« something i have missed »


glad you came

ai cũng bảo dạo này nó có gì đó khang khác. không biết là khác chỗ nào nhưng họ cảm thấy thế. mà đúng là thế thật. nó không phơi bày nhiều tâm trạng của mình ra ngoài, lên mặt báo hay trong các cuộc phỏng vấn như nửa đầu năm nữa. dạo này nó im lặng và đi chơi nhiều hơn, đi để quên, vui vẻ một cách cực đoan.

jongin vẫn dùng dằng chưa chính thức chia tay cô gái họ jung nọ.

và nó thì ngán ngẩm cái cảnh này lắm rồi, về đến ký túc xá, tới phòng tập, đều đụng mặt người mà nó chán đụng mặt nhất.

thế nhưng hiện tại đã là cuối năm, và cuối năm thì không có chỗ cho sự rạn nứt.

kế hoạch luyện tập cho sbs gayo daejun được gửi đến bọn họ từ cả tháng trước ngày diễn ra. jongin lẫn baekhyun đều có một đoạn nhảy đơn, còn nó và jongin có thêm một màn nhảy đôi. nó nghĩ ban đầu 'one and only' sẽ có cả yixing nữa, nhưng rồi anh bận lịch quay phim ở trung quốc và bài nhảy vẫn sẽ được diễn với hai người. sự ăn ý trong từng bước nhảy đêm diễn mama tạo ra hiệu ứng xem chừng không tồi, nó nghĩ thầm. lần này thậm chí nó còn chẳng phải luyện tập thêm quá nhiều, bởi từng động tác đã in sâu trong trí nhớ của nó rồi. làm sao có thể quên cho được chứ khi mà concert nào bạn cũng diễn đi diễn lại bài đó (với người mình thích nhất)?

mọi thứ xem chừng như suôn sẻ và sẽ diễn ra trong vui vẻ, nó còn hí hửng đăng lên instagram một bức ảnh đen trắng chụp chân hai người, làm fans đoán già đoán non về người còn lại trong bức ảnh, là jongin hay chanyeol. nhưng rồi sự vui vẻ cũng chẳng tồn tại bao lâu. đêm giáng sinh nó tính kéo jongin ra ngoài chơi cùng, song con người này dửng dưng từ chối. hay đấy. nó cũng chán rồi. một người lúc nào cũng sợ sệt bị vạch trần quan hệ xứng đáng để nó hoang phí tuổi trẻ thế này à? đéo. và với cái suy nghĩ bồng bột đó, nó đi uống. uống cho quên hết mẹ anh đi, ai thèm quan tâm chứ. nó về nhà trong tình trạng hơi xỉn rồi, chỉ kịp cởi quần áo ra là nằm vật ra giường, anh joonmyeon cũng chẳng nói gì cả. chỉ nhớ nửa đêm nó lơ mơ bò vào nhà vệ sinh vì buồn ói, có tiếng cửa phòng ngủ kẽo kẹt hé ra và loáng thoáng tiếng anh hỏi joonmyeon xem nó đã về chưa, có say lắm không.

hôm sau, vừa lên instagram thì nó nhận ra mình bị gài. chó má thật, nó lầm bầm. nó vẫn kém trí trong việc phân biệt đâu là bạn đâu là người lợi dụng mình như thế.

loser like me

còn một ngày nữa là diễn.

tìm được cái video quay đôi chân của nó và jongin, đăng lên rồi, nó vứt điện thoại sang một bên. đấy, đã spoil thì spoil cho trót, đến thế này mà cũng không đoán được nữa thì tôi cũng lạy. baekhyun đi mua nước về nhìn nó thu lu ngồi một góc trong lúc nghỉ tập như thằng bé vô gia cư khốn khổ thì thảy cho nó chai nước còn lại, tiện thể hỏi thăm, "ê, hôm nay chú làm sao đấy?"

"không, chẳng sao cả, em đang chán thôi."

vâng, buồn chết mẹ đây ông ạ.

"dạo này anh trông chú ủ ê lắm, hôm nào đi uống giải sầu với anh nhé."

uống cái đầu anh, vừa sấp mặt vì đi uống đây.

"em uống cái này thôi," nó lắc lắc cái chai baekhyun vừa đưa cho "em uống hết đấy nhé." rồi trước khi ông anh kịp ú ớ thêm bất cứ lời nào, nó đã ngửa cổ uống sạch, chỉ còn chừa lại một ít dưới đáy chai, rót ra chắc được một chén trà.

vừa lúc đó, jongin đẩy cửa đi vào, câu đầu tiên đã hỏi baekhyun.

"nước em nhờ anh mua đâu rồi ạ?"

baekhyun nhìn nó một cái, nó vẫn đang ngậm nước lúng búng trong miệng, nhìn sang cái chai sắp rỗng trên tay nó, rồi lại nhìn sang jongin, nhún vai ra chiều chú thấy rồi đấy.

mặt nó tái đi.

bỏ mẹ, thôi xong rồi.

get it right

vẫn là ngày hôm đấy.

"hai đứa nghĩ sao về việc đổi động tác từ bá vai sang níu lấy gáy nhau? đoạn xoay đầu ấy?" anh jaewon bảo hai người ở lại chỉ để hỏi thế.

nó nửa thích nửa không, thích vẫn nhiều hơn, nhưng mặt phải tỏ ra dửng dưng không quan tâm không biết. jongin vẻ mặt hơi lạ, không biết ngạc nhiên hay khó chịu, nhưng bị anh jaewon nhìn chằm chằm vẻ dò hỏi cuối cùng đành gật đầu, "cũng được ạ."

gớm, không thích thì thôi, ai bắt.

shim jaewon vẻ mặt hoan hỉ vỗ tay liền mấy cái như trẻ con được kẹo, bảo hai người ở lại tập thêm đoạn mới sửa.

chỉ đoạn mới sửa thôi.

tập đi tập lại.

hay đấy.

mới tập lại hai, ba lần thôi, chỉ động tác đó nhưng đã rất nhàm chán. anh jaewon cũng ngán ngẩm nhìn sự bất hợp tác của cả hai, đành đứng dậy bỏ ra ngoài.

"tự tập với nhau cho tốt đi. sự ăn ý của hôm mama vứt đi đâu cả rồi?"

cửa phòng vừa khép lại cũng là lúc nó ngồi bệt xuống sàn vì chán. jongin đá đá mông nó, "đứng dậy tập nhanh lên còn đi về."

nó quắc mắt trừng lại anh, "đã không thích thì thôi, gật đầu làm cái gì để rồi tự nhiên phải ở lại thế này!"

anh cáu bẳn nạt lại nó, "cậu nghĩ tôi thích lắm đấy à? đéo! nhưng mà cậu nghĩ mà xem, anh ấy hỏi bọn mình tức là phía trên đã sắp xếp cả rồi, chỉ hỏi lại bọn mình cho có lệ thôi. không thích thì cũng phải gật đầu cũng phải tập chứ trốn được à mà lắc?!"

nó trừng mắt nhìn anh nhưng chẳng nói gì nữa. "vào nhà vệ sinh đây," nó trống không đáp, cố giấu giọng nói đã lạc đi của mình. được rồi, nó thừa nhận mình mít ướt - cái này nó nói mãi rồi chẳng giấu gì ai, uất quá thì cũng khóc chứ, nam hay nữ cũng là người, cũng có hỉ nộ ái ố như nhau cả mà – nhưng mà lần này thì quá đáng lắm. nó công nhận mình có chút công kích và chọc ngoáy anh nhưng mà không phải sự thật là thế à. ai cũng ghét bị nói trúng tim đen nhỉ, mệt thật.

nó quay về phòng tập với đôi mắt hơi hoe đỏ, giọng nghèn nghẹn, "tập tiếp thôi rồi còn về."

không nhìn mặt, nhưng nó nghe tiếng jongin thở phào nhẹ nhõm. chắc tập với đứa khó ở như phụ nữ tiền mãn kinh như mình mệt lắm.

từ lúc nó trở lại đến giờ, jongin có phần dịu dàng hơn. hai đứa chẳng nói năng gì cả chỉ có tập và tập, mới đầu níu cổ nhau hơi lóng ngóng một chút nhưng dần dần đã bớt ngượng ngùng hơn.

lát sau anh jaewon gọi điện bảo anh đi về trước, hai đứa ở lại tập bao giờ thấy ổn thì về. cả nó lẫn jongin lúc đó đều đã thấm mệt rồi, jongin có mỗi chai nước cũng bị nó cướp mất nữa, giờ đứng chống tay lên hai đầu gối thở gấp ở bờ tường.

cũng quyến rũ đấy nhỉ, lúc ngậm mồm đỡ cáu hơn bao nhiêu.

rồi nó nhanh chóng muốn tự vả mình, nghĩ cái quái gì không biết.

"tập lại từ đầu đến cuối, nốt lần chót rồi về nhé."

anh đi ra bật nhạc. từ đầu đến trước đoạn níu cổ cả hai đều rất ăn ý, khớp nhau đến từng động tác, dù là động tác giống nhau hay đối xứng đều rất đẹp. cho tới lúc níu cổ. jongin bảo nó nên thả lỏng và phiêu theo nhịp nhạc một chút, đừng cứng nhắc quá, xoay cổ cũng làm dứt khoát vào đừng nửa vời; kết quả là nó do trụ chân không vững, động tác quá dứt khoát, ngửa cả người ra sau, giả như anh không đỡ lấy gáy nó thật mà chỉ làm hời hợt thì có lẽ đầu nó đã hôn sàn thật.

nó tuy gầy nhom, cả người toàn xương với cơ, song chỉ thế thôi cũng đủ để kéo anh đổ ập lên người nó, tư thế cả hai có phần hơi kỳ dị. jongin choáng váng ôm nó đến năm giây mới chợt bừng tỉnh buông nó ra, giọng nói vừa gấp gáp lo lắng vừa e ngại hỏi nó có sao không, có bị thương chỗ nào không.

đến khi yên chí là nó không sao rồi, anh mới quay ra thu dọn đồ chuẩn bị về, bài nhảy cũng đến đó là kết thúc, không tập nốt đoạn cuối nữa, mà anh trên đường đi về, cũng chẳng ngẩng lên nói với nó câu nào hết, băm bổ đi trước.

không yêu thì cứ bảo đại là không yêu đi, sao phải cư xử thế nhỉ?

nhặt thính hoài mệt quá ông ơi.

fly me to the moon

còn năm phút nữa là diễn. pre-recording lần này vắng tanh không bóng người, chỉ có nhân viên, các nhóm khác và exo đứng sau cánh gà xem. không người hâm mộ. không ồn ào huyên náo.

bộ phận âm thanh bắt đầu mở nhạc. nó thoáng nhìn sang jongin bên cạnh, nhớ lại lời jongin lúc nãy, "lát diễn xong đi thay đồ với anh." liền bần thần cả người, nghe nhạc nhảy theo chỉ hoàn toàn là hành động vô thức, bởi từng động tác một đã in sâu vào lòng nó từ rất lâu. mới đầu cả hai vẫn khá ăn ý, chỉ đến khi bắt đầu nằm xuống nước, nó mới giật mình nhận ra đang ở đâu, đang làm gì, và mình thua rồi. từng thớ cơ, từng dây thần kinh một, đều cực lực phản đối cơn rét lạnh này, rồi cả nỗi đau sẽ bị trượt ngã giữa vũng nước không một ai đỡ dậy. nó chưa từng bao giờ hết sợ nước, mỗi lần diễn đều là một lần chịu cực hình.

mình sẽ rơi mất.

ai sẽ đỡ mình lên đây?

jongin hẳn sẽ thất vọng lắm.

nửa sân khấu bên kia vẫn được jongin hoàn toàn làm chủ, anh chuyên chú vào từng động tác, từng ánh mắt, từng biểu cảm, cám xúc theo ánh mắt lan tới tận đầu ngón tay, hoàn toàn không chú ý tới nó để đợi nó bắt kịp.

- t b c -

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip