9

Liễu Mẫn Tích đang lo lắng, đột nhiên tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên, may mắn rằng hôm nay tiết đầu tiên là môn Văn. Tinh thần phấn chấn, Liễu Mẫn Tích cùng các bạn trong lớp bắt đầu đọc vang bài thơ:

"Đối tửu đương ca,

Nhân sinh kỷ hà:

Thí như triêu lộ,

Khứ nhật khổ đa.

Khái đương dĩ khảng,

Ưu tư nan vong.

Hà dĩ giải ưu:

Duy hữu Đỗ Khang.."*

*Bản dịch:

Trước chén rượu nên hát ca,

Bởi vì đời người có được bao lâu,

Tựa như sương sớm,

Những ngày đã qua sầu khổ biết bao nhiêu.

Khẳng khái phấn chấn

Nhưng vẫn không quên được nỗi ưu sầu.

Muốn giải sầu

Chỉ có chén rượu (Đỗ Khang).

*Trích Đoản ca hành kỳ 2 của Tào Tháo, bản dịch Lệ Chi Sơn.
Sau nửa giờ đọc thơ cổ, Liễu Mẫn Tích cùng Lý Nguyên Thanh sóng vai nhau đi ra sân thể dục để chuẩn bị tập thể dục buổi sáng.

Lý Nguyên Thanh hỏi cậu: "Ủy viên thể dục có tìm cậu không? Sáng nay tớ vừa bước vào lớp thì cậu nhóc mập mạp đó đã gần như ôm chầm lấy chân tớ, nài nỉ tớ phải đăng ký một hạng mục thi đấu, làm tớ suýt nữa làm đổ cả bát súp cay Hà Nam."

"Vậy cậu có đăng ký không?"

"Có chứ, dù cậu ấy không ôm chân tớ nhưng cũng ôm eo tớ rồi, thiếu điều chôn cả đầu vào ngực tớ luôn. Sao tớ dám không đăng ký."

"Thế cậu đăng ký môn gì?"

"4x100m tiếp sức."

"Chỉ có mỗi hạng mục đó thôi à?"

"Ừ, vì sau khi đại hội thể thao kết thúc chúng tớ còn muốn chơi bóng rổ với Trương Lãng và các bạn khác nữa, phải giữ lại chút sức lực."

Nghe vậy, Liễu Mẫn Tích cuộn nắm đấm đập tay vào tay mình một cái, "Đúng vậy, sao tớ không nghĩ đến chuyện này nhỉ. Nguyên Thanh à, tớ muốn bàn với cậu một chuyện."
Lý Nguyên Thanh nhìn cậu với ánh mắt hoài nghi, "Sao tớ thấy cứ lời này của cậu có chút âm mưu xấu xa nào ấy nhỉ?"

"Sao lại thế được? Chúng ta là bạn bè thân thiết mà. Nghe tớ nói đây." Liễu Mẫn Tích ghé sát vào Lý Nguyên Thanh, "Lần này chơi bóng rổ, cậu đừng có lên sân. Nếu thắng, chúng tớ sẽ mời cậu đi ăn, nếu thua thì cậu cũng không cần bỏ tiền. Tớ dự định lần này sẽ để Trương Chí Huân chơi."

"Ai?" Lý Nguyên Thanh nghĩ mình nghe nhầm, "Cậu nói ai cơ? Tớ có nghe nhầm không đấy? Cậu mới qua ngồi với cậu ta vài ngày mà đã quên luôn chúng tớ rồi sao? Đúng là chỉ biết người mới cười, không biết người cũ khóc mà!"

"Cậu lo xa quá rồi đấy, tớ chỉ suy nghĩ đến hoàn cảnh gia đình của Trương Chí Huân có chút đặc biệt, nên muốn giúp đỡ cậu ấy thôi."

"Gia đình cậu ấy có gì đặc biệt sao?" Lý Nguyên Thanh thắc mắc.

"Chuyện nhà người khác, tớ đâu thể tùy tiện kể với cậu được. Trương Chí Huân là người rất tự trọng, sao cậu ấy có thể để người khác biết chứ."

"Vậy sao cậu ấy không ngại để cậu biết?"

Liễu Mẫn Tích thầm nghĩ trong lòng, thật ra không phải do cậu ấy không ngại, mà là không còn cách nào khác. Giờ mình cũng được xem là một thành viên trong gia đình cậu ấy rồi nhỉ! Đừng có xem thường những thiết bị nhỏ như cậu nha, phải xem chúng giống như một thành viên trong gia đình đó!

"Dù sao thì chuyện cũng như thế đấy, cậu tập luyện cùng chúng tớ, nhưng đến lúc thi đấu thì đừng ra sân."

"Cậu chắc Trương Chí Huân sẽ đồng ý à?"

"Chắc chắn." Liễu Mẫn Tích tự tin đáp, "Tớ là ai chứ? Tớ có ơn với cậu ấy, cậu ấy không dám từ chối tớ đâu."
"Ai nói thi ân không cầu báo? Là cậu nói sao Tích ?"

"Chắc chắn không phải là tớ," Liễu Mẫn Tích nhét hai tay vào túi, "Tớ khôn ngoan thế này, sao lại nói những lời bất lợi cho mình chứ."

Lý Nguyên Thanh bật cười, "Thôi được rồi."

"Không sao đâu." Liễu Mẫn Tích huých tay hắn, "Trước khi trận đấu gần kết thúc cậu cứ đến đây, tớ cho cậu chơi mười phút."

"Tớ không cần."

"Cậu không cần thật à?" Liễu Mẫn Tích lại chọc hắn một cái.

Khi hai người tập thể dục xong và trở về lớp học, quả nhiên, cậu bé ủy viên thể dục mập mạp liền tìm đến.

Ủy viên thể dục nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Trương Chí Huân, rồi lại nhìn Liễu Mẫn Tích đang cười tươi, không ngần ngại kêu nài: "Liễu Mẫn Tích à! Thành tích thể dục của cậu tốt như vậy, cậu đăng ký một hạng mục đi! Đăng ký một cái đi mà!"

Liễu Mẫn Tích vốn dĩ cũng định đăng ký, bởi vì cậu khá thích đại hội thể thao, nên không làm khó cậu bé mập mạp này, "Vậy tớ sẽ đăng ký 4x100m tiếp sức và 100m nam nhé."

"Tốt, tốt lắm." Cậu bé mập mạp vui mừng đến nỗi mắt cũng híp lại, vội vàng ghi chép vào sổ, rồi quay sang Trương Chí Huân, "Bạn học Biên, còn cậu thì sao?"

"Tôi không có thời gian." Trương Chí Huân đáp.

Liễu Mẫn Tích đã ở trong Thiên Miêu Tinh Linh nhà hắn vài ngày, nên biết rõ Trương Chí Huân thật sự không có thời gian. Ngoài việc học ra, cậu ấy còn phải đi làm thêm nữa, tất nhiên là bận rộn hơn nhiều so với các bạn khác chỉ phải lo học hành.

Cậu bé mập mạp vẫn cố thuyết phục, "Chỉ cần đăng ký một hạng mục thôi, một cái là được rồi."
Trương Chí Huân cúi đầu viết bài mà không nói lời nào.

Thấy nhóc mập mạp có vẻ đáng thương, Liễu Mẫn Tích chủ động nói, "Cậu đi hỏi những người khác trước, nếu cuối cùng còn hạng mục nào chưa có ai đăng ký, cậu cứ đến tìm tôi, nếu có thể tôi sẽ tham gia. Còn không được thì cậu cứ nhờ thầy cô phân công. Cậu cũng vì lớp mình thôi nên không cần lo lắng, nếu thật sự không đủ người, cứ để thầy cô ép buộc phân công nhé."

Cậu bé mập mạp nghe vậy, có chút ngại ngùng nhìn cậu, nhỏ giọng nói, "Tớ chỉ là không muốn làm phiền thầy cô."

"Cũng không còn cách nào khác." Liễu Mẫn Tích nói, "Cậu cũng biết, đại hội thể thao mà, từ trước đến nay người xem thì nhiều mà vận động viên thì không có bao nhiêu."

Cậu bé mập mạp gật đầu, rồi mỉm cười nói với Liễu Mẫn Tích: "Cảm ơn cậu nhé, Liễu Mẫn Tích."

"Không có gì."

Sau đó, cậu bé mập mạp mới rời khỏi chỗ ngồi của Liễu Mẫn Tích, đi tìm những người khác để hỏi xem họ có đồng ý tham gia hay không.

Liễu Mẫn Tích quay sang nhìn Trương Chí Huân, người vẫn đang làm bài, ghé sát vào hắn rồi hỏi: "Bạn ngồi cùng bàn này, cậu có biết chơi bóng rổ không?"

Trương Chí Huân nghe vậy thì dừng bút, bình tĩnh trả lời: "Có biết."

"Vậy cậu chơi có giỏi không?"

"Cũng tạm." Trương Chí Huân nói xong, lại tiếp tục viết bài.

Liễu Mẫn Tích không ngăn cản, chỉ tiếp tục hỏi: "Vậy cậu giúp tôi một việc được không?"

"Chuyện gì?" Trương Chí Huân hỏi.

"Chúng tôi và vài người bạn đã hẹn với đàn anh ở trường khác từ đầu năm nhất, rằng sẽ thi đấu bóng rổ sau đại hội thể thao này. Nhưng Lý Nguyên Thanh có việc đột xuất, không thể tham gia được, vậy nên cậu có thể thay thế hắn tham gia cùng bọn tôi? Đừng lo, không phải đánh miễn phí đâu, trận đấu này có thưởng đó, nếu thắng, cậu sẽ nhận được 5000."

Bút của Trương Chí Huân lại một lần nữa dừng lại.

Hắn gần như không thể tin được, "5000? Nhiều vậy sao?"

Nhiều ư? Liễu Mẫn Tích cảm thấy số tiền này còn khá ít đấy, 5000 chắc chắn không đủ để Trương Chí Huân chi tiêu ở thời điểm này, cậu còn muốn cho thêm cậu ấy một ít nữa. Nhưng Trương Chí Huân là kiểu người rất tự trọng, nếu bây giờ Liễu Mẫn Tích đề nghị cho vay tiền, cậu ấy có lẽ sẽ từ chối, nên phải tìm cách khác từ từ.
"Nhiều sao?" Liễu Mẫn Tích giả vờ đáp, "Chúng tôi chỉ tham gia cho vui thôi, tiền thưởng không quan trọng, quan trọng là thắng thua, thua thì mất mặt lắm, đúng không?"

Trương Chí Huân nhìn cậu, "Vậy nếu thua thì sao?"

Thua thì mỗi người trong đội sẽ tặng cho cậu 5000 nữa. Nhưng Liễu Mẫn Tích biết không thể nói điều này ra, bởi vì Trương Chí Huân có lẽ sẽ không muốn nhận số tiền mà người khác chi trả nếu hắn không thắng.

"Thua thì không có tiền thưởng thôi." Liễu Mẫn Tích khéo léo thay đổi khái niệm, "Cậu đừng nghĩ đến việc thua, nếu quyết tâm thắng trận, chúng ta chắc chắn sẽ thắng."

Trương Chí Huân xoay bút trong tay, "Vậy có nghĩa là, trận đấu này đặt ra tiền thưởng cho mỗi người là 5000, đội nào thắng thì nhận được, đúng không?"

"Đúng, đúng, đúng." Liễu Mẫn Tích vội vàng đáp.

Trương Chí Huân suy nghĩ một lúc.

Liễu Mẫn Tích tiếp tục thuyết phục: "Cậu cứ tham gia đi, nếu không bên này thiếu người, đến lúc đó chắc chắn sẽ thua. Cái gì đó, tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo*, Trương đồng học, bây giờ là lúc cậu nên "dũng tuyền" rồi đấy."
*Sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.

"Lần trước không phải tôi đã "dũng tuyền" rồi sao?" Trương Chí Huân quay đầu nhìn cậu.

Liễu Mẫn Tích nhún vai, bày ra vẻ mặt vô tội, "Thật sao? Lần đó tôi cũng có chép đáp án của cậu đâu, tôi làm đúng đáp án mà, có thế thôi đấy."

Trương Chí Huân cười nhẹ, thật sự là có thế thôi à.

Tuy vậy, hắn cảm thấy việc này cũng không gây thiệt hại gì cho mình, nên cuối cùng vẫn đồng ý, "Tôi sẽ giúp cậu."

"Tôi biết mà, bạn học Trương ưu tú thế này, chắc chắn là có ân tất báo!"

Trương Chí Huân chỉ im lặng nhìn cậu, không nói gì thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip