Chương 12: Người bảo vệ thầm lặng

"Có những con thú săn mồi im lặng hơn bóng đêm — và nguy hiểm hơn cả sự ngây thơ của tình yêu."

-Phòng Quan Sát Bí Mật-

Bên dưới thư viện trường — nơi tưởng chừng chỉ là một tầng hầm chứa sách cũ — lại là trung tâm quan sát bí mật do chính Atari thiết lập.

Trước mặt ông là dàn màn hình giám sát bao trùm toàn bộ trường học: hành lang, sân sau, phòng thực hành hóa học, và đặc biệt là tầng ba — nơi xuất hiện những hiện tượng bí ẩn gần đây.

Tay ông nhẹ nhàng lướt qua màn hình cảm ứng, dừng lại ở đoạn phát lại: ánh mắt của Senku khi nhìn Reader giữa hành lang tối.

"Hắn giấu quá khéo. Giả vờ là nạn nhân, rồi tự mình tham gia trò chơi để điều khiển ván cờ từ bên trong..."

Ánh mắt của Atari trở nên sâu như đáy vực.

"...Chính là kiểu suy nghĩ của một kẻ yandere trí tuệ."

-Buổi Trưa Hôm Sau-

Reader đang ngồi trong sân trường, đọc sách về sinh học thần kinh. Nắng phủ nhẹ lên mái tóc trắng, làm nổi bật ánh vàng trong mắt cô.

Ở một khoảng cách vừa đủ, Senku ngồi bên cạnh, giả vờ đọc sách khoa học, nhưng ánh mắt không rời khỏi cô.

"Tớ có một thí nghiệm muốn thử," cậu mở lời.

"Gì thế?" — Reader hỏi, không rời mắt khỏi trang sách.

"Phản ứng tim mạch của một người khi nhận được ánh nhìn của người mình thích."

"Ồ... thí nghiệm rất cổ điển."
Cô mỉm cười dịu dàng, nhưng không để lộ cảm xúc gì.
"Chắc phải đo tim cậu trước đấy. Vì tớ đang nhìn cậu."

Senku sững lại. Lần đầu tiên, cậu thấy bản thân bị đánh trả trong chính lĩnh vực tinh thần mình làm chủ. Nhưng cậu không lùi bước — chỉ cười khẽ.

"Tớ sẽ chuẩn bị máy đo nhịp tim cho cả hai chúng ta lần sau."

-Ở Một Góc Khác-

Atari đang đứng ở hành lang tầng hai, tay cầm một lon nước, ánh mắt không biểu lộ gì — nhưng thần kinh căng như dây đàn.

Ông vừa nhận được báo cáo từ các cảm biến âm thanh ông gài kín ở tầng ba: trong lần khám phá thứ hai, Senku đã tắt toàn bộ thiết bị phát hiện.

"Cậu bé này... không phải chỉ là thiên tài."
"Cậu ta đang tự biến mình thành Chúa tể của ván cờ."

Atari đưa tay bật một nút trên tai nghe nhỏ.

"Thiết bị đã thu đủ. Đã đến lúc khởi động lại hệ thống quan sát cá nhân cho Reader."

-Tối Cùng Ngày: Trên Sân Thượng-

Reader đứng một mình, ngắm bầu trời đầy sao. Senku bước đến từ phía sau, không gây tiếng động, nhưng Reader đã quay đầu trước khi cậu kịp lên tiếng.

"Tớ nghe tiếng bước chân của cậu."

Senku cười.

"Cậu nhạy cảm như radar thật đấy."

"Tớ được dạy phải như vậy mà." — Reader nói, xoay người về phía cậu.
"Chú Atari luôn nói: 'Hãy cảm nhận cả những thứ mà người khác cố giấu đi nhất.'"

Senku mỉm cười. Nhưng trong ánh mắt ánh lên một tia sáng tối hơn bình thường.

"Atari... ông ấy đúng là mối đe dọa duy nhất còn lại."

-Tại Phòng Quan Sát-

Atari bật đoạn ghi âm:

"Nếu mình không thể khiến Reader tự nguyện ở bên, mình sẽ buộc thế giới phải để cô ấy chỉ thuộc về mình."

Đó là giọng của Senku. Không phải nói ra trước ai, mà là độc thoại trong lúc thí nghiệm. Nhưng Atari đã thu được.
Ông đặt tay lên bàn điều khiển, ngẩng đầu.

"Senku... Ta không biết cậu bắt đầu nảy sinh thứ tình cảm này từ lúc nào..."
"...nhưng chỉ cần cậu vượt giới hạn, ta sẽ không ngần ngại phá vỡ tất cả mọi thứ để bảo vệ Reader."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip