Em nhớ Thục Thận.

( Xin lỗi nhưng nếu vài chap sau có gì đó không logic với những chap trước thì mọi người thông cảm giúp mình nhé, vì 1 năm mới có thể quay lại viết tiếp câu chuyện này. Mình sẽ thay đổi toàn bộ về những chap sau, cám ơn vì đã đợi mình đến bây giờ.)

...

Ah Sheh chở Đàm Trác đến một quán Trung Hoa nổi tiếng nhất ở khu cả hai đang sống mà dùng bữa. Thật ra cô còn nhiều việc phải giải quyết lắm, nhưng vì nhắn tin chờ mãi không thấy Đàm Trác phản hồi nên đành gác lại mọi chuyện mà trở về nhà. Không ngờ con người ngốc này lại chịu trận, nằm dài ở sofa, dù đói bụng cũng không thèm gọi cô một lần, chẳng phải đã có chỉ cách điện thoại cho cô rồi sao?

- Trác Trác, em bỏ điện thoại xuống đi. Lúc ăn không được nghịch điện thoại đâu.

- Nhưng mà em muốn xóa ảnh này. Không muốn để nó lại, thật xấu xí. - Đàm Trác đưa điện thoại lại trước mặt Ah Sheh, khuôn mặt phụng phịu nhìn cô.

- Được rồi, dùng bữa xong sẽ chỉ em cách xóa. Chịu không?

Đàm Trác vui vẻ gật đầu, ngay lập tức cất điện thoại vào trong chiếc túi xách của mình. Chăm chú ăn hết tất cả món mà Ah Sheh gắp để vào chén của mình. Ah Sheh cạnh bên vừa gắp vừa nhìn Đàm Trác ăn mà bật cười, lúc đó nuôi Tiểu Hàn không thấy vui bằng nuôi tiểu Trác này đâu nha. Con nít hơn cả Tiểu Hàn rồi này.

- Trác Trác, ăn từ từ thôi. Không sẽ mắc nghẹn đó...

Ah Sheh còn chưa kịp nói dứt lời thì Đàm Trác đã mắc nghẹn mà ho lên vài tiếng, Ah Sheh bên cạnh nhanh chóng lấy tay vuốt nhẹ sau lưng, tay còn lại cầm ly nước đưa đến Đàm Trác.

- Không ăn nữa đâu, em no rồi. - Đàm Trác uống một ngụm nước, song ngã lưng ra sau ghế, xoa xoa cái bụng của mình.

- Được rồi, vậy tính tiền đi về. - Ah Sheh bấm chuông được đặt dưới cạnh bàn, gọi phục vụ đến tính tiền.

Trong lúc đợi tính tiền, Đàm Trác lại tiếp tục cầm lấy điện thoại mà nghịch ngợm, khuôn mặt lúc thì tươi cười hớn hở, lúc sẽ xị mặt xuống vì không hiểu gì hết trơn. Đàm Trác tiếp tục ấn vào cái camera, đưa lại trước mặt Ah Sheh sau đó mỉm cười.

- Ah Sheh, chị có trong điện thoại của em nè.

- Sao? - Ah Sheh ngơ ngác nhìn Đàm Trác hỏi.

- Cái này nè, nó thấy được chị á.

- Em ngốc, cái này là máy ảnh, chuyên dùng để chụp hình và lưu trữ lại. Em có muốn chụp một tấm không?

Đàm Trác cắn môi suy nghĩ gì đó rồi gật đầu đồng ý, đưa lại điện thoại cho Ah Sheh. Ah Sheh nhận lấy điện thoại từ tay Đàm Trác, cô mở lại máy ảnh, xoay camera về phía hai người.

- Trác Trác, em cười tươi lên đi.

Đàm Trác gật đầu, nhìn vào màn hình nở nụ cười thật tươi. Nhưng bất ngờ, Ah Sheh xoay qua hôn phớt lên má của Đàm Trác một cái, điều này khiến cả người Đàm tiểu thư đây cứng đơ a.

- Thư quí khách, đơn tiền của quí khách ạ.

Lúc này nhân viên cũng đến đưa lại hóa đơn, Ah Sheh bận trả tiền nên không để ý đến nét mặt phiến hồng của người bên cạnh, đến khi quay sang vẫn thấy Đàm Trác nhìn mình chằm chằm.

- Sao vậy?

- Chị không phải Thục Thận. - Đàm Trác lạnh lẽo thốt lên.

Ah Sheh đột nhiên thấy Đàm Trác thay đổi liền khó hiểu, tại sao lại nhắc đến người đó nữa rồi? Và tất nhiên cô không phải Thục Thận, mà chính là Xa Thi Mạn. Nhưng giọng nói lạnh lẽo của em ấy bây giờ là thế nào?

- Đúng, chị là Xa Thi Mạn.

- Đừng hôn em, khi chị là Xa Thi Mạn chứ không phải Thục Thận. - Ánh mắt Đàm Trác không nóng không lạnh nhìn lấy Ah Sheh.

- Được! Giờ chúng ta về. - Ah Sheh nghe đến đó có chút gì đấy khó chịu, nhưng em ấy không thích thì sẽ không làm. Và cô mãi là Xa Thi Mạn.

Trên đường lái xe về, không gian im lặng đến lạ. Đàm Trác ngay từ lúc lên xe đã không cất tiếng nói thêm lần nào với cô, cứ ngoan ngoãn ngồi cạnh bên, ánh mắt chung thủy chỉ nhìn ra bên ngoài, không còn hay loi nhoi như lúc nãy. Ah Sheh bực bội, nhưng lại không thể làm gì hơn, tất nhiên là cô đang không quen với không gian im lặng thế này, thường ngày Đàm Trác sẽ nói đủ thứ linh tinh, cô không quen khi nhìn thấy em ấy như vậy.

- Có muốn đến công ty cùng chị không?

Đàm Trác không nói mà chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

- Ở nhà rất chán đó. Tối muộn chị mới có thể quay về. - Ah Sheh vẫn kiên nhẫn nói tiếp.

- Không sao.

Sau câu nói đó của Đàm tiểu thư, không gian lại tiếp tục quay về trạng thái ban đầu. Ah Sheh thật sự bất lực, nếu biết hôn em ấy mà biến em ấy thành như vậy sẽ không hôn. Bây giờ nhìn xem, chẳng khác nào cô độc thoại một mình?

Chạy sắp đến nhà thì Ah Sheh bỗng dưng nghe được tiếng thút thít, cô quay sang Đàm Trác liền tá hỏa, ngay lập tức tấp xe vào bên lề đường. Khuôn mặt có 10 phần thì 10 phần đó  đều chứa sự lo lắng.

- Trác Trác, em sao vậy? Sao lại khóc?

Đàm Trác lắc đầu, một mực xoay cả người ra phía cửa kính, không nhìn đến Ah Sheh, nói đúng hơn là không dám nhìn đến.

Ah Sheh bực tức xoay cả người Đàm Trác lại, sững người khi cả gương mặt xinh đẹp kia bây giờ đã giàn giụa nước mắt. Đôi mắt đã đỏ hoe khiến cô vô cũng xót xa, Ah Sheh vô thức đưa tay lên, lau đi những giọt nước mặt đang rơi, không nghĩ đến càng lau đi thì Đàm Trác lại khóc càng nhiều.

- Đàm Trác ngoan, sao lại khóc? Nói với chị được không?

- Hay là em giận vì chị hôn em. Vậy sẽ không làm thế nữa, xin lỗi, em đừng khóc. - Đàm Trác vẫn không nói, tiếp tục lắc đầu.

Ah Sheh hết cách liền ôm lấy cả cơ thể đang run lên vì khóc của Đàm Trác, tay nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc của nàng. Không muốn nói nữa, chỉ biết im lặng nghe tiếng nức nở của Đàm Trác bên tai mình, cảm nhận từng giọt nước mắt ấm nóng đang rơi xuống bên vai áo, từng giọt từng giọt nối tiếp nhau. Trong lòng không hiểu vì sao lại nặng trĩu, chị sẽ là người lắng nghe em nói khi em đã ổn, sẽ là người lắng nghe mọi thứ. Đàm Trác ngốc!

Cô cứ ôm lấy nàng, đến khi cảm nhận được tiếng khóc đang dần nhỏ đi, và rồi là biến mất hẳn. Ah Sheh mỉm cười, buông nàng ra, dùng tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt nàng.

- Bây giờ có thể nói được rồi chứ? Lí do mà em khóc.

- Em...em nhớ Thục Thận.

Lời nói của Đàm Trác như mũi nhọn đâm lấy trái tim cô, lại là Thục Thận sao?

- Lúc ở Tử Cấm Thành, Thục Thận rất hay hôn em như chị, mỗi khi em khóc sẽ nhẹ nhàng lau đi nước mắt và ôm lấy em. Sao chị lại có thể giống Thục Thận đến vậy, cả gương mặt, hình dàng, cử chỉ...

Ah Sheh dù lòng đau cũng cố gắng mỉm cười, từ trước đến giờ chỉ có cô là làm đau người khác, không ngờ hôm nay Đàm Trác đây lại có sức làm cô đau lòng đến vậy? Chẳng lẽ cô lại phải lòng người ta sao?

- Đàm Trác ngốc, chẳng phải em nói với Tần Lam, muốn bắt đầu cuộc sống mới sao?

- Thục Thận là người ở quá khứ, nếu như nhớ nàng ấy, thì cũng chỉ là nhớ. Người ấy bây giờ sống trong tim em, chứ không thể sống cả đời cùng em. Nếu muốn bắt đầu mọi thứ, em phải dành thời gian sắp xếp lại bộn bề trong em đã, biết không?

Đàm Trác suy nghĩ một hồi lâu rồi cũng gật đầu, có lẽ nên là vậy. Thục Thận, xin lỗi nàng. Nhưng giờ ta phải sống cuộc sống khác, ở một nơi hoàn toàn khác, với cái tên khác. Nhớ cũng chỉ là nhớ, đến lúc cất nàng ở một góc trong tim ta rồi. Bình an!

- Có thể chị sẽ giống Thục Thận của em, nhưng em phải nhớ, chị là Xa Thi Mạn. Và Xa Thi Mạn này muốn là người thay thế Thục Thận ở quá khứ, tiếp tục yêu thương em.

Đàm Trác nghe đến đây liền nở nụ cười, nhìn thẳng vào ánh mắt chân thành của Ah Sheh.

- Phải cười như vậy mới xinh, biết chưa? - Ah Sheh thấy Đàm Trác gật đầu, trong lòng hài lòng mà đưa tay xoa đầu của Đàm Trác.

- Vậy giờ Trác Trác có muốn cùng chị đến công ty không?

- Muốn, đến công ty sẽ được thấy Ah Sheh hoài.

- Ở nhà nhớ chị lắm sao?

- Đúng a, ở nhà rất chán, chỉ lủi thủi một mình.

Ah Sheh bật cười thành tiếng, nhớ lại đống ảnh còn trong điện thoại của Đàm Trác, lúc nãy lén gửi qua được mấy tấm ảnh thôi, một lát phải thừa cơ hội mà gửi hết ảnh em ấy qua máy mình, trông đáng yêu muốn chết.

...

__________

Sau một năm lại...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip