khan một tiếng, quản gia lập tức nhận lấy món quà.
"Không vội." ông Cố che giấu vẻ bối rối mà uống một ngụm trà.
"Ông nội vẫn nên xem đi."
Người mở miệng không phải Úc Tinh Nhiên, mà là Cố Yến Chấp.
ông Cố căm tức nhìn Cố Yến Chấp, ông hoài nghi Cố Yến Chấp cũng muốn nhìn ông chê cười, thật là cháu trai gả đi như bát nước đổ đi, khuỷu tay đã vẹo ra ngoài.
Vì dỗ vợ vui vẻ, mà bắt đầu "phong hỏa hí chư hầu", một chút cũng không suy xét đến khả năng chịu đựng của ông già này.
Nhưng Úc Tinh Nhiên cười tủm tỉm nhìn ông, không mở ra xem, có vẻ như thực sự không nể mặt.
"Vậy xem đi."
Ông nâng nâng cằm, ý bảo quản gia mở ra, bản thân không có ý muốn chạm vào.
Quản gia nhìn nhìn ông Cố, lại nhìn nhìn Úc Tinh Nhiên, hy vọng Úc Tinh Nhiên có thể nói ra, để ông tự mình mở ra.
Nhưng mà Úc Tinh Nhiên cái gì cũng chưa nói.
Quản gia như lâm đại địch, vẻ mặt nghiêm nghị mà mở ra.
Là một cái hộp hình chữ nhật.
"Mở ra đi." ông Cố nói.
Quản gia nín thở, chuẩn bị tâm lý thật tốt, mặc kệ là cái gì, ông cũng không thể có một tia biểu tình sụp đổ.
Hộp mở ra.
Bên trong nằm một chiếc như ý vàng rực rỡ, trên mặt còn treo quả hồng màu cam tươi vui làm vật trang sức.
Quản gia và ông Cố nhất thời có chút ngẩn người.
Ngày thường nhận được lễ vật, đều là đồ dùng thực tế, giống như Cố Yến Chấp thích tặng trà bánh, bởi vì biết ông thích uống trà.
Cố lão đại sẽ tặng ông cần câu, cờ tướng linh tinh đồ dùng, bởi vì ông yêu thích câu cá, chơi cờ.
Mà con trai con gái ông tặng thì càng thực dụng, nào là đồ bổ, thực phẩm chức năng, giống như muốn ông coi mấy thứ này làm cơm ăn.
Trước mắt chiếc như ý vàng rực rỡ này, nhìn không có gì dùng nhưng lại khiến người ta yêu thích không rời tay, có chút mới lạ, tỷ như không có bất kỳ tính thực dụng nào.
"Ông nội, chiếc như ý này bằng vàng ròng, rất quý giá, ngụ ý vạn sự như ý, quả hồng chính là mọi việc thuận lợi. Lúc câu cá, chơi cờ hoặc là đánh bài với bạn bè thì hướng lên trên mà ngăn..."
Trên mặt ông Cố lập tức lộ ra nụ cười rạng rỡ, phảng phất đã nhìn thấy cảnh ông câu cá thắng lợi trở về, chơi cờ, đánh bài vận may vượng đến mức chắn cũng không nổi.
Đã nghĩ đến vẻ mặt không phục lại đầy ngưỡng mộ của những lão già kia.
"Ông nội, ông thích không?" Úc Tinh Nhiên hỏi.
Úc Tinh Nhiên kỳ thật cũng không chắc chắn, nhưng cậu đã học trên mạng, tặng quà nếu tài lực có hạn, vậy thì tặng đồ trang trí nhỏ quý giá, không có tính thực dụng gì.
Quả nhiên cậu thấy ông Cố lộ ra nụ cười hài lòng.
"Đứa nhỏ Tinh Nhiên này, ông vừa nhìn thấy lần đầu tiên đã đặc biệt thích rồi."
ông Cố mặt không đỏ tim không đập nói dối.
Cố Yến Chấp: "..."
Quản gia: "..."
Úc Tinh Nhiên cũng cười tươi rói, giống như một chút cũng không nhận ra ông Cố nói dối, cũng há miệng nói ngay: "Lần đầu tiên con nhìn thấy ông nội cũng cảm thấy đặc biệt thân thiết, so với nhìn thấy cha ruột còn thân hơn ấy!"
Cố Yến Chấp: "..."
Quản gia: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip