Quyển II: Chương 99 + 100 + 101

Chương 99: Vô cùng lớn mật (2)

Editor: smizluy1901

"Em làm gì vậy?" Hàn Dập Hạo thốt ra tiếng kêu trầm thấp, vội vàng đè lại tay nhỏ bé không an phận của cô, lẽ nào cô không biết như vậy sẽ khiến anh đánh mất lý trí sao?

"Em thấy anh quá khó chịu--" Bị anh véo cằm ngẩng đầu lên, mặt Tòng Thiện đỏ như quả đào chín, may nhờ bốn phía tối đen, mới không có bộc lộ ra hết sức ngượng ngùng của cô.

"Cho nên?" Trong lòng anh mơ hồ nổi lên chút rung động, ý của cô là muốn giúp anh?

"Anh đừng hỏi, nếu không em không có dũng khí." Tòng Thiện cắn chặt môi, hé ra khuôn mặt cười đỏ tươi ướt át, nếu không phải chú ý tới anh rất lâu chưa có "giảm nhiệt", cô cũng sẽ không nổi lên một chút lòng thương hại, làm ra hành động to gan như vậy.

"OK, anh không hỏi." Diễm phúc như thế đưa tới bên miệng, nếu anh không hưởng thụ thì không phải là đàn ông, Hàn Dập Hạo nằm ngửa ở trên giường lớn mềm mại, bộ dáng "mặc cho quân xâm lược", khóe môi cong lên, giọng bởi vì mong đợi mà trở nên càng lúc càng khàn khàn, "Em muốn làm sao thì làm như vậy đi."

Trong lòng Tòng Thiện vô cùng rối rắm, chuyện trên giường, từ trước tới nay đều là anh chủ động, cô "bị buộc" nghênh hợp, bây giờ muốn cô làm chuyện này, thật sự rất là khó khăn.

Cô đánh trống lui đường, Hàn Dập Hạo lại nhìn thấu tâm tư của cô, bỗng kéo lấy tay nhỏ bé của Tòng Thiện, trực tiếp đặt lên cốt lõi náo nhiệt, khàn giọng khó nhịn nói: "Tòng Thiện, cảm thấy được anh có bao nhiêu khó chịu không?" Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Lòng bàn tay như bị bỏng lửa, cô cả kinh muốn rút tay lại, lại vô tình chạm vào chỗ mẫn cảm nhất của anh, khiến anh thốt lên một tiếng rên rỉ gần như là đau đớn.

"Em làm đau anh à?" Tòng Thiện lập tức dò hỏi.

"Không có." Hàn Dập Hạo xua tan lo lắng của cô, lời ít ý nhiều mà ám chỉ nói, "Anh không phải 'yếu ớt' như trong tưởng tượng của em, em có thể tiếp tục, không sao."

"Nhưng em không--" Tòng Thiện túm chặt ra giường phía dưới, lòng bàn tay vẫn còn lưu lại độ cứng và độ ấm chưa xua đi được, cô đỏ mặt khó xử nói.

"Giống như bình thương anh làm với em như vậy là được." Hàn Dập Hạo từng bước dẫn dụ nói.

Nghĩ tới chuyện anh đã làm với cô, Tòng Thiện cảm thấy đầu ngón chân cũng đỏ bừng, cô không thể làm được chuyện tà tứ như vậy.

"Tòng Thiện?" Hồi lâu, cô cũng không có phản ứng, Hàn Dập Hạo nhịn không được thúc giục.

Ánh trăng sáng tỏ từ bên ngoài tấm cửa kính sàn xuyên vào, chiếu vào trên chiếc giường bắng gỗ thật rộng lớn thải mái, chỉ thấy khuôn mặt của cô gái ngồi xổm ở bên cạnh người đàn ông đỏ bừng như ráng mây, ngón tay thon dài trắng mịn bấu chặt, lực lớn đến mức dường như hận không thể cấu xuyên thủng ra giường thật mỏng này.

Lửa này là cô châm lên, dường như không có lý do không dập, huống chi vừa nghĩ tới anh vì cô làm nhiều chuyện như vậy, còn phải cố kìm nén dục vọng với cơ thể của cô, dường như lại có chút không đành lòng.

Nhưng, muốn và làm dù sao cũng là hai chuyện khác nhau, từ trước tới nay cô chưa từng làm qua chuyện to gan như vậy, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan, thiên nhân giao chiến.

"Thôi, để anh đi tắm nước lạnh là được rồi." Hàn Dập Hạo cũng không có miễn cưỡng cô, biết cô không làm được, cũng không tiếp tục yêu cầu.

Lắc đầu cười khổ, đáng lẽ anh vẫn còn bình thường chẳng có gì, bị cô trêu chọc ở trong lúc mấu chốt lại dừng lại, lần này không ở trong phòng tắm một lúc, anh là không "bình tĩnh" lại được.

Thấy anh muốn đứng lên, Tòng Thiện không chút nghĩ ngợi liền vươn tay, đè trên ngực anh, lấy hết dũng khí nói: "Anh đừng động, em thử xem."

Hai chữ cuối cùng giọng rất nhỏ, nhưng lại dùng hết sức lực của cô.

"Em xác định?" Hàn Dập Hạo nhíu mày hỏi, cô cũng đừng có làm một nửa mới quẳng anh đi, vậy anh thật sự sẽ vỡ mạch máu mà chết.

"Ừm." Tòng Thiện chầm chậm gật đầu, mặc kệ, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng là người yêu, chuyện như vậy cũng rất bình thường, cô cố gắng chịu đựng một chút hẳn là sẽ không thành vấn đề.

Nghĩ vậy, cô đột nhiên cưỡi lên trên bụng của Hàn Dập Hạo, không do dự nữa cúi người xuống phủ lên môi mỏng góc cạnh rõ ràng của anh, vụng về dùng lưỡi thơm mát liếm láp cánh môi của anh.

Loại trình độ hôn kém thế này làm sao có thể làm anh thỏa mãn, nhưng sợ kinh động đến cô, anh thật sự nhịn xuống sự kích động muốn giữ lấy cái ót của cô làm nụ hôn này sâu hơn.

Ngón tay thon dài bám víu trên cơ ngực rắn chắc của anh, cô cũng không biết rõ làm thế nào để vuốt ve cơ thể của anh, muốn học động tác vuốt ve của anh, lại phát hiện da thịt của anh quá cứng rắn, vốn nắn bóp không nổi.

Cô không hề có kỹ xảo "sờ loạn" một hồi, lúc có lúc không mà khiêu khích, còn dùng móng tay khẽ cào.

"Tòng Thiện--" Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, nơi cổ họng bật ra tiếng ngâm nga khó nhịn, bởi vì cô trêu đùa, bắp thịt cường tráng trên người anh sôi sục căng phồng lên, vóc người cao to khỏe mạnh so với thân hình nhỏ nhắn trên người, càng lộ vẻ sức lực dồi dào hơn.

Rất ít khi nghe được anh "rên rỉ", ngày trước luôn ở giây phút cuối cùng, anh mới có thể thốt ra vài tiếng gầm, giờ đây nghe được anh cũng phát ra âm thanh như của phụ nữ, Tòng Thiện đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội "thí nghiệm".

Từ môi anh chuyển qua cằm hơi lởm chởm của anh, rồi đến yết hầu gợi cảm hơi nhô ra của anh, men theo làn da cơ thịt cuồn cuộn rõ ràng, từ từ hôn xuống.

Quanh năm rèn luyện làm cho Hàn Dập Hạo vẫn duy trì vóc dáng hoàn mỹ, eo rộng mông hẹp, bắp thịt màu đồng toàn thân cứng cáp xinh xắn, rõ ràng, rắn chắc có lực, cộng thêm cao gần 1m9, ở dáng người mảnh khảnh thon dài của Tòng Thiện trước mặt, trông càng vạm vỡ cao to hơn.

Tòng Thiện chỉ có một chữ để đánh giá vóc người nam tính đẹp đẽ này-- rắn.

Sờ lên cảm giác rắn chắc, hôn lên trên môi cảm giác cũng là rắn chắc, một chút cũng không "hấp dẫn" người.

Hàn Dập Hạo không biết Tòng Thiện đánh giá anh, tất cả lực chú ý của anh đều dời đến cái miệng nhỏ nhắn của cô, liên tiếp in dấu hôn nhỏ vụn này quả thật giống như lăng trì vậy, tàn phá ý chí của anh.

Bỗng nhiên cô ngậm lấy nơi vừa rồi đi qua "đùa bỡn", quả nhiên nghe thấy anh phát ra âm thanh sảng khoái, cảm giác được sự thay đổi kỳ diệu này trong miệng, Tòng Thiện nhớ tới anh không chỉ một lần đối với cô như vậy, cơ thể nổi lên một hồi tê dại.

Kỹ xảo vụng về làm cô giống như con cún con liếm trên lồng ngực anh ẩm ướt, men theo bản năng, cô hôn lên bụng của anh.

Cứng rắn thô kệch gồ lên này cùng với môi lưỡi mềm mại thơm ngát của cô hoàn toàn khác biệt, Tòng Thiện cũng là người luyện võ, thấy nhiều cái gọi là "mãnh nam cơ bắp", song, vừa phải giống như Hàn Dập Hạo như vậy, cả người đều là cơ bắp, nhưng mỗi một tấc cơ bắp đều rất căng đầy, không phải là loại đường cong quá mức khoa trương, là loại vẻ đẹp sức lực tràn trề vui tai vui mắt, quả thật rất không thường gặp.

Đến bộ vị mấu chốt nhất, Tòng Thiện lại xấu hổ kề cà không dám tiếp tục.

"Dám không?" Hàn Dập Hạo cũng kìm nén đến mức rất không dễ chịu, lại muốn phối hợp với động tác chậm chạp của cô, có trời mới biết, anh khổ sở thế nào. Lúc này cô lại không làm việc, anh nhịn không được nửa khiêu khích nửa nghiêm túc dò hỏi.

"Sao lại không dám?" Tòng Thiện mạo xưng là trang hảo hán, được rồi, cô thừa nhận, cô đã từng xem qua vài bộ "phim", "động tác mấu chốt" cô còn nhớ rõ, nhưng lần đầu tiên cũng khó tránh nhút nhát.

Nhưng cũng đã đến bước này rồi, cô muốn rút lui, thật sự là quá "vô nhân đạo".

Ánh mắt lại liếc nhìn đến bên lưng bị thương của anh, nghĩ đến anh vì cô làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí không tiếc trở mặt với người nhà, cô làm chút việc nhỏ này có thể có bao nhiêu khó khăn chứ?

Vì vậy cô không do dự nữa, hai tay giữ lấy mép quần đùi, dùng sức kéo--

"Em muốn thiến anh đấy à?" Hàn Dập Hạo đau đến mức sắc mặt cũng thay đổi, cô gái này coi anh thật sự làm bằng sắt sao, không biết đau?

Tòng Thiền bỗng chốc đỏ bừng, dường như là cô dùng sức quá mạnh--

"Thật xin lỗi." Cô vội vàng nói xin lỗi, trong lòng thầm nói, sớm biết cô không đủ kinh nghiệm như thế, anh còn bảo cô, quả thực là tự chuốc lấy.

"Mau trấn an nó." Trán và cổ Hàn Dập Hạo nổi gân xanh, trông hơi dữ tợn, anh to tiếng thúc giục, dẫn dắt tay nhỏ bé của cô.

Tuy mặt Tòng Thiện rất nóng, nhưng ma xui quỷ khiến theo động tác của anh, dần dần, anh không cần hướng dẫn, cô cũng có thể theo tiết tấu của mình đem đến cho anh khoái cảm cực lớn.

Liếc trộm bộ dáng nhắm mắt hưởng thụ của anh, Tòng Thiện cảm thấy cơ thể của mình cũng theo nhiệt độ giữa hai chân không ngừng tăng cao, cô vô thức vươn đầu lưỡi trắng mịn, liếm liếm khóe miệng hơi có chút khô khan.

Đột nhiên, trong đầu của cô nổi lên ý nghĩ to gan, nếu anh thích cô đối với anh như vậy, vậy không bằng sẽ khiến anh cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Trong đầu quá nghĩ tới lấy lòng anh, thế nên đã áp đảo lòng rụt rè của cô, vì vậy, cô từ từ cúi đầu xuống, hé mở môi anh đào--

"Tòng Thiện!" Người đàn ông đột nhiên mở mắt, khó có thể tin.

Cô tuy là sinh lòng giật mình, nhưng không có lùi bước.

Ánh trăng càng lúc càng chập chờn mờ mịt, hương vị tình ái trong phòng ngủ khuếch tán rộng, cuối cùng, ở lúc cô sắp ngạt thở đến mức mê man, anh đạt được thỏa mãn cực lớn--

"Khụ khụ!" Cô ở trên giường mềm, ho đến mức nước mắt cũng chảy ra.

Thật là khó chịu, trong mũi miệng đều là mùi vị của anh-

"Tòng Thiện!" Anh yêu thương mà vỗ vỗ lưng của cô, giúp cô dễ thở, lấy giấy vệ sinh ở đầu giường, lau sạch khóe miệng của cô, có chút đau lòng dò hỏi, "Không có sao chứ?"

Tòng Thiện ho khan hồi lâu, khuôn mặt đỏ bừng, nghĩ đến vừa rồi anh dùng sức ép cô không cho cô "chạy trốn", lập tức tức giận đánh anh, tức giận nói: "Đều tại anh!"

Tuy bị cô trách móc, nhưng nụ cười ở khóe môi Hàn Dập Hạo càng sâu hơn, anh dùng sức ôm lấy cô gái đáng yêu, lòng tràn đầy hài lòng và đều là thỏa mãn, nói thật, anh chưa bao giờ nghĩ tới cô sẽ làm như vậy với anh, cho nên nhịn không được dò hỏi, "Sao hôm nay 'phóng túng' như vậy?"

"Phóng túng gì chứ?" Tòng Thiện bất mãn với cách dùng từ của anh, cái đó và phóng khoáng có gì khác biệt đâu? Mặt cô đỏ bừng giải thích nói, "Em chỉ là thương xót anh một chút."

"Vậy anh hy vọng mỗi ngày em đều 'thương xót' anh như vậy." Hàn Dập Hạo lộ ra hàm răng trắng, cười rất là vui vẻ.

"Đừng mơ!" Tòng Thiện căm phẫn cự tuyệt nói, "sách giáo khoa" đáng ghét, sao không nói làm chuyện như vậy mệt thế nào, nhất là cằm của cô, cũng sắp trật khớp!

"Vừa rồi còn tốt, sao lại tức giận rồi." Hàn Dập Hạo trấn an nói, "Vậy thì em cũng muốn--"

"Em mới không muốn." Xua tan ý nghĩ gian ác trong đầu của anh, cô chỉ là sợ anh nghẹn lâu nhịn không được, sẽ làm làm tổn hại đến đứa bé, mới "hy sinh" như vậy.

"Tòng Thiện, anh yêu em." Anh nâng cằm của cô lên, hôn rồi lại hôn, trong miệng nói ra lời ngon tiếng ngọt.

"Em muốn ngủ." Tòng Thiện rất nhanh cũng không còn tức giận, anh vui vẻ như vậy, hẳn là thõa mãn rồi.

"Được, chúng ta ngủ thôi." Anh theo lời ôm cô nằm xuống, đắp chăn che lại máy điều hòa, thỏa mãn cùng cô tiến vào mộng đẹp.

Chương 100: Tác hợp

Editor: smizluy1901

"Cô Thẩm phải không?" Ngày hôm sau, Tòng Thiện nhận được một số máy lạ, không đợi cô đặt câu hỏi, đối phương đã chủ động tự giới thiệu, "Chào cô, tôi là Câu Thư Huyên, chị của Câu Tử Minh."

"Cô Câu, chào cô." Tòng Thiện lập tức lịch sự chào hỏi nói, "Tìm tôi có việc gì sao?"

"Thật ra thì cũng không có chuyện gì lớn, tôi muốn đi dạo phố mua quần áo, nhưng đối với thành phố A vẫn còn chưa có quen thuộc lắm, cho nên muốn hỏi cô có thể làm hướng dẫn viên cho tôi hay không?" Giọng của đối phương rất êm tai, giống như tách cà phê toả hương vị sữa, dư vị kéo dài.

"Dĩ nhiên có thể." Tòng Thiện đồng ý.

"Tốt quá, hai giờ chiều gặp nhau ở tòa nhà Ngân Phong nhé." Đối phương cất tiếng cười nhẹ, đề nghị.

"Được." Tòng Thiện cúp máy, đặt điện thoại ở trên tủ đầu giường, ở đó còn đặt một tờ giấy nhỏ trước khi Hàn Dập Hạo đi viết "Nghỉ ngơi thật tốt, chăm chỉ ăn cơm. Yêu em".

Tuy nói nhận được điện thoại của Câu Thư Huyên có chút bất ngờ, nhưng đại khái Tòng Thiện có thể đoán được ý đồ của đối phương, tuyệt sẽ không đi dạo phố đơn giản như vậy, bởi vì là có liên quan đến Vương Đình.

Quả nhiên, hai giờ chiều Tòng Thiện gặp được hai người Câu Thư Huyên và Vương Đình ở dưới lầu tòa nhà Ngân Phong.

"Tòng Thiện." Vừa nhìn thấy Tòng Thiện đi tới, một giây trước vẫn còn lộ vẻ buồn rầu không vui, Vương Đình lập tức lộ ra nụ cười nhẹ.

Cô mặc một chiếc váy trắng viền hoa thoải mái, tóc dài ngay ngắn xõa rơi ở sau ót, trên mặt không trang điểm, nhưng da của cô là cực đẹp, vừa trắng vừa mịn, dưới ánh mặt trời, phát ra sáng bóng giống như trân châu, da trắng làm nổi bật lên đôi mắt to đen nhánh càng thêm có thần, đôi môi củ ấu cũng trơn bóng, một hai tháng này bởi vì trước đó dùng thuốc chống trầm cảm suy giảm, mặt trái xoan của cô cũng lộ ra đường nét, tuy cằm còn hơi tròn, nhưng không làm giảm đi vẻ xinh đẹp tươi mát thoát tục của cô. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Mà Câu Thư Huyên đứng ở bên cạnh cô thì mặc một chiếc quần soóc áo T-shirt lộ vai cùng màu rộng rãi, đôi chân thon dài không biết có bao nhiêu thiếu nữ ao ước, một đầu tóc ngắn gọn gàng làm tôn lên khí chất trong sáng hào phóng của cô, vóc người còn xinh đẹp hơn nhiều so với người mẫu trên sân khấu T.

"Hai người đợi lâu chưa?" Tòng Thiện cười chào hỏi.

"Chúng tôi cũng vừa mới xuống xe." Câu Thư Huyên đáp nói, "Chúng ta vào thôi."

Ba người bước vào tòa nhà, đi thang máy tới khu đồ nữ, Câu Thư Huyên dường như thật sự rất muốn mua quần áo, cho nên phần lớn thời gian đều là hai người Vương Đình và Tòng Thiện uống nước trái cây nhân viên cửa hàng đưa tới, ngồi ở trên sofa nói chuyện phiếm.

"Đúng rồi, ngày đó cô không sao chứ?" Tòng Thiện nhớ tới Vương Đình được Câu Tử Minh ôm đến bệnh viện, mở miệng hỏi.

"Không có sao, bác sĩ nói tôi chỉ là dạ dày khó chịu." Vương Đình lắc đầu, "Tôi nghĩ có thể là một hai tuần nay ăn quá nhiều nên dạ dày no căng."

"Vậy cô phải chú ý nhiều một chút, phụ nữ có thai cũng không thể ăn lung tung." Tòng Thiện cười cười, không có nói cho cô biết sự thật, để Vương Đình nghĩ như vậy cũng tốt, tránh cho cô "không gì kiêng kỵ".

"Ừm." Vương Đình gật đầu.

"Như vậy xem ra, bây giờ cô không bài xích đứa bé rồi phải không?" Tòng Thiện nhìn phản ứng của cô, tò mò hỏi.

"Nói thật, ngày đó tôi thật sự lo lắng mình sẽ sẩy thai, trong lòng rất sợ." Vương Đình nhớ lại cảnh tượng ngày đó, cũng còn có chút kinh hãi run sợ, "Lúc đó tôi mới phát giác được nếu như đứa bé này mất, tôi sẽ khổ sở thế nào, đau lòng thế nào. Tòng Thiện, chị nói đúng, bất kể người lớn đã làm gì, đứa bé là vô tội, tôi không nên vì những chuyện trải qua không vui của chính mình mà xóa bỏ cơ hội đứa bé được sinh ra, như vậy rất không công bằng."

"Cô có thể nghĩ thông suốt thì tốt nhất rồi." Tảng đá trong lòng Tòng Thiện rơi xuống, xem ra cách làm của Câu Thư Huyên thật sự là có hiệu quả, mạnh hơn nhiều so với cô mài rách da mồm.

"Nhưng đứa bé là đứa bé, người lớn là người lớn." Vương Đình thấy Câu Thư Huyên không có ở đây, mới nói với Tòng Thiện, "Không sợ nói thẳng, cho dù tôi quyết định sinh đứa bé này ra, tôi cũng sẽ không ở cùng với Câu Tử Minh. Nhưng chị của anh ta--"

"Cô ấy làm sao?" Tòng Thiện hỏi tới.

"Ý của chị ấy là bảo chúng tôi kết hôn, còn nói muốn gọi bố mẹ ở bên Canada về." Vẻ mặt Vương Đình khổ sở, có trời mời biết, tài ăn nói của Câu Thư Huyên tốt thế nào, cô vốn nói không lại, lại không tiện từ chối rõ ràng, mỗi lần đều rối rắm muốn chết.

"Câu Tử Minh cũng nói như vậy?" Tòng Thiện cảm thấy quan trọng nhất vẫn là ý nghĩ của Câu Tử Minh và Vương Đình, theo cách nói của Hàn Dập Hạo, muốn để cho Vương Đình mau chóng gả vào nhà họ Câu, nhưng nếu như đó không phải là ý tưởng của Câu Tử Minh, vậy vốn là không có ý nghĩa.

"Tôi không biết." Vừa nhắc tới Câu Tử Minh, Vương Đình liền nổi giận trong bụng, vẻ mặt cô lạnh lùng, nói.

"Sao lại không biết?" Tòng Thiện có chút không rõ.

"Tôi không có nói chuyện với anh ta." Vương Đình bày tỏ mình vừa nhìn thấy anh ta thì nổi giận, vì sự khỏe mạnh của bào thai, Câu Thư Huyên đuổi anh sang một căn phòng khác.

"Cái này." Tòng Thiện hơi ngẩn ra, hai người này sao cứ hục hặc nhau như vậy, băng dày ba thước, rã cũng còn cần chút thời gian, khó trách Câu Thư Huyên muốn đưa hai ông bà nhà họ Câu về "trấn giữ".

"Tòng Thiện, tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Đình lộ ra vẻ uể oải và bất lực, dò hỏi, "Tôi làm thế nào để thoát khỏi bọn họ?"

"Bây giờ cô đừng suy nghĩ nhiều." Tòng Thiện vỗ vỗ tay của cô, an ủi nói, "Nếu đã quyết định muốn đứa bé này, vậy trước mắt chuyện quan trọng nhất của cô chính là sinh một bé cưng khỏe mạnh, mẹ thường mặt mày ũ rũ sẽ ảnh hưởng đến đứa bé."

"Tôi cũng không muốn." Vương Đình thở dài, nói, "Nhưng vừa nghĩ tới người đó, tâm trạng của tôi không tốt nổi."

Tòng Thiện đương nhiên biết "người đó" là ai, cô chuyển sự chú ý của Vương Đình nói: "Đúng rồi, bệnh tình của lão viện trưởng thế nào rồi? Còn phải ở nước ngoài điều dưỡng sao?"

"Bệnh tình của bà ngoại tốt hơn nhiều rồi." Rốt cuộc Vương Đình cũng nở một nụ cười, "Bác sĩ nói, chỉ cần tiếp tục quan sát một khoảng thời gian ngắn nữa, không có tình trạng gì xấu là có thể đón về nước."

"Vậy cô tính lúc nào nói cho bà biết chuyện đứa bé? Lão viện trưởng thích trẻ con như vậy, nghe được tin này nhất định sẽ rất vui." Tòng Thiện cười nói.

"Tôi không biết. Nếu như bà ngoại trở về, biết tôi chưa kết hôn đã mang thai, nhất định sẽ tức giận." Vương Đình lại cho lắng cho cái vấn đề này, một mặt cô hy vọng bà ngoại sớm về nước, mình chăm sóc bà, mặt khác, cô lại sợ bà ngoại biết những chuyện sau khi xảy ra với cô, sẽ không vui. Cô thật sự rất mâu thuẫn.

Tòng Thiện còn chưa kịp trả lời cô, Câu Thư Huyên thay quần áo xong đã đi ra, cười hỏi ý kiến của các cô.

Hai người này đương nhiên là ăn ý nhất trí gật đầu, Câu Thư Huyên trời sinh dáng người, mặc cái gì cũng dễ nhìn.

Nhưng Câu Thư Huyên không hài lòng lắm với một vài chi tiết của bộ quần áo này, không có mua, đi tiệm khác.

Dạo một hồi, đi tới khu đồ nam, hai người đàn ông điển trai từ đầu kia đi tới, chính là Câu Tử Minh và Đường Tuấn.

Vương Đình đang trò chuyện vui vẻ với Tòng Thiện vừa nhìn thấy được đối phương bên kia, sắc mặt lập tức sa sầm xuống.

Dường như Câu Thư Huyên cũng có chút bất ngờ, cười chào hỏi với Đường Tuấn: "A Tuấn, đã lâu không gặp."

"Thư Huyên, đã lâu không gặp." Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Đường Tuấn hơi nhướn lên, mặc áo sơ mi màu trắng bạc thủ công tinh xảo, khôi ngô cao quý trước sau như một, anh nhìn Câu Thư Huyên, nói, "Nghe Tử Minh nói em đã trở về, tôi lại nghĩ lúc nào rảnh thì mời em ăn một bữa, không nghĩ tới hôm nay trùng hợp như thế, gặp phải ở đây."

Câu Tử Minh kìm nén xúc động mắt trợn trắng, cái gì gọi là "thật là trùng hợp", anh gọi điện cho tên này kêu anh ta cùng anh đi mua quần áo, Đường Tuấn trực tiếp quẳng lại một câu "không rảnh", nhưng vừa nghe đến anh nói gặp được chị của anh, tên này lập tức lấy tốc độ ánh sáng xuất hiện ở trước mặt của anh. Sói đuôi dài này có lòng gì, anh lại không biết hay sao? Nhưng bây giờ phải giả vờ biểu hiện ra ngẫu nhiên gặp được, để lừa gạt Vương Đình, cho nên anh mặc cho tên này "hành động".

"Mời không bằng ngẫu nhiên gặp, không bằng cùng đi uống cà phê nhé. Đi dạo lâu như vậy, tôi cũng có hơi khát nước." Câu Thư Huyên đề nghị.

"Được." Đường Tuấn đương nhiên đồng ý, mời ba cô gái trước mặt nói, "Trên tầng lầu này có một tiệm cà phê không tệ, chúng ta đi lên đó đi."

"Em không đi, em không khát, em muốn đi dạo với Tòng Thiện một lúc nữa." Vương Đình nhanh chóng từ chối nói, cũng không thèm liếc nhìn Câu Tử Minh lấy một cái, nói với Câu Thư Huyên.

"Dạo gì mà dạo, có gì hay mà dạo, đi dạo nửa ngày rồi cũng không thấy em mua một bộ quần áo." Câu Tử Minh lạnh lùng xen vào nói.

"Mắc mớ gì tới anh." Vương Đình trừng mắt nhìn anh, phản kích nói, "Anh thì hay chỗ nào."

Anh vốn là không phải mua quần áo, Câu Tử Minh nhíu mày nói: "Sao lại không liên quan tới tôi, em làm con tôi mệt thì chuyện sẽ liên quan tới tôi."

"Tử Minh, giọng điệu nói chuyện tốt một chút." Câu Thư Huyên đứng ở bên cạnh Vương Đình, ngăn Câu Tử Minh chọc giận Vương Đình.

Khóe môi đẹp như hoa hồng của Đường Tuấn hơi cong lên, cũng giúp "dạy dỗ" bạn tốt: "Cậu có chút phong độ được không? Người ta vẫn đang cực khổ mang thai con của cậu đấy."

Vương Đình không muốn nhiều lời, kéo Tòng Thiện định đi.

Câu Tử Minh sao có thể để cho cô đi, sải một bước dài vượt qua, bắt lấy cánh tay của cô, cau mày nói: "An phận một chút cho tôi."

Vương Đình dùng sức gạt anh ra, tay nhỏ bé chống ở lồng ngực của anh, liều mạng đẩy.

Ở đây dù sao cũng là khu thương mại, người ta lui tới không ít, thấy một nam một nữ ở đây lôi lôi kéo kéo, cũng tò mò dừng chân ngóng nhìn.

Tòng Thiện nhịn không được lên tiếng giảng hòa, kéo Vương Đình, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Chúng ta đi uống cà phê đi, tôi khát rồi, hơn nữa, cho dù cô không muốn nghỉ ngơi, bé cưng trong bụng cũng không chịu được mệt nhọc. Cô xem, xung quanh nhiều người như vậy, chúng ta đi thôi."

"Tử Minh, rốt cuộc em làm sao thế?" Câu Thư Huyên nhíu đôi mày xinh đẹp lại, khiển trách, "Nói chuyện với Tiểu Đình đàng hoàng một chút."

Câu Tử Minh mới không có kiên nhẫn tốt như vậy, dù sao nói nhiều với cô gái này cũng vô dụng, anh dứt khoát ôm lấy cô, ở trong tiếng kinh hô của cô ôm cô đi tới phía thang máy.

"Vợ chồng son gây gổ." Đường Tuấn tao nhã cười cười với đám người vây xem, lập tức thu hút trái tim của vô số cô gái.

"Cô Thẩm, chúng ta cũng đi thôi." Câu Thư Huyên dường như vốn không có lo lắng Câu Tư Minh sẽ đối đãi với Tòng Thiện thế nào, mỉm cười nói.

Tòng Thiện gật đầu, cùng bọn họ rời đi, trong lòng lại dâng lên một suy đoán, chỉ sợ là hôm nay Câu Thư Huyên bảo các cô tới đi dạo chính là vì có thể "ngẫu nhiên" gặp được Câu Tử Minh.

Cũng khó trách, Vương Đình không chịu để ý tới người ta, cũng chỉ phải dùng cách vòng vèo như vậy thôi.

Chương 101: Đánh anh

Editor: smizluy1901

Câu Tử Minh ôm Vương Đình đi thẳng vào trong căn phòng bao của quán cà phê mới bỏ ra, vừa buông cô ra, Vương Đình lập tức thay đổi sắc mặt, hung hăng đẩy anh ra, đứng ở bên cạnh của Tòng Thiện.

"Anh có bệnh à, nhiều người như vậy!" Vương Đình vừa xấu hổ vừa giận.

"Ai bảo em không chịu phối hợp." Câu Tử Minh khoanh hai tay, liếc xéo cô nói.

"Được rồi, ngồi xuống uống ít đồ đi." Câu Thư Huyên kéo tay Vương Đình và Tòng Thiện, cười kéo các cô đến chỗ ngồi ngồi xuống.

Câu Tử Minh và Đường Tuấn ngồi ở đối diện.

Vương Đình vẫn còn trong bộ dáng không tình nguyện, nhưng không tiện phát tác ở trước mặt của Câu Thư Huyên.

Chọn đồ uống xong, mấy người bọn họ tán dóc, về cơ bản đều là Đường Tuấn và Câu Thư Huyên đang nói chuyện, Vương Đình sắc mặt trầm lặng, Câu Tử Minh cũng không bắt chuyện, Tòng Thiện cảm thấy không khí cũng quái lạ, ánh mắt thường nhìn về phía cửa sổ, nhìn từng dãy nhà cao chọc trời, suy nghĩ bay xa.

"Tòng Thiện?" Đột nhiên, Câu Thư Huyên gọi cô.

"Hả?" Tòng Thiện lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi làm sao vậy.

"Vừa rồi chúng tôi đang thảo luận phải tặng cô quà cưới gì." Câu Thư Huyên mỉm cười dò hỏi, "Cô thích gì?"

"Quà cưới?" Tòng Thiện vội vàng lắc đầu, uyển chuyển từ chối nói, "Không cần đâu."

Cô vẫn chưa quyết định muốn kết hôn mà.

"Sao có thể được." Câu Thư Huyên thấy Tòng Thiện không chịu đón nhận, lại nói thêm, "Vậy tôi sẽ dựa vào suy đoán của mình chọn quà thôi, hy vọng có thể cho cô một sự bất ngờ."

"Thật sự không cần đâu." Tòng Thiện giải thích nói, "Tôi còn chưa có bàn bạc tốt với anh ấy."

"Bàn bạc?" Đôi mắt hoa đào quyến rũ của Đường Tuấn lộ ra một sự tò mò, mở miệng nói, "Lẽ nào cô không muốn kết hôn?" Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

"Không phải." Tòng Thiện lại phủ nhận, cô vốn không muốn đề cập đến chuyện này, nhưng ngồi ở đây đều là bạn bè của bọn họ, cũng không có cái gì không thể nói, cô nói ra suy nghĩ của mình, "Tôi cảm thấy tùy tiện đi lãnh giấy chứng nhận như vậy thì không được hay cho lắm, dù sao người trong nhà của anh ấy--"

"Cô lo lắng người trong nhà của cậu ấy sao?" Câu Thư Huyên thấy vẻ mặt Tòng Thiện muốn nói lại thôi, đối với chuyện giữa hai người Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện cô cũng không rõ lắm, nhưng từ trong những lời của cô đại khái cũng có thể đoán ra được một chút, cô quay đầu hỏi Câu Tử Minh và Đường Tuấn nói, "Tôi ra nước ngoài lâu như vậy, đối với chuyện của mấy người các cậu thật đúng là không rõ lắm, thái độ của bố mẹ Dập Hạo vẫn giống như trước đây sao?"

"Quả thật còn cứng hơn đá." Đường Tuấn giải đáp nghi vấn của cô, hớp một ngụm cà phê, dáng vẻ quý phái tuyệt đẹp.

"Người già khó tránh hơi bảo thủ một chút." Câu Thư Huyên cười khuyên Tòng Thiện, "Nhưng con cũng có rồi, nhà họ Hàn cũng sẽ không để cho đứa bé này trở thành con ngoài giá thú. Các cô kiên nhẫn một chút, coi như tiền trảm hậu tấu cũng chưa hẳn là không thể, chỉ cần các cô thật lòng yêu nhau là được."

"Tôi chính là không muốn vì đứa bé mới kết hôn." Tòng Thiện rối rắm nói, "Tôi cảm thấy như bây giờ rất tốt."

"Cô là lo lắng cho bệnh tình của mình?" Câu Tử Minh nhạy bén nhìn thấu tâm tư của cô, đây là câu đầu tiên anh nói từ khi ngồi xuống.

Tòng Thiện á khẩu không trả lời được, anh ta nói không sai, lo lắng lớn nhất của cô chính là sợ liên lụy đến Hàn Dập Hạo.

"Tòng Thiện, không có chuyện gì đâu." Vương Đình đưa tay vỗ vỗ ở trên mu bàn tay của cô, mắt to đen như quả bồ đào lấp lánh ánh sáng như thủy tinh, "Bây giờ y học phát triển như vậy, cho dù bệnh của chị không thể trị tận gốc cũng có thể khống chế được. Chị không phải sợ liên lụy đến anh Hàn, chúng tôi cũng nhìn ra được, anh ta vốn cũng không để ý đến bệnh của chị, anh ta chỉ là muốn danh chính ngôn thuận chăm sóc cho chị, để chị có cuộc sống tốt hơn."

"Cô nói tôi đều hiểu." Tòng Thiện khẽ động đậy khóe môi, lộ ra nụ cười nhẹ.

Câu Thư Huyên thông minh mà dừng cái đề tài này lại, cười nói với Tòng Thiện và Vương Đình: "Tôi nói này, người làm mẹ nên vui vẻ một chút, nếu không đứa bé được sinh ra trở thành mặt khổ qua thì làm sao? Những chuyện phiền lòng đó cứ ném cho mấy người đàn ông đi xử lý đi." Lời này cũng là nói cho Câu Tử Minh nghe.

Tòng Thiện gật đầu, lúc này Vương Đình đứng lên, muốn đi toilet.

Câu Thư Huyên đánh mắt ra hiệu cho Câu Tử Minh, để cho anh đi theo, Câu Tử Minh cũng đi theo ra ngoài.

"Hai người này đều là kẻ dở hơi." Đường Tuấn trêu chọc nói.

"Một cố chấp, một khác õng ẹo." Câu Thư Huyên khẽ lắc đầu, trong giọng nói lộ ra một tia bất đắc dĩ.

"Tôi thấy đây là 'báo ứng' ngày trước Tử Minh lưu luyến bụi hoa." Đường Tuấn không hề nghĩa khí bình luận.

"Vậy còn anh?" Câu Thư Huyên cười dò hỏi, mắt phượng xinh đẹp lấp lánh ánh sáng linh động.

"Tôi có thể tốt hơn cậu ta nhiều." Đường Tuấn có chút mất tự nhiên đáp, khóe miệng vẫn treo nụ cười, nhưng lại có vẻ có chút cứng ngắc và "chột dạ".

Phản ứng của anh ta sao có thể che giấu được sự thông minh của Câu Thư Huyên và Tòng Thiện xuất thân hình trinh, nhưng hai người đều không có vạch trần anh ta.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến "chát" một tiếng giòn vang, theo đó chính là một tiếng hét tức giận của cô gái: "Buông tôi ra!"

Tòng Thiện và Câu Thư Huyên liếc nhau một cái, nhanh chóng đi ra ngoài xem xét tình hình, chỉ thấy cuối hành lang dài, Vương Đình đang hổn hển xông về phía ngoài cửa, mà vừa rồi Câu Tử Minh bị cô tát một bạt tai vẫn còn sững sờ nguyên tại chỗ, xem ra tức không phải nhẹ.

"Xảy ra chuyện gì?" Hai người đi tới hỏi.

Vẻ mặt Câu Tử Minh u ám, không trả lời.

"Nói mau." Câu Thư Huyên đẩy anh một cái, hỏi tới.

"Tôi đi tìm Vương Đình về." Tòng Thiện nói xong định chạy đi về phía cửa, lại bị Câu Thư Huyên kéo lại.

"Cô đang có thai đừng có chạy lung tung, ai gây họa người đó phải đi." Câu Thư Huyên lạnh lùng nói với Câu Tử Minh, "Trên đường nhiều xe cộ như vậy, nếu em không sợ cô ấy gặp chuyện thì cứ việc đứng ở đây. Bọn chị cũng không quan tâm."

Nói xong, kéo Tòng Thiện đi tới phía căn phòng bao.

"Nhưng--" Tòng Thiện có chút lo lắng, tâm trạng Vương Đình bất ổn như vậy, sẽ không có chuyện gì chứ.

Câu Thư Huyên vỗ vỗ tay của cô, ý bảo cô đừng gấp gáp, trong miệng khẽ nói "Một, hai".

"Ba" Còn chưa nói ra, đã thấy Câu Tử Minh xông ra ngoài như một cơn lốc.

Tòng Thiện hiểu ý của Câu Thư Huyên, kinh ngạc, quả nhiên vẫn là làm chị hiểu rõ em trai nhất, nhưng có nhiều chỗ cô vẫn muốn hỏi: "Nếu như Câu Tử Minh không đuổi theo Vương Đình thì sao?"

"Hai người ở chung với nhau, luôn có một bên phải nhân nhượng thỏa hiệp, nếu như Tử Minh không đuổi theo Tiểu Đình, chỉ có thể nói rõ nó không coi trọng cô ấy. Vậy chúng ta cần gì phải phí tâm tư tác hợp cho bọn họ." Câu Thư Huyên điềm nhiên nói.

"Ừm." Tòng Thiện gật đầu, đồng ý với cách nói này.

Hai người quay người, đồng thời thấy được một cô gái gợi cảm trên mặt vẫn còn mang theo vẻ kinh ngạc đứng ở cách đó không xa, Câu Thư Huyên và Tòng Thiện cũng rất có ăn ý, đi tới dò hỏi cô gái đó: "Cô biết Tử Minh?"

"Cô là?" Cô gái đó nhíu đôi lông mày vẽ tinh xảo lại, nhìn hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ở trước mắt, vẫn còn chưa lấy lại tinh thần từ trong sự kinh ngạc vừa rồi.

"Chị của Tử Minh." Câu Thư Huyên hơi nhếch môi, phản ứng của cô ấy đã nói cho cô biết đáp án, cô lại hỏi tiếp, "Vừa rồi bọn họ xảy ra tranh chấp là bởi vì cô?"

Vừa nghe đối phương là chị của Câu đại thiếu, cô gái lập tức nở nụ cười sáng lạn, nịnh nọt nói: "Đương nhiên không phải, vừa rồi tôi nhìn thấy Câu thiếu gia tới, vốn định lên tiếng chào hỏi, không nghĩ tới cô gái kia tát Câu thiếu gia một bạt tai, tôi cũng bị giật mình."

"Phải không?" Câu Thư Huyên tỏ rõ không tin lời của cô ấy, cô mỉm cười hỏi, "Cô và Tử Minh là quan hệ như thế nào?"

Cô gái nhất thời lộ ra một tia ngượng ngùng, nhưng trông rất giả tạo, cô yêu kiều cười nói: "Tôi và Câu thiếu gia là 'bạn'."

"Không cần hỏi, 'bạn' là phái nữ của Tử Minh cũng không phải là quan hệ nam nữ thuần khiết gì." Lúc này Đường Tuấn cũng đã đi tới, mập mờ nhắc nhở nói.

"Xem ra là Vương Đình hiểu lầm." Tòng Thiện nói.

"Hiểu lầm?" Nụ cười của Câu Thư Huyên chuyển lạnh, nhìn vào cô gái ấy, nhẹ giọng nói, "Nếu như để tôi lại thấy cô xuất hiện ở trước mặt Tử Minh trong phạm vi trăm mét. Cô cũng biết, trước kia nhà họ Câu chúng tôi làm gì rồi đấy."

Cô gái ấy vừa nghe, bị dọa sợ tới mức mặt mày biến sắc vội vàng chạy đi.

"Thư Huyện, em làm như vậy, sẽ không chọc cho Tử Minh không vui chứ?" Đường Tuấn cười đến mức giống như con hồ ly thiện ý chỉ điểm nói.

"Trước đây nó làm càn tôi không xen vào, nếu như bây giờ nó còn hồ đồ như vậy nữa, tôi đây sẽ lột da nó!" Câu Thư Huyên không chút yếu kém nói.

Tòng Thiện nhìn ra được Câu Thư Huyên là thật lòng đang giúp Vương Đình, nghĩ thầm có một người "chị chồng" như vậy, Vương Đình thật sự gả vào nhà họ Câu thì cuộc sống cũng sẽ không khó sống.

Còn chưa có về tới nhà, Tòng Thiện nhận được điện thoại của Hàn Dập Hạo, anh nói cho Tòng Thiện biết, Arsfat đã đến Trung Quốc, anh đã phái người đến sân bay đón bọn họ, đang đến khách sạn, tối nay anh không về được, bảo cô thay anh tiếp đón Arsfat.

Tòng Thiện đương nhiên sẵn lòng, vui vẻ đến khách sạn, dáng vẻ Arsfat mặt đồ tây cũng làm cô có chút nhận không ra.

Ở trong ấn tượng của cô, Arsfat ngoại trừ mặc đồng phục dân tộc với áo blouse trắng ra, cô chưa từng thấy anh mặc qua cái khác.

Bây giờ anh ta mặc một bộ âu phục màu đen thủ công tinh xảo, cắt may vừa người, cả người trông rất khôi ngô tuấn tú, khó trách đứng ở đại sảnh, hấp dẫn vô số ánh mắt của phái nữ.

"Ngài Arsfat." Tòng Thiện bước tới, mỉm cười chào hỏi.

"Thẩm tiểu thư." Arsfat bắt tay với cô, hoàn toàn là lễ nghi phương Tây.

"Bây giờ sắp đến bữa tối rồi, chúng ta đi dùng bữa trước nhé." Tòng Thiện đề nghị.

"Được." Arsfat cười gật đầu, cùng cô ngồi lên xe, Tòng Thiện vốn định đưa anh tới một nhà hàng Pháp dùng cơm, nhưng Arsfat lại nói mình đã lâu không có tới Trung Quốc, muốn ăn đồ ăn Trung Quốc.

Vì vậy Tòng Thiện chuyển hướng đến một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc rất nổi tiếng, Arsfat đã từng du học ở Trung Quốc, biết được chữ Trung Quốc, anh nhìn vào thực đơn chọn vài món, cười nói với Tòng Thiện: "Đã lâu không có ăn đồ ăn Trung Quốc."

"Vậy bữa tối nay nhất định không nên khách sáo."

Lúc này, hai người tán gẫu rất nhiều, đều là vây quanh văn hóa Trung Quốc, Tòng Thiện kinh ngạc anh hiểu biết nhiều như vậy, phương diện nào đó thậm chí còn hiểu biết hơn so với chính tông là người Trung Quốc như cô đây, quả nhiên là xứng dang với "con rể Trung Quốc".

Arsfat thích náo nhiệt, hai người ngồi ở trong đại sảnh, khuôn mặt lai vô cùng điển trai của anh đương nhiên đặc biệt làm người khác chú ý, một bữa cơm này, có ít nhất năm người đẹp tới bắt chuyện, ngay cả bà chủ cũng vượt ngoài định mức mà tặng bọn họ hai món ăn.

"Sức hấp dẫn của ngài thật là lớn." Tòng Thiện cười nói.

"Người Trung Quốc rất nhiệt tình." Arsfat không để ý cười cười.

"Ăn cơm xong, ngài muốn đi đâu? Tôi lái xe đưa ngài đi dạo thành phố A một chút." Tòng Thiện đề nghị.

"Không cần đâu, tôi ngồi máy bay thời gian dài, có chút thời gian ngắm rồi." Arsfat cảm ơn ý tốt của cô.

"Vậy được rồi, tôi đưa ngài về khách sạn, ngài nghỉ ngơi thật tốt nhé." Vì vậy, Tòng Thiện lái xe về khách sạn.

Đến cửa, Arsfat giữ chân Tòng Thiện, nói: "Thẩm tiểu thư, nếu như cô không vội, tôi muốn mời cô lên ngồi một chút, lần này tôi mang theo dụng cụ, tiện thể có thể kiểm tra tình trạng sức khỏe của cô."

"Được." Cái này đúng như ý của Tòng Thiện, trong khoảng thời gian gần đây cô cảm thấy rất là hốt hoảng, còn chẳng biết tại sao nảy sinh buồn phiền, đang muốn hỏi Arsfat một chút, vừa rồi ăn cơm không muốn cụt hứng, trái lại bây giờ là một cơ hội tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #quânnhân