Chương 119: Một hai vừa phải thôi

Lục Minh Vũ không cho cậu cơ hội chen vào pha trò, đưa tay giữ lấy cổ tay cậu, trực tiếp đè người xuống giường.

"Em sẽ không làm không được đâu, tôi dạy em, từ từ học." Lục Minh Vũ nhẹ giọng nói.

Ánh mắt Tống Thời An vô tội mà trong sáng: "Anh muốn dùng phương pháp lấy thân làm mẫu để dạy học à?"

Lục Minh Vũ bật cười vì tức, đưa tay điểm nhẹ lên trán cậu: "Em cũng biết nghĩ thật đấy."

Tống Thời An nói: "Lúc trước anh rõ ràng nói là để em ở trên mà."

"Ở trên vừa hại người lại vừa mệt, tôi đang thương em đấy." Lục Minh Vũ xoa đầu cậu, giọng cưng chiều.

Tống Thời An lộ vẻ nghi ngờ, cậu không tin, mỗi lần xong việc, bản thân thì mệt như chết, còn Lục Minh Vũ thì tinh thần phơi phới.

Thấy cậu có vẻ không tin, Lục Minh Vũ liền dập tắt ý định ấy luôn.

"Em nghĩ xem, mỗi lần tụi mình bên nhau, chẳng phải đều là tôi chủ động nỗ lực, còn em thì chẳng cần làm gì sao?" Lục Minh Vũ hỏi.

Tống Thời An bắt đầu hồi tưởng lại, hình như đúng là như vậy thật.

Lục Minh Vũ từng bước dụ dỗ tiếp: "Hơn nữa, mỗi lần chuẩn bị cũng đều là tôi làm cả."

Nghe cũng có lý thật.

Bị Lục Minh Vũ nói như vậy, tâm trạng háo hức ban đầu của Tống Thời An lập tức ngoan ngoãn trở lại.

Cũng đúng, ở phía trên vừa phải dùng sức, lại phải chú ý thời gian, đúng là khá phiền phức.

"Vậy hôm nay em có thể..." Tống Thời An vừa định nói ra suy nghĩ đã chuẩn bị từ trước.

Nhưng lại bị Lục Minh Vũ thẳng thừng từ chối một câu: "Không được."

Tống Thời An lập tức xị mặt, cứ tưởng có thể nói gì đó để xoay chuyển tình thế, ai ngờ lại nghe Lục Minh Vũ chậm rãi nói: "Hoặc là bây giờ tôi cho người điều tra chuyện giữa em và Trần Thiến năm xưa, hoặc là tối nay ngoan ngoãn nghe lời. Tự mình chọn đi."

Cậu cùng Trần Thiến!!

Nghĩ tới mấy trò ngốc nghếch hồi cấp ba mình từng làm, Tống Thời An chỉ hận không thể tát cho mình hai cái ngay tại chỗ.

Cái thời đại ấy đúng là nửa mùa, chả ra chính thống, cũng chả ra phản nghịch.

Giờ mà lên lại không gian QQ cũ, chắc còn thấy mấy câu tỏ tình sến súa rớt hết cả phong độ.

Hồi đó còn nổi câu: 【Đừng mê anh, anh chỉ là truyền thuyết】

Nghĩ tới mấy hình ảnh xã hội đen giả trân năm nào, thôi cho qua.

Cậu sợ Lục Minh Vũ thực sự cho người điều tra rồi sau này cứ lôi chuyện đó ra khịa hoài.

Mỗi lần cãi nhau kiểu gì cũng có câu: "Còn nữa, cái hồi cấp ba em tán tỉnh Trần Thiến thế nào, tôi còn chưa muốn nhắc tới đâu..."

Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy xấu hổ muốn độn thổ.

Cuối cùng, cậu bày ra bộ mặt cam chịu, đành khuất phục trước sự đe dọa của Lục Minh Vũ.

Ngượng ngùng nói nhỏ: "Nhưng mà, bây giờ mình ở khách sạn, cái gì cũng không có. Hay là thôi, đợi về lại Hải Thành rồi tính?"

Vừa dứt lời, đã thấy Lục Minh Vũ mở ngăn kéo tủ đầu giường, móc ra mấy món chuẩn bị kỹ từ trước.

Tống Thời An trợn to mắt: Tên khốn này, rõ ràng có âm mưu từ lâu!

"Khách sạn mà trong ngăn tủ có thứ này á?!" Tống Thời An nghi hoặc chất vấn

Lục Minh Vũ không ngẩng đầu, tay vẫn thoăn thoắt: "Tôi chuẩn bị từ trước rồi."

Tống Thời An hét lên: "Anh theo em về nhà mà trong đầu vẫn nghĩ mấy thứ này! Không thể có chút não sạch sẽ được sao?!"

"Ban đầu không định," Lục Minh Vũ đáp tỉnh rụi, "Nhưng mà nhìn thấy Trần Thiến, bực cả mình. Cảm thấy phải xử em một trận mới hả giận." Vừa nói, vừa đưa tay tháo thắt lưng.

Tống Thời An đỏ mặt: "Anh chuẩn bị trước thế rồi mà còn nói không có mưu đồ!"

"Chuẩn bị thì chưa chắc sẽ dùng." Lục Minh Vũ bế bổng cậu đặt ngồi lên người mình.

Tống Thời An còn định cãi lại câu gì đó thì bất ngờ bị tiến vào, cả người cứng đờ, không kịp phản ứng.

Cổ ngửa ra sau.

Ngày hôm sau.

Tống Thời An nằm sấp trên giường, không buồn nhúc nhích.

Tối hôm qua, cuối cùng cậu cũng hiểu rõ: chủ động và bị động khác nhau như thế nào.

Giờ thì hay rồi, không chỉ đau lưng, mà tay chân cũng nhũn như bún.

Cậu có cảm giác, từ sau khi ở bên Lục Minh Vũ, dây chằng mình được rèn luyện thành thép.

Cứ tiếp tục thế này, về sau co duỗi chân tay chắc không cần khởi động nữa luôn.

Cậu còn định giả vờ chết tiếp, thì chuông điện thoại di động lại vang lên. Vừa cầm lên nhìn, phát hiện là mẹ mình gọi đến.

Bất đắc dĩ bắt máy: "Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?"

Mẹ Tống hạ giọng hỏi: "Minh Vũ thế nào rồi? Chuyện hôm qua, nó không giận đấy chứ?"

Giận thì giận, nhưng là hành con đến mức tàn phế rồi đây này.

"Không đâu, con đã dỗ ổn rồi." Giọng Tống Thời An khản đặc.

Nghe thấy giọng con trai mình là lạ, mẹ Tống nghi ngờ hỏi: "An oa nhi, sao giọng con lạ vậy? Nghe cứ là lạ sao ấy?"

Tống Thời An nghẹn lời, chẳng lẽ lại nói là đêm qua la hét quá nên khản giọng?

"Con mới tỉnh ngủ thôi, chắc là chưa mở giọng. Mẹ, nếu không còn chuyện gì khác thì con cúp máy trước nhé." Tống Thời An định kết thúc cuộc gọi.

Mẹ Tống vội vàng nói: "Khi nào con định quay lại Hải Thành vậy?"

"Chiều nay con đi rồi mẹ ạ. Bên công ty đang bận, nên chỉ xin nghỉ mấy ngày thôi." Tống Thời An đáp.

Mẹ Tống có phần không nỡ: "Mới về có hai ngày mà lại phải đi rồi. Lần sau không biết khi nào mới gặp lại con nữa..."

"Mẹ, nếu mẹ với ba muốn gặp con, có thể đến Hải Thành. Con đã mua nhà ở đó, mẹ có thể đến ở bao lâu cũng được, không sao cả." Tống Thời An nói.

Mẹ Tống thở dài: "Minh Vũ là người biết điều, con ở bên nó mẹ cũng yên tâm. Nhưng chị con thì tên đàn ông kia thật sự không ra gì."

"An oa nhi à, tuy rằng chị con không phải người có tình nghĩa, nhưng dù sao cũng là con gái của mẹ, mẹ không nỡ buông tay..."

Tống Thời An hiểu mẹ mình đang lo lắng: "Mẹ, mẹ đừng khó xử. Nếu chị ấy muốn cái phòng kho kia, thì cứ để cho chị ấy cũng được mà."

"Không được!" Mẹ Tống cứng rắn, "Căn phòng đó là mẹ mua cho con, chính là của con. Chuyện này, con không cần can thiệp."

Thấy mẹ mình kiên quyết như vậy, Tống Thời An trong lòng có chút cảm động: "Được rồi, con biết rồi."

"Buổi trưa dẫn Minh Vũ về ăn cơm nhé, kịp không?" Mẹ Tống hỏi.

"Kịp mà, chiều 5 giờ hơn mới bay." Tống Thời An đáp.

"Vậy được, mẹ với ba con đi chợ mua đồ ăn, hai đứa nhớ về đúng giờ đó." Mẹ Tống vui vẻ nói, sau đó mới cúp máy.

Cúp điện thoại xong, Tống Thời An lại nằm phịch xuống giường, uể oải. Lục Minh Vũ từ phòng tắm bước ra, nhìn bộ dạng héo rũ của Tống Thời An thì bật cười.

Tống Thời An trừng mắt liếc anh một cái: "Anh còn mặt mũi mà cười! Còn không phải tối qua tại anh sao!"

"Tối qua là em chủ động mà." Lục Minh Vũ vừa lau tóc vừa đáp.

Tống Thời An: "......" Cái này gọi là bị ép buộc phải chủ động!

Tống Thời An nhanh chóng đánh trống lảng: "Mẹ em bảo em đưa anh về ăn cơm."

"Được thôi." Lục Minh Vũ lập tức gật đầu.

Thấy anh đồng ý rồi, Tống Thời An tiếp tục nằm lì trên giường, thật sự là mệt quá rồi.

Lục Minh Vũ thấy thế cũng rất tự giác, tiến đến giúp cậu xoa bóp nhẹ nhàng.

Tống Thời An được xoa đến mức mặt mày giãn ra, thư giãn không ít.

Thôi được rồi, tạm thời không chấp nữa...

Hai người nghỉ ngơi thêm một lúc ở khách sạn rồi mới về nhà.

Mẹ Tống thấy hai người đến thì rất vui, nhưng khi nhìn thấy Tống Thời An lại có vẻ muốn nói gì đó rồi thôi.

Cuối cùng kéo cậu ra một góc, nhỏ giọng dặn dò: "Thời An à, không phải mẹ muốn lắm lời, chỉ là dù có chuyện gì đi nữa, cũng phải biết tiết chế một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip