Chương 44
Triệu Tông Trì cau mày, trực tiếp ôm Mộ Quân Hiệt bước nhanh về hướng phòng. Nhiệt độ trong phòng so với nhiệt độ bên ngoài cao hơn nhiều, lớp tuyết mỏng trên áo choàng nháy mắt liền hóa thành nước. Triệu Tông Trì đem áo choàng ẩm ướt của Mộ Quân Hiệt cởi ra, treo bên cạnh chậu than, áo ngoài hơi nhiễm ẩm cũng đem cởi ra. Sau đó đem đứa nhỏ ném lên trên giường, trùm lên chiếc chăn dày đồng thời đem lò sưởi đến sưởi tay.
Mộ Quân Hiệt vừa cởi áo ra liền hắt hơi một cái, rõ ràng đã bị cảm lạnh. Triệu Tông Trì tới bên giường đất, vì Mộ Quân Hiệt truyền nội lực sưởi ấm. Mộ Quân Hiệt ôm lò sưởi nửa ngày mới chậm chạp lấy lại tinh thần, giật giật thân mình hắt hơi một cái, một bên oan ức nhìn Thiệu Tông Trì: "Đều là ngươi sai, là ngươi đem ta nhốt ở ngoài cửa."
Triệu Tông Trì không hé răng, Mộ Quân Hiệt lại bất ngờ nhìn được tia lo lắng trên bộ mặt than vạn năm băng sơn, vì vậy liền thuận theo: "Trì, về sau ngươi đừng lại đem ta quan ở bên ngoài."
Đợi nửa ngày, Triệu Tông Trì mới ừ một tiếng. Mộ Quân Hiệt lại nói: "Cũng không cần cái gì cũng chưa nói đã nổi giận mà không để ý đến ta."
Triệu Tông Trì không lên tiếng. Mộ Quân Hiệt thân thủ mở chéo áo của hắn: "Trì, Trì..."
"Ta không tức giận." Triệu Tống Trì rốt cuộc mở miệng.
"Vậy tại sao lúc trước ngươi không nói câu nào liền bỏ đi, xong còn đóng sầm cửa lại." Mộ Quân Hiệt lầm bầm cằn nhằn liên miên: "Nhĩ lão là như thế này, bình thường nửa ngày không nói, hoàn toàn không nói tiếng nào đã nổi giận rời đi. Trì a, tính tình của ngươi thật quá kém, cả ngày lạnh như băng. Ngươi như vậy là không được, cần phải sửa đổi một chút..."
Âm thanh lải nhải bị Thiệu Tống Trì đánh gãy, mặt không cảm xúc lặp lại: "Ta không hề tức giận, chẳng qua là cảm thấy phiền."
"... A?" Mộ Quân Hiệt nhất thời không có phản ứng "Ngươi cảm thấy ta phiền toái sao?"
Niềm đam mê diễn kịch của đứa nhỏ lại nổi lên, nháy mắt lộ ra bộ mặt thương tâm gần chết. Đem thân phận đứa trẻ tâm linh bé nhỏ bị thương hại diễn chuẩn xác, rưng rưng muốn khóc: "... Hóa ra, hóa ra ngươi vẫn luôn chê ta phiền... Vẫn luôn là ta ảo tưởng cho rằng có thể cùng ngươi làm bằng hữu..." Mộ Quân Hiệt cắn môi, vai khẽ run lên. Thả chiếc lò trong tay, ném chiếc chăn xuống, một bộ dáng quật cường cố nén lại tiếng khóc " Nếu ngươi chán ghét ta như vậy, ta liền sẽ rời đi. Đi thật xa, vè sau không bao giờ đến làm phiền ngươi nữa..."
Vừa mới nhấc chiếc chăn lên Mộ Quân Hiệt đã lạnh run một cái nhưng vẫn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, đứng dậy xuống giường đi giày. Đứa nhỏ diễn kịch luôn luôn chân thực, đặc biệt là loại tiết mục tiểu thiếu niên bị thương rồi giận hờn này. Tiết mục của thiếu niên càng ngày càng trôi chảy. Giày cố ý không đi xong, chỉ đơn giản mà xỏ vào liền khoác lên áo khoác, cúi đầu liền đi. Cũng bởi vì thương tâm hoảng loạn mà bước chân ra cửa hơi lảo đảo một chút. Một giây sau liền đụng phải một bức tường dày rộng mà ấm áp.
Mộ Quân Hiệt ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Triệu Tông Trì đang chặn đường một cái rồi cúi đầu khịt mũi nói "Ngươi không phải cảm thấy ta phiền sao, vì cái gì mà cản ta"
Triệu Tông Trì không nói một lời đem Mộ Quân Hiệt ôm vào lòng. Mộ Quân Hiệt dù dãy giụa thế nào cũng dãy không ra, chỉ có thể tùy hắn. Triệu Tông Trì đem Mộ Quân Hiệt ôm trở về giường, cởi giày rồi một lần nữa lấy chăn bọc kín. Mộ Quân Hiệt biết rõ đạo lí tốt quá hóa dở, cũng không tiếp tục diễn trò. Ngoan ngoãn để Triệu Tông Trì đem hắn bọc thành một quả cầu. Sau đó lại dịch về một bên, cách xa Triệu Tông Trì.
Triệu Tông Trì yên lặng đứng dậy đi tới, cúi người cầm lấy bếp lò, một lần nữa thả lại vào lòng Mộ Quân Hiệt. Mộ Quân Hiệt thanh âm mang theo giọng mũi "Chờ quần áo khô ta liền đi, về sau sẽ không bao giờ tới làm phiền ngươi."
Triệu Tông Trì chậm rãi nói "Ta cảm thấy phiền nhưng không phải là ngươi phiền."
"Đây còn không phải giống nhau,..." giọng mũi càng ngày càng đậm "Ngươi chính là cảm thấy ta phiền."
"Thật sự không phải là cảm thấy ngươi phiền." Triệu Tông Trì nhíu mày, có chút phiền muộn mà đi tới đi lui. Từ lúc bắt đầu gặp Mộ Quân Hiệt, thật giống như có một số việc đã thoát khỏi sự điều khiển. Cái loại cảm giác vừa buồn bực vừa mong đợi kia thật khó để diễn tả, không cách nào có thể hình dung được.
Mộ Quân Hiệt hoàn toàn không biết nội tâm xoắn xuýt của Triệu Tông Trì, tiếp tục đóng vai oan ức "Ta biết ngươi chán ghét ta, chê ta phiền..."
"Ta không có chê ngươi phiền, càng không có chán ghét ngươi" Triệu Tông Trì đánh gãy lời hắn, ăn năn hối hận "Nếu lúc trước có nói gì khiến ngươi hiểu lầm thì ta xin lỗi ngươi."
Triệu Tông Trì lời xin lỗi vừa ra khỏi miệng, Mộ Quân Hiệt nhất thời sững sờ ngẩng đầu nhìn. Nhưng trên gương mặt than kia lại nhìn không ra bất cứ biểu tình nào, vì vậy làm bộ rộng lượng "Được rồi, ta tha thứ cho ngươi. Ngươi về sau không được chê ta phiền, cũng không được chán ghét ta."
Triệu Tông Trì chỉ ừ một tiếng liền không lên tiếng. Gió bên ngoài cửa sổ vẫn thổi vù vù, Mộ Quân Hiệt ngồi thẳng người nhìn tuyết ngoài cửa sổ, có chút thất vọng nói nhỏ "Tuyết thật giống như sắp ngừng, ôi chao... Mọi khi tuyết đều rơi rất lớn, bây giờ tuyết vẫn là nhỏ... Rơi thêm một giờ nữa là tốt rồi. Tuyết rơi nhiều, có thể chơi ném tuyết..."
Chăn theo động tác của Mộ Quân Hiệt mà trượt xuống một nửa, Triệu Tông Trì giơ tay, lần thứ hai giúp Mộ Quân Hiệt đắp kín. Mộ Quân Hiệt lại uốn éo người nói "Ta không cần chăn, cơ thể ta đã rất nóng."
Triệu Tông Trì căn bản không để ý đến hắn, môt lần nữa đem đứa nhỏ bao chặt chẽ. Mộ Quân Hiệt uốn tới ẹo lui muốn tránh thoát thì chợt nghe Triệu Tông Trì nói "Tại sao ta lại bưng trà?"
"A?" Mộ Quân Hiệt quay đầu, theo ánh mặt Triệu Tông Trì nhìn sang, thấy được tượng gỗ ở trên bàn, bắt đầu trở nên hưng phấn "Ngươi là phải kính trà cho sư huynh a! Theo quy củ trong sơn trang, sự đệ phải dâng trà cho sư huynh." Mộ Quân Hiệt chỉ vào tượng gỗ cười híp mắt "Ngươi xem, ngươi chính là đang bưng trà cho ta, còn gọi ta sư huynh. Sau đó ta liền vui vẻ nhận trà, bảo sư đệ thật ngoan. Từ nay về sau chúng ta là sư huynh đệ tương thân tương ái, tình như thủ túc. Ta..."
Mộ Quân Hiệt còn chưa nói hết liền bị sắc mặt âm trầm của Triệu Tônh Trì dọa đến ngậm miệng
Thái dương Triệu Tông Trì nảy môt cái. Quả nhiên không nên đối với người bệnh thần kinh mang bất kì mong đợi gì. Không quản bất cứ chuyện gì, yêu nghiệt này đều có thể đảo mắt đem nó tiêu diệt.
Mộ Quân Hiệt thấy Triệu Tông Trì không nói lời nào, đưa tay ra kéo góc áo hắn: "Trì, ngươi đã đáp ứng ta không lại không nói tiếng nào liền nổi giận."
Chăn lại bị Mộ Quân Hiệt cọ rơi mất. Triệu Tông Trì mặt lạnh lần thứ hai giúp hắn trùm lên. Mộ Quân Hiệt lại vô cung lộn xộn "Ta không muốn trùm chăn.."
Triệu Tông Trì nhẹ nhàng, khéo léo đem Mộ Quân Hiệt đè lại. Mộ Quân Hiệt như chim sẻ sa lưới, ở trong lồng ngực Triệu Tông Trì giãy dụa, nhỏ giọng ồn ào "Mộc, chăn đắp lên người không thoải mái... Ta cảm thấy nóng quá..."
Âm thanh mềm mại của đứa nhỏ mang theo nồng đậm giọng mũi. Triệu Tông Trì trong lòng lộp bộp một cái, lập tức đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán của hắn, quả thực so với bình thường nóng hơn một ít. Mộ Quân Hiệt cảm thấy không thoải mái ngọ nguậy, mặt đỏ bừng bừng, đôi mắt cũng vì nóng mà hiện lên tầng nước.
Nhìn bộ dáng Mộ Quân Hiệt giờ khắc này, Triệu Tông Trì khó giải thích mà trở nên khô nóng. Một tay vững vàng đem đứa nhỏ bọc lại, trầm giọng nói "Đừng nhúc nhích, nóng cũng phải đắp."
Mộ Quân Hiệt uốn tới ẹo lui liền giằng co một hồi. Rốt cuộc không còn khí lực, mệt mỏi vùi ở trong lồng ngực Triệu Tông Trì, nhỏ giọng "Trì, nóng quá. Ta khó chịu."
"Đáng đời." Triệu Tông Trì nghiêm mặt, động tác lại rất nhẹ nhàng "Ngươi cảm lạnh, có chút sốt nhẹ, đổ mồ hôi là tốt rồi."
Triệu Tông Trì thúc đẩy nội lực, rất nhanh trên người liền ấm như lò thiêu. Mộ Quân Hiệt bị bếp lò lớn ôm chặt chẽ, lại bị bọc chăn dày đặc. Trong nhất thời nóng càng khó chịu, uể oải nhắm hai mắt, không nhúc nhích. Đôi mắt đẹp đẽ linh động ngày thường đều bị che lại dưới hàng mi dài.
Hiếm thấy được bộ dáng ngoan ngoãn nhu thuận của Mộ Quân Hiệt, trong đáy lòng Triệu Tông trì tựa hồ có một khu vực nhỏ bỗng dưng mềm nhũn ra. Nhất thời trong phòng chỉ còn lại tiếng tanh tách của thanh củi bị đốt, yên tĩnh mà thanh bình. Không biết rằng ngoài sân trời đã dần đỏ hồng.
Đến giờ Thân (15-17h chiều), Tô Lang Sâm tại Lang các chờ mãi không thấy Mộ Quân Hiệt trở về, lập tức sai người đi đến phía sau núi tìm người. Đợi Đông Phương Xa đi tới, từ xa đã nhìn thấy quanh thâm Tô Lang Sâm đều tỏa ra áp suất thấp, ngữ khí rất không vui nói "Mộ Mộ không phải đến phía sau núi nhìn ba vị trưởng lão rồi sao, làm sao không tìm được người?"
Thủ lĩnh hộ vệ sơn trang Tô An Bình nói "Ba vị trưởng lão nói thiếu chủ chưa tới giờ Thân liền rời đi, thuộc hạ đã đem toàn bộ phía sau núi lật tung..."
"A Lang, ngươi không cần quá khẩn trương. Mộ Mộ lớn như vậy rồi sẽ không đi lạc." Đông Phương Xa đi lên phía trước "Huống chi xung quanh sơn trang đề là hộ vệ, không thể có nguy hiểm gì. Nói không chừng hắn đang trên trở đường về đây."
Mắt thấy giờ Thân cũng sắp qua, Tô Lang Sâm sắc mặt ngày càng khó coi, quyết định tự mình xuất phát. Đi tới cửa lại đột nhiên hỏi Tô An Bình "Triệu Chiêu phong ngươi đã qua hỏi chưa?"
Triệu Tông Trì đến sơn trang cùng lắm hơn 3 tháng. Tuy được đại trưởng lão công bố là đệ tử thân truyền cuối cùng nhưng cũng không thực hiện qua nghi thức bái sư chính thức. Thái độ đại trưởng lão đôi với Triệu Tông Tri cũng không nghiêm khắc giống như các sư phụ khác. Ngược lại bên trong hành động còn mơ hồ lộ ra chút cung kính, cũng không bao giờ can thiệp vào chuyện của hắn. Hơn nữa từ khi sinh ra, Triệu Tông Trí đã mang trên mình khí chất không giống người thường. Cùng với bộ mặt người sống chớ gần, lâu dần chỗ ở của hắn thành một nơi độc lập, trong sơn trang rất ít người sẽ đi quấy rối hắn. Tô An Bình xác thực không đến chỗ Triệu Tông Trì hỏi qua, liền đáp "Không có."
Tô Lang Sâm lập tức nhíu mày, trực tiếp đi đến nơi ở của Triệu Tông Trì.
Đợi Tô Lang Sâm tìm được Mộ Quân Hiệt, vừa vào cửa chính là nhìn thấy một cảnh tượng như này. Toàn thân đứa nhỏ đề bị Triệu Tông Trì ôm vào lòng, hai má hồng hồng, bộ dáng yên tĩnh mà ngoan ngoãn. Tô Lang Sâm nhất thời nổi giận, phẫn nộ tiến lên phía trước kêu "Mộ Mộ."
Mộ Quân Hiệt vừa mới toát ra một thân mồ hôi, trên người đã thoải mái hơn, nhiệt độ cũng giảm bớt. Chính là mồ hôi trên người nhơm nhớp, muốn tắm. Đứa nhỏ vừa nghe đến thanh âm liền mở mắt, vừa nhìn thấy Tô Lnag Sâm liền tự giác bỏ thảm ra, giơ tay muốn ôm "Lang Sâm, ta muốn tắm rửa."
Tô Lang Sâm vừa nhìn Mộ Quân Hiệt bên trong thảm chỉ mặc chiếc áo đơn, thiều điều không phát biểu, nguy hiểm nheo mắt nhìn vè phía Triệu Tông Trì "Mộ Mộ tại sao lại ở chỗ của ngươi?"
Triệu Tông Trì mặt không cảm xúc nói "Là tự hắn tới."
Mộ Quân Hiệt giơ tay không thấy Tô Lang Sâm đón, sợ lạnh liền lui về trong lòng Triệu Tông Trì. Tô Lang Sâm thấy thế, ánh mắt như lưỡi băng nhìn Triệu Tông Trì "Vì sao các ngươi lại ôm nhau?"
Đối mặt với uy hiếp mạnh mẽ, Triệu Tông Trì mặt vẫn không cảm xúc "Bởi phải giúp hắn đổ mồ hôi."
"Đổ mồ hôi?"
"Hắn đã phát sốt."
Bốn chữ ngắn ngủi đem lửa giận của Tô Lang Sâm dập phân nửa. Sắc mặt hắn lại càng âm trầm, vươn tay đem Mộ Quân Hiệt kéo đến "Sao lại phát sốt?"
"Chỉ là dính chút tuyết" Mộ Quân Hiệt vội nói "Chỉ có chút sốt nhẹ... Hơn nữa vừa nãy đã ra mồ hôi, hiện tại đã khỏe hơn rồi."
Mộ Quân Hiệt biết mỗi lần mình sinh bệnh đều làm Tô Lang Sâm bực mình lo lắng, liền ôm cổ Tô Lang Sâm mềm giọng nói "Lang Sâm, ngươi đừng nóng giận được không. Quả thực chỉ sốt nhẹ một chút... Trên người ta đều là mồ hôi, nhơm nhớp không thoải mái. Lang Sâm, chúng ta đi về được hay không, ta muốn tắm rửa. Chúng ta nhanh trở về đi..."
Tô Lang Sâm rốt cục vì câu 'chúng ta nhanh trở về' mà sắc mặt có điểm hòa hoãn. Tô Lang Sâm biết đứa nhỏ thân thể yếu, thường thường đều dễ phát sốt, cũng không trì hoãn. Liếc mắt nhìn Triệu Tông Trì một cái liền mang người rời đi. Triệu Tông Trì từ đầu tới cuối đều là bộ mặt than, giương mắt đối diện với uy áp nguy hiểm của Tô Lang Sâm, không chút nào hiện ra sự yếu thế.
Về đến Lang các, Tô Lang Sâm không yên lòng gọi Từ đại phu đến. Tuy kết quả chuẩn đoán Mộ Quân Hiệt đã không có gì đáng ngại, Tô Lang Sâm vẫn nghiêm ngặt dựa theo lời dặn của bác sĩ. Nửa dụ dỗ nửa pha trò uy cho Mộ Quân Hiệt một chén canh gừng lớn với thuốc trị cảm mạo. Tắm rửa cũng không để đứa nhỏ tắm quá lâu.
==============
Phải nói chương này quả thật không liên quan chút nào. Ai có chương chính xác thì cho xin nha!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip