Chương 58

"Bố không quan tâm đến em thì em cũng đừng buồn, có chị ở đây."

"......... Ai? "

"Anh trai mà em thường xuyên xem trên TV là bố của Chiêu Chiêu đúng không?"

".................."

Triệu Diệc Tinh che ngực, đưa điện thoại ra xa, hít một hơi thật sâu, anh sắp chị cô làm tức chết rồi.

Thật là giỏi, Hứa Nhất Nặc.

Đầu dây bên kia lâu không nghe thấy tiếng anh trả lời, có chút lo lắng. Triệu Diệc Tinh chỉ có thể âm thầm niệm A Di Đà Phật, yêu thương fan hâm mộ và bảo vệ fan, vừa cố gắng kiềm chế giọng nói của mình để trả lời cô, cho cô biết anh vẫn còn sống và vẫn ổn.

"Bây giờ em ở nhà một mình phải không?" Hứa Nhất Nặc nghe thấy giọng nói có chút run rẩy của Chiêu Chiêu lại càng thêm khó chịu. Triệu Diệc Tinh đang ở đoàn làm phim thì ít nhất phải 3 tháng mới về nhà, "Có ai chăm sóc em không? Dạo này chị không bận lắm, nếu Chiêu Chiêu sợ ở một mình quá cô đơn thì có thể đến nhà chị ở."

Triệu Diệc Tinh hít một hơi thật sâu, anh bình tĩnh nói, "Có dì giúp việc chăm sóc cho em rồi, Chiêu Chiêu ngoan lắm, Nhất Nặc đừng lo lắng."

Hứa Nhất Nặc yên tâm hơn: "Vẫn là dì giúp việc lần trước sao? Dì ấy chăm sóc cho em tốt chứ?"

Triệu Diệc Tinh: "Ừm, cái gì dì ấy cũng làm được ạ."

Chỉ cần anh không gây ra scandal gì thì Trần Lạc vẫn rất có năng lực.

Hứa Nhất Nặc thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, Chiêu Chiêu ngoan ngoãn ăn ngủ, khỏe mạnh... Hừm, nếu Chiêu Chiêu nhớ bố, chị sẽ tìm cơ hội đưa em đi gặp bố nhé."

Triệu Diệc Tinh: "............"

Đừng nói gì nữa, cảm thấy nhức đầu quá.

Nghe Hứa Nhất Nặc nhẹ nhàng dỗ dành mình, còn nói chúc ngủ ngon, Triệu Diệc Tinh miễn cưỡng thu lại chân đã gần chạm đến bờ vực của cái chết. Anh đi vào phòng tắm ngâm mình trong bồn để cố gắng bình tĩnh lại, khi ra ngoài vẫn còn cảm giác nghẹt thở, vừa buồn cười vừa tức giận.

Hứa Nhất Nặc nghĩ gì vậy, Triệu Diệc Tinh tự hỏi bản thân, đỉnh lưu như anh quản lý bản thân rất tốt, tại sao lại khiến fan nhỏ có suy nghĩ thất bại như vậy.

Vừa nghĩ đến hình ảnh của mình bị sụp đổ trong lòng Hứa Nhất Nặc, Triệu Diệc Tinh cảm thấy ngột ngạt, trong đầu có vài suy nghĩ kỳ lạ.

Anh giận quá, anh giận quá, anh giận quá...

"Đang làm gì vậy? Anh gõ cửa mà chẳng thấy em ra mở, phải để anh tự quẹt thẻ phòng?" Trần Lạc trở về sau khi ăn tối, la hét hỏi tội, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ngột ngạt.

Triệu Diệc Tinh tỉnh táo lại: "À, em vừa mới tắm, không để ý."

Trần Lạc nói: "Vậy anh cũng đi tắm đây."

"Này, chờ một chút." Triệu Diệc Tinh ngăn anh lại, vẻ mặt nghiêm túc: "Anh Trần, trông em có giống một tên cặn bã không?"

"À, giống lắm."

"............ Biến đi. "

AAAAA, ngực anh căng cứng, Triệu Diệc Tinh cảm thấy báo cáo kiểm tra tổng quát mà Cố Triều Dương đưa cho anh lần trước chắc chắn sai. Bây giờ anh vừa cảm thấy đau đầu, khó thở, khắp cả người đều cảm thấy khó chịu.

Trần Lạc hào phóng cầm đồ ngủ ra: "Được rồi, anh sẽ ra ngoài." Nói được một nửa, anh ấy vỗ vỗ đầu rồi quay lại: "Đồ cặn bã cậu làm anh suýt chút nữa quên mất việc chính."

Triệu Diệc Tinh lạnh lùng liếc nhìn anh, lồng ngực căng cứng, cảm giác lạnh lẽo kia khiến Trần Lạc không dám nói chuyện, anh giơ tay lên nhận thua.

"Trong lòng cậu lại mắng anh phải không? Đừng mắng chửi nữa. Chửi nữa lại biến thành trẻ con đấy. Thực sự có việc." Trần Lạc ngồi xuống, đặt tay lên vai Triệu Diệc Tinh và nói: "Chị Lưu trong nhóm chương trình Girls Over Flowers vừa tìm em. Gần đến chung kết rồi."

Triệu Diệc Tinh khó hiểu: "Đã nói với bên đoàn phim Cẩm Thư Hành là sẽ..."

Trần Lạc xua tay ngắt lời anh: "Anh hiểu, anh biết cậu coi trọng tín nhiệm và kính nghiệp, anh đã nói với chị Lưu rồi, vì vậy chúng ta sẽ không đến làm khách mời chung kết, nhưng vẫn có thể quay một đoạn video ủng hộ và cổ vũ."

Triệu Diệc Tinh gật đầu: "Cái này không thành vấn đề."

Trần Lạc: "Tối nay anh sẽ viết bản thảo, này, lần trước cậu đi làm cố vấn, cậu có ấn tượng tốt với các thực tập sinh nào không, cần cổ vũ đặc biệt không?"

Triệu Diệc Tinh: "Không có."

Lần trước đi, thời gian eo hẹp và nhiệm vụ nặng nề, và theo quan điểm của anh, sự khác biệt về trình độ của các thực tập sinh không quá lớn ............

Tuy nhiên, anh nhớ rằng Hứa Nhất Nặc dường như đặc biệt chú ý đến thực tập sinh nào đó, lần nào cũng đến tận trường quay để xem, hình như tên là Tô Tiểu Noãn.

Thời gian trình diễn trôi qua, số lượng thực tập sinh dự kiến ​​ra mắt ngày càng ít, Tô Tiểu Noãn cũng ngày càng nổi bật. Tất cả những điều này đều nằm trong dự đoán của Hứa Nhất Nặc, hào quang nữ chính không thể đùa được. Chỉ riêng số lượng người hâm mộ của trang web ảnh do cô và Lâm Song Song quản lý đã không cùng cấp bậc với hậu viện của các thực tập sinh khác.

Mặc dù Tô Tiểu Noãn luôn cho rằng điều này là nhờ vào kỹ thuật và sự tận tâm của bọn cô, sau tất cả, bọn cô là những người đứng đầu trang web ảnh nổi tiếng của nam nghệ sĩ đỉnh lưu, tốc độ ra ảnh của họ không thể so sánh với những người mới làm được.

Hứa Nhất Nặc dở khóc dở cười: "Mình cảm thấy cậu đang tâng bốc mình quá đà đó."

Tô Tiểu Noãn cười nói: "Làm gì có chuyện đấy, mình thật lòng cảm kích Nhất Nặc, lúc mình chỉ là nghệ sĩ mới cậu đã luôn giúp mình kéo bầu chọn và chụp ảnh, mình cũng biết cậu đã giúp mình kéo thêm rất nhiều fan."

Thật là một nữ chính đơn giản thẳng thắn, khác hẳn với những cô nàng trà xanh giả tạo. Trong lúc hiếm hoi được nghỉ ngơi trước chung kết, Hứa Nhất Nặc cùng cô ấy tán gẫu để thư giãn: "Kéo được bao nhiêu rồi, có ổn không, liệu có đủ để cho cậu ra mắt không?"

Tô Tiểu Niên vỗ vỗ ngực, âm thanh vang dội: "Chắc chắn không có vấn đề gì, nếu không được thì quả thật quá phụ lòng mấy cậu đã ủng hộ mình."

Hứa Nhất Nặc: "Mình thực sự rất tò mò về loại chương trình tuyển chọn thần tượng này, có ai chắc xuất debut không? Cậu có biết không, công ty có nói cho cậu không?"

Giọng nói của Tô Tiểu Noãn nhỏ hơn một chút: "Hình như có hai người, nhưng mình cũng nghe nói hôm đó sẽ biết. Nhất Nặc, các cậu nhớ đến xem mình diễn nhé."

Quả nhiên không có bí mật đen tối thì không phải là chương trình tuyển chọn, Hứa Nhất Nặc hừ một tiếng: "Hai người nào? Tiểu Noãn đừng sợ, cậu nhất định sẽ ra mắt với vị trí center, được mọi người yêu mến!"

Bên kia im lặng vài giây, sau đó vang lên tiếng cười ấm áp: "Đôi khi mình không biết sự tin tưởng của cậu đối với mình đến từ đâu, cảm ơn sự khích lệ của cậu."

Nó đến từ đâu? Tất nhiên, nó đến từ nguyên tác rồi. Hứa Nhất Nặc đang nhìn mọi chuyên dưới góc nhìn của thượng đế, được cảm ơn khiến cô có chút chột dạ, nhưng có thể thân thiết và gần gũi với nữ chính như vậy cũng khiến cô yên tâm hơn nhiều.

Hiện tại nhìn lại, nữ chính vẫn là một cô gái tràn đầy năng lượng tích cực, nam chính thì tồi tệ đến mức bị cô biết được bí mật động trời, chắc chắn sẽ không còn ngốc nghếch lao vào nam chính nữa, con đường pháo hôi đã bị phá vỡ, an toàn rồi.

Nghe Tô Tiểu Noãn nói lần trước có hai thực tập sinh được chỉ định tham gia quay chụp trang bìa, Hứa Nhất Nặc hỏi: "Ảnh đã được chỉnh sửa xong rồi, mình nghe chị Tề nói sẽ được tung ra trước trận chung kết, cậu đã xem chưa?"

Tô Tiểu Noãn: "Vẫn chưa, nhưng mình tuyệt đối tin tưởng vào Nhất Nặc, mình sẽ kêu gọi fan hâm mộ mua tạp chí và bình luận khen tác phẩm cậu chụp."

Hứa Nhất Nặc: "... Cảm ơn cậu. "

À, đây là độ ăn ý và hiểu nhau của nhiếp ảnh gia và người mẫu mà Vu Tư Gia đã từng nói?

Hứa Nhất Nặc đã biến ý định ban đầu của mình là gặp gỡ và quen biết với nữ chính trở thành một người bạn thực sự. Lần đầu tiên trong hai đời, bạn bè của cô từ những người nghiệp dư vô danh trở thành những người nổi tiếng, và cô nhất định phải chứng kiến khoảnh khắc này.

Vì vậy, khi Lâm Song Song và Vịt con tụ tập và chuẩn bị lên đường đến Hoành Điếm để thăm ban lần nữa, nhưng Hứa Nhất Nặc nhất quyết từ chối đi cùng.

"A, tớ quên mất trận chung kết." Lâm Song Song vỗ vỗ đầu, "Không sao, vậy hai ngày sau chúng ta đi cũng chưa muộn."

Vịt con tán thành ý kiến: "Bây giờ em cũng không bận gì việc ở trường, em và Bánh su kem có nhiều thời gian, đợi chị Nhất Nặc đi cùng luôn."

Bánh su kem, người đã bỏ lỡ nhiều phúc lợi lần trước, ngoan ngoãn nài nỉ: "Các chị không phải gấp đâu, đi xem Tô Tiểu Noãn trước sau đó mới đến hoành điếm gặp trai cũng chưa muộn."

Lý do Hứa Nhất Nặc vất vả tìm được: "........................"

Cô thực sự không muốn theo đuổi của nam chính nữa. Kể từ khi tình cờ khám phá ra bí mật con riêng của nam chính, số tiền cô bỏ ra để mua vé máy bay, khách sạn và quà tặng đều khiến cô rất đau lòng.

Hứa Nhất Nặc nở một nụ cười chân thành: "Không sao, Vịt vàng và Tiểu Lam đều đã đi rồi, quen đường quen nẻo lắm. Mình sẽ đại diện mọi người đến xem đêm chung kết."

Tiểu Lan: "Không, không, không, chúng ta phải ở cùng Tiểu Noãn, chúng ta là hội F5 tiên nữ."

Yêu cầu bay một mình không được chấp nhận, đề nghị giải tán tại chỗ.

Hứa Nhất Nặc ngập ngừng nói: "Có phải chúng ta hơi thái quá khi theo anh trai đến tận hoành điếm không, lỡ chúng ta gây phiền toái gì cho anh trai thì sao."

Lâm Song Song lập tức phủ nhận mạnh mẽ: "Làm sao có thể, chúng ta đại diện cho những người hâm mộ với phẩm chất cao, tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho anh trai."

Tiểu Lan: "Anh trai là một thiên thần hoàn hảo và dịu dàng! Làm sao có thể xuất hiện scandal."

Vịt Vàng Nhỏ: "Ai dám bịa đặt những điều tiêu cực cho anh trai tôi, có phải là do điếc không sợ súng."

Hứa NHất Nặc: "............"

Coi như cô chưa nói gì.

Cô cảm thấy cay đắng trong lòng, cô biết rằng chưa thể nói cho các cô ấy về bí mật động trời kia, việc giữ khư khư tin tức này làm cô cảm thấy rất khó chịu, và cô không tìm thấy lý do phù hợp hơn, chỉ có thể chửi rủa nam chính trong lòng, đồng thời nước mắt rơi đặt vé máy bay và khách sạn bằng thẻ.

Đặc biệt là khi cô nhận được cuộc gọi, thực tế càng trở nên rõ ràng hơn, scandal trở nên không thể tha thứ, và trái tim của Hứa Nhất Nặc càng đau hơn.

Triệu Diệc Tinh đã ở hoành điếm quay phim được một thời gian dài, từ khi trở về cùng một chuyến bay lần trước, anh chưa bao giờ nhìn thấy Hứa Nhất Nặc và những người hâm mộ đó. Anh muốn gọi điện hỏi cô khi nào cô sẽ đến gặp anh.

Không ngờ, một tiếng "Chiêu Chiêu" mềm mại gõ vào trái tim Triệu Diệc Tinh, thậm chí đầu anh cũng ù ù.

Anh tạm thời chịu đựng, coi Chiêu Chiêu như em trai của mình, nhưng nếu cô cứ tràn đầy tình mẫu tử như vậy, anh thật sự sẽ mất bình tĩnh!

"Chiêu Chiêu." Hứa Nhất Nặc sụt sịt, "Em đang làm gì vậy, em nhớ chị sao?"

Triệu Diệc Tinh nằm trên ghế sofa, nhìn những vì sao ngoài cửa sổ, nhớ tới lần trước anh và Hứa Nhất Nặc ngắm bầu trời đầy sao ở hoành điếm, mỉm cười: "Em vừa làm xong bài tập, Nhất Nặc đang làm gì vậy."

"Nghĩ đến vấn đề của người lớn, Chiêu Chiêu không hiểu đâu."

"Chị Nhất Nặc không vui sao?"

"Chị không vui, nhưng chị rất vui khi nghe thấy giọng nói của Chiêu Chiêu.

Sự cáu kỉnh của Triệu Diệc Tinh sau một ngày quay phim mệt mỏi đã bị quét sạch, "Nhất Nặc không vui, chị có muốn đi gặp anh trai đó không?"

Đúng là trẻ con, lời nói thẳng thắn, đúng trọng tâm.

Hứa Nhất Nặc liếc nhìn giao diện thanh toán trên màn hình máy tính, trái tim lại đau: "Chiêu Chiêu có muốn đi cùng chị không? Vậy thì.........."

Mí mắt Triệu Diệc Tinh giật giật, anh nhanh chóng ngắt lời: "Em không đi, em không đi, giáo viên đã sắp xếp lớp học rồi. Những đứa trẻ ngoan không thể trốn học. "

"Hả? Ồ, đúng vậy."

"Khi nào Nhất Nặc đi?"

"Vài ngày nữa." Hứa Nhất Nặc gượng cười, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe vui vẻ và tích cực, "Chị phải cổ vũ và xem trận chung kết của chị Tiểu Noãn xong rồi mới đi. Vậy nếu Chiêu Chiêu............ừm, có gì muốn tặng thì cứ đưa cho chị."

Vì đứa nhỏ này luôn tránh né khi nói về "bố", nên cô sẽ không nói về người bố này của Chiêu Chiêu nữa.

"Nhất Nặc."

"Uh-hả??" 

Triệu Diệc Tinh nhìn những vì sao ngoài cửa sổ, im lặng một lát, nhẹ giọng nói: "Chiêu Chiêu nhớ chị."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip