NGOẠI TRUYỆN 2 : Có chạy đằng trời.

Ánh sáng mờ nhòe hắt qua tấm rèm dày, rọi những vệt lạnh lẽo lên trần nhà, phản chiếu vào mắt Ivya khiến mí mắt cô khẽ giật, cơn đau buốt nhói nơi trán như có ai đó vừa dùng búa nện xuống, khiến đầu óc cô quay cuồng, như thể não bộ bị ai nghiền nát đến nỗi mọi suy nghĩ cũng rã rời tan vụn.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được làn da bị kéo căng, rát buốt dưới sợi dây trói siết chặt quanh cổ tay và mắt cá chân, từng khớp xương như bị bóp nghẹt giữa gọng kìm thép lạnh, toàn thân bị ghim cứng xuống chiếc giường rộng lớn, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, không thể tìm được lấy một khe hở để trốn chạy.

Trên người cô giờ đây chỉ còn lại một lớp váy lụa mỏng manh, mềm đến mức khiến làn da nổi gai vì lạnh và nhục nhã, đủ để Ivya hiểu ai đó đã tự tiện lột bỏ lớp quần áo của cô, thay vào thứ này khi cô còn mê man. "Khốn... kiếp..."

Giọng cô khàn đặc, lạc đi giữa cổ họng khô rát, nghiến chặt răng, như thể từng lời nói ra đều phải cạy từ nơi tận cùng tuyệt vọng. Cô giật mạnh đôi tay run rẩy, đôi chân đã tê dại, nhưng mọi cố gắng chỉ càng khiến dây trói siết sâu hơn, cổ tay đỏ rát tứa máu, tiếng kim loại lách cách va vào nhau nghe lạnh sống lưng trong không gian u ám đặc quánh của căn phòng — nơi này, cô nhận ra ngay, chính là căn phòng xa hoa, đầy ám ảnh trong biệt thự của Kael.

Cánh cửa bật mở với một âm thanh khô khốc, như thể báo hiệu cơn ác mộng thực sự vừa bắt đầu.

Kael bước vào, bóng hắn in dài dưới ánh đèn lờ mờ, chiếc áo sơ mi đen mở cúc lộ rõ xương quai xanh rắn rỏi, mái tóc rối nhẹ như vừa để mặc gió tạt qua hoặc vừa gội thoáng nước, ánh mắt hắn tối sẫm như vực sâu vô đáy, đè nặng lên người cô bằng một thứ áp lực không thể chống đỡ.

Hắn đang rất tức giận.

Hắn không nói một lời dư thừa, chỉ lặng lẽ tiến đến, từng bước nặng nề, như thể mỗi bước chân đều là nhát đao cắt vào sự tự do mỏng manh còn sót lại của cô, như con thú săn mồi đang thong thả tận hưởng trò chơi tra tấn con mồi trước khi nuốt trọn.

Ivya nghiến chặt răng, mùi máu tanh từ khóe môi len vào cổ họng, mắt trừng trừng nhìn hắn, nhưng trong sâu thẳm, chính cô cũng cảm thấy sự run rẩy đang lan dần từ ngón chân lên tới tim.

"Tưởng chạy thoát được sao?"

Kael cúi xuống, hơi thở nóng rát phả sát tai cô, giọng hắn trầm đục, khàn khàn như một thứ ma dược vừa mê hoặc vừa độc địa, từng chữ ngấm vào da thịt như rắn độc luồn vào mạch máu: "Em quá ngây thơ, Ivya. Em càng vùng vẫy, tôi lại càng muốn nhốt em ở đây... mãi mãi."

"Cái thứ... tình yêu bệnh hoạn của anh—!"

"Câm miệng."

Bàn tay hắn siết chặt cổ tay cô như gọng kìm thép, buộc cô phải ngẩng đầu đối diện với ánh nhìn bùng cháy lửa điên dại, đôi mắt đỏ ngầu dục vọng trộn lẫn nỗi ám ảnh sâu hoắm, ánh mắt ấy như lưỡi dao bén ngọt cắt xuyên qua từng lớp giáp ý chí của cô, lột trần mọi phòng bị, đẩy cô trơ trọi trước cơn cuồng loạn của kẻ mà cô chẳng còn biết gọi là gì ngoài hai chữ "thù địch."

"Em dám chạy trốn... rồi để bản thân mình ra nông nỗi thế này, Ivy... đừng trách tôi quá đáng."

Giọng hắn trầm thấp, nghẹn lại trong cổ họng như tiếng gầm gừ của dã thú bị chọc giận đến tột cùng, từng chữ từng chữ nặng trịch rơi vào tai cô như những cú đấm vô hình.

Kael siết mạnh hơn nữa dây trói, khiến sợi dây ghì sâu vào làn da mỏng manh nơi cổ tay cô, từng mạch máu nổi bật lên, những vệt đỏ tím hằn rõ, đau nhức như tê liệt cả cánh tay. Trong mắt hắn là một cơn giận dữ bùng cháy không thể kiềm nén — giận vì cô dám rời khỏi hắn, giận vì cô dám bất chấp nguy hiểm chạy giữa đêm khuya bằng đôi chân trần túa máu, giận vì cô va phải xe tải đến rách toạc cả da thịt mà vẫn không chịu dừng lại, nếu lúc đó cô thực sự gặp tai nạn, hắn thề sẽ tự tay chặt nát đôi chân đó để xem cô còn có thể chạy đến đâu. Hắn giận vì ngay cả khi đầu cô va mạnh vào thành xe taxi đến bật máu, cô vẫn mang ánh mắt cố vùng vẫy, vẫn nuôi ý định ngu xuẩn tìm đường trốn tiếp.

Và hơn hết vì cô coi trọng tên nhóc đó hơn mạng sống của mình.

"Em tưởng tôi không biết em đang chơi trò gì sao?" Hắn cúi sát, hơi thở hừng hực phả vào má cô, giọng nói như những nhát roi quất vào tận tim, từng chữ rít qua kẽ răng chứa đầy sự điên cuồng và đau đớn. "Giả vờ ngoan ngoãn, để tôi hạ cảnh giác sao? Đáng tiếc thay, Ivya... dù em có làm gì đi nữa... em cũng không thể thoát khỏi tầm tay tôi đâu."

Không chờ cô đáp lại, Kael cúi xuống, đôi môi hắn kề sát cổ cô — nhưng đó không phải là một nụ hôn. Đó là cú cắn của một con thú thực sự. Hắn cắn mạnh vào làn da trắng nơi cổ cô, xả hết cơn giận dữ tích tụ, mạnh đến mức da thịt cô bật máu, vị mặn tanh tưởi lan trên đầu lưỡi hắn như cơn mê dại, còn Ivya đau nhói đến tê người, rên lên một tiếng nghẹn ngào, cả người run rẩy kịch liệt.

"Nhả ra... đồ khốn..."

Tiếng cô bật ra vừa như van xin vừa như nguyền rủa, nhưng giọng run lên, hơi thở gấp gáp không còn đủ sức chống chọi.  Hắn đưa tay còn lại móc vào miệng cô, hoàn toàn chặn lại những lời phản kháng , không hề kiêng nể .Cô giãy dụa trong tuyệt vọng, nhưng càng vùng vẫy chỉ càng khiến sợi dây trói siết chặt hơn, chỉ càng khiến cô trở nên bé nhỏ, yếu ớt giữa nanh vuốt kẻ điên cuồng trước mặt mình.

Tên này... điên thật rồi.

Hắn cuối cùng cũng nhả ra, nhưng ánh mắt vẫn hằn sâu tia điên loạn pha lẫn cơn say máu, chỉ để thấy cô — Ivya — đang cắn chặt răng vào ngón tay hắn, hàm răng nhỏ run lên nhè nhẹ nhưng vẫn cố gắng cắn sâu hơn như một nỗ lực yếu ớt cuối cùng để phản kháng, để tự nhắc mình rằng cô vẫn còn ý chí, vẫn còn một chút kiêu hãnh chưa bị nghiền nát dưới gót chân hắn; khoé mắt bên phải của cô đã lấp lánh một giọt nước mắt vừa trào ra, lặng lẽ lăn dài xuống gò má tái nhợt, chua xót đến nghẹn lòng.

Kael không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn cô, đôi mắt tối sẫm như vực sâu nuốt trọn mọi ánh sáng; hắn đưa tay bóp mạnh đúng vào vết cắn đỏ rực trên cổ cô, bóp đến mức máu tươi túa ra nhiều hơn, dòng máu nóng hổi ấy chảy ướt đẫm kẽ tay hắn, hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng đến tàn nhẫn mà hỏi, giọng trầm khàn như từng tiếng sấm gào: "Đau không?"

Ivya nghiến răng đến mức quai hàm cô tê dại, toàn thân căng cứng chống chọi, nhưng vẫn không thốt ra nửa lời, chỉ hơi thở gấp gáp, đôi mắt ánh lên sự kiên cường đến khờ dại, cô nhất quyết không để hắn nghe được tiếng rên nào, dù trong lòng đã đau đến mức trái tim như bị xé vụn.

Câu trả lời im lặng đó khiến cơn giận dữ trong Kael càng bùng cháy dữ dội hơn. Hắn càng siết mạnh vết thương thêm, từng ngón tay như những móc câu khắc sâu vào làn da mềm của cô, khiến máu phụt ra đậm hơn, từng giọt rơi xuống như những hạt lệ đỏ.

Hắn cúi đầu, hơi thở hừng hực phả vào da thịt rướm máu của cô, mắt ánh lên tia cuồng loạn không còn chút lý trí, há miệng định cắn tiếp lần nữa để dập tắt cơn điên đang sôi sục trong huyết quản.

Chính khoảnh khắc ấy, tiếng thét của Ivya bật ra, vỡ òa trong tuyệt vọng: "Đừng... đừng cắn nữa! Tôi đau!"

Tiếng nói run rẩy ấy, tiếng thét xé lòng ấy cuối cùng cũng làm Kael hài lòng. Một nụ cười nhẹ xuất hiện nơi khóe môi hắn, không phải nụ cười của một kẻ dịu dàng, mà là nụ cười của kẻ vừa thỏa mãn được cơn nghiện ám ảnh, như vừa bẻ gãy được thêm một phần ý chí của con mồi.

Hắn cúi đầu thật nhanh, đôi môi thô bạo áp sát môi cô, chiếm đoạt nó bằng một nụ hôn mãnh liệt, hoang dại, không còn chút ân tình nào — một nụ hôn nghiền nát, nuốt trọn mọi hơi thở yếu ớt cô còn sót lại. Đầu lưỡi hắn xông thẳng vào, quấn lấy lưỡi cô, cướp đi từng ngụm không khí cô cố giữ, mạnh bạo đến mức đôi môi mềm của cô đau nhức, đến mức Ivya phải giãy giụa vì ngạt thở, nước mắt cô ứa thêm, hòa cùng vị tanh của máu và mùi dục vọng nóng rực.

Khi Ivya bắt đầu thấy lồng ngực đau nhói vì thiếu dưỡng khí, khi hơi thở cô đứt quãng đến gần như lịm đi, Kael mới chậm rãi buông ra, giọng hắn khàn đặc vang lên như mệnh lệnh từ địa ngục:

"Nếu biết đau... thì lần sau đừng để bản thân bị thương nữa, Ivy. Bởi nếu em còn lặp lại cái trò ngu ngốc đó,... chính tay tôi sẽ chặt nát đôi chân em, để xem em còn định chạy đi đâu."

Chưa để cô kịp thở, chưa để cô kịp trốn tránh ánh mắt đáng sợ ấy, hắn lại cúi xuống, đôi môi đầy máu và dục vọng lại nghiền nát môi cô, siết chặt đến mức cô không còn chút hơi sức nào, như muốn hút cạn toàn bộ linh hồn, toàn bộ sức lực của cô cho đến khi thân thể cô mềm oặt trong tay hắn, chỉ còn tiếng tim đập loạn nhịp và hơi thở đứt đoạn, tan trong không gian đặc quánh sự chiếm hữu điên dại.

"Em không biết đâu, Ivy... khi em trói tôi bằng ánh mắt và những giọt nước mắt, tôi đã thề... đến lượt tôi trói em bằng xiềng xích không bao giờ tháo gỡ."

Ivya vẫn cố gắng nén nhịp tim, ánh mắt thách thức nhưng hơi thở đã loạn, lòng ngực phập phồng như muốn nổ tung.

"Anh muốn gì?" — Giọng cô bật ra, khản đặc, nghẹn lại giữa tiếng tim đập hỗn loạn.

Kael cúi xuống, môi hắn lướt qua má cô, hơi thở hắn hòa lẫn mùi rượu nhàn nhạt, nhưng không hôn, chỉ như kẻ săn mồi đang nếm mùi con mồi trước khi cắn xé.

Nhưng rồi hắn siết gáy cô,  bắt đầu trườn xuống hôn lên cơ thể cô như muốn nuốt trọn tất cả bằng nụ hôn bạo liệt,  thô bạo, một nụ hôn của sự chiếm hữu không còn đường quay đầu. Hắn cắn mạnh lên nụ hoa trên ngực cô dưới lớp áo mỏng manh , rồi mút mạnh, liếc mắt lên nhìn cô.

Ivya nhắm nghiềm mắt, cắn chặt răng cô không phát ra tiếng động nào. Cô biết tên này quá cuồng cô nên bất kỳ hành động nào của cô cũng khiến hắn muốn chiếm trọn, cô không thích gần gũi hắn, rất ghét kể từ sau lần đầu gặp mặt.

Keal nhả ra, anh thích thú đưa tay vuốt má cô , ánh mắt sáng lên như đang tận hưởng một trò chơi đầy thú vị. Anh ta đáp .""Tôi muốn... từng tiếng rên, từng cơn giận, từng giọt nước mắt – tôi muốn em thuộc về tôi, cả linh hồn lẫn thể xác."

Căn phòng chìm vào thứ im lặng đến rợn người, chỉ còn tiếng thở dốc đan xen, tiếng dây trói lách cách kéo căng trong bóng tối, và một cuộc giằng co giữa hai linh hồn — một kẻ khát chiếm hữu đến điên dại, một kẻ bị vây hãm nhưng ánh mắt vẫn cháy bùng tia phản kháng cuối cùng.

...

(tác giả: mấy chế thông cảm, viết ation thì tui rành chứ viết H thì tui chắc cần luyện thêm^^)

...

Ivya tỉnh dậy trong căn phòng lạnh lẽo, đầu óc vẫn choáng váng, cơ thể mệt mỏi như vừa trải qua một cơn ác mộng. Cô mơ màng mở mắt, những hình ảnh tối đen xung quanh khiến cô khó khăn khi định hình lại không gian. Trái tim cô đập thình thịch, từng cơn đau râm ran khắp cơ thể. Cảm giác nặng nề không buông tha cô, đôi tay cứng đờ khi chạm vào chiếc vòng sắt vẫn đang giam giữ.

Cô khẽ động đậy, đôi chân mỏi nhừ cố gắng nâng cơ thể lên. Nhưng chỉ vài bước, cô đã ngã quỵ xuống sàn, cảm giác đau đớn xuyên qua cơ thể khiến cô không thể tiếp tục. Lưng như bị vỡ ra từng mảnh, một cơn nhói đau khiến cô chỉ muốn gục xuống ngay lập tức.

"Đau quá, tên khốn kiếp..." Ivya thốt lên, giọng run rẩy.

Cô dùng chút sức lực cuối cùng quấn chặt tấm chăn quanh người, nhưng chẳng thể nào che giấu nổi cơn mệt mỏi đang vây kín. Cái vòng sắt trên cổ càng làm cô cảm thấy không khác gì một loài động vật bị xích lại, trói buộc không cách nào thoát khỏi.

Cơn đau nhức nhối bắt đầu cuộn trào từ sâu trong hộp sọ, như hàng trăm mũi kim nhỏ cùng lúc cắm sâu vào từng thớ thần kinh, nó lan nhanh, xoáy xoáy như một cơn bão nhỏ tàn phá mọi ý chí mong manh cô còn sót lại. Cơn đau ấy không còn là thứ mà cô có thể cố gắng chịu đựng bằng ý chí hay sức lực nữa, nó ập đến dữ dội như một cơn sóng đen nhấn chìm toàn bộ lý trí vốn đã rạn nứt của cô, khiến mọi nỗ lực chống trả trở thành vô nghĩa.

Đôi mắt cô, vốn ánh lên tia kiên cường yếu ớt, giờ cũng dần mờ đục, tầm nhìn nhòe nhạt như phủ một lớp sương mỏng khiến cả thế giới trước mặt trở nên xa xăm, méo mó. Mí mắt nặng trĩu, như có ai đó đè xuống từng gam một, khiến cô không thể cưỡng lại sức hút lạnh lẽo từ bóng tối đang chực chờ vây quanh.

"Đau... đầu quá... mình... mình không thể... tỉnh táo được..."

Tiếng lẩm bẩm của cô nhỏ đến mức tưởng chừng chỉ là hơi gió lướt qua, yếu ớt, run rẩy như tiếng kêu cuối cùng trước khi lặng chìm. Cô chẳng còn hiểu nổi vì sao mí mắt mình lại nặng đến vậy, vì sao ý thức lại bị bào mòn nhanh đến thế, chỉ biết rằng từng thớ thịt trên người rệu rã, từng mạch máu như ngừng chảy, từng hơi thở trở nên đứt đoạn, mong manh đến mức chính cô cũng nghe thấy tiếng gió réo quanh buồng phổi.

Ivya khẽ khép mắt lại, cơn mê man kéo đến nhanh như một cái bẫy đã được giăng sẵn từ lâu. Cơ thể cô đổ dần về phía sau, như một con rối đứt dây, không còn chút sức sống nào, hoàn toàn buông xuôi cho bóng đêm nuốt trọn.

Và rồi, tất cả — cả sự giằng co, cả hơi thở, cả âm thanh mỏng manh từ môi cô — tan biến, chỉ còn lại trong căn phòng ấy một sự im lặng đặc quánh, lạnh lẽo như cái chết, một sự tĩnh mịch đáng sợ đến nghẹt thở, nơi mà cả tiếng gió ngoài khung cửa cũng chẳng dám vọng vào, nơi chỉ còn dư âm nặng nề của sự gục ngã.

Trời về đêm lạnh lẽo, không khí như đóng băng, từng cơn gió thổi qua khe cửa sổ khiến không gian thêm phần tĩnh lặng và cô đơn. Chiếc xe sang trọng dừng lại trước căn biệt thự, bóng dáng Kael bước xuống với vẻ vội vã. Anh nhanh chóng cởi áo khoác, đưa cho người hầu bên cạnh, ánh mắt không che giấu được sự lo lắng.

"Hôm nay cô ấy sao rồi?" Kael hỏi, giọng anh trầm thấp, không giấu được sự khẩn trương.

Một người hầu nhẹ nhàng đáp, nhưng lời nói của họ lại càng khiến Kael thêm căng thẳng:

"Cả ngày cô Ivya chưa ăn gì ạ, chúng tôi có thử gõ cửa nhưng hình như cô ấy đang ngủ."

Kael nhíu mày, đôi mắt anh lóe lên một tia lo lắng không thể che giấu. "Mệt đến vậy sao ?" Anh bước nhanh vào trong nhà, tay đã vội vã cầm lấy chiếc điện thoại, mở màn hình camera theo thói quen kiểm tra. Nhưng một điều khiến anh không khỏi bàng hoàng: trên giường của cô không hề có bóng dáng Ivya, thay vào đó, cô đang nằm sõng soài dưới đất bị che khuất một phần bởi chiếc giường, nếu không có tấm chăn lớn chìa ra anh cugx không thể thấy, ánh sáng mờ nhạt từ đèn trong phòng chỉ làm nổi bật vẻ bất động của cô.

"Chết tiệt!" Lòng Kael dâng lên một cảm giác hoảng hốt, không kịp nghĩ ngợi nhiều, anh lao ra khỏi phòng mình và bước thẳng tới phòng Ivya, nhịp tim anh đập nhanh như thể mỗi giây trôi qua là một giây nguy hiểm.

Anh giật mạnh Cánh cửa phòng bật mở, Kael chạy vội vào phòng, hơi thở dồn dập. Mắt anh không thể tin vào những gì đang nhìn thấy. Ivya nằm co rúm trên sàn, cơ thể cô nằm bất động, khuôn mặt đỏ bừng vì sốt cao. Cả người cô mồ hôi ướt đẫm, vẻ kiệt sức hằn rõ trên từng đường nét. Anh không nghĩ cô có thể suy kiệt đến mức này.

"Ivy..." Anh gọi khẽ, bước nhanh lại gần. Cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng anh như một cơn sóng dữ. Anh đặt tay lên trán cô, nhận ra nhiệt độ cơ thể cô đã vượt quá mức bình thường. Sự lo lắng tăng lên gấp bội.

Anh vội vàng bế cô lên, không một chút do dự. Mặc dù lúc này anh không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, nhưng những lo âu trong lòng đã chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ. Anh vội gọi người hầu đưa thuốc đến và nhanh chóng đưa Ivya ra ngoài.

"Nhanh lên! Gọi bác sĩ!" Kael quát, giọng anh lạnh lùng nhưng cũng đầy sự gấp gáp. Những người hầu lập tức lao vào, chuẩn bị thuốc men và các vật dụng cần thiết.

Cả căn biệt thự lúc này như chìm trong không khí căng thẳng. Kael đặt Ivya lên giường, nhẹ nhàng vén tóc cô ra, khuôn mặt anh đầy sự căng thẳng, lo lắng. Anh không ngừng xoa dịu cô, dù trong lòng đã đầy những câu hỏi không lời.

Sự tĩnh lặng bao trùm cả căn phòng, chỉ còn lại tiếng thở dốc của Kael, cùng với những lo âu không dứt về Ivya. Đối với hắn, cô không còn là một cuộc chơi. Cô là cả thế giới còn lại của hắn. Là khoảng lặng duy nhất khiến hắn dừng lại. 

Kael đứng yên bên khung cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực, gương mặt sẫm lại không nói một lời, chỉ liếc nhìn vị bác sĩ như một lời cảnh báo âm thầm.

Bác sĩ tiến đến bên giường, nhìn Ivya nằm đó — đôi môi cô tái nhợt, hơi thở mỏng nhẹ gần như không nghe thấy, gương mặt lấm tấm mồ hôi và vẫn còn vết bầm tím lộ rõ trên trán do cú va đập mạnh.

Ông cúi xuống kiểm tra thật cẩn thận, rồi quay lại nhìn Kael, giọng nói trầm nhưng vẫn giữ sự chuyên nghiệp và bình tĩnh:

"Cô ấy bị kiệt sức nghiêm trọng. Hơn nữa cơ thể thiếu dinh dưỡng trầm trọng trong thời gian ngắn, cộng thêm chấn động mạnh ở vùng đầu do va đập. Tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cần nghỉ ngơi tuyệt đối và truyền dịch ngay để tránh biến chứng."

Kael không nói gì, chỉ gật nhẹ, ánh mắt trầm xuống như cơn bão vừa lặn, rồi thấp giọng nhưng đầy uy lực:

"Làm đi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip