Chương 6: Ta có bệnh

Edit: Moẹ nó
-------------------------------------------------

"Sao nhỏ, lại đây." Thẩm mẫu cười đối với cậu vẫy tay.

Thẩm Dữ Tinh không hiểu nổi đây là tình huống gì, thuận theo mà ngồi vào bên người Thẩm mẫu.

"Những người này đều là vì con mời tới sáu vị thầy dạy kèm tại nhà, các môn đều có." Thẩm mẫu cười híp mắt nói xong, liền ho nhẹ một tiếng, nhìn về một người ngồi ở ghế sô pha bên kia: "Còn có này vị... Là ba con mời bác sĩ tâm lý."

Thẩm Dữ Tinh kinh ngạc nói: "Bác sĩ tâm lý? Cha bị bệnh gì?"

Đều đến xem bác sĩ tâm lý, không phải bị cậu làm cho sinh khí đi?

Thẩm mẫu: "Không phải ba con, mà là con."

Thẩm Dữ Tinh trợn mắt lên: "Con?"

Cậu không thể tin chỉ mình, trên mặt tràn ngập khiếp sợ, nửa ngày mới phát ra bi phẫn âm thanh: "... Dựa vào cái gì!"

Dựa vào cái gì người có bệnh là cậu!

Lẽ nào đây chính là trả thù sao?

Thẩm mẫu động viên cậu: "Con trước tiên bình tĩnh một chút, ba con ở trên lầu xử lý công việc, rất nhanh liền xuống."

Thẩm Dữ Tinh tức không nhịn nổi, bỏ lại mọi người trong phòng khách, trực tiếp lên lầu gõ cửa thư phòng Thẩm Túc Lâm.

Chỉ mới vừa gõ xong cậu lập tức hối hận rồi.

Nhìn thấy cha xong cậu nên nói cái gì, kỳ thực vẫn không có nghĩ kỹ.

Trong mộng tất cả rõ ràng trước mắt, Thẩm Dữ Tinh lòng tràn đầy hổ thẹn chưa tiêu tan, cậu hiện tại chỉ muốn cùng phụ thân giữ gìn mối quan hệ, bù đắp sai lầm.

Không chờ cậu nghĩ kỹ nói thế nào, trước mặt liền mở cửa, Thẩm Túc Lâm âu phục giày da một mặt nghiêm túc đứng sau cửa, hiển nhiên là mới từ công ty trở về còn chưa kịp thay quần áo: "Trở về ?"

Rõ ràng chỉ là một câu nói rất bình thường, chỉ cần liên tưởng đến trong mộng Thẩm Túc Lâm cuối cùng cũng không thể nói với phụ thân một câu 'Trở lại', Thẩm Dữ Tinh cũng cảm giác một luồng ghen tuông xông thẳng lên chóp mũi.

Thẩm Túc Lâm mới vừa mở cửa, liền nhìn thấy nhi tử ngu ngốc trong nháy mắt đỏ cả vành mắt, dùng âm thanh mang theo nức nở hỏi: "Ba ba, người xem con phát gì bệnh tương đối thích hợp?"

Thẩm Túc Lâm: "..."

Thẩm Túc Lâm vốn chỉ là hoài nghi nhi tử có bệnh, hiện tại ông kiên định hơn ý nghĩ mình.

Rõ ràng tại trước đây không lâu ông vẫn cùng Thẩm Dữ Tinh bạo phát một trận cãi nhau ầm ĩ, vốn tưởng rằng này lần gặp gỡ song phương bầu không khí như trước không thể hòa hoãn, lại không nghĩ rằng Thẩm Dữ Tinh như mấy chục năm không gặp dường như đối với ông càng thân thiết, còn kém ôm nũng nịu.

Nhìn Thẩm Dữ Tinh đầy mặt quấn quýt tình thâm, Thẩm Túc Lâm ác tâm nổi lên một thân da gà.

Thẩm Túc Lâm: "Nhìn ta như vậy lần nữa, ta liền đem chân của ngươi đánh gãy."

Thẩm Dữ Tinh nâng tâm: "Không sao ba, con còn có thể giữ lại tay xoa bóp vai cho ngài."

Thẩm Túc Lâm: "..."

Thẩm Túc Lâm không những không cảm động, nhận định cậu bị cái gì kích thích, một người hảo hảo làm sao có khả năng trong thời gian ngắn biến thành như vậy.

Trước kia là nghịch tử, bây giờ là nghiệt súc.

Ông quyết định chủ ý muốn cho bác sĩ tâm lý xem Thẩm Dữ Tinh cẩn thận.

Bác sĩ tâm lý họ Hàn, xem như cho Thẩm Dữ Tinh chút mặt mũi không cho nhìn nhiều như vậy trước mặt ông mất mặt, Thẩm Túc Lâm đem Hàn y sinh thỉnh đến trong thư phòng.

"Hàn y sinh ngài xem một chút, đứa nhỏ này có phải ở đây xảy ra vấn đề?" Thẩm Túc Lâm chỉ chỉ đầu.

Hàn y sinh mỉm cười nói: "Thẩm tiên sinh, tôi và Thẩm thiếu gia đơn độc đàm luận."

Thẩm Túc Lâm gật đầu, tạm thời rời đi thư phòng.

Hàn y sinh mới vừa trước mặt Thẩm Dữ Tinh ngồi xuống, Thẩm Dữ Tinh liền khẩn thiết nói: "Bác sĩ, cha ta cũng không dễ dàng, anh liền tùy tiện cho đại bệnh gì để hò hét với ông ấy."

Hàn y sinh: "?"

Hàn y sinh bất đắc dĩ nói: "Thẩm thiếu gia, tôi là bác sĩ tâm lý, không phải bọn bịp bợm giang hồ."

"Tôi rõ ràng tôi rõ ràng, mà tôi thật sự không tật xấu, anh xem cũng nhìn không ra cái gì." Thẩm Dữ Tinh nói: "Ba tôi là người làm ăn, chú ý một vật có giá trị, anh khẳng định rất đắt đi, nếu cha tôi đem anh mời tới, vậy nhất định phải nhường ông ấy, làm cho ông ấy cao hứng một chút."

Nghe cậu nóinăng hùng hồn như thế, Hàn y sinh suýt nữa liền bị cậu phân tâm: "Lời nói không phải nói như vậy, cậu bị bệnh Thẩm tiên sinh làm sao sẽ cao hứng?"

Thẩm Dữ Tinh: "Kia chúng ta đánh cuộc?"

Lúc trước Hàn y sinh cũng đã nghe Thẩm Túc Lâm nói qua Thẩm Dữ Tinh gần đây biểu hiện rất lạ, hiện tại từ Thẩm Dữ Tinh lời nói đến cử chỉ, Hàn y sinh trong lòng đã có mấy phần dự định, mà cuối cùng cần có một chút cần thiết xác nhận, cũng không gây trở ngại phối hợp phối hợp với cậu: "Cá cược như thế nào?"

Thẩm Dữ Tinh cười thần bí.

"Chứng táo cuồng?" Thẩm Túc Lâm cau mày: "Đó là cái gì?"

Bác sĩ Hàn nói: "Đơn giản mà nói, chính là người bệnh thường xuyên có tình cảm tăng vọt, đối với chuyện bên người bên vật đều sản sinh rất lớn tình cảm, tư duy cũng sẽ càng thêm linh hoạt, tinh lực dồi dào, các loại hoạt động tăng nhanh, nhưng cũng dễ dàng bị tức giận."

Thẩm Túc Lâm gật đầu: "Thì ra là như vậy, cậu nói như thế, thật đúng là như vậy."

Thẩm Dữ Tinh dạng gì Thẩm Túc Lâm không nổi giải thích, từ lúc Thẩm Dữ Tinh muốn mời thầy dạy kèm tại nhà ông bắt đầu cảm thấy được kỳ quái, bây giờ nghe bác sĩ tâm lý vừa phân tích, ông sâu đậm cảm thấy như vậy, quả nhiên là có bệnh.

Thẩm Túc Lâm nói: "Thật sự là quá tốt."

Hàn y sinh sửng sốt một chút... Chẳng lẽ cùng Thẩm Dữ Tinh nói giống nhau?

Thẩm Túc Lâm hiếm thấy lộ ra một chút nụ cười: "Mời cậu tới thực sự là đúng rồi, như vậy đi, không cần trị cho nó ."

Hàn y sinh: "?"

Hàn y sinh không nhịn được hỏi: "Thật không tiện, tôi có thể hỏi một chút là tại sao?"

"Nếu bệnh này có thể làm cho nó ngoan một chút, vậy thì bệnh đi." Thẩm Túc Lâm sâu sắc cảm thấy được nếu như Thẩm Dữ Tinh thật có thể bảo trì trạng thái hiện tại như thế này, ngược lại cũng không tính quá xấu, cùng trước đây so ra cần phải bớt lo hơn nhiều.

Ông và Hàn y sinh trò chuyện vừa lúc ở lầu hai hành lang, cúi đầu là có thể nhìn thấy dưới lầu trong đại sảnh đang cùng sáu vị thầy dạy kèm tại nhà gặp mặt Thẩm Dữ Tinh, có thể nói nho nhã lễ độ, nho nhã rất nhiều, hoàn toàn không nhìn thấy dáng dấp con ông cháu cha từ trước.

Ông đã nghe Thẩm mẫu nói qua Thẩm Dữ Tinh gần nhất đang cố gắng học tập, xem ra bệnh này đối với nó chuyển biến xác thực rất lớn.

Mà tình cảnh này không thể nghi ngờ làm cho Thẩm Túc Lâm cực kỳ vui mừng, đây cũng chính là kết quả ông vẫn luôn muốn nhìn thấy.

Bất quá Thẩm Dữ Tinh dù sao cũng là con trai duy nhất của ông, Thẩm Túc Lâm vẫn còn có chút lo âu hỏi: "Tiểu tử này sẽ không ốm chết đi?"

Hàn y sinh đã bị hai cha con mạch não kỳ lạ làm kinh sợ, theo bản năng trả lời: "Sẽ không, chỉ cần đúng hạn uống thuốc, duy trì tâm tình ở mức cân bằng..."

"Vậy thì tốt." Thẩm Túc Lâm yên tâm, tự mình đem Hàn y sinh tiễn.

Nhìn thấy Hàn y sanh ly khai, Thẩm Dữ Tinh lặng lẽ vung lên khóe miệng.

Cậu sớm đoán được Thẩm Túc Lâm đối cậu bây giờ càng thoả mãn, dù sao Thẩm Túc Lâm nguyện vọng lớn nhất chính là cậu có thể trở thành một người đủ để kế thừa gia nghiệp.

Cậu muốn thay đổi ấn tượng với người nhà, mà có Hàn y sinh nói cho Thẩm Túc Lâm cậu bây giờ chuyển biến bởi vì bệnh, có thể một phần xác suất rất lớn bỏ đi nghi ngờ của Thẩm Túc Lâm.

Thẩm Dữ Tinh không cảm thấy cái kế hoạch này thất bại.

Về phần sau đó, vẫn là sau này hãy nói đi.

Hiện tại đang ngồi trước mặt Thẩm Dữ Tinh, Thẩm Túc Lâm vì cậu mời tới sáu vị thầy dạy kèm tại nhà.

Thẩm Túc Lâm xem xét trình độ lão sư không cần phải nói, mỗi một vị lão sư dạy học phí dụng cũng quý đến thái quá, xem ở tiền mức, Thẩm Dữ Tinh cũng sẽ đối với bọn họ tôn kính rất nhiều.

Căn cứ an bài, cậu một tháng đều sẽ thay phiên học sáu vị lão sư, chắc chắn sẽ không để cho mình rảnh rỗi.

Cái này cũng là Thẩm Dữ Tinh yêu cầu, muốn một tháng sau khảo thí làm kinh diễm bốn phía, cậu không ngủ không ngớt học tập.

Chỉ cần so với Tạ Quyển, cậu có thể tàn nhẫn mà đối với hắn rồi! !

Người song tính chân chính, là làm cõi âm sự, kinh diễm người trần.

Vì mạng sống, tất cả những thứ này đều đáng giá!

Một khắc kia, Thẩm Dữ Tinh trong mắt bắn ra tia lửa kịch liệt.

Tạ Quyển sau khi tan lớp đi một chuyến tới phòng y tế, lấy thuốc để quên ở nơi đó, thời điểm rời đi bước chân dừng lại, hướng đến nơi nào đó liếc mắt nhìn.

Mắt đến chỗ là cái chăn bị đè lên, phảng phất chưa từng có người nào ở phía trên đợi.

Bác sĩ ôn thanh dò hỏi: "Còn có đồ vật quên mất sao?"

"Không có." Tạ Quyển trực tiếp rời đi.

Ngày thứ hai lên lớp Thẩm Dữ Tinh khoan thai đến chậm, này vừa lúc là lớp số học của Kiều Thủy Tương, nàng cái gì cũng không hỏi để Thẩm Dữ Tinh trở lại chỗ ngồi của mình.

Tiết sau Thái Húc Văn theo lệ đến bái Thẩm Dữ Tinh, nhìn thấy cậu trước mắt hai mắt đen thật to sợ hết hồn: "Tinh ca, ngươi tối hôm qua làm gì đi?"

"Đừng nói nữa." Thẩm Dữ Tinh ngáp một cái: "Suốt đêm ta đánh game."

Trên thực tế cậu tối hôm qua cùng thầy dạy kèm học bổ túc đến hừng đông, mà chuyện như vậy cậu tuyệt đối sẽ không cho Thái Húc Văn biết đến.

Thái Húc Văn một mặt ước ao: "Quá hãn Tinh ca, ngày khác cũng mang ta chứ."

Vừa mới dứt lời gã nghĩ tới trước đây không lâu cùng Thẩm Dữ Tinh chơi game bị toàn game thủ truy sát, thế nhưng muốn thay đổi cũng không kịp , Thẩm Dữ Tinh đáp ứng một tiếng: "Được đó, bất quá gần nhất không được."

Cậu mỗi ngày đều bị an bài, đừng nói chơi game, ăn cơm rửa ráy cũng phải cân nhắc một chút.

Bởi vì tối hôm qua ngủ quá muộn, Thẩm Dữ Tinh chống đỡ một tiết liền không chịu nổi, ở trên bàn ngủ say như chết.

Cậu cảm giác ngủ thẳng tới khi tan học, ép tới cánh tay cậu đều sắp tê đứt đoạn mất.

Vì không vỡ tính cách thiết lập, ban ngày ngủ buổi tối học tập duy trì lịch trình, Thẩm Dữ Tinh cảm giác mình rốt cuộc chưa từng xem dung mạo lão sư trên bục giảng ra sao.

Tạ Quyển quay đầu lại nhìn thấy chính là một cảnh tượng như vậy, Thẩm Dữ Tinh gối lên trên hai tay ngủ, tóc trên trán bị ép ngổn ngang, khóe môi mang theo một vệt nước miếng óng ánh quỷ dị.

Không phải không thừa nhận, cho dù ngủ chảy nước miếng, khuôn mặt Thẩm Dữ Tinh cũng dễ nhìn, rất dễ dàng để Tạ Quyển nhớ tới buổi chiều phòng y tế kia, gió nhẹ nhẹ phẩy xuống giường chíu hai mắt nhắm lại của thiếu niên.

—— hiện đang hai mắt nhắm lại ngủ được quá ngon, ngụm nước chảy trên bàn.

Tạ Quyển không đành lòng nhìn thẳng mà quay trở lại.

Gần nhất người đòi nợ không tới cửa, cho nên Tạ Quyển hiếm thấy ngủ ngon.

Trên người máu ứ đọng bôi thuốc đã tốt rất nhiều, chỉ là tình cờ đụng tới vẫn có điểm đau, bất quá đối Tạ Quyển không đáng kể chút nào.

Hắn cúi đầu viết sổ tiết kiệm mình mua luyện tập, không phát hiện đã tỉnh lại Thẩm Dữ Tinh đã tỉnh lại chẳng biết lúc nào đi tới bên cạnh hắn.

"Đại học bá, nhìn lén tao a?" Thẩm Dữ Tinh thình lình lên tiếng.

Tạ Quyển thần sắc bất biến, cũng không có trả lời cậu.

Thẩm Dữ Tinh: "Mày không thừa nhận cũng không liên quan, có giấy không, cho ta mượn một chút."

Nam sinh chưa bao giờ tự mình mang giấy, chỉ có nữ sinh cùng Tạ Quyển khiết phích mới có thể quanh năm trong bàn trong bụng dự sẵn giấy, Thẩm Dữ Tinh không muốn đi tìm nữ sinh, cũng chỉ có thể tới hỏi Tạ Quyển.

Tạ Quyển trầm mặc nháy mắt, sau đó đưa giấy cho cậu.

Thẩm Dữ Tinh sau khi nhận lấy lau lau khoé miệng, cũng chưa nói cảm tạ,  quyển Tạ Quyển luyện tập xem xét liếc mắt một cái, trước khi rời đi vứt câu tiếp theo: "Tiếp theo câu C."

Tạ Quyển hơi dừng lại một chút, cúi đầu nhìn về phía đề tiếp theo.

Quả nhiên là C.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip