7
Liễu Mẫn Tích yên lặng để cho bà lên tiếng. Dì hắn nói rất đúng, chẳng phải chỉ là tiền thôi sao? Nếu tiền có thể giải quyết vấn đề, thì đó không phải là vấn đề nữa rồi. Ngày mai cậu sẽ cho Trương Chí Huân vay một vạn tám trăm, đập chết cái lão già không có ý tốt này.
Trương Chí Huân nhíu mày, lạnh lùng nói: "Chú hai, đã muộn rồi, chú nên về trước đi."
"Đừng vội, chị dâu, nếu chị không nỡ để Tiểu Huân bỏ học thì thế này nhé," Khương Kiến cười nói, "Chị dâu, tôi có một người bạn, mới đây còn hỏi thăm về chị. Hiện tại chị một mình nuôi hai đứa nhỏ, lại đều là con trai, rất tốn kém. Hay là..."
Lời còn chưa nói xong, Liễu Mẫn Tích chưa kịp chửi hắn không biết xấu hổ thì Trương Chí Huânđã đứng dậy, trực tiếp ném bát trà đang cầm vào mặt Khương Kiến.
"Mày làm cái gì vậy?" Khương Kiến với khuôn mặt đầy lá trà, tức giận lau mặt nói.
Trương Tiệp vội vàng che mắt Song Song lại.
Trương Chí Huân trừng mắt nhìn người trước mặt, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo, "Dì út, dì và Song Song vào trong nhà trước đi."
Trương Tiệp tính tình hiền lành, đã quen với việc sau khi chồng bà qua đời, đứa cháu mình nuôi từ nhỏ này đã đảm đương nhiều chuyện trong nhà, vì vậy bà bế Song Song đi thẳng vào phòng ngủ.
Khương Kiến đưa tay định ngăn bà lại, nhưng lập tức bị Trương Chí Huân túm chặt.
Trương Chí Huân túm lấy hắn kéo ra ngoài cửa, Khương Kiến tức giận nói, "Mày làm cái gì vậy, tao đang nói chuyện của nhà họ Khương, mày là người ngoài không cần nhúng tay vào. Mày nhìn lại xem, mày có giống một đứa cháu không!"
Trương Chí Huân đẩy hắn va vào bàn làm Khương Kiến đau đớn kêu lên, mắng, "A cái eo của tao."
Ông bị liệt eo luôn đi là vừa! Hết nhớ thương đứa nhỏ
rồi lại nhớ tới dì của người ta, ông tưởng ông là ông mai hả! Liễu Mẫn Tích thật sự hận không thể tự mình nhảy ra ngoài, giúp Trương Chí Huân đánh cho lão già chết tiệt này một trận.
"Tôi không giống một đứa cháu? Vậy ông bây giờ có chút nào giống một vị trưởng bối không?!" Trương Chí Huân tức giận nói, "Dượng tôi mới đi chưa đầy ba tháng, ông đã nghĩ đến chuyện để dì tôi tái giá, ông không sợ anh của ông nghe được sẽ đau lòng sao!"
"Tao cũng chỉ vì muốn tốt cho nhà chúng mày thôi, nếu không ba người chúng mày sống sao nổi, mày bây giờ..."
"Ông nói lời này nghe có vô lý không!" Trương Chí Huân kéo hắn đụng vào bàn một lần nữa, Khương Kiến vừa đau vừa tức, định mắng hắn nhưng đã bị Trương Chí Huân lôi tới cửa và đẩy ra ngoài.
"Nếu mày không đồng ý, sớm muộn gì bà ta cũng sẽ ở bên người khác, bà ta chỉ là một người đàn bà..."
Trương Chí Huân đóng cửa "rầm" một cái.
Khương Kiến vừa gõ cửa vừa hét lên, "Bà ta căn bản không nuôi nổi hai người tụi bây, sang năm em trai mày còn phải đi học tiểu học, rất tốn tiền..."
Trương Chí Huân mở cửa ra, đột nhiên giơ nắm đấm lên, Khương Kiến sợ hãi nhắm mắt lại, nhưng lại không thấy đau đớn như dự đoán.
"Cút." Trương Chí Huân lạnh lùng nói.
"Mày cứ mạnh miệng đi, sớm muộn gì dì mày cũng phải tái giá. Để tao nói, mày đúng là một ngôi sao chổi mà, đã khắc chết mẹ mày, lại..."
Trương Chí Huân nghe vậy, phẫn nộ giơ nắm đấm lên, Khương Kiến lập tức khiếp sợ lùi về phía sau một bước, không dám nói hết câu, xoay người đi ra sân.
Lúc này, Trương Chí Huân mới đóng cửa lại lần nữa, quay trở lại ngồi xuống ghế sofa.
Hắn dựa vào lưng ghế, trong khoảnh khắc này cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Liễu Mẫn Tích nhìn Trương Chí Huân cách đó không xa, tâm trạng có chút nặng nề, cậu thở dài trong im lặng, đây thật sự là một tình huống khó xử. Trương Chí Huân ở trường học thì rất nổi bật, học giỏi, ngoại hình đẹp, được thầy cô và bạn bè yêu thích, thế mà trong nhà lại như thế này, nghèo khó đã đành, sao lại còn có họ hàng phiền phức như vậy? Loại người thân này phải bắt nhốt mới yên tâm! Quả thật phá hoại sự hài hòa của xã hội mà.
Cậu đang suy nghĩ thì thấy Trương Tiệp vén rèm bước ra từ phòng ngủ, Trương Chí Huân thấy bà ra, lập tức tỉnh táo lại, hỏi bà, "Song Song có bị dọa không ạ?"
"Vừa rồi có chút sợ, giờ đã ổn rồi." Trương Tiệp ngồi xuống bên cạnh hắn, thở dài nói, "Xin lỗi Tiểu Nguyên, đều là lỗi của dì, là dì không tốt."
"Dì không có lỗi gì cả, dì đã rất tốt rồi." Trương Chí Huân an ủi bà. Từ sau khi mẹ hắn qua đời, Trương Tiệp đã đóng vai trò như người mẹ, bà và Khương Phong coi hắn như con đẻ mà chăm sóc. Dù sau này có thêm Song Song, họ vẫn đối xử với hắn như con ruột.
Chỉ là không ai ngờ được, Khương Phong lại mắc bệnh, Trương Tiệp chịu áp lực còn lớn hơn bất kỳ ai khác, vừa phải kiếm tiền, vừa phải chăm sóc Khương Phong bệnh nặng, lại còn phải lo lắng cho hai đứa nhỏ. Những lúc bận rộn nhất, Trương Chí Huân thấy bà lén khóc trong đêm khuya tĩnh lặng.
Vì vậy, Trương Chí Huân đã trốn học ra ngoài tìm việc làm, bắt đầu làm việc bán thời gian để kiếm tiền.
Sau đó, Trương Tiệp biết được chuyện này, ôm hắn và nói: "Không thể như vậy được, không thể bỏ học, Tiểu Huân, con phải đi học đàng hoàng, còn chuyện tiền bạc, dì út sẽ nghĩ cách được không?"
Nói đến đây, bà bắt đầu khóc. Bà chưa bao giờ là người mạnh mẽ, luôn dịu dàng và thiếu quyết đoán. Nhưng trong mắt Trương Tấn Nguyên, bà luôn là một người mẹ tốt, là một người phụ nữ lương thiện.
"Dì út, dì đừng nghĩ quá nhiều, lúc vay tiền, giấy nợ viết là 2 năm sau mới phải trả. Dù có đưa ra tòa án, chúng ta cũng có lý. Dì không cần quá lo lắng, đợi đến kỳ nghỉ đông này, con sẽ tìm thêm công việc khác để nhanh chóng trả hết nợ. Sau khi trả hết nợ, chúng ta sẽ cắt đứt mọi liên hệ với bọn họ."
"Đó là anh em ruột thịt của dượng con, làm sao có thể không liên hệ được?"
Trương Chí Huân cười lạnh: "Nếu dượng biết anh em ruột của mình sau khi ông ấy mất lại làm những chuyện như vậy, có lẽ ông ấy còn hận không có mấy người thân thích như thế này."
Nói xong, hắn thở dài và bình tĩnh lên tiếng: "Dì út, những lời chú hai nói hôm nay, dì đừng suy nghĩ lung tung. Dì tất nhiên có thể đi bước nữa, nhưng chỉ khi dì thực sự thích người đó và người đó tốt với dì. Nếu không, dượng ở thế giới bên kia sẽ rất khó chịu. Chú hai là người không đáng tin, dì không cần nghe hắn nói. Nếu sau này hắn lại đến nói chuyện này nữa, dì chỉ cần nói rằng tôi không đồng ý, để ông ta đến tìm con."
Trương Tiệp gật đầu. Bà nhìn đứa trẻ mà mình đã chăm sóc từ nhỏ, không biết từ khi nào đứa trẻ còn ở bên eo bà nay lớn đến như vậy, đã cao hơn bà, nói chuyện một cách mạnh mẽ hơn bà rất nhiều.
Bà mỉm cười dịu dàng, "Dì sẽ không đồng ý với ông ấy, con yên tâm đi."
"Vậy dì trở về nghỉ ngơi đi."
"Con cũng ngủ sớm một chút."
"Được."
Trương Tiệp thấy hắn đồng ý, đứng dậy và quay trở lại phòng ngủ.
Liễu Mẫn Tích nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt, tự dưng lại cảm thấy đau lòng cho Trương Tấn Nguyên. Ngày mai đi học,cậu nhất định phải làm rõ với Trương Chí Huân, xem tất cả những điều này có phải là thật không. Nếu là thật, cậu sẽ ngay lập tức dùng tiền đánh chết chú hai của Trương Chí Huân , xem thử ông ta có còn dám vừa muốn Trương Chí Huân bỏ học vừa muốn làm mai cho dì của hắn tái hôn hay không.
Anh trai mới mất chưa đầy ba tháng, đã khuyên chị dâu tái hôn, còn gọi cháu trai của mình là sao chổi, chuyện này đúng là không thể chấp nhận! Liễu Mẫn Tích giận dữ thở phì phò, rồi phát ra một tiếng "Đinh".
Trương Chí Huân ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy chiếc Thiên Miêu Tinh Linh màu đỏ đang đặt trên bàn "Đinh" một tiếng, đèn báo nhấp nháy
Lời của editor: Chưa gì đã bênh chồng chầm chập.
Làm đến chương này thật sự rất xúc động và thương cho hoàn cảnh của bạn Trương, bạn ấy đã rất cố gắng rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip