Chương 67: Kết Thúc và Hy Vọng

Cuộc Đụng Độ Cuối Cùng

Bầu trời phủ đầy mây đen, sấm chớp đan xen như điềm báo cho trận chiến quyết định. Tại vùng đất hoang vu, nơi từng là một khu rừng xinh đẹp, Harry và đồng đội đối mặt với Voldemort và đội quân Tử Thần Thực Tử.

Harry đứng giữa hàng ngũ phe chính nghĩa, ánh mắt kiên định, đũa phép cầm chặt trong tay. Draco đứng bên cạnh, ánh mắt luôn dõi theo Harry, bảo vệ cậu bằng mọi giá.

“Đây là kết thúc, Voldemort,” Harry nói, giọng đầy kiên quyết.

Voldemort cười lạnh, giơ cao cây đũa phép cơm nguội. “Ngươi nghĩ rằng một lần nữa ngươi có thể đánh bại ta sao, Harry Potter?”

Cả hai lao vào cuộc chiến, ánh sáng ma thuật bùng nổ khắp nơi. Những lời nguyền chết chóc và thần chú bảo vệ đan xen, tạo thành một màn trình diễn ánh sáng rực rỡ nhưng đầy chết chóc.

---

Hy Sinh và Chiến Thắng

Harry dùng toàn bộ sức mạnh của mình để đối đầu với Voldemort. Nhưng trận chiến không hề dễ dàng. Voldemort, được hồi sinh hoàn chỉnh, mạnh mẽ và tàn nhẫn hơn bao giờ hết.

Một tia sáng màu xanh lục lóe lên, trúng vào ngực Harry. Cậu ngã xuống đất, máu trào ra từ khóe môi.

“Harry!” Draco hét lên, lao tới nhưng bị một Tử Thần Thực Tử chặn lại.

Hermione và Ron cũng đang chiến đấu quyết liệt ở phía xa, cố gắng bảo vệ những người khác.

Dù bị thương nặng, Harry vẫn đứng dậy. Bằng toàn bộ sức mạnh và tình yêu dành cho gia đình, cậu tung ra một lời nguyền mạnh mẽ cuối cùng.

“Expelliarmus!”

Voldemort bị trúng đòn, cây đũa phép rơi khỏi tay hắn. Một luồng sáng chói lòa bao trùm, và cơ thể hắn dần tan biến trong tiếng hét đau đớn.

---

Hậu Quả Của Trận Chiến

Khi chiến trường yên lặng, Draco vội vàng chạy đến bên Harry. Cậu đang nằm trên mặt đất, hơi thở yếu ớt, đôi mắt dần nhắm lại.

“Harry, em không được bỏ anh!” Draco run rẩy, giọng nói nghẹn ngào.

“Scorpius… đứa bé… đừng để em lo lắng,” Harry thì thầm, trước khi chìm vào hôn mê.

Hermione và Ron cũng lao tới, Hermione nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Harry. “Cậu ấy bị thương nặng, nhưng cái thai vẫn còn an toàn. Chúng ta phải đưa cậu ấy về ngay!”

---

Bình Yên Tạm Thời

Harry được đưa về St. Mungo’s, nơi các Healer làm việc không ngừng nghỉ để cứu chữa cậu. Draco không rời khỏi giường của Harry một bước, ánh mắt anh đỏ hoe vì lo lắng và mệt mỏi.

Scorpius ngồi bên cạnh, nắm chặt tay Draco. “Ba, Harry sẽ ổn chứ?”

Draco xoa đầu con trai, cố gắng mỉm cười. “Harry là người mạnh mẽ nhất mà con từng biết. Cậu ấy sẽ vượt qua.”

Sau ba ngày dài đằng đẵng, Harry tỉnh lại. Dù yếu ớt, cậu vẫn nở một nụ cười khi nhìn thấy Draco và Scorpius.

“Em đã làm được, Draco,” Harry khẽ nói.

Draco nắm lấy tay Harry, cúi xuống hôn lên trán cậu. “Không, chúng ta đã làm được. Anh sẽ không để em chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.”

---

Hy Vọng Mới

Sau tất cả những đau thương và mất mát, Voldemort đã thực sự bị tiêu diệt, và thế giới pháp thuật được cứu thoát khỏi bóng tối.

Harry, dù phải đối mặt với nhiều khó khăn, vẫn cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cạnh Draco và Scorpius. Cái thai trong bụng cậu chính là biểu tượng của một khởi đầu mới, một gia đình trọn vẹn và hạnh phúc.

Trong căn phòng ấm áp, Harry tựa vào vai Draco, nhìn Scorpius đang chơi đùa gần đó.

“Draco,” Harry khẽ gọi.

“Gì thế, tình yêu của anh?” Draco mỉm cười, hôn nhẹ lên mái tóc Harry.

“Cảm ơn anh… vì tất cả.”

Draco ôm chặt lấy Harry, như muốn bảo vệ cậu mãi mãi. “Không, Harry. Anh mới là người phải cảm ơn em. Em là tất cả của anh.”

Và họ cùng nhau hướng về một tương lai tươi sáng, với hy vọng và tình yêu dẫn lối.

---

Chiến tranh đã kết thúc, nhưng hành trình của Harry và Draco vẫn tiếp tục với những điều tốt đẹp đang chờ đợi họ phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip