Chương 1. Thức tỉnh

Tống Thời An thận trọng làm trợ lý cho tổng tài bá đạo suốt 5 năm, bỗng một ngày bừng tỉnh phát hiện ra mình đang sống trong một quyển tiểu thuyết tổng tài thời xưa!

Giai đoạn đầu của truyện, tổng tài hành hạ vợ không thiếu một chiêu nào. Đến cuối cùng lại là màn truy vợ khóc lóc đến mức hỏa táng tràng, đốt luôn cả thể diện và nhân cách để níu kéo tình yêu.

Mà cậu là trợ lý toàn năng trong cuốn sách này! 

Tặng hoa, chuẩn bị quà, bắt gian tại trận, tổ chức tiệc tiếp khách trăm tỷ, đến cả nửa đêm dầm mưa đi đưa thuốc cho con riêng của tình địch... cái gì cũng đến tay.

Chỉ cần nghĩ đến khối lượng công việc kinh hoàng phía sau, Tống Thời An lập tức chỉ muốn... nộp đơn xin nghỉ việc cho nhẹ nợ.

"Trợ lý Tống." Một giọng nói trầm thấp, khàn khàn đầy từ tính vang lên trong văn phòng.

Tống Thời An vội vàng đẩy cửa bước vào, trên mặt lập tức nở nụ cười đúng chuẩn công thức chuyên nghiệp: "Lục tổng."

Ngồi sau bàn làm việc, Lục Minh Vũ ngẩng đầu nhìn cậu. Hắn sở hữu đúng chuẩn khuôn mặt điển hình của một tổng tài bá đạo: tuấn tú, sắc lạnh, đầy khí chất áp đảo. Trên người tự nhiên toát ra vẻ ngạo nghễ của người sinh ra để làm vua.

Hắn nhìn Tống Thời An, mở miệng khen ngợi: "Lần này cậu làm rất tốt. Tôi đã dặn bộ phận tài vụ, tháng này thưởng thêm cho cậu 100000."

Tống Thời An ngẩn người một lúc, vẻ mặt sửng sốt. Cậu chỉ hận không thể tự vả mình một cái cho tỉnh.

Mới nãy còn ngồi đó lo vẩn vơ chuyện nghỉ việc? Muốn tiền mà cũng tính toán à?!

Tổng tài bá đạo tuy... nói hơi nhiều, đôi khi còn phiền phức và khó ưa, nhưng mà lúc đưa tiền thì lại rất hào phóng!

Chỉ riêng lương cơ bản một năm đã cả triệu, chưa kể đến các khoản thưởng lặt vặt, phúc lợi đầy đủ, bảo hiểm tận răng.

Tống Thời An nhanh chóng thu lại mấy ý nghĩ dại dột vừa rồi, cúi đầu mỉm cười lễ phép: "Cảm ơn, Lục tổng."

Lần này, nụ cười chân thành đến mức có thể rọi sáng cả hành lang công ty.

Vừa dứt lời cảm ơn, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Một người phụ nữ xinh đẹp bước vào ăn mặc chỉnh tề trong bộ đồ công sở ôm sát, đường cong cơ thể lộ rõ, vóc dáng chuẩn mực trước nở, sau cong, từng bước đi đều toát ra vẻ dịu dàng ngầm đầy toan tính.

Trang điểm nhẹ nhàng, kiểu trang điểm như không" mái tóc dài đen mượt xõa sau lưng, vừa nhìn đã toát lên khí chất của một đóa tiểu bạch hoa  mong manh yếu đuối.

Trong tay cô ta còn bưng một ly trà, chậm rãi tiến về phía Lục Minh Vũ.

Tống Thời An nhìn mà lòng khẽ trầm xuống. Đây chắc chắn là nữ chính: Đường Nguyễn. 

Không thể phủ nhận, cô ta rất đẹp. Đặc biệt là gương mặt trong trẻo, thuần khiết kia rất dễ khơi dậy bản năng che chở của đàn ông.

Tống Thời An nheo mắt, trong đầu nhanh chóng nhớ lại tình tiết quen thuộc. Nếu cậu nhớ không nhầm, đây chính là lần đầu tiên tổng tài và nữ chính gặp nhau. Mà trong nguyên tác, nữ chính vô tình làm đổ ly trà lên áo sơ mi của tổng tài.

Cô ta náy xin lỗi, cam đoan sẽ giặt sạch áo trả lại cho hắn. Thái độ cứng đầu nhưng vẫn mang nét ngây ngô ấy khiến hắn, người luôn lạnh lùng bất giác mềm lòng.

Trong lòng khẽ dấy lên một tia thiện cảm.

Nhưng......

Tống Thời An khẽ liếc mắt về phía người kia, kẻ đang vụng về thổi nguội chén trà nóng.

【 Nước này rõ ràng vừa mới đun sôi. Nếu lỡ tay đổ vào người sếp tổng, không khéo lại nổi luôn hai cái bọng nước. Mà nếu văng trúng ngực thì... ngực phồng rộp... Mai thế nào cũng phải mặc nội y đến công ty cho xem. 】

Tống Thời An trong lòng đang âm thầm rủa xả, thì chợt bắt gặp ánh mắt Lục Minh Vũ đang nhìn mình chằm chằm, không chớp.

Bị nhìn đến mức da đầu hơi tê rần, cậu vô thức đưa tay sờ mặt mình.

【 Đây là sao vậy? Tại sao đột nhiên lại nhìn mình chằm chằm như thế? Có gì trên mặt mình sao?】

Bên kia, Đường Nguyễn từng bước bưng trà tiến gần đến Lục Minh Vũ. Cô ta mắt nhìn theo cơ thể mình hơi lắc lư, chân không vững, nước trà trong tay cũng sắp tràn ra đổ lên người Lục Minh Vũ.

Ngay lúc ấy, Lục Minh Vũ lạnh lùng lên tiếng, "Bộ đồ này của tôi là thiết kế cao cấp, giá trị cả trăm vạn, không được để nước đụng vào."

Cô ta, như một tiểu bạch hoa yếu đuối, gió vừa thổi qua đã khiến cơ thể hơi chao đảo, nhưng vẫn cố gắng giữ thăng bằng. Khi sắp sửa rời tay khỏi khay trà, cô ta  lại bị Lục Minh Vũ kéo mạnh trở lại, không để cô ta đi.

Đường Nguyễn trên mặt lộ ra một nụ cười gượng gạo, cẩn thận đặt chén trà vào tầm tay của Lục Minh Vũ, dịu dàng nói: "Lục tổng, mời ngài uống trà."

"Cô là ai?" Lục Minh Vũ chỉ nhìn chén trà đã được đặt an toàn trên bàn rồi mới đưa ánh mắt đánh giá về phía Đường Nguyễn.

Đường Nguyễn lập tức cúi đầu, thẹn thùng giải thích: "Tôi là Đường Nguyễn, mới đến, làm bí thư trợ lý."

"Tôi nhớ là bí thư trợ lý không có quyền vào văn phòng tổng tài, cô vào đây bằng cách nào?" Lục Minh Vũ không chút do dự, hỏi một cách sắc bén.

Đường Nguyễn trên mặt lộ rõ nụ cười cứng đờ, có chút uất ức giải thích: "Tôi... tôi thấy mọi người đều bận rộn, nên mới đến hỗ trợ đưa trà."

Lục Minh Vũ nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh nhạt, "Cô là ai làm việc gì, không làm đúng chỗ."

Đường Nguyễn siết chặt tay, mặt đầy vẻ quẫn bách cúi đầu, "Tôi... tôi đã biết ạ."

Tống Thời An ngẩn người nhìn cảnh trước mắt, không hiểu sao lại cảm thấy khác xa so với những gì cậu biết về hắn.

Bá tổng trước đây lại có vẻ hung dữ như vậy? Liệu sau này còn muốn truy cứu chuyện này không?

Thấy Đường Nguyễn vẫn đứng bất động, Lục Minh Vũ nhẹ gõ ngón tay lên mặt bàn, không kiên nhẫn nói: "Còn không đi, chờ tôi mời cô ra ngoài sao?"

Đường Nguyễn trong mắt đã chất chứa nước mắt, ngước lên nhìn Lục Minh Vũ với ánh mắt yếu ớt và đáng thương. Thấy hắn không phản ứng gì theo tính toán của mình, cô ta mới quay người bước đi.

Xem xong cảnh kịch, Tống Thời An không còn muốn ở lại, định lặng lẽ rời đi.

Chưa kịp bước ra một bước, liền nghe Lục Minh Vũ lạnh lùng gọi: "Tống trợ lý."

Tống Thời An dừng lại, quay đầu lại, "Lục tổng, có gì phân phó?"

Lục Minh Vũ nhìn cậu hỏi: "Cậu cảm thấy vừa rồi cô gái đó thế nào?"

Hỏi cậu về nữ chính sao? Đây là tương lai phu nhân của tổng tài, tuyệt đối không thể đắc tội!

"Đường trợ lý trông thật thuần thiện..." Tống Thời An gắng gượng nghĩ ra những lời khen, suy nghĩ một lúc, cuối cùng chỉ nghẹn ra được một câu, "Thân thủ cũng khá mạnh."

Cái hai hạ kia, người thường khó mà làm được.

"Vậy còn cậu, cảm thấy tôi thế nào?" Lục Minh Vũ tiếp tục hỏi, ánh mắt thăm dò.

Tống Thời An buột miệng thốt ra, "Lục tổng, ngài anh minh thần võ, sát phạt quyết đoán, tôn lão ái ấu, văn có thể đề bút an thiên hạ, võ có thể lên ngựa định càn khôn..."

Chưa kịp vuốt xong, đã bị Lục Minh Vũ giơ tay ngắt lời, ánh mắt đen như mực nặng nề nhìn chằm chằm vào cậu, "Cậu thật sự nghĩ như vậy sao?"

Tống Thời An mặt mày chân thành, gật đầu như gõ búa, "Thật ạ!"

Ở bên Lục Minh Vũ lâu như vậy, Tống Thời An đã dần thuần thục cái kiểu vuốt mông ngựa này, dù sao cũng không phải lần đầu bị bắt gặp.

Chẳng qua trong lòng tưởng:

【Ông chủ ngốc đó, suốt ngày chỉ biết làm bộ làm tịch, một chút là đau đầu, đau dạ dày, giả vờ như chết, rồi lại khiến mình nửa đêm phải đưa thuốc, đưa cháo. Mà mình chỉ là một người bình thường, lời đồn đại thì bay đầy trời.

Mình chỉ thắc mắc, bệnh này có phải chỉ có thể phát tác vào ban đêm không? Ban ngày thì không sao, mà tối đến lại đau đớn?

Mấy cái người này thật không dễ đối phó, lại còn phải vờ khen ngợi cái ông chủ ngốc nghếch kia. May mà tâm trí mình đủ mạnh mẽ, dù phải đối diện với một đống phân, mình cũng có thể khen nó.】

Lục Minh Vũ: "......"

Tống Thời An cảm thấy ánh mắt của Lục Minh Vũ nhìn mình càng lúc càng thâm trầm, lạnh băng.

Trong lòng Tống Thời An hơi lo lắng, không biết có phải mình đã nói gì sai, khiến Lục Minh Vũ không vui? Tại sao sắc mặt lại có vẻ khó coi như vậy?

Đang trong lúc lo sợ bất an, cuối cùng Lục Minh Vũ cũng lên tiếng, giọng điệu có vẻ không mấy vui: "Không có việc gì, cậu ra ngoài đi."

Tống Thời An như trút được gánh nặng, vội vã bước ra khỏi văn phòng.

Bàn làm việc của cậu ngay ngoài phòng tổng tài, chỉ cần có việc là có thể gọi đến bất kỳ lúc nào.

Dù sao hôm nay, Lục Minh Vũ có vẻ hơi kỳ quái, giống như bị cái gì đó khuấy động.

Nhưng tính ra, mình làm trợ lý cho Lục Minh Vũ lâu như vậy, chuyện gì chẳng gặp qua?

Trong phòng tổng tài, Lục Minh Vũ nửa dựa vào ghế.

Hắn vừa rồi dường như nghe thấy được tiếng lòng của Tống Thời An và trong những suy nghĩ đó, mình lại là nam chính trong câu chuyện này.

Về chuyện này, Lục Minh Vũ không có gì phải ngạc nhiên. Dù sao, người ưu tú như hắn, làm nam chính thì cũng là điều hết sức bình thường.

Nhưng dường như nữ chính là người phụ nữ hôm nay có chút không bình thường.

Nhận ra điều này, Lục Minh Vũ không tự chủ được mà nhíu mày lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip