Chap cuối: CHÀO CẬU, MẶT TRỜI NHỎ CỦA TỚ

Hú la cả nhà iuuu, sau khoảng 1 tháng ngụp lặn thì cuối cùng tui cũng ngoi lên gòi ddaaayyyy. Bữa giờ tui bị bí idea không biết viết cái kết như nào nên không viết được :>. Thoi thì giờ tui có idea gòi nên giờ tui viết cho mọi người đọc nè. Vì đây là chap cuối nên nó sẽ hơi ngắn cho nên mong mn thông cảm.

 
[ KAGEHINA] Maybe OOC nên cân nhắc trước khi đọc
--------------------------------

    Trong căn phòng lạnh lẽo của bệnh viện, có một cậu thanh niên đang nằm dưới sàn nhà, co ro lại một góc, thân thể cậu ấy cao lớn nhưng lại trông vô cùng gầy gò và thiếu sức sống. Những lọ thuốc ngủ và thuốc chống trầm cảm chất đầy trên bàn.

    Cậu thanh niên nằm đó với đôi mắt nhắm nghiền đầy vẻ khổ sở, cơ thể cậu mổ hôi đổ ướt cả áo, miệng thì cứ vô thức gọi tên một người nào đó, liên tục lặp đi lặp lại trong vô vọng. Và rồi cậu tỉnh giấc, mở mắt dậy, cậu lại vô thức khóc trong mơ. Hai mắt cậu thâm quầng và sưng húp lên vì không ngủ được. Cậu ngồi dậy, co người, khuỵ đầu xuống gối và tự than trách bản thân.

     Cậu thấy vô cùng hối hận vì đã đồng ý với Hinata vào ngày hôm đó, hối hận vì đã không chú ý đến Hinata,… Cứ liên tục như vậy, khiến tinh thần của cậu ngày càng trở nên suy sụp hơn đến mức cậu đã mắc chứng trầm cảm và phải vào bệnh viện để điều trị. Ngày nào cũng vậy, cậu cứ mãi mơ đúng một giấc mơ. Mơ thấy cảnh người thương yêu cảu mình chêt đi trước mắt ngày này qua tháng nọ khiến cậu bắt dầu sợ cả việc đi ngủ, sợ rằng chỉ cần nhắm mắt là khung cảnh ấy lại hiện ra.

    […]

  Lại thêm một ngày nữa không có cậu ở bên.

  Thêm một tháng không có cậu ở bên.

   Một năm không có cậu ở bên.

      Vào một ngày mùa  xuân ấm áp, Kageyama đến thăm mộ của Hinata. Cậu cẩn thận dọn dẹp xung quanh, sau đó trang trí bằng một bó hoa lưu ly màu tím mà cậu mang đến, cậu cũng không quên cả món bánh bao nhân thịt mà Hinata vô cùng thích. Sau đó cậu quỳ xuống trước phần mộ của Hinata và thắp nhang.

“  Nè cậu biết không Shouyo, đã 2 năm kể từ ngày cậu không còn trên thế gian này nữa rồi đấy. Các bác sĩ cũng đã nói bệnh tình tớ hồi phục rất tốt và đã cho tớ xuất viện, giờ tớ đã có thể tiếp tục chơi bóng chuyền rồi. Hai năm qua, tớ đã khổ sở biết chừng nào cậu có biết không hả?. Trong hai năm đó, mọi người cũng đã đến và giúp đỡ tớ rất nhiều và tớ cuối cùng cũng đã vượt qua được nỗi ám ảnh đó. Thật sự tớ đã rất cố gắng để vượt qua đó. Tớ thật giỏi nhỉ, có phải không?”

“ Hôm nay tớ mang đến cho cậu một bó lưu ly tuyệt đẹp, tớ đã dành rất nhiều thời gian để chọn ra những bông đẹp nhất để đem đến. Cậu có biết ý nghĩa của hoa lưu ly tím là gì không? . Chắc cậu không biết đấu nhỉ, vì cậu là đồ ngốc mà. Lưu ly tím thể hiện cho sự thuỷ chung, gắn bó không bao giờ tách rời. Giống như điều tớ muốn ở mối quan hệ của chúng ta vậy, mãi mãi không bao giờ lìa xa. Thế nhưng, đó chỉ mãi là một điều ước không bao giờ có thể thành hiện thực.”

   “ Tớ nhớ cậu lắm Shouyo à, nhớ cậu đến mức phát điên được. Vì thế nên tớ sẽ không bao giờ quên cậu đâu. Tớ hứa đấy!”: Kageyama mãi nói với hàng nước mắt lăn dài. Thế nhưng cậu đã nhanh chóng gạt đi những giọt nước mắt ấy và nở một nụ cười tươi nhất từ trước đến giờ.

  “ Tớ sẽ sống thật tốt, tớ hứa với cậu. Và cậu biết gì không Shouyo, tớ đang hẹn hò với một cô gái đấy. Cô ấy rất xinh đẹp, nụ cười thì toả nắng giống hệt như cậy vậy và cô ấy cũng…lùn như cậu nữa. Chúng tớ thật sự hợp nhau và tháng tới, tớ sẽ đính hôn với cô ấy. Tớ hy vọng rằng cậu sẽ chúc phúc cho chúng tớ ở trên thiên đường nhé!” nói xong, Kageyama liền ngoảnh mặt rời đi.

[…]

    Một vài tháng sau, truyền thông đưa tin rằng tuyển thủ bóng chuyền Kageyama Tobio của Nhật Bản đã đính hôn với con gái của một nhà tài trợ. Tất cả mọi người đều vô cùng bất ngờ và xôn xao vì tin tức sốt dẻo này. Mọi người vui mừng và chúc phúc cho đám cưới của cả hai sẽđiễn ra một cách tốt đẹp.

   Một tuần trước lễ cưới, mọi người ở đội Karasuno cũ đến nhà Kageyama để chúc mừng cậu. Ai nấy cũng đều vô cùng vui vẻ. Bỗng dưng anh Tanaka trong một khoảnh khắc lại nhắc đến Hinata.

Tanaka: “ Giá như lúc đó không xảy ra vụ tai nạn thì có lẽ người xuất hiện trong đám cưới này có lẽ sẽ là Hinata nhỉ.”

   Tanaka thốt lên câu đó, không gian xung quanh bỗng trở nên trầm xuống và im bặt. Sugawara thấy vậy liền huých cho Tanaka một cái vào bụng và bảo cậu đừng nhắc đến điều này nữa. Tanaka sau đó nhận ra mình đã sai nên đã rối rít xin lỗi Kageyama vì đã phá vỡ bầu không khí. Thế nhưng Kageyama lại chỉ cười cho qua, bảo rằng không có gì, sau đó cậu nói:

     -Nếu như không xảy ra vụ tai nạn đó thì Hinata cũng chỉ có thể tồn tại trên đời này lâu thêm một chút mà thôi, lúc đó thì cơ thể của Hinata cũng đã rất yếu rồi. Vụ tai nạn đó chắc là do ông trời sắp đặt để giải thoát cho cậu ấy khỏi những cơn đau đớn mà bệnh tật đem lại cho cậu ấy.

    Mọi người ai cũng bất ngờ khi thấy Kageyama lại bình  tĩnh như vậy. Nếu như là trước kia thì có lẽ cậu đã làm ầm lên rồi. Thấy cậu như vậy, ai nấy cũng đều nhẹ nhõm và yên tâm hơn hẳn. Sau đó mọi người lại tiếp tục trò chuyện với nhau đến tận khuya và sau đó ra về. sau khi tiễn mọi người ra về hết, Kageyama đi thẳng vào phòng, đóng sầm cửa lại và bật khóc.

  Vào hôm trước lễ cưới, Kageyama đã mơ thấy một giấc mơ và trong giấc mơ đó, cậu thấy Hinata trở về để chúc mừng cho cậu. Kageyama thấy vậy thì cười vui vẻ và cảm ơn cậu. Thế nhưng sau khi Hinata bắt đầu biến mất, cậu lại đuổi theo Hinata và liên tục gọi tên cậu. Cậu gào khóc bảo rằng mình không muốn kết hôn, mình không muốn phải ở bên một người khác không phải là cậu và Kageyama đòng ý kết hôn với cô gái ấy chỉ vì thương hại cô mà thôi. Nhưng mặc cho cậu có gào thét đến đâu thì Hinata cũng đã biến mất.
 
   Kageyama ngay lập tức ngồi bật dậy, mồ hôi mồ kê đổ ướt hết cả trán, mắt cậu sưng húp lên vì khóc. Cậu lấy hai tay ôm mặt lại, tự trách bản thân. Cậu trách bản thân là một con người tồi tệ vì đã lừa dối tình cảm của môt cô gái ngây thơ vô tội. Cậu đồng ý quen và cưới cô ấy chỉ vì một phần cô ấy đã cố gắng tiếp cận cậu trước và cô ấy cũng có những nét tương dồng với Hinata. Cậu quen cô ấy chỉ để thay thế cảm giác khong có Hinata bênh cạnh, nhưng vì không thể nói ra cũng như làm cô gái ấy buồn và mọi người xung quanh thất vọng nên cậu đã cưới cô ấy. Cậu cứ mãi dằn vặt bản thân vì đã làm tổn thương người khác, không thể mang đến cho cô gái ấy một tình cảm trọn vẹn. Cậu mong rằng cô ấy có thể tìm được một người nào đó tốt hơn cậu để yêu.

   Kageyama cầm lấy con dao cắt trái cây ở trên bàn, sau đó từng giọt máu đỏ tươi chảy xuống ngày một nhiều hơn và Kageyama đã trút hơi thở cuối cùng.

   Sáng hôm sau, mọi người tìm thấy Kageyama đã tự tử  trong phòng ngủ. Những giọt máu đỏ thấm đầy bộ trang phục chú rể trắng tinh. Kế bên đó là một bức thư tuyệt mệnh và một bông hoa lưu ly màu tím. Cô dâu đã vô cùng suy sụp và mọi người, báo chí đều đưa tin về cái chết đây đau khổ của cậu.
 
Thế nhưng mọi người đâu biết rằng đó mới chính là sự giải thoát thật sự cho Kageyama. Cậu từ giã thế gian này một cách thoã mãn nhất. Cuối cùng thì cậu cũng đã có thể giải thoát bản thân khỏi những đau đớn và dằn vặt hằng đêm.. Quan trọng nhất là giờ đây cậu đã có thể gặp lại người mà cậu yêu thương nhất ở thiên đường.

  Khi cậu mở mắt dây, thấy xing quanh được bao bọc bởi không gian ấm áp và Shouyo đã đứng đó đợi cậu với một nụ cười trên môi.

   “ Chào cậu, Tobio-kun

     Tớ đến với cậu rồi đây, mặt trời nhỏ của tớ. Giờ thì không gì có thể chia cắt chúng ta nữa rồi”

  
      Và thế là Kageyama đã gặp lại được Hinata. Và họ đã cùng nhau tổ chức một lễ cưới thật đẹp trên thiên đường.

CÙNG NHAU HẠNH PHÚC MÃI MÃI.

----THE END-----

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip