Oneshot-Hoa hồng
Kim gia mang dòng máu hoàng thất. Đại thiếu gia - Kim Tại Hưởng là người có tướng mạo khôi ngô, tính cách trọng nghĩa hiệp, hành xử dứt khoát không nề hà một ai. Chàng được phong Tại Vương, có một cuộc sống đầy nhung lụa, không bao giờ phải bận tâm đến chuyện đời. Vòng tuần hoàn hàng ngày của chàng diễn ra lúc nào cũng chỉ có như vậy suốt 20 năm, cuộc sống nhàm chán đến bực mình. Lão phụ mẫu thấy chàng đã qua 18, không chịu yên bề gia thất, liền giục chàng mau mau tìm vợ. Nhưng nhất định phải là con nhà môn đăng hộ đối cho nở mày nở mặt với thiên hạ.
Tuấn Chung Quốc là cậu bé mồ côi, đã ra đường kiếm ăn từ năm 6 tuổi. 12 năm không có tình thương yêu của bố mẹ, 12 năm sống cô độc một mình, bất kì ngóc ngách nào của đất nước này y cũng đã đi hết. Nơi nào cũng có thể sống, bốn bể là nhà. Chung Quốc có dung mạo khả ái không thua nữ nhân, thân hình nhỏ nhỏ lại trắng trắng mềm mềm, là một loại đẹp nhìn một lần không thể rời mắt, đặc biệt khó quên. Nhân gian này có bao nhiêu nguy hiểm, Chung Quốc lại có bao nhiêu mê người, đã rất nhiều lần rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, trái tim mách bảo y phải mạnh mẽ mà đứng dậy, thế giới này không thể chứa chấp người thừa.
"Này thằng bán hàng rong, mày vẫn chưa chết à? Loại người như mày thật làm mất mặt đất nước mà!"
Nhìn đám người mặt buông lời nhạo báng, Tuấn Chung Quốc không phản ứng. Y quen rồi. Lũ chúng mày chỉ biết sống và hưởng thụ thì biết gì về cuộc đời cơ chứ.
Thấy Chung Quốc im lặng, lũ trẻ lại càng bực mình. Chúng liên tục đá vào người y, xé rách quần áo y. Chung Quốc vẫn lặng thinh. Thứ nhất là chúng suy nghĩ nông cạn, không thèm so đo. Thứ hai, nếu đắc tội với chúng thì chắc chắn chỉ có con đường chết, nên chẳng dại gì mà động vào. Thứ ba, y biết thân phận mình.
"Chúng mày làm cái gì thế?" - Một giọng nói trầm, lãnh cảm vang lên.
"Tại...Tại Vương?"
"Buông cậu ấy ra và cút đi chỗ khác!"
Đám người mặt tái mét, bỏ chạy thật xa. Danh của Tại Vương đã vang khắp đất nước này, động vào hắn không chết cũng đột tử.
"Không sao chứ?"
"Vâng, cảm ơn công tử, à không, Tại Vương."
"Đừng khách sáo. Chuyện bất bình không thể thấy mà không giúp, có phải không?"
"Tiểu nhân hèn mọn lại có phúc lớn được công tử thương xót, rất cảm ơn tấm lòng của công tử."
"Vậy thì.. mời ta một bữa đi."
"Tiểu nhân.. không có tiền, cũng không sành ăn uống. Sẽ để công tử chê cười mất."
"Không sao, ngươi thường ngày ăn cái gì, ta sẽ ăn cái đó. À, cứ gọi ta là Tại Hưởng đi. Chúng ta sẽ là bạn"
"Vâng. Tiểu nhân tên là Chung Quốc."
"Được. Haha, Quốc Nhi."
Chung Quốc đỏ mặt. Trừ bố mẹ thì đây là người đầu tiên gọi y bằng cái tên thân mật này. Cảm giác này thân quen quá, gần gũi quá. Bất giác lại làm y nhớ đến người đã mất.
"Làm sao vậy?"
"À không. Tôi chỉ chợt nhớ đến ba mẹ. Không biết ở bên kia họ có hạnh phúc không.."
Kim Tại Hưởng bất giác thấy mũi hơi cay. Mĩ thiếu niên này nhìn bề ngoài rất dễ khiến người ta muốn cưng chiều bảo vệ, không ngờ lại có nghị lực phi thường đến thế. Lúc cậu ấy cắn răng chịu đựng những cái tát, đánh đập của đám người kia, chàng đã muốn ôm thân thể bé nhỏ ấy vào lòng. Hình ảnh Chung Quốc đỏ mặt lại khiến Tại Hưởng thấy thích thú, cảm thấy thiếu niên này thật xinh đẹp, không cẩn thận sẽ bị nhầm thành nữ nhân.
"Tại Hưởng, anh có muốn ăn cái này không?"
"Đây là cái gì?"
"Là bánh bao đó. Tôi chỉ biết mỗi món này.."
Kim Tại Hưởng mua lấy hai cái, quay sang nhìn Chung Quốc gặm lấy ngon lành cái thứ tròn tròn, trắng trắng đang cầm trên tay, cũng tò mò muốn biết mùi vị như thế nào.
"Chung Quốc, thứ này vừa rẻ lại vừa ngon, sao trong phủ lại không có nhỉ?"
"Người giàu có thường ăn món cao lương mỹ vị, còn dân như chúng tôi chỉ biết sống bằng những thứ như thế này, trong phủ của anh không có cũng đúng thôi."
Chung Quốc vừa nhai nhồm nhoàm vừa cố gắng nói thành tiếng, bộ dạng lại giống con sóc nhỏ đáng yêu khiến Kim Tại Hưởng bật cười. Nhận ra cách hành xử của mình không được lịch sự cho lắm, Chung Quốc ngại đến đỏ mặt, cười trừ, rồi quay mặt đi tiếp tục gặm bánh bao. Thiếu niên này có bao nhiêu bất ngờ cần khám phá đây?
Kim Tại Hưởng mang tiếng là người có tiền, giờ mới nhận ra không phải tất cả mình được được thử qua. Đi chu du khắp thiên hạ cùng với bạn đồng hành là Chung Quốc, chàng mới biết cuộc sống của nhân dân nơi đây với biết bao khổ ải, nhưng người có hoàn cảnh đáng thương như Chung Quốc không ít, còn mình thì lại sống trong nhung lụa, không lo nghĩ gì đến sự đời. Chung Quốc rất hay cười, hay để lộ ra răng thỏ xinh xinh rất đáng yêu, có lúc lại đỏ mặt ngại ngùng gì đó, có lúc lại mang nỗi buồn man mác trong đôi mắt, còn có lúc lại vô tư cười đùa như một đứa trẻ. Tất cả những hành động đó đều được thu vào tầm mắt của Kim Tại Hưởng, và mỗi lần như vậy tim lại trật đi một nhịp. Ròi chẳng biết lúc nào đã phải lòng mỹ thiếu niên này đến mức không muốn rời xa.
Chung Quốc cũng như vậy đó. Kim Tại Hưởng rất ôn nhu, rất nghĩa hiệp lại tốt bụng với mọi người, ai ai cũng yêu quý, thêm tướng mạo khôi ngô như ánh bình minh làm mê mệt không ít người. Chung Quốc thân là hạ nhân, sao có thể mơ cao? Thôi bỏ đi, dù gì thì cũng chỉ là quen biết, có gì đáng để người ta nhớ cơ chứ.
"Quốc nhi, ta yêu ngươi."
"Ơ..tôi.. "
"Ta biết ngươi cũng có tình cảm với ta mà, phải không? Chúng ta sẽ cùng nhau đi đến một nơi thật xa, được không?
"KHÔNG ĐỜI NÀO!"
Kim lão gia và Kim phu nhân đã đứng đằng sau từ bao giờ. Thật ra là từ khi con trai họ ra ngoài vương phủ, họ đã cho người theo dõi và biết được sự tồn tại của Chung Quốc. Nhưng họ chỉ tin đây là tình bạn, tình hyunh đệ của con người. Hôm nay, khi nghe được những lời này từ con trai họ, không chết vì sốc cũng chết vì tức giận. Đứa con trai của họ lại đi yêu một đứa đầu đường xó chợ thế này, thật là mất mặt cho cả gia tộc. Hơn nữa, đó lại là con trai. Thật là một nỗi nhục của dòng họ, một sự xấu hổ lớn của Kim gia. Nhất định không thể để người ngoài biết chuyện. Vì vậy, Tuấn Chung Quốc chắn chắn phải chết.
"Lũ hạ nhân dám quyến rũ con trai ta, mau cút đi cho khuất mắt!"
"Phụ mẫu, cậu ấy là người tốt. Hơn nữa, đây là người con yêu, là người con sẽ lấy làm vợ, đừng ngăn cản con."
"Mày bước thêm bước nữa ta sẽ giết chết nó!"
Tại Hưởng cầm tay Chung Quốc mạnh bạo kéo đi. Sống không được cùng nhau, vậy chết sẽ chết cùng nhau.
Mũi tên từ đằng sau cắm thẳng vào người Chung Quốc. Kim Tại Hưởng hốt hoảng, mặt trắng bệch, không suy nghĩ lao thẳng lấy giật thanh kiếm từ thắt lưng của cha, chạy đến chỗ Chung Quốc đâm một nhát dứt khoát vào bụng mình. Máu tuôn ra. Mưa bắt đầu rơi. Ông trời cũng đang khóc vì mối tình của họ. Hai người con trai nằm cạnh nhau dù đã chết, nhưng tay vẫn nắm chặt.
Hai dòng máu hòa vào nhau, những tia sáng lấp lánh xuất hiện, nở ra một bông hoa.
Bông hoa mang sự mạnh mẽ, một sức sống mãnh liệt của trái tim những người trẻ, mang cả sự cuồng nhiệt và ngọt ngào của tình yêu.
Loài hoa ấy đến giờ vẫn tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu.
Hoa hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip