chap 37

Mặt trời đã lên quá đỉnh đầu mà 2 con người kia vẫn quấn lấy nhau, Jennie cựa quậy cơn đau từ hạ thể khiến nàng tỉnh giấc, khẽ nheo mắt nhìn những thứ xa lạ xung quanh nàng giật mình, vỗ vỗ vào mặt để xác nhận là mình không hề mơ, hình ảnh hoan lạc đêm qua từ từ gợi nhớ trong đầu nàng.

- chuyện quái quỷ gì đã sảy ra thế này

Jennie rón rén bước xuống giường mặc dù cơn đau khiến em gần như sắp khóc nhưng vẫn cố nhẹ nhàng nhất có thể mà không làm cậu tỉnh giấc, nếu lúc này Jisoo mà mở mắt ra nàng thề sẽ đào 1 cái lỗ ngay tại đây mà chui xuống không bao giờ ngoi lên. Cố lê lết cái thân thể đầy ái tình lẫn lộn là vết răng cậu nhặt lại mớ quần áo ném loạn xạ đêm qua vào nhà vệ sinh.

Ngâm mình trong làn nước ấm áp dễ chịu vô cùng, cố kì cọ để đỏ cả da như đang gột rửa tội lỗi của mình. Ngắm nhìn mình trong gương, nàng không còn gì để mất nữa thứ quý giá nhất cũng không còn, tự tôn cuối cùng cũng mất hết, bây giờ nàng chẳng còn gì cả ngoài cái thân sát vấy bẩn cùng tâm hồn đã mục rửa. Nàng không dám bước ra, không dám đối diện với cậu càng không dám đối diện với Lisa, nếu có thể nàng muốn mình chết ngay tại đây, ngay tại khoảnh khắc này mà tan biến.

Rất lâu sau đó cánh cửa phòng tắm mở ra, Jennie cố cẩn thận dòm ngó xung quanh nhưng chẳng thấy cậu đâu, thở phào nhẹ nhõm một cái đây là lúc thích hợp để chạy trốn. Vừa bước ra đến cửa đã thấy cậu quần áo chỉnh tề ngồi trên sofa nhàn nhã đọc báo

"Sao cậu ta có thể bình tĩnh đến như thế, còn có tâm trạng đọc báo?- nàng mắng thầm"

- tại sao em phải rón rén?

- chuyện... chuyện này...tại sao chị lại mang bộ dạng như thế?

- căn hộ này có tổng cộng 2 phòng ngủ dĩ nhiên là tận 2 nhà vệ sinh, tôi tưởng em ngủ quên bên trong nên đã qua phòng khác- cậu trả lời nhưng rõ ràng đây không phải là thứ mà nàng muốn hỏi

- không phải, ý em là cái khác?

- cái gì?... Kệ đi chúng ta đi ăn sáng thôi

Phải chính xác là ăn sáng lúc 2h chiều, nhưng mà đó không phải là vấn đề lúc này mà là tại sao con người kia có thể bình tĩnh đến lạ với chuyện khủng khiếp đêm qua như thế

- không.. không...Jisoo nghe em nói này... Ừm... chúng ta đều là người trưởng thành...dĩ nhiên đôi khi có những chuyện ngoài ý muốn...và em biết...

- em định không chịu trách nhiệm với tôi?- cậu ngắt luôn lời Jennie định nói

- cái gì mà không chịu trách nhiệm? Em không bắt chị chịu trách nhiệm đã đành đằng này chị lại trách ngược em?

- vậy thì bây giờ em bắt đi, tôi chấp nhận mà!- cậu nhún vai

Jisoo vừa tỉnh dậy đã thấy thứ mà cậu cần phải thấy và cần phải chịu trách nhiệm với nó rồi.

- Jisoo! Chị có thể nào nghiêm túc được không? Chẳng lẽ trong mắt chị em chỉ là một trò chơi tình ái hay sao- Jennie tức giận đến bật khóc

- Jennie Kim! Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em, bằng mọi giá!

- ....

- như vậy đã đủ nghiêm túc chưa? Đi thôi chúng ta đi ăn, còn phải ghé mua ít đồ cho em nữa

Jennie cứ thế mà để cậu kéo đi

Cả hai ghé vào một trung tâm thương mại, cậu kéo nàng vào một cửa hàng sang trọng

- em chọn vài bộ đi, xong rồi chúng ta ghé qua cửa hàng nội thất bên kia- cậu liếc nhìn đồng hồ đã hơn 4h chiều

- để làm gì? - Jennie bối rối

- em định mặc nguyên bộ đồ nhăn nhúm này hay sao? Còn nữa có vài thứ ở nhà có lẽ không hợp với em, nhanh chúng ta đi chọn vài món khác

"Nhà" là nhà sao?

Jisoo không kiên nhẫn mà kéo Jennie đi, cậu chọn vài bộ cho em thử từ quần áo đến đồ ngủ thậm chí là đồ lót cậu đều tự tay mình chọn làm Jennie ngượng đến đỏ mặt. Tay xách nào là túi, tay còn lại nắm tay em bước vào cửa hàng nội thất

- ừm để xem, Jennie em thích màu nào?

- hả? Màu xanh

- màu xanh sao? Được rồi vậy thì màu xanh

Jisoo chọn bộ gra giường và chăn gối màu xanh mà em thích.

- chúng ta có nên đổi luôn giường khác không nhỉ?- cậu hỏi

- hả? Đổi giường tại sao lại đổi giường và tại sao lại là chúng ta đổi?- nàng ngơ ngác

- sao từ nãy đến giờ em cứ hả hoài vậy, không tập trung gì cả

" Cái gì vậy trời, em còn không biết được chị đang định làm gì thì làm sao tập trung"

- Jisoo em hỏi cái này...

- dạ chào 2 vị! 2 vị có cần tôi tư vấn gì không ạ, đây là mẫu giường đôi mới nhất của chúng tôi rất mềm mại và rộng rãi phù hợp với cặp đôi ạ.

- tôi lấy cái này!

- dạ mời tiên sinh qua đây điền thông tin chúng tôi sẽ chuyển đến tận nơi, hai vị đẹp đôi quá

Trong lúc đợi cậu, Jennie dạo quanh 1 vòng thì dừng lại ngắm nhìn cặp ly uống nước rất đáng yêu, nàng cầm nó mà mỉm cười

- em thích sao?

- dạ, không có..

- lấy cho tôi cái này!

Mua thêm vài thứ thì cả hai ra về, cậu chật lưỡi xem như cũng tương đối đủ, còn nàng thì cả buổi chẳng hiểu chuyện gì.

- Jennie, em có cần ghé qua nhà thông báo với bà một tiếng không?

- hả? Thông báo chuyện gì?

- thì chuyện em dọn đến căn hộ của chị

- cái gì? Em nói khi nào?

- kể từ lúc em chấp nhận để chị chịu trách nhiệm, từ đây về sau cả đời này em không cần phải lo, chị sẽ lo luôn phần em!

- Jisoo! Đừng như thế nữa...chị xem em là cái gì? Cuộc đời em không cần chị lo, chị hãy về lo cho Lisa đi, em xin chị đừng khiến em phải sống cả đời trong dằn vặt tội lỗi nữa, xin chị hãy buông tha cho em đi...

Jisoo chợt thấy lòng mình đau nhói khi em khóc lóc van xin

- Jennie Kim, nhìn chị này...chị xin lỗi đã khiến em phải chịu nhiều uất ức, nhất định chị sẽ không để em phải thất vọng, cho chị 1 thời gian nữa. Rồi mọi thứ sẽ ổn cả thôi Jennie à, chị sẽ bù đắp cho em cả một đời

"Phải là cả một đời bù đắp cũng không đủ, nếu có kiếp sau chị cũng nguyện bù đắp cho em, xin lỗi vì đã lôi em vào mớ hỗn độn này!"

- Jisoo... hứa với em... sẽ không thay lòng đổi dạ...sẽ yêu em đến hết đời này... được không?

- được, sẽ bên cạnh em đến hết đời này!

Thế là Jennie dọn đến căn hộ của cậu, dù hơi ấm cậu vẫn còn ở đây, dù cậu vẫn tới lui thường xuyên nhưng nó vẫn trống vắng đến lạ, phải chăng đây là cái giá phải trả khi thèm khát khói bếp nhà người ta.

Lisa chẳng mấy bận tâm cậu đang ở đâu làm gì, dù sao cũng chỉ còn hai tháng nữa là cả hai có thể ly hôn, thứ mà cô quan tâm là Jisoo sẽ làm gì để cô có thể ly hôn cậu mà không tổn thất nào?

Dự án của Lisa thành công van dội đưa tên tuổi cô lên một tầm cao mới, Lisa vui mừng vô cùng, dự án đầu tay này cô đã bỏ không ít tâm huyết kết quả không khiến cô thất vọng mà.

Chỉ còn vỏn vẹn 2 tháng nữa Jisoo sẽ trả lại tự do cho cô, Lisa cũng có chút thắc mắc tại sao cậu lại làm như vậy, chẳng phải kết hôn với cô là chấp niệm của cậu hay sao nhưng cô đâu biết rằng những đêm cô một mình trong góc đôi vai run lên vì Chaeyoung, những nụ cười ánh mắt ôn nhu mà cô dành cho em cậu sẽ không bao giờ có được, trước đây không có-bây giờ không có-sau này cũng sẽ không có.

" Thôi thì chấp niệm này cứ để nó dày vò mỗi mình tôi là đủ rồi, hà cớ gì phải để em gánh vác cả đời như thế, Lisa nhỉ?"

----

Vì fic này mình định bỏ luôn nhưng mình đổi ý rồi, mình nghĩ thời gian dài như vậy có thể sẽ có chút sạn(hoặc nhiều chút) nên mọi người có thể hoan hỉ mà bỏ qua nhé. Cảm ơn mọi người đã cố gắng đọc nó, mình hứa sẽ hoàn nó thật nhanh( nói xạo đó)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip