Chương 3: Cậu trở về rồi?
Cậu hiện tại, ngược lại là có thể không cần lo lắng lông mèo quá nhạy cảm.
Lâm Tinh Mạch ngồi xổm ở bên lề đường ven vườn hoa, nhẹ nhàng giật giật lỗ tai mèo, cúi đầu nhìn xem cái bóng chiếu rọi trên mặt đất, lặng lẽ nghĩ.
Cậu ở góc tường tìm được một lỗ nhỏ, trốn thoát từ vườn hoa.
Trên đường cái, người đến người đi, tới gần lúc tan làm, người đi đường dần dần nhiều hơn, vì để tránh cho bị giẫm chết, cậu cuối cùng lựa chọn nhảy vào vườn hoa, núp ở bụi cây.
Bụi cây thường thanh quanh năm lá héo rũ, cành cây nhỏ chắn gió lạnh, ánh nắng xuyên thấu qua khe hở cây chiếu vào cậu, mang đến cho cậu mấy phần ấm áp.
Mèo trắng cuộn tròn mình lại, lông bị nước làm ướt, dưới ánh mặt trời dần dần khô lại, lông xù đặc biệt đáng yêu.
Lâm Tinh Mạch cũng không có cảm giác được ngoại hình đáng yêu, cậu chỉ biết là, ngồi xổm ở nơi này không phải kế lâu dài.
Sắc trời đã dần dần tối.
Chờ đến ban đêm nhiệt độ không khí giảm xuống, sẽ chỉ trở nên lạnh hơn, nếu như cậu không thể tìm thấy chỗ trốn ấm áp, với thân thể yếu đuối , rất có thể sống không quá đêm nay.
Nghĩ tới đây, đứa trẻ con dáng vẻ giống như Hứa Nghị, hiện lên ở trong đầu cậu.
Lâm Tinh Mạch đáy lòng sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, đại khái cùng với ý nghĩ "Sớm biết, liền tạm thời cùng hắn trở về".
Ngực có chút khó chịu.
Lâm Tinh Mạch nghiêng đầu một chút, cái này chẳng lẽ là cảm xúc hối hận? Cũng may loại cảm giác này rất nhỏ, không cảm nhận được rõ ràng nên rất dễ bỏ qua.
Thế là cậu thu liễm nỗi lòng, suy nghĩ sau đó phải làm cái gì.
Hiển nhiên, dưới lực lượng thần bí tác dụng, thật sự là cậu đã biến thành một con mèo. Trước mặc kệ có thể biến trở về hay không, đầu tiên cậu muốn xác nhận là —— thân thể cậu đang thế nào?
Là chết rồi, hay là... cùng con mèo hoán đổi thân thể?
Lâm Tinh Mạch ngẩng đầu, nhìn thấy bảng hiệu cửa tiệm, trên đó viết "Gà nướng Thành Quan" bốn chữ lớn.
Thành Quan, nằm ở Kiến Thành.
Nơi này cách thành phố cấp một cậu ở rất xa —— thành phố Tinh Hải... Cậu không rõ thực tế đường đi có bao xa, nhưng đi máy bay nhanh nhất cũng phải ba giờ mới có thể đến.
Hiển nhiên đây không phải một khoảng cách có thể dựa vào đi bộ mà tới, dù sao hắn hiện tại là một con mèo con nhỏ, từ vườn hoa chạy ra, đã phí của cậu rất nhiều công sức.
Cho nên cậu phải làm sao qua được khoảng cách xa xôi như thế, thành công trở lại thành phố Tinh Hải, cũng như tìm được tới thân thể không rõ tình huống của mình?
Lâm Tinh Mạch ý thức được hiện thực nghiêm trọng.
Thế nhưng cậu cũng không có uể oải, dạng người như cậu, ưu điểm duy nhất đại khái chính là ở thời điểm khó khăn, cũng sẽ không bị cảm xúc làm nhiễu loạn.
Cậu nhìn đường cái, yên lặng quan sát.
Người đi đường càng ngày càng nhiều, mọi người ở trước mặt cậu đi qua, không có ai sẽ nghĩ đến, mèo trắng vừa ngồi xổm ở vườn hoa vừa nhìn bọn hắn, chính là một linh hồn con người.
Rất nhanh, Lâm Tinh Mạch đã tìm được mục tiêu.
Cách vườn hoa không xa, có một nhà tiệm tạp hóa, cách cửa tiệm "Gà quay Thành Quan" mấy cửa hàng mặt tiền.
Vì để thu hút khách hàng, tiệm tạp hóa đem vài thùng giấy bày trước cửa tiệm, bên trong bày biện hàng hóa rực rỡ nhiều màu, dùng để hấp dẫn ánh mắt khách hàng.
Dù cho có chút chiếm mặt đường, đô thị giữ trật tự cũng sẽ không quản.
Ông chủ cửa tiệm tạp hóa là người đã có tuổi, tóc hoa râm, lưng còng, động tác không được nhanh nhẹn.
Giờ phút này, hắn đang ngẩng đầu, tìm đồ cho khách hàng ở kệ bên trên.
Lâm Tinh Mạch quyết định thật nhanh, từ bên trên vườn nhảy xuống, trong buổi ráng chiều màu vỏ quýt chạy nhanh, vọt tới bên kia.
Thân ảnh màu trắng xuyên qua người trùng điệp, có vô số khả năng mang sinh mệnh của nó đặt ở dưới chân đi.
Đoạn đường này khiến Lâm Tinh Mạch cảm giác dài đằng đẵng.
Trên thực tế, đối với một con mèo con vừa mới ra đời không lâu mà nói, đoạn khoảng cách này cũng không tính là ngắn.
Trong ánh dương buổi chiều, cậu ra sức chạy thật nhanh , chờ cậu thành công tới gần tiệm tạp hóa, lúc trốn ở các thùng giấy khác, đã thở hồng hộc.
Thân thể này thật sự là quá yếu ớt rồi...
May mắn là, bởi vì người cậu nhỏ, ông chủ cửa hàng tạp hóa và khách hàng mua đồ đều không có phát hiện cậu.
Lâm Tinh Mạch điều chỉnh hô hấp một chút, mắt cẩn thận quan sát, sau đó thuận theo khe hở thùng giấy, cẩn thận từng li từng tí lách vào bên trong tiệm tạp hóa.
Đây cũng là chỗ tốt của thân thể nhỏ gầy.
Khe hở còn không rộng bằng ba ngón, mà cậu lại có thể thông qua.
Chỉ là, khi cậu tốn sức vượt qua thùng giấy, thành công đi vào tới chỗ đường ray của cửa cuốn, chuẩn bị chui xuống gầm kệ, có cảm giác bị theo dõi, khiến Lâm Tinh Mạch dừng bước.
Cậu nghiêng ánh mắt, liền đối mặt với một đôi mắt âm u trong góc tối.
Cặp mắt kia trong bóng đêm sâu kín lóe ánh sáng.
"Meo —— "
Cùng với một tiếng cảnh báo, một cặp mắt màu nâu đang chăm chú nhìn cậu co lại thành một đoạn, lộ ra khí tức lạnh lùng.
"Ách..." Lâm Tinh Mạch phản ứng rất nhanh, vô thức co rụt lại, đè thấp người xuống tránh vào trong khe hở của thùng giấy.
Không nghĩ tới, nơi này lại có chủ.
Đây là lần đầu tiên sau khi biến thành mèo, cậu nghe được tiếng mèo khác kêu, sau đó cậu phát hiện...
Mình nghe không hiểu.
Cậu lùi về sau, đối phương liền không có động tĩnh.
Lâm Tinh Mạch án binh bất động.
Ngay lúc cậu vểnh tai nghe động tĩnh con mèo kia, ông chủ cửa hàng tạp hóa buôn bán xong, thấp giọng gọi: "Nữu Nữu, tới ăn cơm thôi."
Đáp lại hắn là một tiếng mèo kêu lộ ra sự lười biếng, cùng với sự gào thét hung ác kia hoàn toàn khác biệt.
"Meo —— "
Tiếng kêu ấm áp ôn nhu, lộ ra một loại ý tứ nũng nịu .
"Lộc cộc —— lộc cộc —— "
Lâm Tinh Mạch giật giật lỗ tai, có tiếng bước chân cực nhỏ truyền vào trong tai của cậu, cậu ngẩng đầu, liền thấy một con quái vật khổng lồ, thản nhiên từ trước mặt cậu đi tới.
Dưới ánh đèn tiệm tạp hóa, một con mèo cam lông dài đi về hướng của chủ nhân mình.
Lâm Tinh Mạch đợi một hồi, mới cẩn thận thò đầu ra, chỉ có thể nhìn thấy một "DuangDuang" lắc lư cái mông cùng một cái đuôi lớn vung qua vung lại.
Nguy cơ tạm thời giải trừ, thần kinh căng thẳng của cậu cũng hơi thả lỏng, nhưng cũng không dám tùy tiện tiến vào địa bàn của con mèo quýt kia.
Ông chủ cửa hàng tạp hóa đem bát ăn cho mèo đặt ở bên chân hắn, mèo quýt liền ngồi xổm ở trước mặt hắn, cúi đầu ăn cơm, trong cổ họng phát ra âm thanh ngao ngao.
Ông lão vui tươi hớn hở nở nụ cười.
Hắn một bên vuốt ve đầu mèo, một bên nói ra: "Ăn từ từ, ăn từ từ thôi, không có ai cùng ngươi tranh giành đâu."
Dưới ánh đèn lập lòe của tiệm tạp hóa, một màn này lộ ra hết sức ấm áp, cũng tôn lên thân thể mèo con có chút run rẩy trốn trong khe hở thùng giấy, càng thêm đáng thương.
Lâm Tinh Mạch nhẹ nhàng run run chóp mũi một chút, cậu ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Cảm giác đói bụng phát ra ngày càng mãnh liệt.
Cậu bình thường rất ít khi ăn cơm đúng giờ, ăn chỉ vì thỏa mãn sự sống cần thiết, đây là lần đầu tiên cậu tha thiết đồ ăn như thế.
Chân vừa mới hoạt động mạnh xong , có chút run rẩy, bởi vì suy yếu, cũng là bởi vì rét lạnh.
Lâm Tinh Mạch dùng sức lắc đầu, vẫn là quyết định đánh cược một lần.
Chỉ là cậu cuối cùng cũng không được như ý nguyện, khi cậu một lần nữa đứng lên, chuẩn bị chạy vào tiệm tạp hóa, không biết mèo quýt từ lúc nào đã cơm nước xong xuôi, bỗng nhiên hướng cậu lao đến.
Theo bản năng, Lâm Tinh Mạch quay đầu liền chạy.
Sau một hồi đuổi theo, rốt cục con mèo quýt lớn kia cũng bị cậu bỏ lại —— cũng không phải là bởi vì cậu chạy nhanh, mà là con mèo kia bị con chó vàng sát vách ngăn cản.
Nhìn một mèo một chó tại trên đường cái không coi ai ra gì đang đánh nhau kia, người qua đường còn tránh, Lâm Tinh Mạch cảm nhận được hiểm ác thế gian sâu sắc, cuối cùng chỉ có thể tránh về trong vườn hoa.
Cậu gom một chút lá khô, đem thân thể gầy nhỏ giấu ở dưới đống lá rụng, dùng cái này đến hấp thụ một chút xíu ấm áp, về phần đói khát vẫn là tạm thời không có cách nào.
Cậu thậm chí không biết, mèo ngoại trừ cá, còn có thể ăn cái gì...
Đêm đến, nhiệt độ ngoài trời quả nhiên thấp xuống.
Lâm Tinh Mạch cuộn tròn, ý thức dần dần bắt đầu mơ hồ.
Trước lúc triệt để mất đi cảm giác, cậu không khỏi nghĩ thầm, cũng không biết mình có thể sống qua đêm nay không, nhìn thấy mặt trời ngày thứ hai...
——
Ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt, tia sáng chói mắt khiến Lâm Tinh Mạch từ trong mơ ngủ chậm rãi tỉnh lại.
Cậu cau mày khó khăn mở mắt.
Vốn dĩ còn đang suy nghĩ cậu vậy mà không có bị chết cóng, nhưng mà cảnh tượng đập vào mắt, lại làm cho Lâm Tinh Mạch không khỏi sững sờ.
Cậu nhấc móng vuốt lên, liền thấy được một bàn tay trắng nõn, sạch sẽ, thuộc về con người.
Đầu ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng giật giật, lại xác nhận đây là ngón tay mình... Không, tay của mình, Lâm Tinh Mạch vội vàng xoay người đứng lên.
Xung quanh là phòng vẽ tranh mà cậu quen thuộc, bên dưới ngồi chính là ghế sô pha mềm mại, cậu cầm lấy chiếc chăn lông từ trên người hít hà, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, là mùi thơm bột giặt cậu quen thuộc.
Cậu trở về rồi?
Lâm Tinh Mạch có chút ảo diệu, nghiêng đầu nhìn về hướng đồng hồ trên tường, phát hiện không có ngày, lại tranh thủ thời gian lấy điện thoại để trên bàn.
Mở ra xem lịch sử trò chuyện.
Chị dâu gửi tin tức cho cậu chính là hôm qua.
Lâm Tinh Mạch giơ tay lên nắm tóc, sau đó liền sờ tới cái trán nóng hổi, nhiệt độ rõ ràng không ở mức bình thường.
Cho nên, cậu tối hôm qua từ sau khi trở về từ nơi đó của Hứa Nghị, phát sốt thấy ác mộng?
Cậu là ngủ lúc nào vậy?
Lâm Tinh Mạch lay lay huyệt Thái Dương, có chút nhớ không nổi, ngược lại là ký ức sau khi biến thành mèo lại rất rõ ràng.
Cậu lắc đầu, đem chăn lông khoác lên người, mơ màng đứng lên đi vào phòng bếp,hâm cho mình một cốc sữa bò.
Lại nói phát sốt có thể uống sữa tươi sao?
Cậu dùng di động tìm tòi một chút, phát hiện có thể sau liền yên tâm lấy thuốc hạ sốt uống , sau đó lại từ trong tủ lạnh lấy ra trứng gà và thịt xông khói, chỉ là sau khi chiên xong mang lên bàn ăn, lại phát hiện hoàn toàn không đói bụng.
Thanh niên mấp máy môi, cặp mắt xanh luôn bình tĩnh kia, hiếm khi sinh ra một tia gợn sóng.
Giấc mơ tối hôm qua rõ mồn một trước mắt, cái loại cảm giác vừa lạnh vừa đói rõ ràng như vậy, cậu nhìn thịt xông khói cùng trứng chiên dần nguội lạnh, cuối cùng vẫn là cầm lấy bộ đồ ăn, máy móc đem đồ ăn nhét vào trong dạ dày.
Sau bữa ăn, cậu ôm gối ôm, vùi trên ghế sa lon ngẩn người.
Dưới tác dụng của thuốc, đầu cậu bắt đầu chóng mặt, suy nghĩ chậm chạp, còn rất buồn ngủ, nhưng cậu lại ráng chống đỡ, lo lắng sau khi ngủ lại biến thành con mèo đang chịu lạnh trong đêm đông kia.
Cho đến khi...
"Leng keng ——" chuông cửa kêu lên.
Ngay sau đó, điện thoại di động của cậu cũng vang lên.
"Tiên sinh, chuyển phát nhanh của ngài, phiền ra ký nhận một chút."
Chuyển phát nhanh? Cậu gần đây có mua đồ sao?
Lâm Tinh Mạch rất nhanh nghĩ tới, Hứa Nghị hôm qua nói muốn gửi thư thỏa thuận ly hôn cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip