Quyển I: Chương 58 + 59 + 60
Chương 58: Lễ vật đính ước
Editor: smizluy1901
Đến nơi, Tòng Thiện mới biết được là một chợ phiên.
"Gì đây?" Cô không hiểu nhìn anh, chờ anh giải thích.
Anh bước xuống xe, đi vòng qua bên kia, mở cửa xe cho cô như một quý ông, cười nhẹ nói: "Xuống xe nào, chúng ta đi dạo chợ phiên."
"Không phải là đi đến nơi làm việc sao?" Tòng Thiện cũng không muốn làm trễ nãi công việc.
"Công việc hôm nay chính là tuần tra chợ phiên, bảo đảm cuộc mua bán ở chợ được an toàn và trật tự, hiểu chưa?" Hàn Dập Hạo trịnh trọng nói.
Tòng Thiện hơi bán tín bán nghi, nhưng ngay khi cô nhìn thấy người ta tấp nập thỉnh thoảng lại xuất hiện vài người mặc quân phục xanh biếc, thì cũng tin vào lời của Hàn Dập Hạo.
Mới vừa bước xuống xe, Hàn Dập Hạo liền nắm lấy tay cô, kéo cô hòa vào trong đám người, vừa đi vừa nói: "Đây là khu chợ gần thủ đô có quy mô lớn nhất và lâu đời nhất trong lịch sử, mỗi tháng tiểu thương các nơi đều sẽ tụ tập ở đây, cho nên có rất nhiều người. Đi theo anh, như vậy sẽ không bị tách ra."
"Tôi cũng không phải là đứa trẻ." Tòng Thiện không cho là đúng nói.
Hàn Dập Hạo lại cười nói, "Nhưng em luôn không biết tự chăm sóc mình."
Tòng Thiện bí từ, còn chưa có suy nghĩ ra được làm thế nào để phản bác lại lời của anh, sự chú ý đã bị các loại đồ chơi mới lạ trước mắt thu hút.
Khu chợ này rất lớn, hơn nữa chẳng phân biệt được khu vực, vì người bán hàng ở đây đều rất phức tạp, lớn như lạc đà dê bò, nhỏ như nồi chén gáo bồn, có đủ mọi thứ.
Hấp dẫn ánh mắt của Tòng Thiện nhất là những thứ hàng thủ công mỹ nghệ vô cùng kỳ quặc này, có đồ dùng làm bằng xương, dao găm tinh xảo khảm vỏ sò ngọc trai, dùng gỗ đen điêu khắc các loại tượng gỗ tuyệt đẹp, hình ảnh các loại quần áo trang sức đủ mọi màu sắc xinh đẹp...
Dọc theo đường đi, Tòng Thiện nhìn thấy Hàn Dập Hạo không ngừng mua đồ, đều là mua những thứ vừa không trông được cũng không còn dùng được, anh không trả giá, người bán hàng kêu giá bao nhiu thì anh trả bấy nhiêu, mua gì cũng không lấy đi, bởi vì anh cũng không có trả tiền mặt, mà là viết biên lai, để mấy ngày sau họ đưa hàng hóa đến nơi nào đó, tiền hàng đã thanh toán xong.
Tuy nhiên, rõ ràng các tiểu thương ở đây rất quen thuộc với anh, nhìn thấy anh tới, lập tức cười gập người đến chào hỏi anh.
Khi thấy anh chuẩn bị dùng mười ngàn franc (tiền tệ giao dịch ở địa phương) mua một cây châm, rốt cuộc Tòng Thiện nhịn không được, cô nắm lấy tay anh, nhíu mày nói: "Anh đừng nói cho tôi biết, hôm nay anh tới đây quét hàng đấy? Cho dù muốn mua, anh mua một cây châm? Còn trả mười ngàn franc? Rõ ràng ông ta là đang gài anh!"
Hàn Dập Hạo chỉ cười cười, kéo tay cô xuống, thấp giọng nói: "Đợi lát nữa sẽ nói cho em biết."
Thấy không ngăn được anh, Tòng Thiện không biết anh đang nghĩ gì, dứt khoát mặt kệ anh, đi thẳng về phía trước.
Hàn Dập Hạo nhanh chóng đuổi theo cô, trong tay còn cầm theo hai quả cam đã gọt xong, đưa cho cô một trái, nói: "Ăn quả cam giải khát đi."
Tòng Thiện không khách khí nhận lấy, cắn một miếng, phát hiện ít nước, mùi vị không quá ngon.
"Cái này tặng cho em." Hàn Dập Hạo đột nhiên nói, trong tay đột nhiên xuất hiện một chiếc lược gỗ màu đen vô cùng xinh đẹp giống như làm ảo thuật vậy, phía trên cũng không có bất kỳ tô vẽ gì, nhưng màu đen sáng bóng, chạm trổ cũng rất tinh tế, vô cùng khéo léo. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Anh mua lúc nào thế?" Tòng Thiện kinh ngạc, cô liếc nhìn chiếc lược, nhưng tại sao Hàn Dập Hạo lại mua nó?
"Nhân lúc em xem những chỗ khác anh đã mua nó, thích không?" Vừa rồi thấy cô nhìn chiếc lược này mấy lần, anh đã biết cô thích, cho nên nhân lúc cô không chú ý liền mua nó.
"Tôi không cần, trả anh." Tuy thật lòng thích, nhưng cô không thể nhận quà của anh.
"Thật không cần sao?" Hàn Dập Hạo nhíu mày xác nhận nói.
"Không cần." Cô kiên quyết nói.
"Được rồi, vậy anh tặng cho người khác." Anh đột nhiên chặn một cô gái bán hoa, dùng ngôn ngữ bản địa vừa nói vừa cười với cô ấy.
Tòng Thiện nổi giận, không thèm liếc nhìn "Hoa tâm la bặc"[1] này, quay đầu bước đi.
[1] Hoa tâm la bặc (hoa tâm cây củ cải): Câu nói này dùng cho những người đàn ông không đứng đắn, đặc biệt là những người đàn ông quyến rũ phụ nữ và hay thay đổi thất thường.
Nhưng, còn chưa đi được mấy bước, một bó hoa lớn đột nhiên chắn ngay ở trước mặt của cô.
"Không thích lược, vậy thích hoa không?" Hàn Dập Hạo thấy vẻ mặt cô không vui, trong lòng lại vui vẻ giống như trúng số vậy, tuy ngoài miệng cô không nói, nhưng trong lòng lại là để ý.
Thấy vẻ mặt Hàn Dập Hạo tươi cười rạng rỡ còn sáng hơn cả ánh mặt trời, Tòng Thiện biết được vừa rồi không phải anh "quyến rũ" người khác, mà là mua hoa, thế nhưng cô vẫn với vẻ mặt kiên quyết nói: "Không thích."
"Được, vậy anh sẽ mua hết tất cả những thứ trong chợ này, thế nào cũng có một thứ em thích." Người đàn ông nào đó thề không từ bỏ nói.
Thấy anh nghiêm túc, Tòng Thiện vội vàng giữ chặt anh, thấp giọng nói: "Anh làm gì vậy! Bây giờ là đang làm việc!"
"Công việc có bọn họ làm là được rồi, hôm nay chúng ta chỉ làm nhiệm vụ hỗ trợ." Hàn Dập Hạo gật đầu với những người đội mũ "Berets" ở xung quanh, nói.
"Anh gạt tôi." Cuối cùng Tòng Thiện cũng hiễu rõ, tuần tra chợ phiên gì chứ, anh chính là cứu giúp cô.
Thấy cô lại muốn đi, Hàn Dập Hạo duỗi tay ra, ôm chặt cô lại, ăn nói nhỏ nhẹ dụ dỗ cô: "Đừng nóng giận, anh cảm thấy mấy ngày qua em sống trong doanh trại quá buồn bực, cho nên mới đưa em tới đây đi dạo một chút, hơn nữa, anh không lừa em, sao em chịu theo anh."
Tòng Thiện ngọ ngoạy, nhưng sức lực của anh quá lớn, chỉ cần anh không buông tay, cô là không thể nào thoát khỏi, thấy nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cô cũng không tiện làm động tĩnh quá lớn, đành phải thấp giọng trách mắng: "Anh vẫn còn lý lẽ à, buông tay cho tôi!"
"Không buông!" Anh một mực từ chối.
"Không thấy nhiều người nhìn như vậy hả!" Tòng Thiện vừa xấu hổ vừa giận.
"Vậy thì sao." Anh vô lại đáp.
Mấy đồng nghiệp nhìn sang, Tòng Thiện phát giác trong mắt bọn họ lại ẩn chứa nụ cười thản nhiên, hơn nữa còn nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, dường như không cảm thấy có gì kỳ lạ cả. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Xem ra cả doanh trại sợ rằng không có mấy người không biết chuyện của bọn họ, Tòng Thiện càng nóng nảy hơn, bấu chặt cánh tay của Hàn Dập Hạo, âm thầm dùng sức, "Anh không biết xấu hổ tôi còn muốn làm người."
Chút sức lực này của cô, Hàn Dập Hạo vốn không để ở trong lòng, trái lại bắp tay rắn chắc của anh ghìm chặt hơn khiến cô bóp đến đỏ tay, bất đắc dĩ buộc lòng phải buông tay, "Em không tức giận nữa thì anh buông ra." Nhìn thấy cô quẫn bách, anh cười khẽ, được voi đòi tiên nói.
"Thôi đi." Cô oán hận nói.
"Vậy thì không buông." Xem da mặt ai dày hơn.
Trong lúc hai người tranh chấp như một đứa trẻ thì có một bà lão da đen đi tới chỗ của bọn họ, rao bán thứ trái cây màu sắc tươi sáng đựng trong giỏ.
Không ngoài ý muốn, Hàn Dập Hạo mua cả giỏ, bà lão cầm lấy tiền mặt mày rạng rỡ nói gì đó, rồi rời đi.
"Anh làm gì mà mua thứ này nhiều thế." Tòng Thiện nhịn không được hỏi.
Hàn Dập Hạo cúi đầu đang lựa một quả đẹp nhất trong giỏ, không ngẩng đầu, thản nhiên giải thích nói: "Đừng thấy chợ này rất lớn, thật ra thì phần lớn các tiểu thương đều rất nghèo, rất nhiều người đều dựa vào mua bán hôm nay để duy trì kế sinh nhai tháng này hoặc mấy tháng sau. Anh chỉ là muốn giúp bọn họ một chút."
Tòng Thiện hơi lộ vẻ xúc động, nhưng nhớ tới một vấn đề, "Vậy mà trước đây ngay cả đồ ăn anh cũng không chịu phân cho dân tị nạn."
"Tình huống không giống nhau, vật tư mà Liên Hiệp Quốc cung cấp luôn rất túng thiếu, nếu như anh phân phát thức ăn cho dân tị nạn nào đó trước, thì cũng có người sẽ làm theo như vậy. Đang ở nước khác, tinh thần áp lực vốn đã rất lớn, nếu như những người lính không thể ăn no, khó bảo toàn sẽ không xuất hiện tình cảnh không ổn định. Hơn nữa, là một người lãnh đạo, anh có nghĩa vụ bảo đảm điều kiện cuộc sống mà những người lính nên có." Biết cô luôn canh cánh chuyện này trong lòng, rốt cuộc anh giải thích nói. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Nghe anh nói vậy, ngày trước hiểu lầm anh bỗng tan thành mây khói, Hàn Dập Hạo đúng là một lãnh đạo tốt, hơn nữa cũng không phải là một người máu lạnh, nghĩ vậy, cuối cùng thì Tòng Thiện cũng vứt sự bất mãn vừa rồi đến sau đầu.
"Đây là quả gì." Tâm tình chuyển tốt, Tòng Thiện cũng nổi lên lòng hiếu kỳ đối với quả trong tay anh.
"Nó là quả Corazon." Anh đưa cho cô một quả hết sức đẹp, cô không chút nghĩ ngợi liền cắn một cái.
"Thật là đắng!" Nước quả đắng khiến cô nhăn mặt, Hàn Dập Hạo lại nhấn lấy quả cô muốn vứt bỏ, ăn hết.
"Đây là thánh quả của dân bản xứ, không được lãng phí." Hàn Dập Hạo nói.
"Thánh quả? Dùng để làm gì?" Tòng Thiện hỏi.
Thế nhưng anh lại đưa cho cô cả giỏ, "Tặng cho em."
Cô "A" một tiếng, ngây ngốc nhận lấy.
Anh lại tươi cười rạng rỡ, trong mắt tràn đầy ý cười xảo quyệt, anh nói: "Nó là lễ vật đính ước, bây giờ em đón nhận quả Corazon của anh, cũng chính là đón nhận anh.
Chương 59: Ánh sáng tình yêu
Editor: smizluy1901
"Anh lại trêu chọc tôi!" Tòng Thiện tức giận nhét cái giỏ vào trong ngực anh, xoay người rời đi.
Tên khốn này, sau này tuyệt không tin anh ta, mỗi lần đều hãm hại cô.
"Chỉ đùa một chút thôi mà." Hàn Dập Hạo theo sát cạnh cô, trong ngực còn ôm lấy cái giỏ, càng không ngừng muốn chọc cho Tòng Thiện vui, nhìn qua đâu còn chút uy nghiêm nào của cấp trên nữa.
Tức giận thì tức giận, nhưng sau khi biết mục đích hôm nay anh tới, Tòng Thiện cũng không còn ngăn anh mua đồ, trái lại thỉnh thoảng còn giúp chọn lựa.
Chỉ có điều tiền tệ ở Samos không đáng giá, mua nhiều đồ như vậy không biết phải mang bao nhiêu vali xách tay để đựng tiền mới đủ, Tòng Thiện lại không nỡ ép giá, đành phải để cho Hàn Dập Hạo kê đơn đặt hàng, huống chi anh cũng tuyệt đối không thể nào để cho cô trả tiền.
Anh mua đều là những hàng hóa không dễ bán ra, nhưng trong đó cũng đủ các loại đồ chơi rất kỳ lạ.
Tòng Thiện hăng say nhìn mấy tượng người nặn bằng đất tuy thô ráp nhưng biểu cảm hài hước phong phú, Hàn Dập Hạo nói đi vệ sinh rồi đi mất.
Tòng Thiện buồn chán dạo đông một chút, nhìn tây một chút, đợi rất lâu cũng không thấy Hàn Dập Hạo quay lại, cô chợt thấy gian hàng bán bánh bùn, có vài người đang ở đó để mua bữa trưa.
Bánh bùn là làm từ một loại bùn đất có thể ăn được, là thức ăn của người dân nghèo bản địa, Tòng Thiện muốn nếm thử mùi vị của nó, vì vậy cũng mua một cái.
Ăn một chút thì đã nuốt không trôi, thật sự là mùi bùn, một mùi tanh của đất.
Cô cầm bánh bùn cho một đứa nhỏ bên cạnh, xoay người lại thì gặp Hàn Dập Hạo.
"Đói bụng sao? Đi, chúng ta đi ăn cơm." Hàn Dập Hạo nắm tay cô đi về phía chiếc xe.
"Đi đâu?" Tòng Thiện hỏi.
"Nơi này cách thủ đô cũng không quá xa, chúng ta đi đến đó tìm nhà hàng." Hàn Dập Hạo chân dài, anh bước một bước Tòng Thiện phải đi hai bước, vì vậy anh cố ý bước chậm lại.
Tòng Thiện lại kéo anh dừng lại, "Ăn chút lương khô[1] là được rồi."
[1] Lương khô hay bánh lương khô là một loại thức ăn tổng hợp được làm sẵn và ép khô thành bánh với thành phần chủ yếu gồm chủ yếu là chất bột và đường, có mùi vị thơm ngon, thích hợp cho mọi đối tượng sử dụng, đây là loại thực phẩm khá an toàn và có thể dự trữ lâu dài để ăn dần, dễ bảo quản và sử dụng đơn giản, nhanh chóng. Đặc biệt, lương khô là loại thức ăn dã chiến, phù hợp trong điều kiện chiến tranh cũng như những hoàn cảnh khó khăn, cấp bách khác.
"Không được, sức khỏe của em vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, ăn lương khô gì chứ." Hàn Dập Hạo lên tiếng từ chối.
"Tôi nào có mảnh mai như vậy." Tòng Thiện kháng nghị, nói cứ như cô giống Lâm Đại Ngọc vậy, ăn chút lương khô cũng có thể nguy hại đến tính mạng của cô sao?"
"Anh không cho phép!" Hàn Dập Hạo nhíu mày, bá đạo nói.
"Anh dựa vào cái gì không cho phép!" Tòng Thiện phản đối lên tiếng nói.
"Dựa vào việc anh là cấp trên của em!" Hàn Dập Hạo bày ra uy nghiêm của cấp trên.
"Cấp trên cũng không có quyền can thiệp vào chuyện ăn cơm của tôi!" Tòng Thiện chống đối anh.
Biết cô thích mềm không thích cứng, Hàn Dập Hạo lập tức thay đổi chuyến thuật, hạ thấp giọng nói: "Anh là vì nghĩ cho sức khỏe của em, nghe anh một lần có được hay không."
"Sếp, sức khỏe của tôi tự tôi sẽ nghĩ, không cần anh phí tâm." Tòng Thiện không chút biểu cảm trả lời.
Hàn Dâp Hạo đột nhiên cúi người thì thầm vào bên tai cô uy hiếp nói: "Em tiếp tục ầm ĩ với anh nữa, cho dù trước mặt nhiều người như vậy anh cũng lớn tiếng nói anh thích em."
"Anh dám!" Tòng Thiện trừng mắt nhìn anh.
"Có cái gì mà anh không dám?" Hàn Dập Hạo nở nụ cười xấu xa, nhíu mày nhìn cô.
Biết rõ anh thật sự dám, Tòng Thiện chỉ có thể giận dữ trừng mắt nhìn anh, nhưng chẳng dám làm cái gì cả.
"Đi." Mưu kế được như ý, Hàn Dập Hạo vừa cười vừa nói.
Miễn cưỡng theo anh lên xe, Hàn Dập Hạo trêu chọc nói: "Sao hay tức giận vậy, giống như một thùng thuốc súng."
"Anh mới là thùng thuốc súng." Tòng Thiện đáp lại nói.
"Tòng Thiện, cái bộ dáng này của em thật sự giống như là một cô gái nhỏ cãi nhau với bạn trai của mình vậy." Anh cưng chìu mà vuốt vuốt tóc của cô, ý cười sâu hơn.
Đưa tay ngặn lại "móng vuốt" của anh, Tòng Thiện hừ lạnh một tiếng, "Anh nằm mơ à."
"Đúng vậy, anh nằm mơ cũng muốn khiến em đón nhận anh." Anh thâm tình chân thành nói.
Người đàn ông này, sao trở nên ác tâm và buồn nôn như vậy chứ, Tòng Thiện khinh thường nói: "Giữ lại những lời đường mật này của anh mà dụ dỗ các cô gái khác."
"Trừ em ra, cho tới bây giờ anh chưa từng nói những lời này với người khác." Khóe miệng chứa ý cười, nhưng ánh mắt anh lại vô cùng nghiêm túc.
"Hừ." Không biết làm thế nào phản bác anh, Tòng Thiện chỉ có thể dùng một tiếng hừ lạnh khinh thường để diễn tả hoài nghi của mình.
"Anh sẽ chứng minh cho em xem." Biết cô không tin, Hàn Dập Hạo kiên định nói.
Cảm thấy bên tai lại ửng đỏ, Tòng Thiện quay mặt đi không thèm nhìn tới anh, chuyển đề tài: "Anh muốn đi thủ đô ăn cơm là chuyện của anh, tôi sẽ không đi, lát nữa anh tìm một chỗ để cho tôi xuống là được rồi."
"Tại sao không chịu đi?" Hàn Dập Hạo hỏi.
"Tôi là đầy tới của nhân dân, sẽ không đi lãng phí tài nguyên công cộng, lái xe mười mấy km đến nhà hàng sang trọng để ăn cơm, chỉ có loại người như đại thiếu gia anh mới làm." Tòng Thiện dạy dỗ.
"Làm sao em biết là đi đến nhà hàng sang trọng?" Anh hỏi.
"Không phải vậy sao?" Tòng Thiện hỏi ngược lại.
"Anh là muốn chúng ta đi đến chỗ dân tị nạn lấy thức ăn." Anh giải thích rõ.
"Cái gì?" Cô kinh ngạc trợn to hai mắt.
"Không phải em rất đồng cảm với dân tị nạn sao? Hôm tay chúng ta sẽ cùng ăn cơm trưa với bọn họ, thế nào?" Anh dịu dàng hỏi.
Tòng Thiện phát hiện mình càng lúc càng không hiểu Hàn Dập Hạo, anh thật sự là người đàn ông mà trước đây cô cho rằng máu lạnh vô tình sao?
Nhưng bất kể nói thế nào, anh thật sự đoán trúng tâm ý này của cô, vì vậy, cô gật đầu đồng ý.
Kế tiếp, bọn họ theo như kế hoạch của Hàn Dập Hạo, ô tô chạy đến điểm tập trung của dân tị nạn gần thủ đô, ở đó Hàn Dập Hạo sớm đã sắp xếp người chở mấy xe thức ăn tới, ngoại trừ một số lượng lớn lương khô, còn có thức ăn nóng hổi.
Hàn Dập Hạo ép Tòng Thiện ăn một hộp cơm trước, mới cho phép cô đi giúp phân phát vật tư.
Mãi cho đến chập tối mới coi như hết bận, có người giữ hai người lại ăn cơm tối, ở trong túp lều đơn sơ tạm bợ, tuy đồ ăn rất đơn giản, chưa nói tới ngon miệng, nhưng lần đầu tiên Hàn Dập Hạo thấy Tòng Thiện cười đến mức vui vẻ như vậy, khiến anh cảm thấy tất cả chuyện anh làm này đều rất đáng.
Lúc về, Hàn Dập Hạo lại không có đưa cô về doanh trại, mà là đến một trang viên yên tĩnh.
Tòng Thiện không chịu đi vào, anh bảo đảm không có ý đồ khác, chỉ là muốn để cho cô xem một ít đồ vật, cô mới xuống xe.
Vòng qua phòng khách trang trí đẹp đẽ, anh dẫn cô tới một vườn hoa, nơi đó sớm đã bày một chiếc bàn dài, phía trên dùng hoa tươi làm đẹp, đặt các loại đồ đựng tinh xảo, ở chính giữa có cây đèn được thắp sáu ngọn nến, tất cả ánh sáng được tỏa ra đều lồng một lớp mộng ảo.
Tòng Thiện ngây ngẩn cả người, Hàn Dập Hạo lại ôm cô từ phía sau, dịu dàng nói, "Đêm nay vốn định đưa em tới đây ăn cơm tối."
"Hàn Dập Hạo, tôi..." Anh "sớm có dự tính trước" mà sắp đặt, trong lúc nhất thời Tòng Thiện không có tránh né, đợi cô phản ứng kịp, mới ý thức tới anh đã ôm lấy cô tự lúc nào.
"Đợi một chút." Anh ngắt lời cô, không cho cô có cơ hội từ chối, đột nhiên lấy ra một cái bình nhỏ tinh xảo, mở ra ở trước mặt của cô.
"Đây là cái gì?" Tòng Thiện theo bản năng hỏi.
"Suỵt, đừng nói chuyện." Anh thì thầm vào bên tai cô nói, "Một lúc nữa là tới rồi."
Tòng Thiện còn muốn hỏi cái gì sắp tới rồi, song, rất nhanh cô đã không nói ra lời!
Một, hai... Trong đêm tối xuất hiện vô số đom đóm, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng sáng, chúng nó chớp lóe, nhảy múa, bay về phía của bọn họ!
Chương 60: Ôm hôn
Editor: smizluy1901
"Đom đóm!" Tòng Thiện lẩm bẩm nói, ánh mắt được vô số đom đóm thắp sáng lấp lánh, kinh ngạc với một màn ở trước mắt này.
Bàn tay dày rộng của anh bao lấy bàn tay mềm mại của cô, lập tức tới trước người của cô, từ từ mở lòng bàn tay của cô ra.
Một con đom đóm bỗng rơi vào trong lòng bàn tay của cô, ngay sau đó một con khác cũng bay xuống.
"Tòng Thiện, em biết không? Ánh sáng đóm đóm còn được gọi là ánh sáng tình yêu, con đực nhìn thấy con cái mà trong lòng ngưỡng mộ sẽ phát ra ánh sáng chói mắt nhất của nó với con cái, mà nếu như con cái lập lòe đáp lại, như thế thì bọn chúng chính là lưỡng tình tương duyệt." Giọng của anh rất nhẹ, giống như áng mây phấp phới phía chân trời, nhưng mỗi một lời đều lướt nhẹ qua lòng của cô, "Và đây cũng chính là ánh sáng tình yêu anh muốn đưa cho em."
Mặc dù đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị lời của anh đả động, cô dời mắt khỏi đôi đom đóm trong lòng bàn tay từ từ nâng mắt lên, đom đóm bay múa khắp cả bầu trời, từng con đom đóm nho nhỏ hòa cùng ánh sao mà đến, bọn chúng lóe sáng, bay tới, giống như đỉnh ngân hà vẩy xuống những ánh sao, xua tan bóng đêm vô tận, cả thế giới cũng được phủ bởi thứ ánh sáng rực rỡ và mộng ảo này.
Anh đột nhiên nhẹ nhàng xoay người cô qua, cùng đối diện với anh, ánh mắt anh sâu thẳm, còn muốn sâu hơn cả đại dương sâu nhất, còn sáng hơn cả ánh sao sáng nhất, anh dịu dàng nâng cằm cô lên, giọng nói thuần phát từ tính và dịu dàng như vậy, nhẹ như vậy, giống như sợ tản mát ra khói mù trong mắt cô, "Hôm nay làm tất cả những chuyện này, anh cũng chỉ là vì muốn chứng minh với em, anh không phải là một người máu lạnh vô tình. Ở trước khi chưa có gặp được em, đúng như lời em nói, anh lạnh lùng ích kỷ, không biết quan tâm, không biết cảm thông, nhưng đó là bởi vì anh không bao giờ biết, hóa ra yêu một người là có thể dùng hết mọi cách để khiến cô ấy vui vẻ, là sẽ yêu thứ cô ấy yêu, đau nơi cô ấy đau, không tiếc dùng tính mạng để bảo vệ cô ấy. Tòng Thiện, em là người phụ nữ đầu tiên khiến anh nảy sinh những ý nghĩ này, cũng sẽ là người cuối cùng."
"Anh là vì tôi mới đi mua đồ bình dân? Mới đi đến trại của dân tị nạn?" Cô hiểu được gì đó, giọng bỗng trở nên khàn khàn mất tiếng.
"Không phải, từ lúc anh tới Samos thì việc cứu trợ dân tị nạn cũng đã được thực hiện rồi, nhưng đây là lần đầu tiên để cho người ta biết. Bởi vì, nếu như anh không sửa chữa hình tượng của mình ở trong lòng của em, anh vĩnh viễn cũng không có phần thắng, đúng không?" Anh cười rất dịu dàng, giống như nhìn thấy bảo bối yêu quý nhất, tình cảm nồng nàn này đủ để làm tan chảy trái tim lạnh như băng tuyết của bất kỳ một cô gái nào. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Hàn Dập Hạo, anh không cần vì tôi mà làm như vậy." Hít thở của cô trở nên có chút khó khăn, lời thốt ra từ cổ họng cũng có vẻ hơi gian nan. Nói không cảm động là giả, nói không động lòng là giả, nhưng cô không thể.
"Anh chỉ vì một mình em mà làm như vậy." Đầu ngón tay thô ráp của anh xoa nhẹ lên gò má trơn bóng như đồ sứ của cô, tình cảm dịu dàng như nước.
"Nhưng... Chúng ta không thể." Cô đỏ mắt, lần đầu tiên cảm thấy từ chối anh là khó khăn đến thế, đầu quả tim cũng theo đó mà run rẩy.
"Chỉ cần em gật đầu, những chuyện khác anh sẽ xử lý tốt." Anh muốn cô không còn chút đắn đo nào, hoàn toàn thuộc về anh.
"Tôi không thể có lỗi với Tư Hàn..." Cô đột nhiên rơi nước mắt, không phải cô không nhìn ra thành tâm của anh, nhưng cô không có tư cách tiếp nhận.
"Đừng khóc." Anh mút khô giọt nước mắt rơi trên mặt cô, chuyển sang hôn lên đôi mắt run run của cô, giọng kiềm nén hơi đau lòng, "Đêm đó, em say khướt, ở trong ngực của anh vừa khóc vừa kể chuyện cũ, em có biết anh đau lòng thế nào không? Giống như bị một con dao nhọn đâm thẳng vào trong tim, là đau đớn anh chưa bao giờ bị qua. Anh không muốn lại nhìn thấy nước mắt của em, nếu như em thật sự không thể tiếp nhận anh, anh có thể thối lui. Nhưng xin em nói cho anh biết, vì sao trong lòng em rõ ràng có anh, lại không thể từ bỏ người nọ?"
"Tư Hàn có ơn với tôi..." Cô nghẹn ngào nói cho anh biết nguyên nhân.
"Vậy anh thì sao?" Anh hỏi tới, "Vì em, ngay cả mạng của mình cũng không cần. Tại sao không thể chọn anh?"
"Còn có Gia Nghi, cô ấy thích anh, tôi không muốn cô ấy đau lòng..." Cô cũng không biết là đang thuyết phục anh hay là chính mình.
"Em liền không tiếc tổn thương trái tim của anh sao?" Ánh mắt của anh chứa một tia đau đớn, giọng nói khàn khàn mang theo đè nén, "Tòng Thiện, xin em hãy nghĩ cho anh một chút, cho dù một chút là tốt rồi."
"Hàn Dập Hạo." Nước mắt cô rơi như mưa, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh hèn mọn cầu xin như vậy, cô vốn không muốn tổn thương bất kỳ ai, nhưng vì cái gì hết lần này đến lần khác lại giày vò người đàn ông kiêu ngạo như vậy đến nông nỗi này.
"Anh có thể đợi, chỉ cần em đồng ý cho anh một cơ hội." Anh không muốn ép cô quá mức, nhưng là nhìn ra được nội tâm cô đang giãy giụa. Từ trong ngực, anh lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra, sau đó đeo sợi dây chuyền tinh xảo lên cổ của cô.
Cảm thấy trên cổ lành lạnh, cô cả kinh, cúi đầu nhìn thấy ánh sáng lấp lánh này, lập tức bắt lấy tay anh, lắc đầu nói: "Tôi không thể nhận."
Thế nhưng anh lại mở mặt dây chuyền ra, bên trong là một hạt hổ phách nho nhỏ, theo cử động của anh, chất lỏng màu đỏ hơi lay động phát sáng lên, anh thâm tình nói: "Kim cương trên sợi dây chuyền vốn là vật làm nền, cái anh thật sự muốn đưa cho em chính là quả lòng Corazon này."
"Quả lòng Corazon?" Cô mụ mị.
"Quả Corazon là thánh quả tình yêu, tượng trưng cho tình cảm trung trinh không đổi, cho nên anh muốn lấy chất lỏng của nó rót vào trong hổ phách này, bảo tồn vĩnh cửu. Ở trên chợ, lúc anh rời khỏi em, chính là đi tìm thợ thủ công hoàn thành khâu cuối cùng này." Anh vừa giải thích, vừa tiếp tục động tác dang dở, giúp cô đeo "quả lòng tình yêu" này.
Hôm nay "bất ngờ" quá nhiều, trong lúc nhất thời làm cô có chút không tiếp nhận kịp, cô ngây ngốc mà sờ lên hạt châu kia, lại nghe anh nói: "Tòng Thiện, đây là lòng của anh, xin em giúp anh bảo quản thật tốt."
Cô bỗng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn khóc ướt lên, mắt to mông lung nhìn anh, không xác định hỏi: "Anh luôn làm như vậy để theo đuổi phụ nữ sao?"
Anh cười, hàm răng đều trắng tinh, ánh mắt sáng như sao, "Chỉ có em, tiểu oan gia của anh."
Cô cũng nín khóc mỉm cười, oan gia, bọn họ thật đúng là giống như một đôi oan gia, vừa mới bắt đầu cô cho rằng anh là nợ cô, nhưng chẳng ngờ cho tới bây giờ, cô lại mắc nợ anh vô cùng sâu nặng.
Khuôn mặt điển trai của anh từ từ phóng đại ở trước mặt của cô, bốn mắt nhìn nhau, tình cảm sâu đậm trong ánh mắt này hiện rõ trong mắt của cô, làm tim cô bỗng tăng nhanh, dồn dập giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Hơi thở của anh phả vào mắt của cô, mũi của cô, rơi vào trên môi của cô.
Lần đầu tiên, cô không có kháng cự, không có đắn đo cũng không có lo lắng.
Anh dịu dàng di chuyển ở trên môi của cô, mút lấy.
Cô nghe theo tiếng lòng, từ từ nhắm mắt lại, hơi hé miệng.
Đầu lưỡi của anh tiến vào trong miệng của cô, cùng đầu lưỡi của cô triền miên không dứt, nụ hôn này dần dần sâu hơn.
Tay của cô được anh dẫn dắt, vòng ở vòng eo cường tráng của anh, vong tình đáp lại.
Đom đóm bay khắp bầu trời, lượn vòng xung quanh bọn họ, ở dưới ánh sao lấp lánh trong đêm này, cùng chứng kiến hai trái tim dần dần tiến đến gần.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip