1

Vào những ngày đầu tháng mười hai, mọi người bắt đầu nhớ về cái dư âm ấm áp mà mùa thu mang lại. Tuyết rơi ngày một dày hơn, phủ kín cả mặt đường. Lũ trẻ con thì hí hửng chơi ném tuyết hay đắp người tuyết. Có đứa còn khóc oai oái nằng nặc đòi mẹ mua chiếc mũ tuyết đỏ như của ông bác già mùa đông.

Thời gian trôi, tuyết vẫn phủ kín sân, nhưng bọn trẻ đã về nhà từ lúc nào. Xe cộ cũng dần thưa thớt hơn, đâu đó lác đác vài ánh đèn vàng hiếm hoi trên đường.

Bây giờ là 10 giờ

Dưới quận Sasang là Ga Sasang, đây là một ga tàu được xây dựng nhằm phục vụ nhu cầu đi xa nhưng nhanh, giá cả phù hợp của nhiều người. Cũng vì lí do này cho nên ga tàu Sasang luôn rất đông người tới đây.

Sau khi đã mua vé, mọi người sẽ vào phòng chờ, khi tàu gần tới sẽ có thông báo. Cho nên lúc này đang có rất nhiều người hội tụ tại đây.

Đâu đó nơi góc phòng chờ, có một người con gái đứng một mình ở đó. Cô mặc trên người một chiếc măng tô vàng đậm, bên trong là chiếc áo len cổ lọ trông rất dày, phối với một chiếc quần jean ống suông, trên người đeo túi xách đeo chéo và một chiếc máy ảnh, phía trên đầu thì lại đội một chiếc nón vành che phủ xuống đôi mắt.

Qua vài phút chờ đợi, cô hướng mắt lên nhìn vài dòng chữ trên bảng tin tàu đang thông báo lại

" Tàu cao tốc KTX-Sancheon đã đến ga và sẽ rời đi trong vòng 5 phút nữa, kính mong quý khách có vé tàu mau chóng tập hợp và lên tàu. Cảm ơn quý khách vì đã sử dụng dịch vụ của chúng tôi"

- Mới đây mà tới rồi sao

Cô sau khi nghe thông báo cũng liền mau chóng đi theo dòng người lên tàu, thân ngươi cao ráo, có lẽ là 1m70, bước đi cũng rất nhanh. Sau khi vào tàu cô lại tìm một nơi gần cửa sổ ngồi xuống. Không quan tâm đến những người khác, ánh mắt của cô như ghim vào cửa sổ, nhìn mãi khung cảnh bên ngoài.

Người con gái ấy lẳng lặng ngồi đó, ánh mắt vô hồn nhìn về hướng xa xăm, như thể chất chứa nhiều nỗi buồn không thể chia sẻ. Cô cũng không hề ngẩng đầu lên mà nhìn mọi người, chỉ lẳng lặng bấm chiếc điện thoại xem một loạt ảnh nghệ thuật, thuận tay bấm vào xem cuộc gọi nhỡ, cô vô thức bật cười khi nhớ lại cuộc gọi đến vào nửa tiếng trước.

30 phút trước

Khí trời rét thành từng cơn vào nửa đêm, trái với sự ồn ào náo nhiệt lúc mặt trời còn mọc, giờ đây sự tĩnh lặng như bao phủ lấy khắp nơi này, dường như cũng chỉ nghe tiếng tàu chạy theo tuyến. Có thể đối với nhiều người, không khí này có chút gì đó đáng sợ, nhưng với một số người thì lại khác. Hít lấy một hơi thật sự, cảm nhận nơi lồng ngực đang căng lên, cô nhẹ nhàng mở mắt. Và rồi cái khoảnh khắc yên bình chẳng kéo dài bao lâu tiếng chuông điện thoại không hẹn mà vang lên, cái tên hiển thị lên màn hình là cái người mà cô rất rất muốn xoá khỏi danh bạ trong ba ngày gần đây. Khi chỉ vừa nhấc máy và chưa kịp nói gì thì người ở đầu dây bên kia đã hét lên:

- Này này Kim Jisoo, chị quay về đây mà xem con trai cưng của chị nó hoá thành tinh rồi, không còn là cún nữa đâu!

- Nếu nói em hoá thành tinh thì may ra chị còn tin đấy Ha Neul à

- Thôi đi sao chị có thể nói em như vậy được hả. Em đang dọn cái bãi chiến trường mà đứa con yêu dấu của chị gây ra đây.

- Nhưng Dalgom làm sao đấy?

- Ha chẳng có gì to tác cả, nó mới chỉ phá banh cái quán em ra thôi

- Thôi thôi chị biết rồi, chị đang trên đường về đây

Kim Jisoo ánh mắt bất lực nhìn dòng chữ " Cuộc gọi đã kết thúc bởi người gọi " đang hiển trên màn hình. Ok có thể xem việc giao Dalgom cho Ha Neul sẽ vinh danh ghi tên mình vào top 10 sai lầm cuộc đời Kim Jisoo đây. Nhiếp ảnh gia họ Kim đây có việc phải tới đất Busan một chuyến, và cô chủ quán cà phê Ha Neul với thái độ nhiệt tình và tình yêu mãnh liệt với động vật đã hăng hái xung phong, tự ghi tên mình vào vị trí chăm sóc chính cho Dalgom.

- Đồ ngốc Nayeon kia làm gì mà có kinh nghiệm chăm cún cơ chứ. Chị phải tin em đi.

Với lời khẳng định chắc nịch đó, Jisoo đành giao bé cún của mình cho Neul, và rồi " kinh nghiệm chăm cún " của em ấy chính là một ngày với chục cuộc điện thoại với nội dung không khác nhau là mấy :

" Chị ơi Dalgom nó có dị ứng đậu phộng không vậy? "

" Ủa chị Dalgom ngủ lúc 4 giờ chiều là bình thường đúng không? "

" Dalgom ăn phải kẹo mứt em để trên bàn rồi có sao không? "

Và vô số cuộc gọi khác mà Jisoo tưởng bản thân sẽ hét vào mặt Ha Neul và nói rằng nó là cún chứ không phải em bé mới sinh mà kiêng đủ điều.

__

1 giờ sáng

Sau khi ngồi hơn 3 tiếng cuối cùng cũng đã tới nơi, Jisoo mau chóng xuống tàu, lại đi tới trạm xe bus tiếp tục trở về. Nơi mà cô tới là một quán cà phê giản dị nằm trên một con phố góc khuất, ngay gần Garosu-gil

- Lại chuẩn bị về gặp cái tên lắm chuyện kia, kiểu gì cũng sẽ kể lể rồi than thở cho mà xem

Jisoo vừa nói vừa bước xuống xe, ưỡn người một cái, có lẽ vì ngồi nhiều nên khiến cô có chút cứng.

Đi dọc theo con đường của Gangnam, Solitude dần dần hiện lên với tấm biển màu xanh đang nhấp nháy. Cách Solitude tầm vài ngôi nhà là một công trường đang thi công. Nơi đó trước đây là một quán chè, nhưng do gần đây doanh thu đi xuống, không đủ tiền để trả nợ nên chủ tiệm đành bán mặt bằng nơi đó cho một tên nhà giàu nào đó. Bây giờ hắn ta đang dự định xây một hồ phun nước có khắc tên hắn lên đó. Đúng là " đừng bao giờ dạy người giàu cách tiêu tiền ".

Suy nghĩ vu vơ mãi cũng tới Solitude, Jisoo đẩy cửa bước vào, mùi cà phê xộc thẳng lên mũi cô. Thật sự nó có chút nồng khiến cô ho khan vài cái

- Em làm gì mà mùi cà phê nồng vậy?

- Chị còn hỏi được sao, những thứ này đều là do 4 cái chân của con trai cưng chị gây ra đó. Thật sự em không thể hiểu nổi tại sao chị lại có thể nuôi được một con tiểu yêu tinh như thế này!!

Tiếng trách móc này là của một cô gái, nhìn có vẻ nhỏ tuổi hơn Jisoo khoảng hai ba tuổi. Tên cô ấy là Ha Neul, có thể nói đây là người bạn thân nhất từ trước tới giờ của Jisoo.

- Tưởng ai đó có kinh nghiệm chăm cún chứ?

- Trước giờ em chưa từng có ngoại lệ nhưng giờ thì có rồi đấy, chính là con trai cưng của chị

- Hahahaha

- Chị còn cười được sao?

- Em nhìn xem có gì đâu, chỉ là em làm lố quá thôi

- Mắt chị bị ai chọc đuôi rồi sao Kim Jisoo?

Trên sàn nhà bây giờ đúng là một mớ hỗn độn, vài hộp cà phê bị đổ lại thêm vài hộp sữa tươi lẫn vào, đã thế những vết cà phê bám vào bốn bàn chân mềm mại của Dalgom đã trải dài khắp nơi trên sàn nhà.

- Haha thôi được rồi, lát sẽ phụ em dọn quán mà. Bây giờ pha cho chị ly Cappuccino nóng với, đi tàu về có chút uể oải.

- Ok chị, à nhưng mà mai chị rảnh không? Trông quán hộ em một hôm. Mai em đi khám sức khoẻ định kì rồi

- Khám sức khoe định kì hay là đi với anh chàng hôm trước?

- Yahhh là đi khám sức khoẻ, khám sức khoẻ đó, chị hiểu không!!

- Trả công thì còn suy nghĩ lại

- Nè nha, em đã còng lưng trông Dalgom rồi, đã vậy quán cũng bị phá banh luôn đấy...

- Thôi nói nhiều quá cô nương, tôi biết rồi

Jisoo thả tay khỏi miệng Ha Neul, rồi nhận lấy cái lườm sắc nhọn từ cô em này. Ngồi nhâm nhi ly Cappuccino nóng hổi mới được pha, lặng lẽ nhìn kim đồng hồ di chuyển chậm chạp, đêm đông lạnh giá cứ vậy trôi từ từ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip