Chương 118: Em chủ động một chút đi
Tống Thời An tức đến bật cười: "Vậy là nãy giờ anh không phải vì giận mà bỏ đi, mà là cố tình bẫy em đúng không?"
Lục Minh Vũ không trả lời thẳng, chỉ nắm lấy tay cậu, giọng nói cũng mềm mỏng đi mấy phần: "Tôi đặt khách sạn rồi, mình đi thôi. Em từ từ giải thích cho tôi."
Cảm giác như sắp bị đưa vào hang cọp.
Tống Thời An hối hận, toan bỏ chạy: "Mẹ em chắc sẽ lo, hay là anh ở khách sạn đi, em về nhà xem tình hình..." Chưa nói dứt câu, cổ áo sau đã bị xách lên.
"Bảo bối, chẳng lẽ em không định giải thích rõ ràng cho tôi chuyện giữa em và Trần Thiến sao?" Lục Minh Vũ giọng đều đều, hơi kéo cao, nhưng trong mắt lại thấp thoáng vẻ nhẫn nhịn ẩn nhẫn.
"Chỉ là hiểu lầm thôi mà! Anh chẳng phải nói tin em sao?" Tống Thời An co cổ lại, lí nhí.
"Tôi tin em và cô ta không xảy ra gì, nhưng nghe cách nói chuyện của hai người, dường như em từng rất si mê cô ta?" Đôi mắt hoa đào của Lục Minh Vũ hơi nheo lại, giọng nói nguy hiểm.
"Em..." Tống Thời An định giải thích, nhưng không biết phải mở lời thế nào.
Dù sao ai cũng từng có giai đoạn mù quáng thời niên thiếu.
Hồi cấp ba, suốt ngày xem mấy bộ phim ngôn tình học đường, bị ảnh hưởng nặng, cứ tưởng theo đuổi được nữ sinh xinh đẹp là thành tựu lớn lao.
Mà Trần Thiến lại là hoa khôi từ hồi cấp ba, xung quanh theo đuổi cô ta đầy rẫy. Tống Thời An sợ bị coi là khác người, cũng len lén tham gia hàng ngũ liếm cẩu, chỉ tiếc xếp hàng quá xa phía sau.
"Không sao cả, vào khách sạn rồi, em cứ từ từ mà giải thích, tôi rất kiên nhẫn. Cho em cả đêm luôn cũng được." Lục Minh Vũ vừa nói vừa kéo cậu đi.
Hắn không nghĩ giải thích a!
Tống Thời An đâu có muốn giải thích. Nhưng giãy giụa cũng vô ích, cuối cùng vẫn bị kéo vào khách sạn, giống hệt như bị bắt đi.
Vì sợ quá mất mặt, cậu cũng chẳng phản kháng gì nhiều, lúng túng mà theo anh ta vào phòng.
Trong phòng khách sạn.
Tống Thời An ngồi bên mép giường, giống như dâu nhỏ sắp bị bắt nạt, tay nắm chặt cổ áo, cảnh giác nhìn Lục Minh Vũ, sợ người kia lao tới xé đồ mình.
Lục Minh Vũ đứng trước mặt cậu, vì Tống Thời An đang ngồi nên càng tạo áp lực lớn.
"Có chuyện gì thì nói đàng hoàng, đừng động tay động chân." Tống Thời An lùi về sau một chút.
Lục Minh Vũ khẽ cười, giọng lười nhác: "Vậy em nói đi, em với Trần Thiến rốt cuộc là thế nào?"
"Cô ta chỉ là người ngoài, anh nhắc đến cô ta làm gì chứ?!" Tống Thời An nói, mặt thì đầy chột dạ.
Lục Minh Vũ mỉm cười, thân hình cao lớn hơi cúi xuống, trực tiếp đè Tống Thời An xuống giường.
"Mới nãy nghe cô ta nói chuyện, chẳng giống người ngoài chút nào. Hai người còn khá thân thiết thì phải? Nghe nói là em từng theo đuổi cô ta?" Lục Minh Vũ hỏi, ánh mắt dừng lại trên môi cậu, như thể nếu câu trả lời không vừa ý, anh sẽ trực tiếp xử lý tại chỗ.
"Hồi đó còn nhỏ dại, ai chẳng có tí bệnh trung nhị. Cảm giác như theo đuổi được một nữ sinh xinh đẹp là có thành tích gì ghê gớm lắm..." Tống Thời An nói càng lúc càng nhỏ tiếng.
Nhìn sắc mặt Lục Minh Vũ càng lúc càng âm trầm, cậu bắt đầu cảm thấy đêm nay mình thật sự khó thoát kiếp bị lăn qua lăn lại.
Lục Minh Vũ nhướng mày: "Nói tiếp đi."
Tống Thời An nuốt nước bọt, ỉu xìu kể lại những việc ngu ngốc mình từng làm: "Hồi đó lớp trưởng cũng thích Trần Thiến, cô ta không ưa em. Nhưng em có nhiều tiền tiêu vặt, hay mua đồ ăn vặt cho cô ta. Cô ta tiếc của nên không cắt đứt, còn viện cớ: Cấp ba không được yêu đương, chờ lên đại học rồi tính."
"Em tin thật, học ngày học đêm để đậu vào A Đại. Ai ngờ cô ta vì yêu đương với đám du côn, thành tích rớt thảm, cuối cùng đại học cũng trượt. Rồi từ đó bọn em cắt đứt liên lạc luôn."
Thấy Lục Minh Vũ càng lúc càng áp sát, Tống Thời An mặt mày khổ sở kêu oan: "Em thật sự oan uổng mà! Em với Trần Thiến đến tay còn chưa từng nắm! Anh không thể vì chuyện này mà phạt em!"
"À. Em còn muốn nắm tay?" Lục Minh Vũ kéo dài giọng, càng thêm u ám.
"Em không nghĩ như vậy!" Tống Thời An vội vàng lắc đầu phủ nhận.
"Vậy chuyện lần đó ở khách sạn với bạn học là thế nào?" Lục Minh Vũ truy hỏi tiếp.
Tống Thời An thành thật đáp: "Hôm đó là cuối tuần, lớp tổ chức tụ họp, đúng lúc em rảnh nên đi qua tham gia."
"Anh cũng biết mà, tửu lượng của em cực kỳ tệ, uống một hớp là say ngay."
"Hơn nữa lúc đó em mới vào thực tập ở tập đoàn Lục thị, lương cũng không cao, Trần Thiến đâu thèm để mắt tới em. Làm sao mà cô ta đưa em đi khách sạn được chứ."
"Nếu hôm đó cô ta thực sự để mắt tới em, hai người giờ có phải đã ôm hai đứa được ba năm rồi không?" Lục Minh Vũ thấp giọng, tay đưa đến cổ áo cậu.
Tống Thời An lập tức lùi lại né tránh.
Lúc này, Lục Minh Vũ trông chẳng khác gì một phu nhân phòng khuê đang giận hờn vô cớ.
"Không có chuyện đó đâu! Hồi cấp ba em đúng là đầu óc bị đá vào mới thích cô ta!" Tống Thời An vội giải thích.
Khi đó Trần Thiến luôn dây dưa mập mờ với cả đống nam sinh, chỉ có mình cậu là ngốc nghếch không nhìn ra.
Tốt nghiệp đại học rồi ra xã hội, trải đời nhiều hơn, cậu mới ngộ ra, năm đó mình chẳng khác nào một con liếm cẩu tiêu chuẩn.
Một liếm cẩu mà chẳng vớt được gì!
"Vậy bây giờ em thích ai?" Lục Minh Vũ cụp mắt nhìn cậu hỏi.
Tống Thời An lập tức nở một nụ cười nịnh nọt: "Đương nhiên là thích Minh Vũ anh rồi."
Dù sao cũng đã theo người ta vào khách sạn.
Chuyện nên xảy ra chắc chắn sẽ xảy ra, thôi thì lấy lòng trước, biết đâu còn bớt bị lăn lộn.
"Nhưng tôi vẫn thấy không thoải mái trong lòng." Lục Minh Vũ chậm rãi nói, ánh mắt chăm chú nhìn cậu không rời.
Ách......
"Vậy anh muốn làm gì?" Tống Thời An dè dặt hỏi.
Trong mắt Lục Minh Vũ tràn đầy ý cười như có như không, nhìn thôi cũng biết người này không có ý tốt gì.
Tống Thời An nuốt nước bọt, nhắc nhở một cách thận trọng: "Anh... anh không được quá đáng đó!"
"Không quá đáng đâu." Lục Minh Vũ nhếch môi, giọng lười biếng nhưng mang theo ý trêu chọc, thân mình cúi xuống sát tai Tống Thời An: "Đêm nay em chủ động một chút là được. Xem như chuyện hôm nay được xí xóa, tôi sẽ coi như chưa có gì xảy ra. Được không?"
Giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc vang lên bên tai khiến Tống Thời An ngây người mất một nhịp. Cậu lắp bắp hỏi lại: "Em... em chủ động?"
"Đúng vậy. Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi, em có bao giờ chủ động đâu." Lục Minh Vũ nhẹ giọng nói.
Mặt Tống Thời An đỏ bừng, lúng túng nói: "Em... em cũng không biết phải làm sao mới gọi là chủ động..."
"Trên mạng có bao nhiêu video hướng dẫn, em chưa từng xem à?" Lục Minh Vũ hỏi.
Tống Thời An: "!!!"
【 Không phải! Em đi làm suốt ngày, theo anh đi công tác, bận tối mắt tối mũi. Em không có sờ cá! Làm gì có thời gian mà xem mấy cái đó! 】
【Anh đừng có làm như ngày thường em rảnh rỗi lắm vậy! 】
"Em là người đứng đắn, không xem mấy thứ đó!" Tống Thời An nghiến răng giải thích.
Lục Minh Vũ bật cười khẽ: "Vậy là tôi không đứng đắn?"
"Không phải ý đó!" Tống Thời An xua tay lia lịa.
Thời điểm mấu chốt này, không thể chọc anh giận được.
Chọc tức rồi lại lôi chuyện Trần Thiến ra nói nữa thì tiêu!
Thật không hiểu vì sao hồi cấp ba mình lại hồ đồ đến mức đi thích cái loại người như vậy, giờ nghĩ lại đúng là muốn mắng chính mình mấy câu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip