Quyển II: Chương 115 + 116 + 117

Chương 115: Lòng mâu thuẫn

Editor: smizluy1901

Câu Tử Minh vừa mới đi, Tòng Thiện đã đến, Câu Thư Huyên mở cửa cho cô.

"Chị Thư Huyên, em vừa mới nhìn thấy Câu Tử Minh-" Tòng Thiện chỉ vào ngoài cửa, nhíu mày nói.

"Vào trước rồi hãy nói." Câu Thư Huyên để cô đi vào, hai ông bà nhà họ Câu vẫn còn ngồi ở trong phòng khách, cô chỉ vào Tòng Thiện giới thiệu với bọn họ nói Tòng Thiện là vị hôn thê của Hàn Dập Hạo, Tòng Thiện chào hỏi với bọn họ liền theo Câu Thư Huyên lên lầu.

"Câu Tử Minh dẫn phụ nữ về sao?" Vừa đi, Tòng Thiện vừa hạ thấp giọng hỏi.

"Ừ." Câu Thư Huyên gật đầu, lại dặn dò, "Tòng Thiện, em tới thật đúng lúc, có mấy lời Vương Đình sẽ không nói với chị, cô ấy sẽ nói với em, em giúp chị hỏi xem cô ấy có sao không."

"Ừm, em biết rồi." Tòng Thiện nói xong gõ gõ cửa phòng ngủ của Vương Đình, gọi, "Vương Đình, là tôi."

Nghe thấy giọng nói của Tòng Thiện, Vương Đình đi tới mở cửa, nhìn qua không khác ngày thường, vẫn là vẻ mặt tươi cười, "Tòng Thiện, vào ngồi đi."

"Hai đứa từ từ trò chuyện, chị đi nói chuyện với bố mẹ." Câu Thư Huyên không cản trở hai người họ trò chuyện, đi xuống.

"Cô đang làm quần áo cho em bé sao?" Tòng Thiện nhìn thấy một cái bàn bày ở chỗ ban công, phía trên có máy khâu, vải vóc và kim chỉ may vá, cô cười dò hỏi.

"Đúng vậy, dù sao tôi cũng cả ngày nhàn rỗi, không tìm một ít chuyện để làm sẽ buồn bực chết mất." Vương Đình lấy cái ghế cho Tòng Thiện, để cô ngồi, mình cầm kim chỉ, vừa may vá vừa nói chuyện với cô. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

"Tay nghề không tệ." Tòng Thiện cầm lấy cái mũ nồi nhỏ cẩn thận xem xét, thật không có gì khác với trong cửa hàng bán.

"Lúc còn bé trong nhà nghèo túng, quần áo đều là vá rồi lại vá, về sau bà ngoại tiếp quản cô nhi viện, quần áo của bọn nhỏ tôi đều vá giúp, thời gian dài, tay nghề này cũng luyện được." Vương Đình cười cười, cách làm trông thật đúng là rất thành thục.

"Vậy hôm nào cô dạy tôi một chút đi, tôi cũng muốn tự mình làm chút ít cho đứa bé dùng." Tòng Thiện tạm thời nổi lên ý niệm này, bật thốt lên.

"Được. Nhưng anh Hàn sẽ để chị làm những 'công việc nặng nhọc' này sao?" Vương Đình trêu ghẹo nói.

"Công việc của anh ấy bận rộn như vậy, làm sao biết tôi ở nhà làm những gì chứ." Tòng Thiện không cho là đúng giảng đạo, "Hơn nữa, cái này nào được xem là công việc nặng nhọc, không phải nhà họ Câu cũng để cho cô làm sao?"

"Tôi không phải là người của nhà họ Câu, bọn họ đương nhiên không quản được tôi." Vương Đình thản nhiên nói.

"Vương Đình." Vẻ mặt Tòng Thiện trở nên nghiêm túc, cô mở miệng nói, "Thật ra thì tôi thật sự rất tò mò rốt cuộc cô nghĩ như thế nào, cô ở nhà họ Câu lại không chịu gả cho Câu Tử Minh, sau này cô tính thế nào?"

"Tôi cũng không biết." Vương Đình lắc đầu, động tác trong tay dừng lại, cô nhìn Tòng Thiện, đáp nói: "Bây giờ tôi chỉ muốn đi một bước tính một bước, chờ bà ngoại khỏi bệnh, tôi sẽ nói chuyện với chị Thư Huyên một chút."

"Cô là hy vọng chị ấy có thể giúp cô rời khỏi nhà họ Câu?" Tòng Thiện hiểu rõ ý đồ của cô.

"Trong cái nhà này, chỉ có chị ấy là công bằng chính trực nhất." Vương Đình thẳng thắn nói, "Tôi là hy vọng chị ấy có thể thuyết phục bố mẹ của chị ấy, để tôi đưa đứa bé rời đi."

"Điều này không có khả năng." Tuy Tòng Thiện không muốn nói những lời này, nhưng Vương Đình cần phải hiểu, "Cô cũng biết tình trạng của bố anh ta rồi, trên dưới nhà họ Câu đối với đứa cháu này là ôm vạn phần mong đợi, bọn họ là tuyệt đối không thể để cho cô đưa đứa bé rời đi."

"Tôi biết, nhưng tình hình không giống với lúc trước." Vương Đình bình tĩnh nói, "Câu Tử Minh sẽ thành gia lập nghiệp, sẽ có những đứa trẻ khác, đến lúc đó, đứa bé trong bụng của tôi đối với nhà họ Câu đã không còn quan trọng."

"Cô là chỉ người phụ nữ hôm nay anh ta đưa về sao?" Tòng Thiện dò hỏi.

"Không nhất định là cô ấy, còn có thể là người phụ nữ khác." Vương Đình cười cười, chỉ có điều cô càng làm ra vẻ không thèm để ý tới, càng nói rõ cô để ý.

"Cô có nghĩ tới là anh ta cố ý chọc giận cô hay không." Tòng Thiện nghĩ đến một khả năng khác.

"Không cần thiết." Vương Đình cúi đầu, tiếp tục động tác trong tay, "Tôi đã nói rất rõ ràng với anh ta rồi, sau này mọi người là người xa lạ, sẽ không còn có bất kỳ liên quan gì, anh ta làm như vậy, cũng là không có ý nghĩa."

"Anh ta cầu xin cô tái hợp?" Tòng Thiện vội vàng hỏi tới, hỏi.

Vương Đình do dự mấy giây, tuy cô không muốn nói cho bất cứ ai biết, nhưng giấu Tòng Thiện lại có chút không hay cho lắm, vì vậy cô bèn nói cho Tòng Thiện biết chuyện Câu Tử Minh cầu hôn cô.

"Anh ta cầu hôn cô?" Quả nhiên Tòng Thiện đề cao giọng, vẻ mặt kinh ngạc.

"Anh ta chỉ là tâm huyết dâng trào mà thôi." Vương Đình bình tĩnh đáp, "Có lẽ là uống nhiều rượu, khi đó còn chưa có tỉnh táo."

"Đêm đó đích thật là uống rất nhiều rượu, uống đến mức thần trí mơ hồ, còn đánh nhau một trận với Hàn Dập Hạo." Tòng Thiện vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt của Vương Đình, thấy cô hơi có chút kinh ngạc, lại hỏi, "Chẳng lẽ cô không có hỏi anh ta là làm sao bị thương à?"

Vương Đình lập tức khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, đáp nói: "Có liên quan gì tới tôi đâu."

Tòng Thiện không để ý tới lời nói lạnh nhạt của cô, nói: "Đêm đó tôi và Hàn Dập Hạo cũng là ầm ĩ một trận, anh ấy đi ra ngoài uống rượu cả đêm, ở trong quán rượu, anh ấy gặp Câu Tử Minh, nghe nói Câu Tử Minh uống còn nhiều hơn anh ấy, cũng là bởi vì tâm trạng không tốt, không phải là vì cô sao?"

"Tâm trạng anh ta không tốt sao lại nhất định có liên quan tới tôi chứ." Vương Đình không cảm thấy như vậy.

"Tôi biết Câu Tử Minh cũng đã lâu như vậy, trước giờ chưa từng nghe nói anh ta cũng biết mượn rượu giải sầu, Hàn Dập Hạo cũng nói, bây giờ Câu Tử Minh giống như một người hoàn toàn thay đổi, đi tới bên cạnh anh ta, đều sẽ bị bầu không khí sầu muộn của anh làm ảnh hưởng." Tòng Thiện thở dài, nói, "Anh ta là vì cô mới trở nên rầu rĩ không vui như vậy, nếu như không phải là thật sự quan tâm cô, sau lần đầu tiên cô từ chối anh ta, anh ta sẽ giống như trước kia vậy, đi ra ngoài tiếp tục mua vui, chứ không phải là làm cho mình chật vật không thể tả."

"Bây giờ anh ta không đi theo 'cái bóng' cũ sao?" Vương Đình lạng lùng nói, "Loại người như anh ta, luôn quen thói nói một đằng làm một nẻo, ở trước mặt người khác tỏ ra mình một lòng lại thâm tình, giành lấy đồng tình của mọi người, nhưng cá nhân lại giống như trước đây, không chút thay đổi."

"Vương Đình, không phải tôi đứng về phía của anh ta, mà là thái độ của cô, khiến anh ta không thể không bỏ cuộc." Tòng Thiện khách quan nói.

"Không quan trọng, bất kể là ai ép ai, đều không quan trọng." Vương Đình ngắt lời nói, không muốn tiếp tục nói về cái đề tài này nữa.

"Nếu quả thật không quan trọng, vậy tại sao cô lại khóc?" Tòng Thiện nhìn cô chằm chằm, chậm rãi thốt ra câu này.

Cơ thể Vương Đình rõ ràng cứng đờ, phản bác: "Tôi không có."

"Vừa rồi lúc cô mở cửa, tôi đã nhìn thấy mắt của cô hơi sưng đỏ, chỉ là không nói mà thôi." Tòng Thiện nhẹ nhàng nói.

"Ở đây gió lớn, vừa rồi cát bay vào." Vương Đình nói xong dụi dụi mắt, "Bây giờ vẫn còn hơi khó chịu."

"Cô đừng không thừa nhận, trong thùng rác có nhiều khăn giấy như vậy, cô đừng nói là vì cô bị cảm đấy." Tòng Thiện nhìn rõ mồn một nói.

"Tòng Thiện, chị có thể đừng nói nữa được không." Vương Đình thấy không thể gạt được Tòng Thiện, quay đầu sang một bên, không để cho cô ấy nhìn thấy cảm xúc trong mắt của cô.

"Vương Đình, tại sao cô lại ngốc như vậy." Tòng Thiện nắm lấy tay của cô, giống như nhìn thấu nội tâm của cô vậy, phân tích nói, "Cô vẫn còn để ý tới Câu Tử Minh, cô không bỏ anh ta được, cho nên cô ở lại nhà họ Câu, cũng không phải là hoàn toàn vì bọn họ không cho cô đi, mà là cô còn yêu anh ta. Yêu một người khắc cốt ghi tâm như vậy, làm sao có thể nói bỏ là có thể bỏ? Cô một mực từ chối thừa nhận lòng mình, là bởi vì cô sợ lại bị tổn thương lần nữa, cô không tin anh ta, cho nên cô thà dằn vặt lẫn nhau. Nhưng khi anh ta thật sự giống như lời cô nói, bỏ xuống, tiếp tục, cô lại cảm thấy đau lòng khổ sở. Cô vẫn luôn che giấu tất cả cảm xúc, vẫn luôn không để cho người bên cạnh nhìn thấu sự yếu đuối của cô, vẫn luôn muốn làm ra vẻ mình rất tỉnh táo rất kiên cường, thật ra thì, cô làm như vậy, người bị thương nặng nhất là chính cô!"

"Chị nói đều là sai!" Vương Đình cắn chặt môi dưới, không chịu thừa nhận.

"Cô có thể phủ nhận, nhưng sao cô lừa gạt mình? Nếu như có một ngày, Câu Tử Minh thật sự bỏ cô, không quan tâm cô, anh ta kết hôn với một người phụ nữ khác, sinh con dưỡng cái, còn lại một mình cô sống ở trong hồi ức, cô sẽ không hối hận chút nào sao?" Tòng Thiện tiếp tục ép hỏi.

"Tôi không hối hận!" Lông mi dài hơi khép, đôi mắt giống như ngọc trai đen nhìn chằm chằm trên đất, Vương Đình cố chấp thốt ra mấy chữ này.

Tòng Thiện đứng lên, đi tới trước mặt của cô, ngồi xổm xuống, cùng cô mặt đối mặt nói: "Đừng một mực làm tổn thương người đàn ông yêu cô, anh ta là làm sai, nhưng anh ta là thật lòng muốn hối cải, mấy tháng này, biểu hiện của anh ta hẳn là cô rõ hơn chúng tôi. Vương Đình, cô không phải là thật sự tâm địa sắt đá, cô cũng không phải là một người không chịu tha thứ lỗi lầm của người khác, cô nói cho tôi biết suy nghĩ thật sự của cô được không?"

"Tòng Thiện, chị đừng ép tôi nữa." Mặt nạ bình tĩnh của Vương Đình ầm ầm vỡ vụn, cô nhắm mắt lại, vẻ mặt đau khổ, giọng mang theo vẻ run rẩy.

"Cô hãy suy nghĩ một chút cho đứa bé trong bụng, cô thật sự muốn nó không có cha yêu thương sao? Thật sự muốn nó lớn lên ở trong một gia đình không hoàn chỉnh sao? Trải qua cuộc sống ngày trước của chúng ta sao?" Tòng Thiện tuy không đành lòng, nhưng vẫn là cứng lòng ép hỏi.

"Tôi không muốn." Vương Đình che mặt, một hàng lệ từ trong khe hở chảy xuống, khẽ khóc sụt sùi nói.

"Khóc đi." Tòng Thiện đứng lên, khoác vai của cô, để cho cô dựa vài trên người của mình, nói, "Tôi biết cô kiềm nén rất cực khổ, ngụy trang rất cực khổ, cô muốn khóc thì khóc thoải mái đi."

Vương Đình không cố giả bộ nữa, ôm lấy Tòng Thiện bật khóc, cô thật sự nhẫn nhịn rất cực khổ, lại không thể nói cái gì với người khác, cô gần như sụp đổ rồi.

Tòng Thiện không nói nữa, kiên nhẫn chờ cô từ khóc lớn tiếng đến khe khẽ khóc thút thít, cuối cùng mới dừng tiếng khóc.

"Tôi rất hận mình không có tiền đồ, bất kể từng bị anh ta làm tổn thương thế nào, cũng không cách nào thật sự bỏ anh ta được. Càng ở cùng với anh ta, tôi càng không quản được lòng của mình. Sau khi có thai, tuy tôi giận anh ta tính kế tôi, nhưng cá nhân tôi lại cảm thấy, có con với anh ta, có lẽ là ông trời đang ám chỉ tôi có thể cho anh ta thêm một cơ hội. Cho nên tôi giữ lại đứa bé này, sống ở nhà họ Câu, muốn nhìn xem rốt cuộc anh ta có thể thay đổi hay không. Mọi người đều nói tôi cố chấp, nói tôi lòng dạ độc ác, thật ra thì tôi chỉ là không dám tùy tiện tha thứ cho anh ta. Trong lòng của tôi thật sự rất là mâu thuẫn, mâu thuẫn đến mức có đôi khi tôi cũng không biết mình muốn cái gì. Tôi lần lượt từ chối anh ta, khảo nghiệm anh ta, một mặt là có nhân tố trả thù, mặt khác là tôi muốn biết rốt cuộc anh ta quan tâm tôi thế nào. Mỗi một lần tôi đều muốn lần sau, lần sau anh ta biểu hiện tốt, nói không chừng tôi thật sự sẽ tha thứ cho anh ta. Nhưng hôm nay anh ta lại dẫn một người phụ nữ khác về nhà, lòng của tôi lại lần nữa bị xé thành mảnh nhỏ-"

Chương 116: Bỏ lỡ

Editor: smizluy1901

"Tại sao cô không nói những lời này ra?" Tòng Thiện vỗ vỗ lưng của cô ấy, đau lòng hỏi.

"Tôi không biết nên biểu đạt thế nào, tôi mâu thuẫn như vậy, có đôi khi cảm thấy mình cũng sắp điên rồi!" Vương Đình thút thít nói, "Có lẽ là trước kia tôi bỏ ra quá nhiều, chung quy muốn lần này anh ta nhất định phải bỏ ra nhiều giống vậy, tôi mới bằng lòng tha thứ cho anh ta."

"Nhưng có một số lời không nói ra, đối phương sẽ không biết." Tòng Thiện đặt mình trong hoàn cảnh người khác nói, "Hoàn cảnh trưởng thành của Câu Tử Minh và của cô không giống nhau, có lẽ anh ta không nghĩ tới cô kiên cường như vậy, cũng không cách nào đoán được suy nghĩ của cô. Anh ta trải qua thất bại rất ít, cho nên anh ta là bị đả kích rất lớn, không nhất định bị tổn thương nhẹ hơn so với cô."

"Anh ta mới không có. Nếu như anh ta là thật sự bị đả kích, làm sao có thể nhanh như vậy thì đã có người phụ nữ khác." Vương Đình lau khô nước mắt, cố gắng thuyết phục mình đừng đau lòng vì hạng người này, "Anh ta sớm bộc lộ bản tính cũng tốt, để tôi có thể sớm chết tâm với anh ta."

"Có lẽ bây giờ vẫn không tính là muộn." Tòng Thiện đột nhiên dâng lên một ý nghĩ, nếu như Vương Đình không chịu nói ra miệng, vậy hãy để cho cô làm sứ giả hòa bình này đi.

Thấy Tòng Thiện muốn đi, Vương Đình lập tức kéo cô lại, nhạy cảm hỏi: "Chị muốn làm gì?"

Tòng Thiện vỗ cỗ tay của cô, không muốn để cô quá lo lắng: "Cô lựa chọn nói lời thật lòng cho tôi biết, thật ra thì trong tiềm thức là hy vọng tôi giúp cô đi nói cho Câu Tử Minh biết, coi như một cơ hội cuối cùng đi, nếu như anh ta không chịu quay về nhận sai mà nói, vậy thì thật sự kết thúc." Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Vương Đình lắc đầu, từ chối nói: "Tôi không hy vọng chị đi tìm anh ta."

"Lúc này, không thể chỉ lo mặt mũi." Đôi mắt xinh đẹp của Tòng Thiện lấp lánh ánh dịu dàng lại kiên quyết, khuyên nhủ, "Nghĩ tới điểm tốt của anh ta một chút, nghĩ tới thời điểm anh ta dũng cảm quên mình đỡ đạn cho cô."

Nghe được câu này, Vương Đình có chút ngập ngừng.

Tòng Thiện thấy cô dao động, kéo tay cô ra, cuối cùng nói: "Để tôi thử một lần, nếu như anh ta quay về, các cô hãy thẳng thắn mà nói chuyện thật tốt một chút, nếu như anh ta không về, vậy sau này bất kể xảy ra chuyện gì, tôi đều sẽ kiên định không lay động mà đứng về phía của cô."

Nói xong, cô chạy vội rời khỏi phòng.

Vương Đình đứng dậy, tay vẫn còn ở giữa không trung, cô cũng không có đuổi theo ra ngoài, có lẽ, đúng như Tòng Thiện nói, trong tiềm thức, cô là hy vọng như vậy.

"Chị Thư Huyên, xin chị lập tức liên lạc với Câu Tử Minh, em có lời rất quan trọng muốn nói với anh ta." Tòng Thiện chạy tới trước mặt Câu Thư Huyên đang chờ cô dưới lầu, lo lắng nói.

"Được, chị lập tức gọi điện." Câu Thư Huyên cũng không dài dòng, lập tức gọi số của Câu Tử Minh.

Song, gọi hết lần này đến lần khác đều là giọng nhắc nhở tắt máy.

"Nó tắt máy." Câu Thư Huyên gập điện thoại lại, sải bước đi ra ngoài cửa, "Bây giờ chị lái xe đi tìm nó, Tòng Thiện, em đi với chị."

"Được." Tòng Thiện không nói hai lời đi theo.

Câu Thư Huyên hỏi người làm, còn nhờ Đường Tuấn giúp cô điều tra camera giám sát đường quốc lộ, mới tra được Câu Tử Minh đã đi về phía sân bay.

"Nó không có dùng máy bay trực thăng trong nhà, nhất định là không muốn để cho chúng ta điều tra được hành tung của nó." Lao nhanh trên đường, Câu Thư Huyên phân tích nói.

"Lần này anh ta là hạ quyết tâm phải không?" Tòng Thiện hơi lo lắng, nếu như họ không đuổi kịp Câu Tử Minh, vậy anh ta và Vương Đình thật sự kết thúc.

Câu Thư Huyên không có trả lời, nhưng vẻ mặt ấy đã nói cho Tòng Thiện biết đáp án.

"Tòng Thiện, em thẳng thắn nói cho chị biết, em và Vương Đình đã nói những gì?" Câu Thư Huyên muốn biết sự thật.

"Chị Thư Huyên, không phải em không chịu nói, mà là nếu như chúng ta không đuổi kịp Câu Tử Minh, như vậy mọi thứ em đã nói với chị đều là nói nhảm." Tòng Thiện quyết định không tiết lộ bí mật của Vương Đình, đáp nói.

"Chị hiểu." Câu Thư Huyên khéo hiểu lòng người khẽ cười, nói, "Thật ra thì lúc em kêu chị lập tức gọi điện cho Tử Minh, chị đã đoán được đại khái, nếu như Vương Đình chẳng quan tâm đến Câu Tử Minh như lời cô ấy đã nói, chắc chắn là em sẽ không làm sứ giả hòa bình này."

"Chị Thư Huyên quả nhiên thông minh." Tòng Thiệu thật lòng khen ngợi nói.

"Nếu như chị thật sự thông minh, chị gái này cũng sẽ không làm đến mức thất bại như vậy." Câu Thư Huyên tự giễu nói.

"Chị đừng nói như vậy, chị đã làm hết thảy vì Câu Tử Minh và Vương Đình rồi, chúng em đều nhìn thấy được, chị đúng là một chị gái rất tốt." Tòng Thiện xuất phát từ đáy lòng nói.

Câu Thư Huyên lộ ra một nụ cười khổ, còn chưa có nói tiếp, Đường Tuấn lại gọi điện tới, nói cho cô biết chuyến bay bay đi Thụy Sĩ còn mười phút nữa thì cất cánh, hỏi có cần nghĩ cách trì hoãn thời gian hay không?

"Nhất định không thể để cho bọn họ đi." Câu Thư Huyên dặn dò nói.

"Không thành vấn đề." Giọng nói từ tính tao nhã của Đường Tuấn mang theo một nụ cười xấu xa, nói, "Tôi đành phải gọi một cú điện thoại nặc danh cho hãng hàng không báo cáo về 'vấn đề an toàn'."

"Cảm ơn." Câu Thư Huyên cúp máy, nghiêng đầu nói với Tòng Thiện, "Đường Tuấn sẽ giúp không cho máy bay cất cánh, chúng ta chỉ cần mau chóng chạy tới là được."

"Ừm." Tòng Thiện gật đầu, bình tĩnh lại.

Đợi đến sân bay, chuyến bay đi Thụy Sĩ vốn là đã cất cánh bởi vì bị người cảnh cáo đặt bom mà bị buộc hủy bỏ kế hoạch cất cánh, tất cả hành khách dưới sự hướng dẫn của các thành viên phi hành đoàn, quay trở về phòng chờ, chờ đợi thông báo điều tra.

Đường Tuấn còn tới sớm hơn so với các cô, nhìn thấy các cô, sắc mặt của anh ta cũng là một vẻ nặng nề.

"Tìm được Tử Minh không?" Câu Thư Huyên hỏi Đường Tuấn.

Đường Tuấn lắc đầu, bảy tỏ nói: "Vượt khỏi tình hình một chút, bọn họ không có đi Thụy Sĩ, mà là đi Hà Lan. Mà chuyến bay đi Hà Lan này đã bay rồi."

"Cái gì? Không phải anh nói trên danh sách hành khách có bọn họ sao?" Câu Thư Huyên ngây ngẩn cả người.

"Bọn họ đã mua vé máy bay, nhưng không có lên máy bay." Đường Tuấn giải thích nói, "Sau đó mới biết được bọn họ lên một chiếc máy bay khác."

Tim của Tòng Thiện bỗng chốc rơi vào hầm băng, nói như vậy, họ vẫn không kịp ngăn Câu Tử Minh lại.

"Anh có bạn bè ở Hà Lan không? Có thể bảo người đến sân bay đón nó?" Câu Thư Huyên chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp.

"Tôi sẽ cố hết sức." Đôi mắt hoa đào hấp dẫn mê người kia của Đường Tuấn dừng lại mấy giây trên gương mặt mất mác của hai người họ, tò mò dò hỏi nói, "Rốt cuộc có chuyện gì mà vội vã tìm cậu ấy như vậy?"

"Bây giờ không có chuyện gì." Tòng Thiện chán nản xoay người, đi ra ngoài.

"A Tuấn, đã làm phiền anh rồi." Câu Thư Huyên cười nhẹ, lịch sự nói một câu, cũng đi theo Tòng Thiện.

Bỏ lại một mình Đường Tuấn ù ù cạc cạc mà đứng ở đó, có chút buồn bực, "Dầu gì tôi cũng ra sức, chung quy nên tiết lộ một chút tin tức cho tôi chứ."

Ở trên đường trở về, Tòng Thiện trông có vẻ rầu rĩ không vui, Câu Thư Huyên an ủi nói: "Dù không có ngăn nó lại được, cũng không có nghĩa là chuyện không thể vãn hồi, chị tin rằng, Tử Minh cũng chỉ là đang giận lẩy, sẽ không không có chừng mực."

"Chị Thư Huyên, chị không cần an ủi em, chị vẫn là về khuyên Vương Đình thật tốt đi thôi." Tòng Thiện mỉm cười với cô, dặn dò nói, "Tâm trạng của cô ấy không tốt lắm, chị đừng để cô ấy suy nghĩ lung tung."

"Chị hiểu." Câu Thư Huyên bảo đảm nói.

Tòng Thiện không có đến nhà họ Câu nữa, Câu Thư Huyên đưa cô về nhà, dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt, bôn ba một buổi chiều, cô cũng đã mệt mỏi.

Sau khi Tòng Thiện về đến nhà, thím Triệu đang xách túi lớn túi nhỏ đi vào trong bếp.

"Chị Triệu, sao mua nhiều đồ thế?" Tòng Thiện bỏ chìa khóa xuống, nhìn cái bàn bày đầy ắp, tò mò hỏi.

"Không phải tôi mua." Thím Triệu vừa nói, vừa đưa súp đến cho Tòng Thiện, "Vừa rồi có hai nhóm người tới, đồ là bọn họ đưa tới."

"Là ai?" Tòng Thiện nghi ngờ hỏi.

"Người nhà của Hàn tiên sinh." Thím Triệu lại bổ sung một câu, "Tôi đã gọi điện hỏi cậu ấy, cậu ấy nói có thể nhận, tôi mới nhận."

Người nhà của Hàn Dập Hạo? Chẳng lẽ là cụ Hàn?

"Nhóm người tới trước nói là ông chủ của bọn họ bảo đưa tới, nhóm người tới sau nói là phu nhân từ Mỹ gửi về." Thím Triệu đặt súp ở trên bàn, để Tòng Thiện tới uống.

Tòng Thiện sửng sốt, Nhạc Thanh Lăng còn biết tặng đồ bổ? Có hạ độc hay không?

"Tòng Thiện, tới uống canh đi, vừa mới nấu xong đấy." Thấy Tòng Thiện đứng ngẩn ra ở đó, thím Triệu gọi.

Tòng Thiện lấy lại tinh thần, cười nói: "Mỗi ngày đều ăn nhiều như vậy, tôi thật sự sợ biến thành người béo."

"Cô còn nói, cô nhìn cô xem, cũng chỉ bụng lớn mà không thấy thịt đâu, tiên sinh còn tưởng rằng tôi không cho cô ăn no." Thím Triệu giận trách nói, kéo cô ngồi xuống.

"Là chị quá biết làm, giàu dinh dưỡng lại không cho người ta béo lên." Tòng Thiện khen ngợi nói.

"Tôi là dựa theo thực đơn của chuyên gia dinh dưỡng đưa tôi làm." Thím Triệu có chút ngượng ngùng nói, Hàn Dập Hạo đặt biệt mời chuyên gia dinh dưỡng mỗi ngày phối bữa ăn cho Tòng Thiện, bà chỉ là dựa theo thực đơn làm mà thôi.

"Bất kể nói thế nào, vẫn là cám ơn chị chăm sóc tôi." Tòng Thiện cảm kích nói.

"Cô ngàn vạn lần đừng nói như vậy." Thím Triệu vội xua tay, sợ hãi nói, "Cô và tiên sinh chiếu cố tôi như vậy, trả tiền lương lại cao, phải là tôi nên cám ơn các cô mới phải."

Tòng Thiện cười cười, không cần phải nhiều lời nữa, vào giờ phút này cô đột nhiên cảm thấy mình rất hạnh phúc, hy vọng cuộc sống sau này đều có thể giống như vậy.

Buổi tối, Hàn Dập Hạo về đến nhà, Tòng Thiện vừa giúp anh cởi áo vừa nói cho anh biết chuyện đã xảy ra vào xế chiếu hôm nay.

"Sao em không gọi điện cho anh? Anh có thể tra được thời gian và địa điểm chuyến bay hạ cánh." Hàn Dập Hạo vừa rửa tay vừa nói.

"Em sợ làm lỡ công việc của anh." Tòng Thiện trả lời, bởi vì tính chất công việc của anh, vì vậy, gần như cô chưa bao giờ quấy rầy anh khi anh đang trong giờ làm việc, "Đường Tuấn nói anh ta sẽ giúp một tay."

Hàn Dập Hạo rửa xong lại rửa tay của cô, sau đó dắt cô cùng đi đến bên bàn ăn, ôm lấy cô để cô ngồi ở trên đùi của mình, dò hỏi: "Hôm nay cục cưng có ngoan không?"

"Mấy ngày nay nó ngoan vô cùng, về cơ bản không có ầm ĩ với em." Tòng Thiện trìu mến mà vuốt lên cái bụng nhô ra, tràn đầy tình thương của mẹ.

"Vậy là tốt rồi." Hàn Dập Hạo bao bọc lấy tay của cô, hôn lên mặt cô một cái, nói, "Hôm nay ông nội của anh và mẹ anh đưa đồ tới."

"Sao bọn họ lại đưa tới?" Tòng Thiện tò mò hỏi, nhất là Nhạc Thanh Lăng, cách làm này khiến cô nghĩ hoài không ra.

"Sợ em và con không đủ dinh dưỡng." Hàn Dập Hạo ngửi mùi thơm trên tóc của cô, dịu dàng nói, "Nếu đã quyết định muốn chấp nhận em, đương nhiên không thể bạc đãi em."

"Vậy em có cần đặc biệt đi gặp ông nội của anh hay không?" Tòng Thiện đề nghị.

"Thứ bảy này, anh hẹn với ông nội." Hàn Dập Hạo đã sớm sắp xếp xong xuôi, anh dặn dò, "Em biểu hiện ngoan một chút, ông nội nhất định sẽ ghi lại ấn tượng tốt với em."

"Em không ngoàn lúc nào?" Tòng Thiện chu mỏ, lộ ra "nhỏ nhen" như trẻ con.

"Phải, em vẫn luôn rất biết điều, cô bé ngoan của anh." Hàn Dập Hạo nói xong hôn cô, dùng nụ hôn phủ kín.

Chương 117: Nhà họ Hàn công nhận (1)

Editor: smizluy1901

"...Ngài Tiên đế ngự giá xuống Nam Dương tam thỉnh

Coi như nghiệp nhà Hán chân vạc chia ba

Quan Phong đến Vũ Hương Hầu nắm giữ ấn soái

Đồ chiến Nam Bắc diệt thông kim bác cổ

Chu Văn Vương phỏng quanh phòng Khương Thượng đại chấn

Gia Cát ta đây sao so được với ngài tiền bối

Nhàn nhã vô sự ở địch lâu ta gảy tiếng đàn

Trước mặt của ta thiếu một người tri âm..."

Trang trọng lại không hề xa hoa, không gian nhiều tinh tế, rường cột chạm trổ, nhà cửa dinh thự rộng lớn dòng dõi thư hương, đây là ấn tượng của Tòng Thiện đối với biệt thự nhà họ Hàn.

Lúc này, cô và Hàn Dập Hạo cùng ngồi ở trên ghế gỗ lim ở phòng khách, đang thấp thỏm không yên mà chờ gặp gia chủ của nhà họ Hàn.

"Đây là bài gì?" Trong phòng khách rộng rãi, chỉ có hai người cô và Hàn Dập Hạo, chờ trong chốc lát, không thấy có người đi tới, cô ngó nhìn xuyên qua tấm bình phong lớn vẽ hình "Tùng Hạc duyên niên" phía sau, trống rỗng, dường như trừ bọn họ ra vốn không có người khác, vì để giảm bớt tâm trạng khẩn trương trong lòng, cô vu vơ mà nói chuyện với Hàn Dập Hạo.

"Bài này tên là《Thất Không Trảm》[1], lấy đề tài về《Tam Quốc Diễn Nghĩa》, câu chuyện nói về Gia Cát Lượng dẫn quân Bắc phạt." Hàn Dập Hạo giải đáp nói, anh sờ sờ tay của Tòng Thiện, phát hiện có chút lạnh ngắt, lập tức nắm trong lòng bàn tay chà sát, quan tâm hỏi, "Có phải cảm thấy không thoải mái hay không?"

[1] Ba chuyện Thất - Không - Trảm là ba trích đoạn được công diễn liên tục không thể thiếu trên sân khấu. Thất là "thất thủ Nhai Đình" - Không là "tòa thành bỏ trống" tức "không thành kế" - trảm là "giết Mã Tắc".

"Không phải." Tòng Thiện lắc đầu, thật thà đáp: "Em chỉ là hơi căng thẳng, chờ gặp được ông nội của anh, ngộ nhỡ ông cụ không thích em thì làm sao bây giờ?"

"Ngốc ạ, nếu ông nội đã chủ động đề xuất muốn gặp em, đó chính là muốn công bằng chính trực và khách quan mà hiểu rõ em, ông sẽ không cất giữ lòng thành kiến." Hàn Dập Hạo lại cười nói, "Em yên tâm, em người gặp người thích như vậy, ông cụ sao có thể không thích?" Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

"Ba hoa." Tòng Thiện lườm anh một cái, trong lòng vẫn là có chút lo sợ bất an, "Sao đợi lâu như vậy, vẫn không có người đến?"

"Ông cụ hoạt động chậm chạp." Trong lòng Hàn Dập Hạo biết rõ, ông nội là đang ra oai phủ đầu với bọn họ, nhưng lại không có nói ra, "Nếu không thì anh đi thúc giục ông nhé."

"Đừng." Tòng Thiện vội vàng kéo anh lại, nhanh chóng lắc đầu, "Chờ thì chờ, không quan trọng."

Vừa mới dứt lời, cô đột nhiên bụm miệng lại, dạ dày cuộn lên một cơn buồn nôn.

"Lại muốn ói?" Hàn Dập Hạo vuốt lưng của cô, nói, "Anh dẫn em vào toilet."

Cảm giác buồn nôn thoáng qua rồi biến mất, Tòng Thiện rất nhanh lại không có chuyện gì, cô xua xua tay, đáp: "Em không sao, có đôi khi đột nhiên sẽ có cảm giác như vậy, nhưng kéo dài không được mấy giây."

"Tòng Thiện, em chịu khổ rồi." Hàn Dập Hạo đau lòng ôm lấy cô, "Sớm biết em mang thai vất vả như vậy, anh nhất định không để cho em chịu tội này."

"Những lời này anh nói rất nhiều lần rồi." Tòng Thiện dở khóc dở cười, mỗi một lần cô nôn ọe, anh liền vô cùng khẩn trương, nhất là khoảng thời gian cô ói đến nghiêng trời lệch đất ấy, anh quả thật cũng sắp phát điên, còn luôn miệng cảnh cáo "tiểu tử thối" trong bụng, không được tiếp tục hành hạ cô nữa, nếu không sau này nhất định trừng trị nó thật tốt, sau khi dọa dẫm xong, lại tự trách mình không dứt, không ngừng "sám hối" không nên để cô có thai, bộ dáng đó nói có bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu buồn cười.

"Ngồi lâu như vậy, ngay cả bình trà nóng cũng không có người đưa tới, đợi thêm mười phút nữa, không đến chúng ta đi." Sự kiên nhẫn của Hàn Dập Hạo đã sắp tiêu sạch, để anh chờ cũng không sao, nhưng anh không nỡ để Tòng Thiện cùng bị lạnh nhạt.

"Ai nói muốn đi đấy." Đột nhiên, một giọng nữ bỗng vang lên, một người phụ nữ lớn tuổi mặc sườn sám gấm màu xanh đậm đi tới, hình ảnh đoan trang nhã nhặn này giống với bài trí trong phòng, đều là tràn đầy cổ kính.

"Bác cả." Hàn Dập Hạo vừa nhìn người tới, lập tức cung kính gọi.

Hóa ra người phụ nữ này chính là cô con dâu trưởng của nhà họ Hàn chăm sóc ông cụ trong nhà mà Hàn Dập Hạo nhắc tới, bác cả của Hàn Dập Hạo.

Tòng Thiện cũng mỉm cười theo gọi: "Bác cả, chào bác!"

Bác cả lại dùng ánh mắt lạnh băng nhàn nhạt quét nhìn Tòng Thiện, từ đầu tới chân, không che dấu chút nào mà cẩn thận quan sát, hoàn toàn là dáng vẻ chủ mẫu lo việc nhà, bộ dáng vênh váo.

"Cô chính là Thẩm Tòng Thiện?" Bác cả mặt không đổi mở miệng, không đợi Tòng Thiện trả lời, hơi có chút hà khắc nói, "Hôm nay tới gặp gia trưởng, còn ăn mặc tùy tiện như vậy?"

Tòng Thiện hơi ngẩn ra, vì ngày gặp mặt hôm nay, cô đã chuẩn bị cả đêm, càng không ngừng quấn lấy Hàn Dập Hạo hỏi, ông cụ thích màu gì, phong cách ăn mặc thế nào, có phải ghét phụ nữ trang điểm hay không, âm lượng giọng nói phải bao lớn, không chia lớn nhỏ, cô đều ghi tạc trong lòng.

Bởi vì cô đã có thai, chỉ có thể mặc quần áo rộng thùng thình, tóc cũng chỉ là cột đuôi ngựa đơn giản mà thôi, không có trang điểm cũng không có mang giày cao gót, cô cho rằng như vậy đi gặp người già mới coi là tôn trọng.

"Bác cả-" Hàn Dập Hạo có chút không vui, vừa đến bác cả đã phê bình Tòng Thiện, rốt cuộc là ai thất lễ?

Tòng Thiện kéo lấy tay của Hàn Dập Hạo, bảo anh đừng nói, mình thì nhìn thẳng vào bác cả, không cúi mình không hàng phục giải thích nói: "Bác cả, cháu biết cháu ăn mặc không long trọng, nhưng bởi vì cháu mang thai, cách chọn quần áo có rất nhiều hạn chế. Không phải cháu không tôn trọng bác và ông, mà là cháu cảm thấy mọi người đều là người có tiết chế và học thức, sẽ không quá thích những biểu tượng quá lời kia. Cho nên quần áo của cháu có thể là 'tùy tiện' một chút, nhưng cháu đối với lần gặp mặt này là thật lòng thật dạ coi trọng."

"Tôi mới nói một câu, cô đã trả lại tôi nhiều câu như vậy, tính tình dường như quá không chịu thua kém." Bác cả xoi mói bình luận nói, lại phê bình Hàn Dập Hạo, "Còn cháu nữa, vội vã bao che như vậy không phải là vì quá lâu không có ở nhà sao, còn quên cần có quy củ?"

"Bác cả, Tòng Thiện cô ấy cũng không phải là người của nhà họ Hàn, không biết lễ nghi của nhà họ Hàn, xin bao dung một chút." Hàn Dập Hạo cũng không sợ bà, đối với bác cả luôn không nhiều lời này, anh là xuất phát từ tôn trọng trưởng bối, nhưng nếu bà cố ý gây khó dễ Tòng Thiện mà nói, cho dù trưởng bối anh cũng sẽ không nể mặt.

"Ý của cháu là nói bác cố ý làm khó cô ấy sao?" Tướng mạo của bác cả thuộc loại bình thường, nhưng trong xương lại lộ ra khó chất cao quý tao nhã, giở tay nhấc chân, đều mang theo uy nghiêm của chủ mẫu quản việc nhà.

"Anh ấy không có ý đó." Tòng Thiện thay Hàn Dập Hạo đáp nói, "Là chúng cháu cân nhắc không chu toàn, xin bác cả bỏ quá cho! Lần này cháu chuẩn bị quá vội, lần sau nhất định sẽ cố gắng làm tốt."

Bác cả dường như không muốn nhiều lời với bọn họ, lạnh nhạt bỏ lại một câu: "Ông cụ đang ở trong vườn hoa, hai đứa mau đi đi."

"Vậy chúng cháu đi trước ạ." Tòng Thiện cười nói, bác cả nhàn nhạt gật đầu, rồi ngồi xuống ghế, nghe bài hát phát ra, đối với bọn họ không có bao nhiêu hứng thú.

Đi băng qua hành lang gấp khúc, Hàn Dập Hạo vẫn còn sinh lòng không vui đối với cuộc đối thoại vừa rồi, anh nói: "Bác cả bình thường cũng không quá quan tâm đến chuyện trong nhà, sao hôm nay lại nói chuyện như vậy?"

"Có lẽ bà là muốn khảo nghiệm em." Tòng Thiện không để ý cười cười, "Gia đình thế gia vọng tộc nhiều quy củ, chỉ sợ kiến thức của em vẫn còn là hạt cát trong sa mạc."

"Thôi, chờ gặp được ông nội, em phải nhớ những lời anh đã nói cho em biết đấy." Hàn Dập Hạo dặn dò.

"Yên tâm đi." Tòng Thiện gật đầu, lúc này, trong hành lang lại phát ra một bản nhạc 'Thất Không Trảm' khác, cô đoán có lẽ là khắp nơi trong nhà họ Hàn đều đặt loa, để chủ nhân thích bài hát bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể nghe được.

Quả nhiên, khi bọn họ đi tới vườn hoa, ông cụ ngồi ở trong đình bát giác ấy đang nhịp nhàng có dáng có vẻ mà hát theo.

"Lên tiếng mắng Vương Bình lớn mật

Trước khi đi liên tục dặn dò ngươi

Cấm đại doanh dựa núi gần nước

Cả gan không nghe lệnh của ta

Vì sao cấm đại doanh trên đỉnh đồi?"

"Ông nội." Hàn Dập Hạo tự mình đi lên phía trước, lên tiếng gọi ông cụ đang hát hăng hái.

Ông cụ rất không vui khi bị người cắt ngang, trừng mắt nhìn Hàn Dập Hạo, tràn đầy khí lực khiển trách: "Gọi gì mà gọi! Không thấy ta đang hát hả!"

"Cháu không gọi ông, ông sẽ không nhìn thấy cháu." Hàn Dập Hạo chuyện đương nhiên đáp.

Cụ Hàn cũng không phải là lần đầu tiên bị "tiểu tử vô lễ" này chống đối, lập tức càng không vui, sa sầm mặt dạy dỗ: "Không nhìn thấy cháu. Cháu nên tiếp tục đứng lại đó chờ ta, cho đến ta nhìn thấy mới thôi!"

Những lời này, ba người ở đây đều biết là nói cho ai nghe, Hàn Dập Hạo chịu đủ rồi, hạ thấp giọng nói với ông cụ: "Ông nội, mọi việc cũng nên có một mức độ, ông để cháu chờ cũng không sao, thân thể Tòng Thiện vốn không tốt, nếu như ảnh hưởng đến thai nhi-"

Cụ Hàn bất mãn trừng anh một cái, chút khảo nghiệm này cũng không chịu được, nhìn xem nó cưng nựng cô gái này thành dạng gì rồi.

Nhưng trừng thì trừng, ông cụ lên tiếng: "Đỡ ta qua đó."

Thấy Hàn Dập Hạo đỡ ông cụ tới, Tòng Thiện nhịn không được kéo kéo quần áo, để mình trông không quá "lôi thôi".

Ông cụ trước mắt tuy tóc mai trắng, sống lưng hơi khom, đi đứng cũng không quá nhanh nhẹn, nhưng tinh thần trông rất tốt, ngay cả lời ông dạy dỗ Hàn Dập Hạo, cô cũng nghe được rõ ràng, xem ra tình hình sức khỏe của cụ Hàn thật đúng là không tệ.

"Ông nội, chào ông!" Tòng Thiện hơi khom lưng, vốn định cúi người chào, nhưng lại cảm thấy hơi long trọng, không thể làm gì khác hơn là cất giọng ngọt ngào gọi.

"Qua cửa rồi hãy gọi." Ông cụ hừ một tiếng, thái độ không quá tốt.

Tòng Thiện cũng không để ý, cô vốn cũng biết cụ Hàn có "thành kiến" với cô, giọng điệu này cũng là trong dự liệu.

"Cụ Hàn, chào cụ!" Tòng Thiện lập tức chữa lại xưng hô, tâm trạng không bị ảnh hưởng.

"Ông nội, ông-" Hàn Dập Hạo dài mặt, ông cụ rõ ràng là cố ý bới móc.

"Cháu câm miệng!" Cây gậy gõ "cạch" một tiếng nặng trên đất, ông cụ mười phần khí thế gầm nhẹ nói.

"Cụ Hàn ơi, cụ đừng nóng giận, cụ khát nước không? Có muốn uống trà hay không?" Tòng Thiện không muốn Hàn Dập Hạo vì giúp cô nói chuyện mà chọc giận ông cụ, vì vậy lên tiếng giảng hòa.

"Khát, cô đi pha tách trà tới đây." Ông cụ không chút khách sáo mà sai bảo Tòng Thiện, lại dặn dò Hàn Dập Hạo nói, "Đỡ ta đến hòn non bộ kia ngồi một chút."

"Ông nội, Tòng Thiện cũng không phải là người giúp việc, ông bảo cô ấy đi pha trà?" Hàn Dập Hạo cự tuyệt nói.

"Sao, pha cho ta tách trà cũng không được? Con gái nhà ai quý hoá như vậy, ngay cả ấm trà cũng bưng không nổi?" Ông cụ hùng hổ hỏi ngược lại.

"Không sao, đây là vãn bối phải làm ạ." Tòng Thiện sợ bọn họ cãi vả, vội vàng nói, "Cháu sẽ đi ngay bây giờ ạ."

"Tòng Thiện!" Thấy Tòng Thiện chạy như một làn khói, Hàn Dập Hạo chuyển sang bất mãn nhìn ông cụ chằm chằm, hỏi: "Ông nội, ông muốn khảo nghiệm tới khi nào? Đầu tiên là cho chúng cháu chờ một tiếng, sau đó bảo bác cả cố ý xoi mói tật xấu của Tòng Thiện, bây giờ ông còn bày ra vẻ mặt này, ông muốn làm gì?"

"Hừ." Ông cụ lười phải nói nhảm với anh, hừ lạnh thay câu trả lời, hất tay Hàn Dập Hạo ra, "tự lực cánh sinh" mà đi tới mục đích đến.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #quânnhân