8. Giấc mơ, hy vọng và một giấc ngủ ngon
“Con với cái, lớn tí là bắt đầu cãi cha cãi mẹ.”
“Con là con của mẹ. Mọi lời mẹ nói, mọi việc mẹ làm đều là muốn tốt cho con. Con phải luôn biết ơn ba mẹ.”
“Con hãy thông cảm cho ba mẹ nhé. Ba mẹ không biết nên đã lỡ làm tổn thương con.”
“Mày là thằng điên!”
“Những người xung quanh mày sẽ xa lánh mày. Ai lại đi làm bạn với một đứa điên đã không biết nghe lời ba mẹ còn thích cãi!”
Yoon Jeonghan mười lăm tuổi cuộn mình trong chăn trong căn phòng tối om. Cậu đã tắt đèn ngủ.
Tôi không muốn tồn tại.
Trong tâm trí cậu không ngừng vang vọng từng câu nói của mẹ, rõ ràng và rành mạch.
Ba năm, thật ngắn nhưng cũng thật dài. Những cuộc cãi vã liên miên cứ như qua một cái chớp mắt liền kết thúc, còn linh hồn Yoon Jeonghan thì cứ như đã trải qua ngàn vạn năm khổ đau và dằn vặt.
Từ khi nào mà tất cả chúng ta đều thay đổi? Hay vốn dĩ mọi thứ là như thế ngay từ đầu?
Yoon Jeonghan chưa từng cho rằng em trai mình có lỗi. Nó thật sự vô tội. Thằng nhóc là nạn nhân của mọi thứ. Nó là một đứa nhóc hai tuổi còn chưa phát triển đâu ra đâu nhưng đã bị nuôi dưỡng trong một môi trường đầy độc hại, mà cậu là một trong hai tác nhân chính tạo nên sự độc hại ấy.
Nhưng Yoon Jeonghan không thể đồng cảm và yêu thương nó. Cậu cảm thấy điều này quá mệt mỏi và đau khổ.
“Cứu…” - Giọt nước mắt lăn dài trên má, thấm ướt chiếc chăn mềm. Thiếu niên mang trong mình không gì ngoài tuyệt vọng và mâu thuẫn cố gắng cầu cứu trong đêm tối.
“Hãy giúp tôi thoát khỏi chính mình với.”
Đó là lối thoát duy nhất cậu nghĩ ra.
*
Yoon Jeonghan ghét những giấc mơ, bởi vì cậu không bao giờ có thể mơ về cái gì đó đẹp đẽ. Những giấc mơ của Yoon Jeonghan chưa bao giờ có siêu nhân hay tiên nữ, cũng chẳng có anh hùng; chỉ có ảm đạm và u tối, và chỉ có một mình Yoon Jeonghan ở đó cùng sự cô đơn vô tận. Não bộ Yoon Jeonghan đã xóa đi rất nhiều hình ảnh, nhưng những ký ức đau đớn nhất vẫn luôn ở đó và len lỏi vào những giấc mơ hằng đêm, từng ngày từng ngày đục khoét lá chắn tinh thần của cậu.
Đó là lý do lớn nhất cho việc Yoon Jeonghan mất ngủ.
Nhưng ngủ ít đi chỉ khiến giấc mơ bị cắt ngắn, chứ không thể thay đổi nội dung của nó.
Yoon Jeonghan nằm dài trên giường. Cậu vừa tỉnh lại sau giấc ngủ dài hai giờ đồng hồ với hai hàng nước mắt lăn dài.
Bây giờ là bốn giờ sáng.
Mệt mỏi quá - Yoon Jeonghan nghĩ.
Cậu tắt máy lạnh trong phòng ngủ. Yoon Jeonghan dự định sẽ dành nốt phần thời gian còn lại của buổi đêm ở ban công.
“Lạnh lắm, đừng ra đây.” - Bóng hình ấy, bóng hình mà Yoon Jeonghan thầm thừa nhận trong lòng là đã mong chờ suốt mấy ngày nay, đang ở trước mặt cậu.
“Anh biết chọn giờ để đến thật.” - Cậu buông một câu mỉa mai với một vẻ mặt chẳng vui vẻ gì mấy. Yoon Jeonghan thầm nghĩ vì sao anh lại không đến sớm hơn.
“Nếu không đến vào giờ này thì sao tôi phát hiện được trẻ hư không biết đi ngủ sớm mà còn tính tự làm hại bản thân chứ.” - Choi Seungcheol cười, tiến đến xoa đầu Yoon Jeonghan như bố xoa đầu con, và rồi vô cùng tự nhiên nắm lấy cổ tay dắt cậu về lại phòng ngủ.
Hả?
“Bỏ ra coi!”
“Tôi có còn là đứa trẻ đâu chứ!”
Sao mình lại mong tên này sẽ đến nhỉ?
Choi Seungcheol dừng lại một chút ngay trước cửa phòng ngủ. Anh ôm lấy đầu Yoon Jeonghan tựa lên vai mình.
“Đây, không nắm nữa.”
???
Như thế này còn thấy ghê hơn!
“Thôi muốn làm gì thì làm.” - Cuối cùng, cậu bỏ cuộc.
Yoon Jeonghan cảm thấy mình thật dễ dãi với anh.
Cậu sau đó im lặng, để mặc anh dắt mình vào phòng ngủ, để mặc anh kê gối đắp chăn cho mình, cũng không quan tâm cái gì xảy ra tiếp theo nữa.
Dưới lớp chăn, có một Yoon Jeonghan đang cầu xin cho đau khổ đến chậm thôi. Cậu không biết anh mong muốn điều gì để trả lại.
“Tự đi ngủ được không?” - Choi Seungcheol nhìn tác phẩm của mình: một cục bông tạo nên từ thân ảnh gầy gò và một mớ chăn ấm, thầm tự hào. Anh hỏi, nhưng hành động của anh đêm nay không phụ thuộc vào câu trả lời của Yoon Jeonghan.
Yoon Jeonghan không trả lời câu hỏi của Choi Seungcheol
“Choi Seungcheol, tôi đã cược.” - Giọng cậu be bé phát ra từ trong đống chăn.
“Nhưng tôi không biết mình đang thắng hay đang thua.”
Thắng, bởi vì anh quá bất ngờ, quá thành thật, và khiến tôi như đang chìm vào giấc mộng đẹp nhất cuộc đời.
Thua, bởi vì tôi sợ bản thân không thể tỉnh lại khỏi cơn mơ này.
“Anh là ai vậy, Choi Seungcheol?” - Mà khiến tôi dẫu đứng giữa lằn ranh giữa hạnh phúc đẹp đẽ vô ngần và đau khổ vô tận vẫn cảm thấy thật an yên.
Choi Seungcheol cũng không trả lời câu hỏi của Yoon Jeonghan.
“Cậu nhóc đanh đá và sắc bén vào ngày chúng ta gặp nhau dưới chân cầu thang đâu rồi?”
“Cái người ban đầu tỏ vẻ nguy hiểm nhưng cuối cùng lại đối xử với tôi như con nuôi có quyền gì để hỏi câu đó?”
“Nực cười làm sao, Choi Seungcheol à.” - Yoon Jeonghan nằm trong chăn bật cười với Choi Seungcheol. “Chúng ta đều là những kẻ thành thật và dễ động lòng.”
“Đừng sợ.” - Choi Seungcheol nắm lấy và xoa lấy cổ tay cậu. Anh nhìn vào đôi mắt Yoon Jeonghan. Cậu không biết, nhưng anh biết, đôi mắt này rất đẹp. Nó chứa đựng cả bầu trời đêm đầy sao và mặt trời rực lửa, đầy ắp tình yêu và sức mạnh, chỉ là không có nhiều người biết quý trọng nó, khiến chủ nhân của nó quên mất rằng bản thân cũng rất tuyệt vời, cũng mang lại hy vọng và dũng khí cho ai đó.
Lúc này, Yoon Jeonghan đang hạnh phúc, và sâu bên trong cậu cũng chưa bao giờ ngừng hoang mang, chưa bao giờ ngừng sợ hãi, chưa bao giờ quên đề phòng. Nó như một loại bản năng, một loại linh tính đã lớn dần bên trong Yoon Jeonghan của những năm mười bốn đến mười tám tuổi.
Hạnh phúc và tình yêu luôn đi đôi với một cái giá.
Nhưng mọi sự chuẩn bị luôn vô nghĩa, bởi có một việc mà Yoon Jeonghan không bao giờ làm được.
“Tôi không biết cách để ngừng hy vọng.”
Hy vọng mang lại niềm tin, và niềm tin mang lại động lực, hạnh phúc, và sợ hãi. Đó là vòng lặp bất tận của cuộc đời Yoon Jeonghan.
“Tôi sẽ không để cậu phải hoài nghi niềm hi vọng đó.”
Lại một lần nữa. Lời nói của Choi Seungcheol tựa như mỏ neo, giữ Yoon Jeonghan mãi mãi ở lại chốn đại dương ngọt ngào của “yêu” và “được yêu”.
Cậu nằm nghiêng sang một bên, lấy chăn che kín mặt mình lại.
“Tôi ghét anh.”
“Ừ.” - Choi Seungcheol luôn có thể thỏa hiệp với sự trẻ con của cậu.
“Ngủ ngon nhé.”
“Không!” - Yoon Jeonghan cố tỏ ra đanh đá, nhưng cái giọng khàn khàn, nhỏ nhỏ mà lại ồm ồm của cậu chỉ khiến Choi Seungcheol không chịu được mà cười một tiếng.
Dù sao thì cuối cùng đêm nay Yoon Jeonghan cũng ngủ rất ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip