Chap 12 : Ra mắt. (1)

" Aizz khỉ thật, mấy con muỗi chết tiệt này." Ha Eun bực bội nhìn vào gương, tay gãi vào vết đỏ bị muỗi đốt.

Tay trái Ha Eun đang bị thương không thể để dính nước, cho nên cô chỉ có thể tắm bằng tay phải, điều này là đã vô cùng khó chịu đối với cô rồi. Ấy vậy mà con muỗi chết tiệt nào đó lại còn đi chọn cô làm mục tiêu để hút máu trong lúc đang tắm. Không những thế, lại còn bị hút máu ngay cổ.

Đồ muỗi không có lương tâm!

Ha Eun càng gãi càng cảm thấy ngứa.

Liếc mắt xuống nhìn đồng hồ, Ha Eun thở dài, nhanh chóng đi thay đồ.

Lúc Ha Eun mặc chiếc đầm trắng hôm qua bước ra khỏi phòng tắm thì đã thấy Jin đang ngồi tự nhiên ở sofa.

" Giám đốc?" Cô ngạc nhiên : " Sao anh vào được đây?"

Người nào đó chỉ liếc cô một cái, rồi nói : " Cửa không khóa. Cô ở nhà một mình mà ngay cả việc khóa cửa cũng quên à?"

Tự nhiên khi không lại bị mắng nhưng Ha Eun chỉ có thể mím môi, cúi đầu : " Chắc do tôi vô ý quá, lần sau sẽ cẩn thận hơn." Nói xong, cô nghiêng người nhìn về phía đồng hồ rồi nhăn nhó : " Giám đốc... anh tới sớm thế làm gì? Vẫn còn ba mươi phút nữa mà?"

Jin làm ra vẻ bất ngờ, sau đó xem lại chiếc đồng hồ trên tay, gật đầu nói : " Đúng là vẫn còn sớm, và tôi đến sớm để trả bài cho cô đó."

" Trả... bài? Bài gì chứ?"

Khoan đã, Ha Eun có đang xuyên không trở về thời cô còn là học sinh không vậy? Hồi đó, mỗi lần trả bài cho giáo viên, không chỉ riêng Ha Eun, các học sinh khác đều bị "đau tim tạm thời". Cho nên đối với thời học sinh lúc đó, trả bài chính là một hình thức gây đau tim tập thể và học sinh thì vô cùng ghét phải trả bài.

Nhưng đó là thời cô còn là một học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường, còn phải lo chuyện bài vở. Còn bây giờ, Ha Eun đã là một nhân viên công ty, đã đi làm kiếm tiền ( trả nợ ) rồi mà. Thế mà vị giám đốc đáng kính của cô lại tới tận nhà đòi trả bài cô. Trả con khỉ nè!

" Còn là gì nữa? Chắc cô đã thuộc kịch bản tôi đưa rồi. Mau ngồi xuống. Tôi sẽ hỏi thử vài câu."

Thôi chết, là cái kịch bản đó. Đừng nói là học thuộc, đến cả đụng vào cô còn chưa đụng tới.

Ha Eun cắn răng ngồi xuống. Cô bắt đầu cảm nhận được, vài phút sau chắc chắn tên giám đốc nào đó sẽ mắng cô tới tấp.

" Câu đầu tiên, tôi thích ăn gì nhất?"

Ha Eun đang vận dụng tất cả nội công để suy nghĩ, nhưng mà suy nghĩ cái gì mới được? Cô cũng đâu có học thuộc đâu...

Đành nhờ vào may rủi vậy, Ha Eun đoán đại : " Sơn hào hải vị, bào ngư, vi cá, cua..."

Jin bực bội cắt ngang câu trả lời của Ha Eun : " Rốt cuộc là, cô có học chưa vậy?"

Làm sao mà cô dám trả lời là chưa đây? Cô mà trả lời xong, ai mà biết được tính mạng của cô có còn được bảo đảm dưới tay của tên giám đốc này không chứ...

Mặc dù đang rất bực, nhưng thấy cô gái nào đó đang đổ mồ hôi hột, khuôn mặt mếu máo như sắp khóc tới nơi nên anh chỉ thở dài, hỏi tiếp câu thứ hai : " Vậy còn món ăn tôi ghét nhất?"

Ha Eun tất nhiên lại ấp úng : " Cái... cái đó... tôi cũng chưa học... thưa giám đốc..."

Jin cố gắng bình tĩnh, hỏi nhẹ nhàng : " Thế cô nói xem cô thuộc những gì? Thôi được rồi, thuộc gì đọc đó đi."

Anh hoàn toàn bó tay với cô. Rõ ràng anh đã dặn cô phải đọc thật kĩ và đặc biệt phải học thuộc ba trang đầu vì rất quan trọng. Thế mà... không ngờ cô nhân viên này của anh lại lười biếng như thế.

Đến nước này rồi, nếu như không chịu nói sự thật cho anh nghe, thế nào lát nữa cô còn sẽ bị la nặng hơn gấp mấy lần.

Ha Eun nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu rồi cắn răng nói : " Thật ra... tôi chưa học cái gì hết, thành thật xin lỗi giám đốc ạ..."

" Cô...!" Jin nghe xong thì đến tức giận cũng không nổi nữa rồi. Thật sự trong suốt cuộc đời của anh, ngoài mẹ ra chưa có người phụ nữ nào làm anh bất lực đến như vậy. Lần này chắc chắn anh phải trừng trị cô thật thích đáng vì tội lười biếng này.

" Giám đốc, tôi thật sự xin lỗi..."

" Tôi sẽ xử cô sau. Vẫn còn hai mươi phút nữa. Cô mau ngồi học thuộc hết ba trang đầu cho tôi." Jin bực bội liếc cô.

Ha Eun đành bất mãn cầm xấp kịch bản ra ghế sofa ngồi đối diện anh rồi học.

Đọc tới đọc lui từ nãy tới giờ mà Ha Eun vẫn chưa có dấu hiệu gì là thuộc. Có lẽ do ba trang đầu tiên đều liên quan đến "vị giám đốc đáng kính" của cô nên cô cũng không mấy hứng thú. Cứ nhìn vào tờ giấy chi chít chữ đó thì cơn buồn ngủ lại ập đến liên hồi khiến Ha Eun chẳng còn tâm trí để học.

Cho đến khi chiếc gối đối diện bay vào mặt, Ha Eun mới giật mình tỉnh táo hơn : " Ôi trời."

" Nghiêm túc vào."

Ha Eun bày ra bộ mặt đáng thương, chớp chớp đôi mắt nhìn anh long lanh : " Giám đốc... tôi thật sự không học nổi..."

Một chiếc gối nữa lại bay sang phía cô.

" Im lặng và học thuộc đi."

" Aigoo, giám đốc..."

Hàng lông mày anh nhíu lại, đứng lên đi đến ngồi cạnh cô. Jin nhìn cô một lượt, sau đó thở dài nói : " Bây giờ, tôi sẽ tóm tắt sơ lược qua một vài ý quan trọng về tôi trong đó. Cô phải chú ý lắng nghe rồi ghi nhớ."

Ha Eun gật đầu lia lịa : " Được được được."

" So về tuổi tác, tôi hơn cô bốn tuổi. Món ăn tôi thích nhất chính là canh rong biển. Món ăn ghét nhất là thịt mỡ. Ngoài ra, tôi không thích uống nước ngọt, tôi chỉ uống nước lọc và những loại nước cung cấp nhiều vitamin và khoáng chất. Tôi không thích uống rượu hay bia, nhưng tửu lượng của tôi thì rất tốt. Còn nữa, tôi..." Đang nói hăng say thì tiếng ngái của người nào đó làm cho anh phải dừng lại.

Đồ lười, không biết kiên nhẫn, anh liếc cô rồi lắc đầu bó tay.

" Ủa... sao... sao tôi lại ở đây?" Sau khi đánh được một giấc ngon lành thì cô chợt tỉnh dậy. Ha Eun trợn mắt, há hốc miệng khi phát hiện ra cô đang ngồi ở ghế lái phụ trên xe anh.

" .... " Jin không mấy quan tâm đến cô, chỉ lo tập trung lái xe.

Lúc nãy thấy Ha Eun ngủ ngon như vậy, anh cũng không buồn đánh thức cô dậy. Cho đến khi đúng năm giờ chiều, anh kêu mãi mà cô cũng chẳng nghe. Đành bất lực mà khiêng cô lên xe.

Đưa mắt lên nhìn đồng hồ, Ha Eun mới tá hỏa khi thấy đã hơn năm giờ chiều. Lúc này cô mới quay sang ngượng nghịu nói : " Giám đốc, sao anh không kêu tôi dậy thế, kịch bản còn chưa học xong nữa mà..."

" Không cần học nữa. Chút nữa tôi sẽ để cho cô tự ứng biến với bố mẹ tôi."

" .... " Cô tự biết bản thân đã làm người nào đó tức giận thật rồi nên đành im lặng. Uổng công anh soạn một xấp kịch bản dày cộp cho cô, thế mà cô ngay đến cả đụng vào cũng không.

Lần này Ha Eun thật sự đã biết lỗi, cô vô cùng hối hận. Cô chỉ đành ngồi im cúi đầu xem như tự kiểm điểm lại bản thân thôi.

Chiếc xe dừng trước một nhà hàng sang trọng có kiến trúc hiện đại pha lẫn cổ truyền.

Ha Eun đưa mắt nhìn ra ngoài qua lớp cửa kính mà miệng không ngừng há hốc.

Thật sự đây là nhà hàng hay là một cái resort vậy? Còn có cả hồ bơi nữa cơ... Nhìn chung còn sang trọng hơn cả khách sạn năm sao.

Chắc chắn đồ ăn cũng sẽ rất ngon! Ha Eun nuốt nước bọt, mắt sáng lên khi nghĩ đến việc thưởng thức các món ăn của nhà hàng này.

" Nhìn đủ rồi đó, xuống xe đi." Jin vừa tắt máy xe vừa quăng cho cô một câu nói.

Dù gì cũng là lần đầu cô đến mấy chỗ sang trọng này mà, cho cô nhìn xíu cũng có sao đâu? Ha Eun liếc anh.

Khi cô vừa xuống xe, đã cảm thấy lòng bàn tay mình có một làn hơi ấm bao quanh. Nhìn xuống thì thấy... Jin đang nắm tay cô?

Ha Eun dùng tay kia để dụi mắt sau đó nhìn xuống một lần nữa để xác thực. Ôi trời, cô không nhìn nhầm, giám đốc đang nắm tay cô. Mà cũng đúng, cô và anh đang đóng giả làm người yêu cơ mà, nắm tay là điều cần thiết thôi. Nhưng sao vẻ mặt anh điềm tĩnh quá vậy? Chả bù lại cho cô, gương mặt như được gắn thêm hai quả cà chua chín.

" Sao tay cô mồ hôi không thế?" Jin cau mày hỏi.

Cô gãi đầu khẽ nói : " Tôi cũng không biết."

Lúc này mắt anh lại di chuyển xuống phần cổ của cô, thấy một vết đỏ liền hỏi : " Bị gì vậy?"

" Hả?" Ha Eun không hiểu anh nói gì cho đến khi nhìn theo ánh mắt của anh đang nhìn lên phần cổ của mình, cô mới đưa tay lên xem thử rồi cười, nói : " À, tôi bị muỗi đốt."

Thật kì lạ, nãy giờ cô không đụng vào thì không ngứa, mà tự nhiên bây giờ vừa đụng lại ngứa quá vậy? Ha Eun đưa tay lên gãi lấy gãi để.

" Đừng gãi, mua thuốc bôi lên đi." Anh liếc sơ qua cô rồi nói.

" Không sao, vài ngày là nó tự hết thôi ạ."

" Ừm, vào thôi, bố mẹ tôi đang chờ." Jin nắm tay cô bước vào thang máy lên tầng ba.

Cửa thang máy vừa mở ra, ánh mắt anh đảo xung quanh tìm kiếm chỗ ngồi của bố mẹ. Đến khi xác định được chỗ ngồi của họ, anh mới kéo Ha Eun đi lại.

Phu nhân Kim từ xa trông thấy con trai cưng của mình đang nắm tay một cô gái đi về hướng này thì mắt sáng rỡ lên. Miệng không kìm được mà cong lên nụ cười tươi đầy mãn nguyện.

Ha ha ha, cuối cùng thì con trai của tôi cũng có bạn gái rồi đó! Mọi người đã thấy chưa?

" Jinie ahhhhh." Phu nhân Kim vừa cười rạng rỡ vừa gọi từ xa.

" Bố, mẹ." Jin cúi đầu chào.

Nhìn người phụ nữ mà giám đốc mình gọi bằng mẹ trước mặt, Ha Eun thoáng chút ngỡ ngàng vì thật sự bà ấy rất trẻ, mà còn sở hữu một nét đẹp quyền quý, cao sang nữa. Người ngoài nhìn vào, chả ai nghĩ bà đã hơn năm mươi.

Có lẽ, nét đẹp của Jin cũng được thừa hưởng từ bố và mẹ anh.

Cô mãi lo nhìn vẻ đẹp của phu nhân Kim mà quên mất cả chào hỏi, liền bị bàn tay đang nắm tay mình bóp chặt mấy cái, Ha Eun chợt lấy lại tỉnh táo, nghiêng người một góc chín mươi độ rồi lễ phép cất tiếng : " Con chào hai bác ạ."

Jin chợt nổi da gà. Anh nghĩ chắc có lẽ vì giọng nói của cô gái bên cạnh. Hôm nay sao đột nhiên giọng nói cô trở nên ngọt ngào và trong trẻo hơn mọi ngày vậy?

Phu nhân Kim vui mừng ôm cô vào lòng như đã thân từ rất lâu, vỗ vỗ vai cô rồi cười tươi nói : " Aigoo, con xinh quá đi, thật sự rất xinh..." Sau đó bà lại liếc nhìn về phía của anh, giọng trách móc : " Aizz thiệt tình cái thằng nhóc này, con dâu mẹ xinh như vậy mà không chịu dẫn về ra mắt sớm cho mẹ."

Bố của Jin cũng đứng dậy đi tới vỗ vai anh, giọng hiền từ : " Công việc vẫn ổn chứ?"

" Vâng, ổn ạ." Jin lễ phép đáp lại.

Sau đó, ông nhìn sang Ha Eun, đôi mắt híp lại cười vô cùng thân thiện : " Chào con, cứ tự nhiên đi nhé."

Phu nhân Kim sau khi đảo mắt nhìn sang phía cổ của Ha Eun, thấy một vết đỏ trên đó, ánh mắt và nụ cười của bà lại càng nham hiểm hơn.

Cái này người ta gọi là đánh dấu chủ quyền nhỉ? Hahaha con trai mình đúng là xuất sắc. Phu nhân Kim nghĩ thầm trong đầu.

" Mau mau mau, hai đứa mau ngồi xuống đi." Phu nhân Kim sau khi nhìn hai người một hồi cũng chịu dời ánh mắt đi rồi bảo họ ngồi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip