(SeopBin) Lặng lẽ cho anh 5
"HanBin...con... đừng nói đùa với mẹ chứ...làm thế nào cậu bé này có thể là người yêu của con được???"
Mẹ HanBin mặt trắng bệch không còn một giọt máu,môi miệng bà lắp bắp còn chẳng thể nói ra được rõ ràng khi trước mắt bà là người con trai mình nuôi hai mươi mấy năm, nhưng bên cạnh anh không còn là một đứa con dâu xinh đẹp mà bà luôn mong đợi.Bà thật sự rất sốc, mắt bà đã cố nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần vào cái người đang nắm tay HanBin thật chặt ấy...Ahn Hyeong Seop với dáng người trắng trẻo nhỏ nhắn của tuổi 18, cậu chỉ cao hơn HanBin có vài cm nên nhìn xa xa cũng chả phân biệt được là nam hay nữ , tận cho đến khi cậu vội vàng mở chiếc khẩu trang để lộ ra mái tóc đen cắt ngắn và gương mặt thanh thoát ưa nhìn của mình , rồi nở cười thật dịu dàng rạng rỡ trước mặt thì Mẹ HanBin mới dám chấp nhận sự thật...
"Mẹ à con xin lỗi... nhưng con thật sự yêu em ấy.Nếu mẹ không vui mẹ có thể đánh con,dòng họ xung quanh có thể chửi mắng con, nhưng con sẽ không bao giờ từ bỏ Hyeong Seop"
HanBin kiên định nói,anh đan chặt những ngón tay của mình vào Hyeong Seop nhưng đang muốn nói rằng chính anh sẽ luôn luôn bảo vệ cậu.
Nhìn ánh mắt đầy hạnh phúc chưa bao giờ xuất hiện của con trai mình làm bà cũng có chút động lòng, dù sao bà cũng không phải là một người mẹ ác độc đến mức có thể chia rẽ tình yêu của đứa con... Mất mặt mũi trước dòng họ thì sao chứ... đến lúc nhà gặp nạn họ có từng đưa tay cứu giúp gia đình bà không??hay chính đứa con trai trước mặt đã phải còng lưng ra làm nuôi cả nhà mấy năm nay...
"Được rồi vậy cả hai đi vào nhà nghỉ ngơi đi, chuyện của cha con cứ để mẹ lo là được..."
Bà chậm rãi nói dù chẳng thể mở miệng cười tươi như thường ngày nhưng HanBin ở một bên cũng đã vô cùng cảm động,anh không ngờ mẹ mình lại có thể chấp nhận nhanh đến như vậy, nó làm anh càng tin tưởng vào quyết định đưa Hyeong Seop đến đây vào ngày hôm nay.
Hiện tại tình trạng của Seop khá yếu rồi nên vừa vào đến nhà HanBin đã phải đem cậu đến phòng nghỉ ngơi,nhưng cậu biết nếu không đi cùng anh hôm nay có lẽ bản thân sẽ lỡ mất cả một đời... Hyeong Seop biết mình không còn bao nhiêu thời gian nữa, cho dù HanBin đã luôn bảo đảm rằng cuộc phẫu thuật vào tuần sau sẽ thành công với cậu... nhưng cậu biết rõ xác suất của nó chỉ còn vỏn vẹn 50%...
Cuối cùng Cha của HanBin đã trở về nhà vừa kịp lúc chiếc bàn ăn được dọn ra thịnh soạn, mẹ của HanBin luống cuống đi ra nhìn chồng mình không biết nói gì dù trong cuộc điện thoại vừa nãy bà đã cố gắng nói ra hết toàn bộ sự việc.Cha anh một người đàn ông hơn 40 tuổi với quan niệm cổ hữu luôn thường trực trong người, lần này về ông đã vô cùng tức giận nhưng chưa kịp mở miệng lôi thằng con trai ra xử tội thì người vợ đã nhìn ông bằng gương mặt đẫm lệ...
"Ông à..."
"Bà đừng tưởng làm vậy thì tôi sẽ tha cho nó...hừ cái thằng HanBin nó đang ở đâu rồi???"
Ông vứt chiếc áo khoác thật mạnh xuống sàn rồi bước nhanh đến phòng HanBin, nhưng người mở cửa phòng sau tiếng gõ cửa của ông bất ngờ lại chính là Ahn Hyeong Seop...
Chàng trai ốm yếu với gương mặt trẻ măng,hai bàn tay bấu lại thật chặt vì lo lắng nhưng vẫn cúi đầu chào ông và nói một cách vô cùng chân thành.
"Chào bác con là Ahn Hyeong Seop 18 tuổi,con biết bác sẽ vô cùng tức giận nhưng hãy cho con một tháng, nếu con không thể làm bác hài lòng với đứa con rể này thì con chắc chắn sẽ rời khỏi đây..."
HanBin sau đó cũng hớt hãi từ trong bếp bước ra với chiếc đĩa đồ ăn còn nằm trên tay.
"Cha à..."
"Được rồi ...khá lắm..."
Cha HanBin thoáng nhìn thấy đứa con trai 22 tuổi của mình lần đầu tiên vì một người mà chạy đến như một đứa ngốc làm ông cũng chẳng còn biết nói gì.Ông không phải là chấp nhận cũng chẳng vừa lòng lắm với mối quan hệ kỳ lạ này, nhưng ông biết đây là cuộc sống riêng của con mình và khi nó đã lớn ông sẽ chẳng thể nào sống cả đời để mà quản lý nữa...
...
Sau cuộc gặp gỡ ngày hôm đó, tin tức về mối quan hệ của HanBin và Hyeong Seop đã nhanh chóng được nhiều người biết đến, sẽ có người thừa cơ hội nói xấu và nhục mạ gia đình anh, cũng sẽ có người bắt đầu đồn đại những điều thất thiệt vô tội vạ, nhưng HanBin đã nhanh chóng quên nó đi vì trước mắt anh vẫn đang bận rộn với việc làm thủ tục để Hyeong Seop có thể được thực hiện phẫu thuật tim nhanh chóng.Gia đình Ahn Hyeong Seop đã không trở về hay hỏi thăm bất cứ điều gì dù đã được anh liên tục thông báo, nhưng HanBin cũng chẳng cần,anh dư sức lo được toàn bộ chi phí cho cậu với số tiền tiết kiệm riêng của mình...
Có lẽ điều anh lo lắng nhất ở hiện tại chính là thời gian của Hyeong Seop khi liên tục nhìn thấy cậu mỗi đêm đều bị cơn đau ở lồng ngực hành hạ đến kiệt sức...
...
"Sẽ ổn thôi em đừng lo gì cả, cứ nhắm mắt ngủ một giấc... Anh hứa anh sẽ luôn bên cạnh em"
HanBin trìu mến nói,anh cùng Hyeong Seop luôn bên cạnh nhau từ khi vào bệnh viện đến giờ, chưa bao giờ anh dám rời xa cậu quá 5 phút, nhưng cái
hơi lạnh từ phòng phẫu thuật dần dần truyền đến theo mỗi lần chiếc xe lăn bánh đã làm anh nhận ra rằng mình phải tạm thời xa cậu để Hyeong Seop có thể trở lại làm một cậu bé khỏe mạnh và hạnh phúc...
Nhưng hai tay Hyeong Seop vẫn luôn nắm chặt lấy anh với đôi mắt đỏ hoe đầy nước ,cậu đang nằm trên chiếc giường đẩy,hai bên là y tá và bác sĩ đang nhanh chóng đưa cậu vào phòng phẫu thuật, nhưng cậu vẫn vậy không muốn rời khỏi đôi tay ấm áp của anh... cậu sợ rằng nếu buông tay lần này thì liệu câu có còn gặp lại người mà mình yêu nữa hay không?...
"Ngoan Hyeong Seop của anh không được sợ hãi,em không phải luôn muốn khỏe mạnh sao? không muốn ở lại để bên cạnh anh sao?"
HanBin hì hục chạy theo, mắt anh đã rưng rưng rồi nhưng vì muốn Hyeong Seop không lo lắng mà chỉ có thể lặng lẽ xoa nhẹ mái tóc đen óng mượt của cậu, giờ phút này khi cái vầng trán trắng trẻo nhỏ nhắn của cậu được anh chạm vào Hyeong Seop lại cảm thấy ấm áp và bình an đến lạ...
"Vâng em hứa... em sẽ ở lại..."
Hyeong Seop mỉm cười nói một cách chậm chạp,đôi tay cậu bây giờ mới chịu buông khỏi anh,có lẽ thuốc mê đã ngấm dần vào máu khiến cậu cũng an tâm mà đi vào một giấc ngủ ngon lành như lời anh đã nói.
...
HanBin ngồi bất động trước phòng phẫu thuật,đôi mắt luôn dán chặt vào lớp kính mờ ảo chẳng hiện rõ ràng thứ gì kia... Đôi mất ấy nó đã từng rất to và sáng nay lại trở nên thâm quầng mệt mỏi vì lo sợ sẽ mất một người mà mình yêu hơn cả sinh mạng...
"Trước khi hoàn thành thủ tục tôi xin nhắc lại với anh về tỷ lệ thành công của ca này là 50%,tim bị phình to và tổn thương quá nặng do dùng thuốc giảm đau quá liều trong một thời gian dài.Ahn Hyeong Seop là bệnh nhân tôi đã từng điều trị, thật sự tôi cũng không hiểu tại sao chỉ trong vòng vài tháng mà tình trạng tim đã tồi tệ đến như này..."
Lời nói từ vị Bác sĩ vào một tuần trước lại đang hiện về trong tâm trí HanBin, hơn ai hết anh biết rõ lý do tại sao trong vòng vỏn vẹn hai tháng Hyeong Seop lại sử dụng một lượng lớn thuốc giảm đau như thế...Gia đình thân thương ruột thịt của cậu... kẻ chủ mưu để đứa con đang bị bệnh tim yếu ớt của mình ở tại ngôi nhà dưới chân núi lạnh lẽo, không có một ai bên cạnh và trong túi chỉ còn lại một ít tiền đủ để cậu có thể mua thuốc giảm đau sống qua ngày... Hyeong Seop đã bắt buộc phải vác cái thân xác chỉ còn da bọc xương giữa trời lạnh của mình để đi tìm kiếm thứ thuốc có thể giúp cậu bớt chút đau đớn ấy...
Thật tàn nhẫn làm sao... thật khốn nạn làm sao... với cái thứ được gọi là gia đình ruột thịt...và cũng thật ngu ngốc làm sao khi chính anh lại không hề hay biết và để mặc điều đó xảy ra suốt hai tháng với người mà mình yêu thương...
...
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip