🩹. Vết thương
Một buổi chiều thu gió thổi nhè nhẹ, những chiếc lá mùa thu đã bạc màu gần hết sắp sửa lìa cành để đón mùa đông đến. Anh Jisoo thích những chiếc lá mùa thu màu vàng và đỏ, những chiếc lá anh hay cúi người nhặt lên rồi mở balo lấy ra một cuốn sổ, anh thích kẹp những chiếc lá xinh xinh vào đấy, viết thêm ngày tháng năm cho chúng. Đến khi nào cuốn sổ dày cộp và không thể bỏ thêm chiếc lá nào nữa, anh sẽ chuyển tất cả sang một chiếc hộp thiết lớn đặt trong một góc phòng, rồi từng năm, khi mùa thu đến, lại là những ngày mèo Jisoo đi nhặt lá cây khô.
Hôm nay Jisoo tan học sớm, thế nên mới có chút thời gian đứng dưới gốc cây phong trước cổng trường, những chiếc lá phong đỏ già đi, rơi xuống khi gió thổi xuyên qua tán cây, suýt hất tung chiếc mũ vàng mà anh vừa kịp đưa tay giữ lại. Anh nhặt một chiếc lá, bỏ vào cuốn sổ như mọi khi rồi cất sổ vào cặp mình, lấy thêm một chiếc lá nữa để dành cho Seokmin, Jisoo biết Seokmin có vẻ không có sở thích giống anh, nhưng rồi nghĩ chắc Seokmin sẽ thích nó thôi nên cứ mân mê nó mãi, nghĩ đến lúc đặt nó vào tay của em, không biết em sẽ có biểu cảm gì.
Jisoo đang mải mê suy suy nghĩ nghĩ, đến lúc sắp đưa lá phong đỏ ra cho Seokmin xem rồi thì ở phía sau lưng anh, một tên nhóc con to đùng nhảy tót lên vai anh Jisoo làm anh mất đà rồi ngã xuống đất đau điếng, chiếc lá phong vì thế mà cũng bị trầy xước hết cả.
- Ôi, em xin lỗi, em chỉ định làm anh bất ngờ thôi, anh có sao không ?
Tên nhóc ấy chính xác là Seokmin, em luống cuống ngồi xổm xuống đỡ anh dậy. Quần áo của anh lấm lem, chiếc áo màu vàng bằng len mà anh thích nhất được mẹ đan cho từ mùa đông năm trước, những sợi len gần cổ tay của anh lúc chống xuống bị xừ hết rồi. Đứa nhóc làm anh ngã cũng mếu máo như sắp khóc đến nơi, em vội đưa tay phủi hết mấy mảnh bụi dính trên người anh, trên bàn tay, trên chiếc áo len, dưới ống quần ngắn ngang đầu gối, miệng vẫn không ngừng xin lỗi anh tha thiết. Cho đến khi Seokmin tròn mắt, mặt em bắt đầu tái đi.
- Thôi chết, bị trầy rồi, chân của anh chảy máu rồi.
Anh nhìn xuống, đưa tay kéo ống quần lên một chút, ở đầu gối bên trái của anh quả thật có một vết trầy vì cú ngã vừa rồi mà thành, máu bắt đầu rỉ ra qua miệng vết thương. Từ nãy sau khi đứng lên Jisoo chẳng cảm nhận được gì cả, bỗng dưng khi nghe Seokmin nhắc đến vết thương, lúc này anh cảm thấy cơn đau như thể đã ập đến ngay lập tức dưới chân mình. Anh suýt xoa một cái. Seokmin cũng mếu máo theo.
- Em xin lỗi mà, em không cố ý, em không muốn làm anh Jisoo đau đâu.
Seokmin cứ nhìn chằm chằm vào vết thương, tay chân em cuống cuồng hết cả lên chẳng biết phải làm thế nào. Rồi khi em nhìn lên, trông thấy anh cũng đang cúi xuống nhìn mình, tay anh nắm chặt lấy bên ống quần trái để lai quần không chạm vào vết thương làm anh đau thêm. Bỗng, chẳng biết vì sao, mắt anh ửng đỏ, mũi anh cay cay, cứ thế nước mắt nóng hổi của anh bắt đầu lăn dài trên má. Seokmin hốt hoảng vội vàng đứng dậy, nắm lấy tay của anh thật chặt.
- Em xin lỗi mà, Jisoo đừng khóc có được không ?
Jisoo không nghe gì cả, mà mèo Jisoo cũng không kiềm chế được nước mắt của mình, cũng chẳng hiểu sao chúng cứ rơi mãi rơi hoài như thế. Anh một tay giữ ống quần một tay thì lau nước mắt nhòe nhoẹt tầm nhìn của mình, Seokmin đứng bên cạnh cũng không biết làm gì để anh thôi khóc, em cứ xin lỗi mãi, cũng tranh dịp lau nước mắt cho anh. Anh đừng khóc nữa, mắt sưng đỏ hết lên cả rồi.
Seokmin chợt nhớ ở bên kia đường, gần chỗ vào ngõ nhà có một hiệu thuốc nhỏ, mẹ hay đến đó để mua thuốc cho em mỗi khi em đổ bệnh. Seokmin lay lay bàn tay trắng xinh của Jisoo đang nằm gọn trong tay mình.
- Anh Jisoo đừng khóc nữa nhé, em đưa anh đến hiệu thuốc.
Anh gật đầu, ngoan ngoãn đi khập khiễng theo bước chân của Seokmin, tay anh cũng nắm lấy tay Seokmin thật chặt. Jisoo sụt sịt, tay em mềm và ấm như bụng những chú mèo con lông vàng của bác hàng xóm gần nhà vậy. Bỗng dưng Seokmin ngừng bước, em quay người lại, xoắn bên ống quần dài đến gối của anh lên cao thêm một tí, "Như thế này sẽ không lo chạm vào vết thương nữa", rồi em xoay balo của mình ra trước bụng, khom lưng xuống trước mặt anh, tay vỗ vỗ lên lưng mình ý bảo anh để em cõng anh đến đấy. Jisoo cũng ngoan ngoãn mà trèo lên, tay vẫn giữ lấy ống quần thật chặt, tay còn lại thì vòng qua cổ của Seokmin.
- Được chưa anh.
Seokmin hơi nghiêng đầu ra sau hỏi, làm Jisoo cũng bắt đầu ngượng, chỉ biết giấu mặt mình vào sau gáy tóc của em rồi nói khẽ.
- Được rồi.
- Vậy mình đi nhé, em đứng lên đây.
Chỉ một tí xíu thôi là cả hai đã đến hiệu thuốc rồi, Seokmin khỏe thật. Anh chợt cười thầm. Seokmin để anh ngồi chờ ở ghế đá, Jisoo đã thôi khóc rồi nhưng mà mắt mũi vẫn còn đỏ ửng, anh vẫn khư khư giữ ống quần của mình từ nãy đến giờ. Anh ngẩng lên nhìn cây rẻ quạt kế bên chiếc ghế đá anh ngồi, những lá cây rẻ quạt thu đến vàng ươm bay bay trong gió, vươn lên tóc của anh thật khẽ, Jisoo đưa tay bắt lấy vài chiếc và giấu vào túi áo len của mình cũng vàng ươm như màu của lá rẻ quạt.
Seokmin chạy vào trong hiệu thuốc, một chị y tá trông ra, chị thấy có một cậu bé đội mũ vành màu nâu đang lọ mọ kéo ngăn cặp đầu tiên quàng trước bụng của mình.
- Em cần gì thế ?
Seokmin lấy trong ngăn cặp ra vài viên kẹo, mà thực ra là tất cả những viên kẹo mà em có, đủ sắc màu, đủ mùi vị mà em thích nhất. Em đặt chúng lên kệ kính, trước mắt của chị y tá đang chau mày với vẻ mặt đầy thắc mắc, Seokmin ngẩng lên.
- Đây là tất cả chỗ kẹo mà em có, em có thể đổi lấy bông và thuốc sát trùng không ạ ?
- Cậu bé, em bị thương ở đâu sao ?
Chị chớp mắt vài cái, bật cười với cái hình thức trao đổi đáng yêu của đứa nhóc. Em lắc đầu.
- Dạ không, là bạn của em bị thương ạ.
Seokmin vừa nói vừa chỉ tay về phía anh Jisoo đang ngồi. Chị cũng trông theo, chị cười rồi gom hết kẹo đặt lại vào tay của em, xoay người vào trong lấy hộp sơ cứu trên tủ gỗ có bông, thuốc sát trùng và vài lọ thuốc chống viêm. Chị đi ra khỏi quầy từ một cánh cửa luôn luôn đóng ở phía trước quầy thuốc.
- Em cứ giữ số kẹo của mình đi nhé, chị sẽ giúp sát trùng vết thương cho bạn của em.
Nói rồi chị y tá đi lại chỗ của Jisoo với một hộp sơ cứu trên tay, Seokmin cũng vội vội vàng vàng cất hết kẹo vào cặp rồi chạy lại với anh Jisoo. Chị mở hộp sơ cứu ra, lấy ra vài thứ rồi mỉm cười với em bé áo vàng mặt mũi đỏ ửng tay vẫn đang giữ chặt gấu quần vì sợ đau.
- Chị sẽ làm thật cẩn thận, sẽ không đau lắm đâu.
Chị xem qua vết thương, cũng may chỉ là một vết trầy nhỏ, nhưng chị biết đối với một đứa trẻ thì kiểu gì chúng cũng sẽ hét toáng lên khi cái tê chích của thuốc sát trùng chạm vào mà thôi. Chị nhìn Seokmin đang ôm chiếc balo con đứng thẫn thờ ở đấy nhìn đống thuốc trong hộp, mặt mày em xám xịt, chị khẽ cười trong lòng, đứa trẻ này có vẻ rất sợ thuốc rồi.
- Nếu sợ đau thì em nắm tay bạn của em nhé.
Jisoo chỉ cười thôi, mắt cười cong lên rất đáng yêu, anh nghĩ là anh chịu đựng được vết thương này. Vậy nhưng Seokmin thì đã vội cúi xuống nắm lấy tay của anh thật chặt rồi, như thể em nói rằng anh Jisoo đừng sợ, có Seokmin ở đây rồi. Chị y tá cũng bật cười, cúi xuống sát trùng vết thương cho Jisoo.
- Ừ đúng rồi, nếu làm như vậy thì cơn đau sẽ giảm xuống đó. Có đau thì nhớ nói với chị nhé.
Seokmin mím chặt môi khi nhìn thấy vết thương của anh Jisoo đã phủ lên một lớp thuốc sát trùng, em cũng đang sợ lắm nhưng tay vẫn luôn nắm lấy tay Jisoo suốt quá trình chị sát trùng và thoa thuốc cho anh. Chị cũng bất ngờ vì độ chịu đựng của đứa trẻ trông hiền hòa và mềm mại như kẹo bông này, những đứa trẻ khác thì chúng đã khóc ầm lên và chạy đi trốn rồi. Nhưng mà chỉ có Seokmin mới biết, những lúc cơn đau từ vết thương bất ngờ nhói lên, tay của anh Jisoo sẽ vô thức mà nắm chặt lấy tay của em, những lúc như vậy, Seokmin lại nắm tay của anh chặt thêm một chút nữa.
Sau khi thoa thuốc kháng viêm xong xuôi rồi chị cẩn thận dán lên miệng vết thương một chiếc băng keo cá nhân có hình của mấy chú gà bông màu vàng thật xinh. Chị dặn dò với Jisoo vài điều để điều trị cho vết thương chóng lành, còn cho anh vài chiếc băng cá nhân hình gà bông để dùng trong vài ngày tới nữa, xong rồi chị cất gọn những lọ thuốc và bông vào trong hộp đựng.
- Nhà hai đứa gần đây không ?
- Dạ cũng sắp đến rồi ạ, nhà em ở trong con hẻm ở bên kia đường đấy ạ.
Jisoo nhẹ nhàng trả lời với chị.
- Vậy đợi chị một tí để chị dẫn hai đứa sang đường.
Chị nhanh chóng đem cất hộp sơ cứu vào trong quầy rồi trở ra, chị nắm tay Jisoo còn Jisoo nắm lấy tay của Seokmin, cả ba cùng nhau sang đường.
- Được rồi, hai đứa về nhà cẩn thận nhé, tạm biệt hai đứa.
- Chị ơi.
Jisoo nắm lấy tay của chị, anh lấy trong túi áo mấy chiếc lá rẻ quạt vàng ươm rồi đặt vào tay chị.
- Em cảm ơn chị.
Chị bật cười, cẩn thận đặt những chiếc lá vào trong túi áo blouse của mình. Tạm biệt Jisoo và Seokmin thêm một lần nữa rồi trở lại quầy thuốc ở bên kia đường. Chị gật gù nhìn những chiếc lá, quả nhiên là những đứa trẻ ngoan. Tay chị ngập tràn lá rẻ quạt vàng ươm, chiều hôm đấy lòng chị cũng chất đầy nhưng tia nắng cuối ngày vàng ươm như thế.
Jisoo quay lại nhìn Seokmin đang chăm chăm nhìn vào chỗ vết thương đã được dán băng cá nhân thật cẩn thận của anh. Jisoo khẽ lay bàn tay vẫn còn giữ chặt lấy tay anh của em, Seokmin ngẩng lên, em vẫn còn sợ và mắt thì rưng rưng nước.
- Seokmin sao lại khóc nữa rồi.
- Em xin lỗi, chắc là phải đau lắm, em không cố ý làm anh bị đau đâu mà.
Anh cười, mắt mèo mà Seokmin mê mẩn lại cong lên hiền hòa.
- Không sao mà, vết thương nhỏ xíu, nó sẽ chóng lành thôi.
Jisoo rút trong áo của mình ra chiếc khăn sữa, anh vừa nhẹ nhàng lau nước mắt cho em vừa nói.
- Seokmin ngoan, không khóc nữa nhé.
Seokmin hít mũi, em gật đầu, quẹt lấy quẹt để mấy giọt nước mắt sắp khô trên má của mình. Em ngoan ngoãn theo anh đi về nhà, đến cổng nhà, anh kéo Seokmin lại nói nhỏ với em.
- Đây là bí mật nhé, em không được nói với mẹ của anh là anh bị thương đó.
Em gật gật, mũi vẫn còn sụt sịt. Em lấy trong cặp của mình ra hết mấy viên kẹo em thích nhất rồi dúi vào trong tay anh.
- Cho anh hết đó, em xin lỗi, vết thương cũng mau lành đi nhé.
Những ngày tiếp theo đó, Jisoo không bao giờ mặc đồ ngắn quá đầu gối để mẹ không nhìn thấy được. Anh cũng đã nghĩ nếu một ngày nào đó mẹ phát hiện thì anh sẽ viện lý do là mình mải ngắm chim bay trên trời nên vấp phải cục đá rồi ngã oạch ra đất. Những ngày đó, Seokmin lúc nào cũng mang kẹo cho anh Jisoo, thi thoảng là hộp sữa, cái bánh bông lan mật ong em lén mẹ lấy thêm cho anh.
- Anh Jisoo phải ăn nhiều vào thì vết thương mới nhanh lành được.
Và kể từ ngày hôm ấy Seokmin cũng không nghịch ngợm nhiều nữa, em sợ mình lại làm anh Jisoo bị thương nên khi ở cạnh Jisoo thì em lại hiền hòa đến lạ. Mấy ngày sau, mẹ của anh Jisoo phát hiện vết thương, nhưng lúc này vết thương đã cũ và sắp lành rồi nên mẹ của anh cũng không lo lắng nhiều với lý do cục đá ngớ ngẩn ngáng đường anh ngắm chim bay nữa. Chỉ có Seokmin là lúc nào cũng sợ xanh mặt bỏ trốn khi thấy mẹ của anh Jisoo, cho đến khi vết thương của anh lành hẳn, vết sẹo cũng không quá rõ nữa, thì em mới đỡ sợ và bình thường trở lại. Những ngày đấy anh Jisoo lại được cớ, mỗi khi Seokmin nghịch và không chịu nghe lời anh lại dọa Seokmin rằng anh sẽ mách mẹ về vết thương làm em mặt mày tái mét xin lỗi lấy xin lỗi để, còn anh thì ôm bụng cười ngất ngây.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip