Lee Seokmin quá buồn cười rồi.
(≧ ◡ ≦) ♡
Buổi sáng khí trời ấm áp, Jisoo đang gật gù trước xấp bài tập về nhà thì ngoài cửa nghe tiếng ô tô trở về. Anh nhanh như cắt ngồi thẳng, cầm bút giả bộ đang rất nghiêm túc nhưng thực ra mắt mũi miệng đều đã câu ra tận ngoài kia để trông xem đứa em trai quý hoá của mình có đem được mẩu bánh dâu tây nào về hay không. Không phụ sự kỳ vọng, mới lạch bạch vào nhà cái miệng nó đã um lên:
"Anh Jisoo ơi bánh dâu về rồi nè!!"
Chỉ chờ có thế, anh vọt lẹ xuống tầng. Khuôn mặt cực kỳ háo hức và vươn tay chộp lấy hộp bánh. Trước khi ăn còn ôm Seokmin vào lòng:
"Tao yêu mày nhất!"
Seokmin bị ôm mạnh liền đần ra một cục, sau đó thấy con người mình như mới bị bạn nào xấu tính nhéo vào vậy. Đau chun cả mũi nhưng nhìn thấy Jisoo đang vui vẻ soạn bánh ra dĩa, nó quyết đinh tha thứ cho lần ôm ấp bạo lực vừa rồi.
"Anh mau thơm má em!"
Seokmin chạy đến, giơ cái má thơm phức mùi sữa về phía Jisoo. Jisoo nhìn nó rồi nghĩ chết dở. Còn cả cái vụ này nữa. Anh giả bộ đáng thương nói: "Nhưng mà miệng tao bẩn lắm."
"Em mặc kệ."
"Mày nhớ hồi trước tao đã thề gì không?"
"Nhớ."
"Nếu bây giờ tao mà hôn mày, tao thực sự sẽ biến thành heo. Vậy nên mày không muốn người anh trai mày mới gặp ngót hai ngày đã biến thành heo đúng không."
Seokmin nghĩ ngợi, phẫn nộ và đau buồn, sau đó nó mới lý nhí: "Vâng."
"Đấy. Nên là thế nhé. Mau lại đây tao cho ăn bánh chung nè."
Seokmin không phục, ngúng nguẩy chạy ra ngoài méc mẹ. Jisoo thì mặc kệ nó mà ngồi say sưa đánh chén chỗ bánh dâu tây ấy một cách ngon lành, lòng thầm nghĩ con nít ranh thì cũng chỉ là con nít ba tuổi, làm sao mà ranh bằng Hong Jisoo này được.
Lại một buổi tối nữa, sau khi đã hoàn thành bài tập về nhà và tắm rửa sạch sẽ xong, Jisoo liền sà lên giường đắp chăn chuẩn bị đi ngủ. Lúc sắp tắt đèn, anh nhìn thấy thằng nhóc Seokmin lại lạch bạch chạy sang. Nhìn áo quần nó mặc xong anh theo bản năng cười phụt một cái. Sau đó cũng nhịn lại được mà cau mày hỏi:
"Mày ăn mặc cái kiểu gì đấy?"
Seokmin mặc bộ đồ liền quần hình con bò sữa, dáng nó đã nhỏ lại còn mặc kín khiến ai nhìn từ xa cũng sẽ tưởng là một cục bông di động. Trong nhà không nắng cũng chẳng mưa, vậy mà nó chụp mũ lên rồi thít dây thật chặt khiến vành mũ hiện lên cả cái viền mặt căng mum múp của nó. Jisoo định quát nó về phòng ngủ, nhưng nhìn cặp má đỏ hây hây kia lại khiến anh có xúc động muốn nó đến gần hơn một chút để sờ mấy cái.
"Anh Jisoo cho em ngủ chung được hong?"
"Không thể. Mày mập như thế sẽ choán hết chỗ tao."
Seokmin làm một bộ dạng em không chê anh lớn thì thôi anh còn dám nói em mập. Sau đó nó quăng gối lên giường anh rồi nói: "Em sợ tối, ngủ một mình hong được."
Jisoo vặn lại: "Nam nhi đại trượng phu mà không dám ngủ một mình thì có mất mặt quá không hả đồ lùn tịt béo múp này?"
Seokmin tròn mắt đáp một câu tỉnh queo: "Nam nhi đại trượng phu là cái gì dọ?"
Một đứa trẻ nhỏ không hiểu thuật ngữ thì là điều đương nhiên thôi. Nhưng Jisoo nghe ra như thằng nhóc này đang nói xóc nói xỉa mình vậy. Kiểu như nam nhi đại trượng phu cái gì đó anh cứ làm đi, em muốn ngủ với anh là chuyện của em, anh đừng quản. Tại anh là nam nhi đại trượng phu mà.
Jisoo hít thở sâu nuốt cục tức vào trong bụng.
Seokmin đợi mãi không có câu trả lời, nó cũng chẳng để ý mà leo lên giường anh. Khổ nỗi thành giường cao quá, mà bỉm nó mang lại bự chà bá lửa nên nó trèo không nổi. Jisoo nhìn một màn trồi lên tụt xuống của nó mà cười ra nước mắt, luôn mồm: "Mau trèo lên đây nào em giai, ôi trời đất ơi chân ngắn quá trèo hổng lên hả? Hihi trông thương thế nhở. Gọi một tiếng anh Jisoo đi rồi anh bế em giai lên nhé?"
Seokmin phồng má giận dữ, mắt ngập nước nhưng mà vẫn nén không khóc. Mấy ngày ở cạnh anh ta Seokmin đã bị chọc cho tức quen rồi. Vậy nên nó cũng nín nhịn lại mà tiếp tục công cuộc trồi lên tụt xuống của mình. Sau khoảng hai ba lần nữa, cuối cùng nó cũng chẳng lên được. Seokmin ngồi phịch xuống đất, cái mũ có tai bò rũ xuống khiến cho cảm xúc được biểu đạt cực kì hợp lí. Cơn buồn cười chưa qua nhưng anh vẫn phải nuốt xuống, đưa hai tay về hướng nó nói:
"Mày gọi một tiếng anh Jisoo tao bế ngay mày lên."
Nói câu cuối còn nhịn không được mà phụt một cái, suýt nữa thì lại phá lên cười rồi.
Seokmin ngước cái mặt đã thò lò nước mắt nước mũi lên, run run giọng kêu: "Anh Jisoo."
"Ui nà chời quá giỏi, mau đứng dậy để anh Jisoo bế nào."
Seokmin chổng mông đứng dậy, đưa hai tay lau sạch nước mắt rồi được Jisoo xách nách kéo lên giường. Jisoo cởi mũ ra cho nó, hai cái má sữa vì bị ép lâu mà nổi lên vết hằn. Anh đưa tay xoa xoa rồi ôm nó vào lòng thủ thỉ:
"Seokmin của chúng ta mai mốt phải ăn nhanh chóng lớn để chân dài thiệt dài, có thể trèo lên giường mà không cần phải bế nữa nha."
Tôi viết xong câu này tôi liền nghĩ, mai mốt chắc người cần được bế lên là anh đó Hong Jisoo.
Seokmin nói với một giọng quả quyết: "Lớn lên chân em sẽ dài hơn chân anh cho mà coi!"
"À vâng vâng vâng, chân dài quá mà đến cái giường thôi cũng leo không nổi. Chân dài ghê cơ. Ừm. Chân mày dài nhất."
Seokmin lại phồng má, vùng vằng thoát khỏi cái ôm của Jisoo rồi nằm uỳnh xuống giường, nói: "Lớn lên em sẽ cao hơn anh cho mà coi! Anh chờ đó!"
Jisoo cũng lười đôi co, vừa nằm xuống bên cạnh nó túm lấy cái đuôi bò sau áo nó quấn thành vòng trên ngón trỏ, lòng thầm nghĩ để tao xem mai mốt mày cao lên được bao nhiêu, sau đó cũng ôm hẳn cục bò trắng trắng đen đen kia vào vòng tay và đánh một giấc ngon lành.
---------
cái áo seokmin mặc cho quý dị dễ hình dung:
em mới viết đến chap này thôi quý dị =))))) tính nói đăng 4 chap liền tù tì 4 ngày nhưng mà ngày đầu thì do lười, ngày hai thì do quên mất. nên tận hôm nay mới đăng chap tồn cuối lên. chẳng qua là cho mng tập dượt chút cho một tương lai quên moẹ plot truyện rồi mới thấy chap mới ấy mà =)))))))))
chiếc fic này cũng đã được 4 chap. dù là nói viết vui đọc vui nhưng em vẫn mong đợi những góp ý từ mọi người để quyết định có tiếp tục viết theo những hướng em đã và đang nghĩ hay không. nếu trong quá trình đọc thấy lấn cấn chỗ nào hãy comment hoặc góp ý vào ib của em, em sẽ nghe và tiếp thu có chọn lọc những ý kiến của mọi người.
dù sao thì cũng hãy yêu thương cái tục tưng này thiệt nhiều nha, yêu nó nhiều thì con mei chắc chắn cũng sẽ năng suất hơn đó mà. mãi yêu :3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip