7. Phơi bày

Một tháng sau khi Euiwoong bay, Hyeongseop mới quen dần với căn nhà trống trãi này. Đến Charles cũng cảm thấy cô đơn. Khi có Euiwoong ở nhà, Charles chỉ lẽo đẽo theo cậu mà ít khi nào quấn quýt với anh, đến khi bố Euiwoong vắng nhà thì Charles lại đem Hyeongseop thành bố của mình. Thật là biết cách nịnh hót.

Hyeongseop, Jaewon, Hyuk, cả ba buộc phải duy trì nhịp sống hiện tại và chỉ có thể xoa dịu nhau vào những dịp cuối tuần vì cuộc sống vốn vẫn cứ tiếp tục xoay. Thay vì thường xuyên bắt gặp bộ ba la cà các quán nhậu thời sinh viên, nay lại là những buổi hàn huyên thực sự tại nhà Hyeongseop với các trải lòng sâu sắc về cuộc đời của nhau. Thời gian luôn trả lời những câu hỏi còn bỏ ngõ, họ kể nhau nghe về cuộc đời, về những góc khuất tâm hồn non trẻ, thấu hiểu nhau từ các trải nghiệm bản thân hay những tổn thương chưa thể xóa nhòa.

Hyuk dường như cởi mở hơn với Hyeongseop sau từng ấy năm bên Euiwwoong. Có lẽ Hyuk cũng thương thay cho Hyeongseop, cậu có thể đồng cảm với với Hyeongseop lúc này, nhưng cậu không thể thay Euiwoong đưa ra các lựa chọn. Có lẽ cậu cũng hiểu đứng trước tình yêu quá lớn, Euiwoong chọn cách thu mình. Hyuk kể cho Hyeongseop và Jaewon về góc khuất của Euiwoong từ ánh nhìn nơi cậu để phần nào giúp Hyeongseop bớt cô đơn. Trong khi những lần gặng hỏi, Hyeongseop chỉ nhận được những lời đùa né tránh từ Euiwoong "Bố đánh em vì không lấy vợ, mà để dành để cưới anh". Euiwoong vẫn luôn lãng tránh những phần quan trọng nhất, vẫn chưa thể để Hyeongseop bước vào nơi sâu kín tâm hồn cậu.

Tuổi thơ của Euiwoong qua mắt Hyuk thật thống khổ. Bố Euiwoong là công chức nhà nước ở địa phương nơi quê nhà, là điển hình của một cây đại cổ thụ trong xã hội. Ông không thể chấp nhận một đứa con trai đồng tính. Ông nổi giận chính mình tại sao lại sinh ra một đứa con đồng tính. Ông mắng nhiếc người vợ, người mẹ của con mình sinh ra một đứa con trai khiếm khuyết giới tính. Ông ghê tởm con trai mình tại sao không phải là một thằng con trai bình thường như bao người khác. Ông trút mọi cơn thịnh nộ lên Euiwoong.

Gia đình cậu ở vùng quê, nơi văn hóa cổ hủ, những phong tục tập quán cổ súy cho thói thượng đẳng của đàn ông, gia trưởng và bảo thủ trong gia đình. Ông là lão già cố chấp với những thâm căn cố đế của bản thân, phàm trên đời có bệnh thì uống thuốc, đồ vật hư hỏng thì đem đi sửa. Rồi ông mang Euiwoong đi chữa bệnh, bằng nhiều phương thức khác nhau, dần trở nên tiêu cực đến đau thắt quặn lòng, hòng trả lại một đứa con trai mẫu mực mà ông hình dung mong đợi.

Hay đó là cách ông đáp trả xã hội để bảo vệ chính lòng tự trọng khốn khổ của bản thân, trước ánh mắt soi mói dò xét về ông, về đứa con trai đồng tính, về gia đình nơi ông tự hào mình là người trụ cột, về chuẩn mực đạo đức mà ông gìn giữ bao năm.

Ông càng ra sức chạy chữa thì Euiwoong càng đánh mất chính mình, Euiwoong chẳng còn có thể định nghĩa được bản thân giữa cuộc đời này nữa. Cậu rốt cuộc là cái gì nơi đồng loại xã hội, nơi gia đình thương yêu, nơi máu mủ ruột rà.

Đứng trước quá khứ và vết thương lòng khắc nghiệt, Euiwoong từ lâu đã không còn nhận ra giá trị tồn tại của bản thân. Cậu nhạy cảm, mong manh và yếu đuối, cậu luôn che giấu bản thân mình, tạo dựng cho mình vẻ ngoài hoàn hảo, để đổi lấy sự bình yên. Cậu quyết định rằng chỉ có bản thân mới mang lại hạnh phúc cho chính mình.

Thế nên khi Hyeongseop xuất hiện, anh là một biến số xuất hiện bất ngờ trong cuộc đời Euiwoong. Biến số ấy mang đến thế giới của cậu nhiều màu sắc hơn, khơi gợi cho cậu niềm khát khao được sống trọn vẹn và ý nghĩa hơn. Lần đầu tiên cậu có ý chí khao khát được giải thoát chính mình, giải thoát bản thân khỏi vỏ bọc hoàn hảo nhưng vô hồn.

Thế nhưng khi đứng trước tình cảm quá lớn từ Hyeongseop, Euiwoong lại lần nữa lo sợ. Cậu sợ cậu không xứng đáng với anh, cậu sợ mình sẽ quen thuộc với tất cả những gì anh mang đến cho cậu, những chiều chuộng, thương yêu, lo lắng. Cậu sợ sẽ chìm đắm quá sâu vào tình yêu của Hyeongseop và hoàn toàn ỷ lại vào anh. Cậu sợ một khi anh rời bỏ cậu, đến cậu cũng rời bỏ chính mình. Cậu chọn cách rời đi để bảo vệ chút lòng tự trọng cuối cùng của bản thân.

Hyeongseop không thể qua nhà Jaewon nữa vì phòng anh đã được dùng làm phòng làm việc của Hyuk và Jaewon. Hyuk và Jaewon có thể đến chơi nhưng không thể qua đêm ở nhà anh vì phòng Hyuk giờ đây đã thành nhà kho xưởng vẽ của Hyeongseop. Thời gian dần trôi qua tình trạng Hyeongseop có đôi lần mệt mỏi hơn. Hyuk để ý mỗi lần trước khi ra về Jaewon luôn với lại hỏi Hyeongseop có cần cậu ở lại với anh vài ngày không? Jaewon chần chừ hồi lâu nhưng vẫn chia sẻ cho Hyuk nghe về quá khứ đen tối sâu thẳm của Hyeongseop.

Hyeongseop từng có gia đình hạnh phúc, có ba mẹ và dì yêu thương. Nhưng trong một tai nạn anh mất ba mẹ của mình, bị bỏ lại trong căn nhà trống trãi, sáng thức dậy là cảnh dì khóc vật vả dưới nền nhà lạnh lẽo khi nhận được tin anh chị mình đã mất. Nỗi thống khổ của người em mất anh chị, của đứa con mất ba mẹ, hai con người non nớt bị bỏ lại nơi xã hội khắc nghiệt. Dì của cậu cũng còn quá nhỏ để có thể gánh vác chính mình và gánh vác thêm đứa cháu trai thơ dại. Hyeongseop đứng trước nguy cơ phải được cho đi làm con nuôi vì gia đình không ai muốn nhận nuôi anh. Hyeongseop biết, dì của anh hoàn toàn có quyền quyết định bỏ lại cậu phía sau để tự thương lấy chính mình. Vì dì còn trẻ dì còn cả tương lai, anh là cục đá cản đường. Nhưng dì lựa chọn gác lại việc học, bôn ba tấm thân gầy kiếm cháo nuôi anh khôn lớn, dì lựa chọn không bỏ rơi anh.

Khi cả hai còn nhỏ, có lần dì Hyeongseop vì quá lao lực nên lên cơn đột quỵ. Hyeongseop rất sợ hãi, anh khóc rất nhiều rồi lên cơn co giật, ngất đi vài ngày mới tỉnh lại. Về sau anh hay gặp ác mộng, anh không thể ở một mình quá lâu, nỗi sợ hãi bị bỏ rơi lại nuốt lấy anh, nỗi cô đơn cùng cực sẽ nhấn chìm mọi ý chí tồn tại cuối cùng của Hyeongseop.

Nếu từ đầu con người ta không có gì để mất, thì sẽ chẳng sợ mất điều gì. Nhưng chỉ cần có một lý do, một cần câu bám víu, nỗi sợ mất đi, bị bỏ rơi lại càng rõ nét hơn. Khi người ta có nhiều thứ để nắm bắt, người ta càng mơ hồ không rõ cái nào mới là quan trọng nhất, nhưng khi chỉ có một, ta sẽ trở nên điên cuồng sợ hãi tột độ bị mất đi. Hyeongseop trong suốt thời gian lớn lên, anh luôn phải đối mặt với nỗi sợ bị bỏ rơi một lần nữa, như cách ba mẹ đã rời xa anh, như cái cách dì đột ngột ngã bệnh vì anh. Hyeongseop càng không thể mất đi Euiwoong, anh đem cuộc sống, ước mơ, mong muốn của Euiwoong thành ý chí tồn tại của chính mình.

Những cuộc gọi và tin nhắn không bao giờ là đủ với đôi uyên ương chớm nở đương xuân thì. Chồng mình không thể về thì mình vác xác qua thăm. Vừa xuống sân bay cả hai chỉ chực chờ quấn lấy nhau sau bao tháng ngày xa cách. Vào đến phòng Euiwoong, Hyeongseop dường như không biết mệt mỏi dù sau một chuyến bay dài. Anh hứng khởi như điên khi ngửi thấy mùi tỏa ra từ mền gối của Euiwoong, mùi sữa gạo từ sữa tắm của Euiwoong, mùi bạc hà từ dầu gội của Euiwoong và mùi cơ thể của Euiwoong, cái mùi quen thuộc chỉ anh có thể nhận ra, mùi hương anh khao khát sau bao tháng ngày xa nhau.

Berry à, em nhất định không được quên anh, không được bỏ anh. Em nhất định phải nhớ, nhớ tất cả về anh. Anh sẽ làm cho em nhớ, nhớ mãi không được quên. Nỗi bất an của Hyeongseop càng khiến anh điên cuồng hơn khi gặp Euiwoong, sau khi Euiwoong đi du học anh mới nhận thức rõ nỗi bất an trong chính tâm hồn mình. Giờ đây đứng trước Euiwoong, anh chỉ muốn đem cậu dính chặt với mình, không muốn rời cậu thêm một giây phút nào. 2 năm Euiwoong đi du học đối với anh dài như cả một đời người.

Ngay khoảnh khắc Euiwoong gặp lại Hyeongseop, mọi định lý trong Euiwoong như vỡ tan. Euiwoong nhớ Hyeongseop, nhớ đến phát điên, nhớ những câu chuyện đùa nhạt nhẽo, nhớ những hình tượng anh dùng để ví von về cậu, nhớ mùi sapoche lên men, nhớ những cái vẩu môi cong cớn phụng phịu, nhớ những cái xoa lưng, nhớ những cái hôn của Hyeongseop trên những vết sẹo xấu xí của mình. Giờ đây cậu mới thật sự hiểu ra, Hyeongseop yêu cậu, yêu con người cậu, yêu cả những phần xấu xí của cậu, còn cậu thì lại ích kỷ, sợ hãi chính mình, luôn tìm cách trốn chạy và chỉ biết ôm lấy nỗi đau của bản thân. Rồi cậu bật khóc, khóc thật nhiều khi hai người vẫn còn quấn chặt lấy nhau.

Hyeongseop đỡ Euiwoong ngồi lên trong khi anh vẫn còn bên trong cậu. Chết tiệt Euiwoong khóc cũng đẹp, dù cậu đang khóc nhưng giờ đây anh không hề muốn buông cậu ra, anh ôm cậu vỗ về "Ngoan anh thương có anh ở đây rồi."

Anh nâng gương mặt đang giàn giụa nước mắt của Euiwoong, rồi anh hôn lên chiếc trán xinh, lên bầu mắt ngấn lệ, cả đầu mũi nhỏ nhắn và khuôn miệng lệch mỗi khi cười. Anh hôn cả những giọt nước mắt nặng trĩu nỗi lòng của Euiwoong, những giọt nước mắt này cũng dành cho anh, nhiều như tình yêu Euiwoong dành cho anh ngay lúc này. Hyeongseop chỉ lưu lại Đức 4 ngày nhưng hơn nửa thời gian là cả hai triền miên không dứt với nhau.

Euiwoong nhận ra cậu trốn tránh chính mình ở HQ để tìm kiếm điều tốt đẹp hơn, hay chính cậu phải là người tự định hình và tạo ra phiên bản tốt đẹp nhất của bản thân dù bất cứ nơi nào trên thế giới này. Euiwoong thú nhận với Hyeongseop rằng cậu đã định vứt bỏ lại tất cả để bắt đầu cuộc đời mới với một Lee Euiwoong mới, vứt bỏ cả Ahn Hyeongseop yêu thương.

Nhưng cậu yêu anh nhiều hơn cậu nghĩ, tình yêu dành cho Hyeongseop chiến thắng tất cả, cậu quyết định lựa chọn quay về bên anh. Vì cậu tin Hyeongseop, cậu tin tình yêu của Hyeongseop, cậu tin cậu, cậu tin tình yêu của cậu. Tin cậu và Hyeongseop có thể chiến thắng tất cả nếu cả hai bên nhau, vì giờ đây 2 trái tim này còn yêu nhau vì nhau đến sông cạn đá mòn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip