Chap 13 - Lần đầu được lên sóng

Chính vì ôm ý nghĩ này, TaeYeon bắt đầu công việc mới ở IN.

Mỗi ngày đối mặt với thời khóa biểu chi chít, cô dần dần ý thức được, khoảng cách để mình đạt được ước mơ còn rất xa vời. Đừng nói là ido , cho dù là trở thành ido số một, cũng không phải là chuyện đơn giản như trong tưởng tượng.

Có lẽ những người gào to với cô cũng nói không sai, người hoàn toàn không trải qua khóa đào tạo cơ bản để trở thành người mẫu giống như cô, thì rất khó leo cao. Cho nên TaeYeon chỉ có thể nỗ lực hơn người khác mà thôi. Người ta vừa tan lớp thì về nhà, còn cô lưu lại tiếp tục luyện tập; người ta còn đang ngủ, còn cô trời vừa sáng liền rời giường, bắt chuyến xe điện ngầm sớm nhất để tới phòng học, thừa dịp vẫn chưa có người nào, ôn tập lại bài học ngày hôm qua.

Ngay cả khi tất cả những người mới cùng học đều nhận được công việc, chỉ có cô từ đầu đến cuối không có, TaeYeon vẫn như cũ cảm thấy không nên nóng nảy, tin chắc cố gắng sẽ có hồi đáp.

Sự thật chứng minh, niềm tin của cô rất đúng, hồi đáp của cô đã tới, vui mừng thường đến lúc người ta lơ đãng buông xuống!

"TaeYeon sao? Hôm nay cô không có khóa học, đúng không?"

Lúc mà lời nói Suho truyền tới từ trong điện thoại truyền đến, thì TaeYeon đang đánh răng, hàm răng đầy bọt gật đầu, sau khi ý thức được đối phương không có mặt ở đây, mới vội vàng rút bàn chải đánh răng ra, phun bọt trong miệng ra, trả lời:

"Đúng vậy, chẳng qua tôi đang định đến lớp học, dù sao ở nhà cũng không có việc gì để làm. . . . . ."

"Là như vậy. Chương trình hôm nay, Baek Hyun muốn có sáu người phụ giúp , có người đột nhiên thông báo rút lui, cô có thể đi cứu vãn kết quả không?"

". . . . . ." @ - @!

"Cô có nghe không vậy?"

". . . . . . Tôi có thể tham gia chương trình? !"

Cô đương nhiên là đang nghe, vì nghe quá nghiêm túc, mới không dám tin vào tai mình. Còn tưởng rằng cô phải chịu đựng đến trước khi kết thúc khóa học, mới có cơ hội lộ diện.

Đây không phải nằm mơ chứ!

"Ừ, khống chế tâm trạng chút, đừng thét chói tai trong điện thoại, lỗ tai tôi không chịu nổi. . . . . ."

"A a a a a a a!"

Như anh đã dự liệu trước, điểm mấu chốt anh còn chưa nói, tinh thần TaeYeon đã bay bổng rồi.

Sau khi đến Đài Truyền Hình MBC, từ trong miệng nhân viên làm việc mà TaeYeon biết được, tạm thời lui thông báo chính là do không có ai lo bên hậu cần nên thiếu người .

Trước kia chương trình của Baek Hyun , TaeYeon cũng thường xem, là một chương trình về xu hướng thời trang ngày nay, mỗi kỳ sẽ thay một khách mời , tùy theo chủ đề mỗi kỳ, tạo hình không giống nhau.

Vì hấp dẫn ánh nhìn, bình thường bên nhà đài sẽ mời thêm các cô nàng xinh đẹp có vóc dáng và diện mạo xuất sắc.

Nói như vậy công việc của các cô ấy chủ yếu chính là bình hoa di động, lúc mở màn thì nói chuyện vài câu với Baek Hyun , sau đó thì duyên dáng đứng một bên không phải làm gì nữa.

Nghe qua rất đơn giản?

Đúng là rất đơn giản.

Nhưng tại sao lúc đến phiên cô lại thay đổi cách thức ?

Nhớ tới hình ảnh khi đó khiến khách mời cũng khó chịu nhăn mặt, Baek Hyun nói:

"TaeYeon , cô tới đây là muốn được hóa trang chơi Noel sao ."
"Được rồi, hôm nay có chuyên gia ở đây, chúng ta sẽ nhờ họ giúp cô. "
"Dùng băng dính dính lông chân đương nhiên mặt... Woa rất giống cây thông Noel rồi đấy . . . . . . cô qua đây, để cho mọi người nhìn nào ."

. . . . . . ―_―|||,

Làm ơn!
Tại sao những lần trước đây chỉ cần bày ra tạo hình những ngôi sao nổi tiếng , mà đến phiên cô đến lại hóa trang mấy kiểu vớ vẩn này ? !

Đây từ đầu là tiết mục rất bình thường, sao giờ lại thành thế này tiết mục diễn hài vậy !

Nhân viên làm việc bắt đầu vội vàng thu dọn đồ đạc còn cô đã bị hành hạ đến chỉ còn dư nửa sức lực, dù vậy, TaeYeon cũng không dám lộn xộn, toàn than vẫn cứng nhắc như cũ, đứng tại chỗ. Đây coi như là kết thúc rồi sao?

Cô hoàn toàn không có bất kỳ kinh nghiệm nào, không thể làm gì khác hơn là đem việc nhờ giúp đỡ chuyển hướng nhìn nên người quen biết duy nhất - Baek Hyun .

Anh thuận tay đưa giấy tờ cho trợ lý, tháo tai nghe cài trên quần áo, hình như quên mất sự tồn tại của cô, trợ lý vừa tán gẫu cũng đi về phía sân khấu.

Có phải gọi anh không?

Ngay lúc đồ vât trang trí lễ Nô-en lay động, muốn nói lại thôi thì Baek Hyun đột nhiên dừng bước.

"Kết thúc rồi, còn đứng ngốc ở đó làm gì?"

Cuối cùng, anh cũng nhớ tới cô. TaeYeon trừng mắt nhìn, có chút vô dụng,

"Kết thúc rồi hả? Tôi có thể chuyển động rồi sao?"

"Kết thúc, tôi tới giải huyệt giúp cô."

Bộ dáng của cô thoạt nhìn rất khôi hài, còn muốn bị điểm huyệt, đứng nghiêm, ngay cả lúc nói chuyện cũng chỉ có con ngươi di động. Baek Hyun buồn cười đi về phía cô, làm như thật, đâm đâm mấy cái lên sống lưng cô.

"Hô. . . . . ."

Cô rất phối hợp mà thở ra một hơi nặng nề, giống như dây cót bị lleso căng, y hệt như thần kinh chợt được thư giãn, hơi mềm nhũn. Thiếu chút nữa thì cô trừ tiếp ngồi "phịch" dưới đất, may mà Baek Hyun đỡ kịp.

Trong lúc vô tình bàn tay nắm lấy bàn tay, Baek Hyun mới phát hiện bàn tay cô đầy mồ hôi lạnh, anh cười khanh khách,

"Quên nói nói với cô chương trình này ghi hình rồi phát sau, coi như làm sai thì cũng có thể cắt bỏ,cô không cần lo lắng như vậy."

"Xong rồi, có phải biểu hiện của tôi rất tệ không?"

Thần kinh TaeYeon căng thẳng lần nữa chờ đợi Baek Hyun nói .

"Là cực kỳ tệ."

Anh dừng một chút, cường điều bổ sung,

"Tính cách rất tệ."

"Hả ?"

Này này, cô thừa nhận có lẽ cô không có tài năng đi show thiên bẩm, nhưng không cần nói đến vấn đề tích cách của cô chứ?

"Hẹn tôi ăn chúc mừng, rồi lại trọng sắc khinh bạn, không chào câu nào mà bỏ đi, may mà tôi giải quyết tốt hậu quả, thế mà bây giờ ngay cả câu giải thích cũng không có. Cô không có chút cảm giác với hành vi rất không cao thượng đó dành cho tôi sao?"

. . . . . . Một lời nói trúng đích, TaeYeon có chút áy náy khi bị đâm trúng.

Nếu như không phải Baek Hyun chủ động nhắc tới, cô thậm chí đã quên hoàn toàn sự việc kia, chuyện này càng khiến TaeYeon cảm thấy áy náy. Sau khi phản ứng kịp, cô liên tục gật đầu, khom lưng cười nói xin lỗi, ra vẻ hối lỗi ,

"Rất xin lỗi, thật sự xin lỗi. Ngày đó là bởi vì có phóng viên , cho nên mới không kịp chào hỏi mà đã rời đi, thật ngại quá."

Thấy cô thật sự rất áy náy, Baek Hyun há hốc miệng, thậm chí suýt chút nữa cười ra tiếng.

Thật ra thì chuyện đêm đó, anh căn bản không để trong lòng, nhìn thấy TaeYeon mới đột nhiên nhớ tới, nói vậy là muốn trêu chọc cô mà thôi.

Bình thường mà nói, biết những người bạn kia cũng rất bận, những việc như thế cũng thường xảy ra, sau đó mọi người cũng chỉ thuận miệng nói một câu:

"Hôm đó có chuyện xảy ra" lấp liếm cho qua chuyện.

Nhưng cô gái này thì khác . . . . . .

Giống như là hận không thể quỳ xuống chịu đòn nhận tội. Baek Hyun quay đầu, nín cười, nghiện chơi đùa,

"Một câu xin lỗi là được sao? Tôi tiêu hao tình cảm nhiều như vậy. . . ."

"Nếu không thì hôm nào đó tôi mời anh ăn cơm nhận tội đước không?"

TaeYeon trộm liếc anh, thử dò hỏi.

"Đừng, tất cả mọi người đều rất bận, không ai rãnh rỗi đâu . Hôm nào không bằng hôm nay, đi luôn hôm nay đi , để tôi bảo trợ lý đặt bàn."

Vừa dứt lời, liền biến thành hành động rồi.

ˉ_ˉ|||, Anh kia , có cần phải gấp rút như vậy không ? Dù sao cũng phải lo lắng đến tình hình kinh tế túng thiếu của cô chứ , phải cho cô chút thời gian để kiếm tiền chứ!

Ngẫm lại chuyện ở nhà hàng Italy liền biết, với thân phận bây giờ của bọn họ, ngay cả ăn cơm cũng cực kỳ khó đi . . . . .

Chỉ nghĩ như vậy thôi, mà TaeYeon đã cảm thấy nhức nhối đau lòng toàn thân rồi. Vậy mà, trên đường đi cùng Baek Hyun đến bãi đỗ xe, triêu chứng đó của cô biến mất hoàn toàn, thay vào đó là bộ mặt kinh ngạc.

"Này, ngốc à? Tôi đang hỏi cô phải nói chứ. Ăn lòng heo nướng thì không thành vấn đề đi, có phải cô sợ ăn cái đó nổi mụn không ?"

Mắt thấy cô trố mắt đứng nhìn ở trước xe, Baek Hyun dừng bước, đẩy cô hoàn hồn.

"Đi ăn lòng heo nướng sao? Mỗi nồi cũng chỉ 50 000 Won ? 100,000 Won là tôi có thể ăn những đồ ăn vặt, mà tôi cũng thích món mì tương đen với lòng heo đấy?"

Rốt cuộc, sau cơn chấn động cùng kinh ngạc, cô cũng tìm thấy giọng nói của chính mình.

"Nếu không thì sao?"

Anh thuận tay mở cửa xe thay TaeYeon , buồn cười hỏi ngược lại.

"Tôi cho rằng. . . . . . Cho rằng với thân phận của mấy người như anh, ăn cơm thường sẽ kén chọn, đương nhiên là phải ăn đồ ăn đắt tiền ."

Cô có chút ngượng ngùng thì thầm.

"Tôi thì lại không phải chuyên gia ẩm thực."

Anh thưởng cô một cái nhìn xem thường, không khỏi hoài nghi cô thật sự đã vào ngành này một năm rồi sao? Như thế nào lại phỏng đoán chuyện của người nổi tiếng không thiết thực như vậy, phải biết rằng lúc bận rộn công việc, dùng cơm hộp để đối phó ba bữa là chuyện thường xuyên, làm gì có ai rảnh rỗi ngày nào cũng đi ăn đồ ăn ngon xịn .

"Ngày đó, ăn ở nhà hàng Italy cũng rất đắt chứ sao."

Cô lầu bầu. Cũng bởi vì anh, mà TaeYeon mới có thể sinh ra loại hiểu lầm này.

"A, kỳ thật thì nếu như cô cứ muốn ăn đồ đắt tiền, tôi cũng chỉ có thể uất ức mà theo cô thôi ."

"Lòng heo nướng ! Tôi muốn lòng heo nướng !"

TaeYeon nghiêm túc hô to, tỏ rõ thái độ. Ai nói tôi muốn ăn đồ đắt tiền, lòng heo nướng thật tốt, vừa đỡ tốn kém lại ngon, nghĩ đến cái chảo nướng to cùng với tô mì tương đen tê cay, con ngươi cô không tự chủ phát ra ánh sáng.

Baek Hyun mỉm cười xoay người, thấy ánh đèn pha sáng chói chiếu vào mắt mà ngẩn người.

Chậc chậc, mọi việc cũng chỉ vì một cô gái chăm chỉ. Anh kìm lòng không được giơ tay lên đấm vào gáy cô,

"Cô vừa ngốc nhếch lại vừa lại còn rất đáng yêu."

"Hul !"

Cô theo bản năng kêu đau, rụt đầu lại, phồng má oán trách, lầm bầm,

"Rất đau đó."

Anh không nói chuyện nữa, đè đầu cô, mới vừa định dùng sức nhét cô vào trong xe, lại thấy một ánh đén pha cách đó không xa chiếu thẳng vào người bọn họ. Theo bản năng Baek Hyun đưa tay che mắt, tránh ánh sáng chiếu vào mắt, sau đó anh mới từ trong tay híp mắt tìm kiếm nguồn sáng.

Ở chỗ cách bọn họ không xa, một chiếc xe dừng lại, đèn trước xe lóe sáng. Chiếc xe màu trắng , dấu hiệu hãng BMW , Baek Hyun rất nhanh nhận ra đối phương.

Từ từ thích ứng với ánh đèn, anh buông tay xuống, khóe miệng vẽ ra nụ cười nhạt, ngược lại lôi kéo TaeYeon đi về phía chiếc xe. Không đợi Baek Hyun đi tới, chủ nhân chiếc xe đã đè xuống cái nút khiến cửa sổ bên ghế lái hạ xuống. TaeYeon đứng ở sau lưng Baek Hyun , ló đầu ra nhìn, tò mò nhìn qua cửa sổ xe nhìn vào bên trong.

Khi tầm mắt nhìn thấy gò má nghiêng của Ji Yong , cô đinh cười to, chủ động hướng về phía anh, phất phất tay gọi.

Vậy mà, Ji Yong ở bên trong xe giống như không thấy, mắt nhìn thẳng phía trước.

"Không phải là tới đón cô ấy chứ?"

Mãi đến khi Baek Hyun chỉ chỉ TaeYeon lên tiếng, Ji Yong mới nghiêng mặt nhìn qua, ánh mắt lạnh lẽo không chút độ ấm quét qua TaeYeon , không dừng lại một chút, than thể lại ngửa về phía sau, nhìn về phía Baek Hyun , nói:

"Tôi không rãnh rỗi như vậy."

Cái loại so đo cùng với ánh mắt và thái độ như người xa lạ, khiến nụ cười bên môi TaeYeon đông cứng, không hiểu ra sao.

Không phải trước đó bọn họ còn rất hòa hợp sao?

Sau đêm đó, Ji Yong thậm chí còn thỉnh thoảng gọi điện thoại quan tâm tình trạng của cô.

Bây giờ là như thế nào?

Giả bộ xa lạ?

Lạnh nhạt trêu đùa?

Cô không nhớ rõ mình lại đắc tội gì với anh. Cho đến khi, thấy anh cố ý có động tác ngửa người ra sau, TaeYeon mới nhìn rõ bên ghế phụ còn có người ngồi, mới bừng tỉnh hiểu ra.

Cô quay đầu, tức giận trợn mắt. Cũng bởi vì Lee Chaerin ngồi bên cạnh, cho nên cùng cô lên tiếng chào hỏi đều sợ đối phương hiểu lầm,nên định làm bộ như không quen cô ?
Ờ , diễn thật là đạt.

"Tôi cùng Ji Yong tới ghi hình."

Bên trong xe, Chaerin hơi cúi đầu, khoe khoang giơ lên bàn tay nắm chặt tay với Ji Yong , lời nói mặc dù là hướng về phía Baek Hyun , nhưng ánh mắt của cô ấy từ đầu đến cuối vẫn khóa chặt trên người TaeYeon.

"Hai người muốn đi đâu sao?

"Vốn là chúng tôi nghĩ rằng đi đến Đài Truyền Hình sẽ gặp anh, định hẹn anh đi ăn cơm cùng nhau."

"Tôi mới không muốn làm kỳ đà cản mũi."

Sau khi nói xong, Baek Hyun cong đầu ngón tay gõ một cái vào cửa sổ xe Ji Yong , dí dỏm nói,

"Yên tâm hưởng thụ thế giới của hai người. Vị bạn gái xì căng đan của cậu, tôi san sẻ giúp cậu."

"Ha ha, vậy cậu cần phải xem chừng cô ấy kỹ một chút, đừng làm cho cô ấy quấn lấy Ji Yong nhà chúng tôi . . . ."

Lời nói của Chaerin đã bị Ji Yong chậm rãi đóng cửa sổ xe lại lộ ra mơ hồ, từng chữ từng chữ, nghe giống như lời nói đùa mà thôi.

Nhưng TaeYeon nghe thấu lại cảm thấy chữ chữ chói tai, đây cũng không phải là nói đùa trêu chọc gì, mà là cảnh cáo.

Cảnh cáo cô tốt nhất là biết tự lượng sức mình, không thì tự rước lấy nhục.

TaeYeon rất nhanh nắm bắt tư tưởng, hung hăng mím môi.

Đúng, bây giờ cô chính là không thể tự lực, mới phải chấp nhận làm tiêu tan hiềm khích lúc trước với Ji Yong , coi nhau như bạn bè; thế nên bây giờ tự rước lấy nhục, mới có thể rơi vào vũng nước đục này, làm đạn mù cho hai người bọn họ!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip