Q2 - C40: Giao dịch

* Chương 40.1: Giao dịch (1)

Ngồi ở trong xe, Tòng Thiện phát hiện dường như đối phương không có cố ý đi đường vòng mà là đưa bọn họ thẳng tới trong biệt thự.

Trong lòng Tòng Thiện suy đoán, Câu Tử Minh không phải tin tưởng cô mà là tin tưởng Hàn Dập Hạo. Hoặc là anh ta cảm thấy mình không thẹn với lương tâm mới dám công khai để cô nhìn thấy rõ đường lối như vậy.

Cửa xe được mở ra, Tòng Thiện liếc mắt nhìn Vương Đình đang cố giả bộ trấn tĩnh an ủi: "Không sao đâu, nếu như anh ta dám làm ra chuyện gì, tôi lập tức dẫn cô đi."

"Uhm." Vương Đình gật đầu đi theo Tòng hiện xuống xe.

Có người dẫn bọn họ tới phòng khách, Câu Tử Minh đang lười biếng ngồi ở trên sofa, thần sắc không tệ, trong tay còn lắc lắc một ly rượu đỏ. Câu Tử Minh vẫy tay lên bảo người khác đi xuống.

Đợi đến lúc chỉ còn lại ba người, môi mỏng lạnh lùng của anh chầm chậm cong lên, chỉ chỉ ghế sofa nói: "Ngồi."

"Không cần, tôi chỉ tới hỏi anh vài vấn đề, hỏi xong chúng tôi sẽ đi." Tòng Thiện bình tĩnh nói, thân thể không để lại dấu vết mà che chắn cho Vương Đình. Cô không biết rốt cuộc anh ta có ý đồ gì với Vương Đình nhưng cô nhất định phải bảo vệ cô ấy an toàn rời khỏi.

"Nói." Câu Tử Minh cười nhạt một tiếng, thu lại tầm mắt bị chắn ngắn gọn rõ ràng nói ra.

"Có phải anh bị súng bắn bị thương hay không?" Tòng Thiện hỏi vấn đề đầu tiên.

"Ừm." Câu Tử Minh gật đầu.

"Ai làm anh bị thương?" Tòng Thiện lại hỏi.

"Tần Kha." Câu Tử Minh trả lời.

"Vậy anh có biết anh ta đang ở đâu hay không?" Tòng Thiện tiếp tục hỏi.

Câu Tử Minh bật cười giễu cợt một tiếng: "Nếu như tôi biết hắn đang ở đâu, cô cho rằng tôi sẽ bỏ qua như vậy?"

Tòng Thiện nghe được ý tứ của anh ta, nhíu chặt mày nói: "Chẳng lẽ anh còn muốn gây chuyện nữa sao?"

Câu Tử Minh để ly rượu xuống, vóc người cao lớn chậm rãi đứng lên, bước đi thong thả tới phía hai người Tòng Thiện đùa cợt hỏi ngược lại: "Tôi gây chuyện? Cảnh sát Thẩm, nếu như cô bị người ta bắn bị thương cô sẽ dễ dàng cho qua chuyện như vậy sao?"

"Vậy anh cái gì cũng không làm sao?" Tòng Thiện hỏi ngược lại: "Đối phương cũng đã chết mấy người, anh dám nói anh không rút súng?"

"Điểm này tôi không phủ nhận." Câu Tử Minh dửng dưng thừa nhận: "Nhưng có người chỉ chứng tôi sao?"

"Tôi biết hai nhóm người bọn anh có hẹn ngầm, người của Tần Kha không chỉ chứng anh, người bên anh cũng sẽ không khai ra đối phương. Nhưng bây giờ có cảnh sát chết, anh cho rằng cảnh sát sẽ chịu để yên?" Thái độ của Tòng Thiện đối với anh có chút bất mãn nhưng không tiện phát tác.

"Cảnh sát bị bắn chết là chuyện sau khi tôi rời khỏi mới xảy ra. Nếu như cô muốn tra cứu hung thủ có phải hỏi sai đối tượng rồi hay không?" Câu Tử Minh đối với mọi người luôn không có tính nhẫn nại, nếu không phải nể mặt Hàn Dập Hạo, anh đã sớm chẳng muốn nói đi nói lại với Tòng Thiện. Mục tiêu của anh là người phụ nữ núp ở phía sau của cô.

"Trên thi thể có đạn bắn ra của hai nhóm người bọn anh, anh và Tần Kha đều không thoát khỏi liên quan." Tòng Thiện nghĩ tới cảnh tượng thân nhân khóc nức nở trong lòng buồn phiền khó chịu, cho nên cô mới nhất định phải tới tìm Câu Tử Minh lên tiếng hỏi rõ.

"Ai nổ súng, ai bắn đạn ra, cảnh sát không tra được sao?" Câu Tử Minh lạnh lùng cười một tiếng, chuyện cảnh sát chết liên quan gì đến anh.

"Chẳng lẽ anh không cảm thấy tự trách chút nào sao?" Tòng Thiện nén giận hỏi, trên mặt anh ta không nhìn ra chút áy náy nào, chuyện người chết theo anh chỉ là một việc rất bình thường.

"Tại sao tôi phải tự trách? Tôi lại không có giết người." Câu Tử Minh lạnh lùng nói, trái lại anh thật sự muốn giết người nhưng Tần Kha nổ súng bắn trúng anh trước. Sau đó, đám người Hàn Dập Hạo chạy tới đưa anh đi, nếu không anh nhất định sẽ "đáp lễ" một súng này.

"Nhưng chuyện là do các anh mà dậy sóng." Tòng Thiện mơ hồ tức giận, ý tứ của anh ta là chỉ cần không phải đích thân anh ta giải quyết, anh ta cũng không có trách nhiệm?

"Vậy cô muốn tôi làm gì?" Câu Tử Minh hỏi ngược lại: "Tiền bồi thường tôi có thể cho nhiều một chút."

Nghe thấy câu trả lời không có thành ý như vậy, Tòng Thiện cũng không biết nên nói thế nào nữa. Quả thật có thể yêu cầu anh ta làm thế nào? Bảo anh ta đứng ra chính miệng thừa nhận anh ta là người tổ chức là không thể nào. Ngoại trừ dùng tiền bồi thường, ở chỗ này của Câu Tử Minh có lẽ luôn miệng "xin lỗi" cũng không chiếm được.

Trong lòng Tòng Thiện như bị cái gì đó chặn lại, cô biết rất rõ sự thật lại không thể tố cáo anh ta, loại mùi vị này thật sự là rất khó chịu.

Không thèm nói thêm nửa câu, Tòng Thiện định đi nhưng không quên nhắc nhở anh ta một câu: "Bây giờ đang ở trên đầu sóng ngọn gió, tốt nhất anh đừng gây thêm chuyện gì nữa."

Câu Tử Minh lại hoàn toàn không để lời của cô ở trong lòng, chuyện anh cần làm, Thiên Vương lão tử cũng không thể can thiệp.

Thấy Tòng Thiện và Vương Đình muốn đi, anh gọi các cô lại: "Đợi một chút, cảnh sát Thẩm, cô có thể đi, Vương Đình ở lại."

Nghe vậy, Tòng Thiện xoay người nhìn anh ta hỏi: "Tại sao?"

Mà Vương Đình lại càng căng thẳng mà lùi về sau một bước, cách Tòng Thiện, cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào Câu Tử Minh, theo bản năng túm chặt góc áo.

"Tôi gọi cô ấy tới chính là để chăm sóc tôi, cho nên cô ấy không thể rời đi." Câu Tử Minh cười lạnh nói. Mấy ngày nay, tâm trạng của anh vẫn luôn không tốt, cho nên đêm đó mới cùng đánh một trận với Tần Kha, mới kích động mà đồng ý hẹn. Mấy ngày trị liệu này, anh cũng đã nghĩ thông suốt, cô gái này đối với anh vẫn còn có sức ảnh hưởng. Tuy trước đây, anh cố làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra nhưng sau khi gặp lại cô ấy, phản ứng đầu tiên của anh lại rất thành thực. Cho nên anh muốn giữ cô lại làm cái kết thúc.

"Nhưng đương sự cũng không có đồng ý." Tòng Thiện mở miệng nói thay Vương Đình.

"Vậy sao? Nếu như tôi có thể đưa bà ngoại của cô ấy đi Mỹ tiếp nhận cuộc phẫu thuật ngoại khoa não tiên tiến nhất thì sao?" Câu Tử Minh nhìn Tòng Thiện nhưng lại nói với Vương Đình.

Vừa rồi lúc phái người đến bệnh viện, anh đã dặn dò hỏi rõ tình huống của bà ngoại Vương Đình, cho nên bây giờ anh mới quẳng ra một "mồi câu" hấp dẫn như vậy.

"Có thật không?" Vương vẫn không có mở miệng nghe được câu này, nhịn không được nhút nhát hỏi. Bà ngoại là người cô lo lắng nhất, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho bà ngoại, điều kiện gì cô cũng có thể đồng ý.

Nhưng khi cô lên tiếng, lúc ánh mắt của Câu Tử Minh bắn tới thì cô lại sợ sệt không nói được gì.

"Chớ đồng ý với anh ta." Tòng Thiện ghét trò "đe đọa dụ dỗ", cái loại cách làm công kích điểm yếu này của Câu Tử Minh thật trơ trẽn.

"Cảnh sát Thẩm, dường như đương sự cũng không có phản đối." Câu Tử Minh cười tà tà một tiếng: "Cô không ngại để cho chính cô ấy ra quyết định chứ. Chăm sóc tôi mấy ngày thì đổi lại cơ hội điều trị tiên tiến nhất, chuyện tốt như vậy cũng không phải mỗi ngày đều có."

"Tôi đã liên hệ một quỹ tốt rồi, bọn họ sẽ phụ trách chi tiền chữa trị." Tòng Thiện cất cao giọng muốn cho Câu Tử Minh hết hy vọng.

"Tôi nói tất cả là tiên tiến nhất, đương nhiên không thể so sánh với trong nước." Câu Tử Minh nở nụ cười tự tin chờ Vương Đình ra quyết định.

"Tôi cũng có thể." Tòng Thiện đang muốn nói cô cũng có thể giúp, bởi vì cô thật sự không muốn để cho Vương Đình ở một mình với Câu Tử Minh. Vương Đình sợ anh ta như vậy, người đàn ông này lại xuất thân hắc đạo, nghĩ thế nào cũng cảm thấy nguy hiểm.

"Cô là muốn nói Dập Hạo có thể giúp đỡ phải không?" Câu Tử Minh ngắt lời của cô: "Tin tôi đi, chuyện của tôi, cậu ấy tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào."

"Tại sao tôi phải chăm sóc anh?" Giọng Vương Đình nói chen vào, âm lượng không lớn lại khiến trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

Tòng Thiện cũng muốn nghe câu trả lời của Câu Tử Minh cho nên im lặng.

"Tại sao?" Câu Tử Minh xoa nhẹ cằm anh tuấn, dường như cũng đang suy tư, cách vài giây mới đáp: "Không có nguyên nhân, đột nhiên nghĩ đến thế thôi."

"Anh cần gì phải..." Tòng Thiện muốn bảo anh đừng tiếp tục vặn hỏi Vương Đình nữa lại nghe Câu Tử Minh nói thêm: "Bệnh tình của bà ngoại cô ấy dường như không mấy lạc quan. Đêm nay, tôi có thể đưa bà đi Mỹ." Anh lại thả một quả "bom nặng ký".

"Phẫu thuật ngoại khoa não trong nước không tồi." Tòng Thiện cãi lại nói.

"Theo tôi được biết, loại phẫu thuật này nguy hiểm rất lớn. Cơ hội chỉ có một lần, cô muốn đánh cuộc không?" Câu Tử Minh tiếp tục "tạo áp lực" với Vương Đình.

"Nếu như anh thật lòng muốn giúp, cần gì phải nói nhiều yêu cầu như vậy?" Tòng Thiện chất vấn nói, nếu nói Câu Tử Minh "có ý thuần lương", cô tuyệt đối không tin.

Vương Đình lại đi tới, dường như hạ quyết định rất lớn nói: "Được, tôi đồng ý với anh, xin anh mau chóng sắp xếp cho bà ngoại tôi tiếp nhận trị liệu."

"Vương Đình!" Tòng Thiện nhíu mày muốn bảo cô ấy suy nghĩ kỹ càng.

"Tòng Thiện, không sao." Vương Đình cười cười, trái lại an ủi Tòng Thiện: "Tôi chỉ chăm sóc anh ta vài ngày, chờ bà ngoại không sao, tôi sẽ rời đi."

Câu Tử Minh lấy điện thoại ra, ngay trước mặt các cô, dùng tiếng Anh lưu loát nói mấy câu, sau đó cúp máy nói với Vương Đình: "Cuộc phẫu thuật được sắp xếp vào sáng sớm ngày mai, chỉ cần cô gật đầu, tôi lập tức phái người đi đón bà ngoại cô."

Vương Đình vừa định gật đầu, Tòng Thiện giơ tay lên ngăn ở trước mặt của cô ấy nói với Câu Tử Minh: "Thật sự chỉ là chăm sóc anh mấy ngày thôi sao?"

"Vậy cô cho rằng sẽ còn có cái gì?" Khóe miệng Câu Tử Minh chứa ý cười kín đáo hỏi ngược lại.

Tòng Thiện vẫn có chút ngờ vực, Vương Đình lại gật đầu đồng ý: "Được, tôi đồng ý."

"Có chuyện gì gọi điện cho tôi." Thấy kết cục đã định, Tòng Thiện dặn dò Vương Đình. Nếu Câu Tử Minh thật sự dám làm xảy ra chuyện gì, cho dù là bạn của Hàn Dập Hạo, cô cũng tuyệt đối không thỏa thuận.

"Được." Vương Đình gật đầu.

"Tôi phái người đưa cô về." Câu Tử Minh giắt nụ cười đã thực hiện được mục đích, vỗ tay một tiếng, cửa chính lập tức mở ra, có người cung kính đứng ở ngoài cửa chờ đưa người đi.

Tòng Thiện liếc mắt nhìn Câu Tử Minh và Vương Đình một cái, muốn nói gì đó lại nhịn lại, xoay người đi ra ngoài.

----------

* Chương 40.2: Giao dịch (2)

Cửa chính lần nữa đóng lại, Câu Tử Minh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt cảnh giác của Vương Đình, ngoắc ngoắc ngón tay, nửa trêu tức nửa tùy tiện nói: "Lại đây."

Nhưng theo bản năng, Vương Đình lại lùi về sau hai bước, muốn giữ một khoảng cách với anh.

Câu Tử Minh lại sải một bước dài bước tới, kéo lấy tay của Vương Đình, hơi dùng sức, dễ dàng vây khốn cô ở trong ngực. Khớp ngón tay rõ ràng ngả ngớn mà nâng cằm cô lên, tác phong không đứng đắn nói: "Bây giờ mới sợ sao, muộn rồi."

Bị anh kìm kẹp, Vương Đình đột nhiên nổi lên dũng khí muốn tránh thoát khỏi anh: "Buông tôi ra!"

Câu Tử Minh lại đột nhiên ôm lấy eo cô, Vương Đình còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ném vào trên ghế sofa. Người đàn ông thon dài theo đó chụp lên, cánh tay chống ở hai bên cười lạnh nói: "Tiếp tục gọi lớn tiếng hơn một chút, cô càng gọi, tôi càng hưng phấn."

"Anh vô sỉ." Hốc mắt Vương Đình ửng đỏ, cô thật quá ngu xuẩn mới tin lời của người đàn ông này, vừa rồi thật sự nên nghe theo Tòng Thiện.

"Cô cũng không phải không biết tôi vô sỉ." Câu Tử Minh cười lưu manh, lòng ngón tay vuốt ve ở trên mặt của Vương Đình mập mờ nói: "Da thịt quả nhiên sờ tốt hơn so với trước đây, không biết có phải những chỗ khác cũng như vậy?"

Nói xong, tay của anh chầm chậm dời xuống dừng ở trên vị trí cao vút của cô.

Vương Đình sợ tới mức lập tức vòng hai tay ôm ngực khẩn cầu: "Xin anh, đừng như vậy."

Bị ánh mắt giống như con nai con của cô nhìn chằm chằm, Câu Tử Minh cảm thấy trái tim như bị cái gì đó đâm vào cho nên có chút không đành lòng.

Vương Đình nhân cơ hội đẩy anh ra nhưng còn chưa có chạy được hai bước đã bị anh đuổi kịp, thân thể bỗng nhẹ bẫng, sợ hãi kêu lên bị anh khiêng ở trên đầu vai.

"Câu Tử Minh, thả tôi xuống!" Vương Đình sợ hãi kêu to, Câu Tử Minh cũng phớt lờ không đáp, khiêng cô thẳng lên lầu hai, ném cô ở trên chiếc giường lớn.

Cái ót đụng vào giường mềm mại, tuy không đau nhưng vì sức lực của anh mà có chút ngất đi. Đợi cô chống người ngồi dậy thì Câu Tử Minh đã cởi nút áo sơ mi ra.

Vương Đình giống như con thỏ bị kinh sợ bò dậy, nhảy xuống giường muốn xông ra ngoài. Câu Tử Minh lại ngăn ở cửa, cô buộc phải chỉ có thể lui về phía bên cửa sổ..

Câu Tử Minh nhướn cao mày, từng bước tiến tới gần, môi mỏng từ từ cong lên: "Cô lui cái gì?"

"Anh đừng tới đây." Dưới tình thế cấp bách, Vương Đình nắm lấy rèm cửa sổ che ở trước người, dường như làm như vậy Câu Tử Minh sẽ không nhìn thấy được cô.

Câu Tử Minh bị phản xạ "đà điểu" của cô chọc cười, cất tiếng cười to một hồi. Vương Đình khó hiểu nhìn anh, không biết anh đang cười cái gì nhưng lại không dám hỏi.

"Tới đây." Ngừng tiếng cười, Câu Tử Minh lại lên tiếng. Vương Đình nhanh chóng lắc đầu tỏ rõ thái độ của mình.

"Tôi đếm tới ba, cô lại tiếp tục không tới..." Câu Tử Minh híp đôi mắt sâu, cố ý kéo dài tiếng cuối, nghe có vẻ tràn đầy nguy hiểm.

"Anh muốn làm gì?" Vương Đình vô thức buột miệng hỏi nhưng đồng thời càng quấn chặt mình hơn.

Câu Tử Minh lấy điện thoại ra, không nói hai lời lập tức bắt đầu bấm số.

Vương Đình nghi ngờ nhìn anh, nghe tới mấy chữ: "Không cần đến bệnh viện đón...", thì lập tức giống như chim sợ cành cong, từ phía sau rèm cửa sổ vọt tới hét lớn: "Đừng!"

Thấy cô gái nhỏ đứng ở trước mặt, vẻ mặt lo lắng, Câu Tử Minh cất điện thoại vốn không có gọi đi, cười gian nắm chặt cằm của cô đe dọa: "Lại tiếp tục không nghe lời tôi thử xem."

Ánh mắt đong đầy nước mắt của Vương Đình biểu lộ ra khủng hoảng gật đầu.

"Cô thật sự sợ tôi như vậy sao?" Câu Tử Minh không những không vì ngoan ngoãn nghe theo của cô mà vui mừng, trái lại dâng lên một cơn tức giận.

Vương Đình khó hiểu ngửa đầu nhìn anh, không hiểu tại sao lúc muốn cô nghe lời của anh, lúc lại không hài lòng câu trả lời của cô. Nhưng không đợi cô suy nghĩ, cằm truyền tới một lực lớn khiến cô nhíu chặt mày đáng thương kêu đau: "Anh làm tôi đau."

"Cô cũng biết đau? Tôi còn tưởng cô là một người phụ nữ không tim không phổi, làm sao có thể có cảm giác?" Câu Tử Minh khẽ cười nói, trong mắt lại lạnh băng như sương.

"Anh có ý gì?" Sắc mặt Vương Đình hơi tái nhợt hỏi ngược lại.

"Lúc trước, tại sao chạy trốn khỏi tôi?" Câu Tử Minh thu lại nụ cười giống như con báo săn nhìn chòng chọc vào người phụ nữ trước mắt, dường như chỉ cần cô trả lời một câu không đúng, anh sẽ xé nát cô không chút lưu tình.

Vương Đình lại cắn môi, cái gì cũng không nói, mắt to dần dần dâng lên một mảng mờ mịt. Không biết là bị sức lực của anh làm khóc hay là bị quá nhiều uất ức giấu trong lòng.

"Cô đừng làm ra dáng vẻ này!" Câu Tử Minh lại mơ hồ có chút đau lòng nhưng nghĩ đến đây là thủ đoạn cô thường dùng lại cứng lòng thầm trách mắng.

Bị anh quát, một hàng nước mắt trong suốt như bông tuyết lập tức lăn xuống, men theo gương mặt có chút tái nhợt này nhỏ giọt rơi xuống bàn tay ấm áp của Câu Tử Minh.

"Đừng khóc!" Câu Tử Minh quát khẽ nói.

Vương Đình lại càng khóc càng dữ dội hơn, Câu Tử Minh thấy tình thế không thu lại được vội vàng buông cô ra, mới vừa muốn an ủi lại bị cô dùng sức đẩy ra.

Trái lại, anh vẫn không nhúc nhích, cô lại thiếu chút nữa bị lực tác dụng ngược làm hại ngã nhào, Vương Đình khóc hét lên: "Anh tránh ra!"

"Được, được, tôi không tới." Câu Tử Minh giơ tay lên tỏ ý nói.

Vương Đình nhân cơ hội vọt vào phòng vệ sinh, giành trước một bước khóa cửa lại.

Câu Tử Minh đứng ở bên ngoài đợi một lúc, thấy cô vẫn không chịu ra ngoài, cuối cùng mất đi kiên nhẫn thốt ra lời uy hiếp: "Tôi cảnh cáo cô, sự kiên nhẫn của tôi là có hạn. Nếu không ra, chuyện phẫu thuật của bà ngoại cô vì vậy hủy bỏ!"

Cánh cửa quả nhiên từ từ mở ra, Vương Đình đi ra với đôi mắt thỏ ửng đỏ nhìn Câu Tử Minh, cái gì cũng không nói.

Anh hận nhất chính là cô cái gì cũng giấu ở trong lòng, chỉ dùng đôi mắt to vô tội nhìn anh, mà anh mỗi lần đều không hạ tâm tàn nhẫn được.

Ngồi ở mép giường, Câu Tử Minh tức giận nói: "Giúp tôi đổi thuốc."

Vương Đình ngẩn ra, mãi cho đến khi thấy anh cởi áo khoác ngoài, lộ ra lồng ngực quấn băng vải thì mới hiểu được anh chỉ cái gì: "Tôi cũng không phải là bác sĩ."

"Cô đã quên trước đây làm thế nào đổi thuốc rồi hả?" Câu Tử Minh hừ một tiếng không vui nhìn cô chằm chằm.

Vương Đình ngẩn người mấy giây, cam chịu số phận đi tới, theo chỉ thị của anh, lấy hộp thuốc ra, đi tới trước mặt anh, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng tháo băng vải ra.

Khi nhìn thấy dấu đạn dữ tợn khinh khủng ở phía dưới trái tim này, cô nhịn không được cũng hít ngụm khí lạnh.

"Sợ?" Câu Tử Minh giễu cợt hỏi, cũng không phải cô chưa từng nhìn thấy vết thương nghiêm trọng hơn này, cần gì phải giở vờ giả vịt.

Vương Đình vừa ngước mắt, nhìn vào ánh mắt trêu tức của anh, trong lòng cả kinh, vội vàng cúi đầu hết sức chuyên chú bôi thuốc.

Tay không cẩn thận dùng sức hơi mạnh một chút, Vương Đình sợ hãi dừng lại. Vốn tưởng rằng sẽ rước lấy chửi mắng của anh nhưng ngay cả tiếng rít không khí cũng không có.

"Còn không tiếp tục?" Người phụ nữ đáng chết này, là cố ý sao? Đau đến mức anh muốn mắng người nhưng thân là đàn ông lại không thể không chịu đựng. Thấy cô ngừng lại, anh thúc giục nói.

Vương Đình vội vàng tiếp tục, thật vất vả mới thay xong thuốc, hai người cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Bàn tay Câu Tử Minh đột nhiên vung lên, cúc áo chỗ ngực của Vương Đình lập tức rơi xuống phân tán khắp nơi.

"Anh làm gì vậy?" Cô cực kỳ hoảng hốt muốn chạy lại bị anh một tay giữ chặt.

"Đi thay quần áo, tôi nhìn khó chịu." Gương mặt điển trai của Câu Tử Minh lạnh như tờ giấy nói. Quấn như một cái bánh chưng, anh hận không thể xé nát quần áo của cô.

Vương Đình kinh ngạc nhìn anh đáp: "Tôi không mang quần áo."

Câu Tử Minh đi tới tủ quần áo của mình, quăng một chiếc áo sơ mi trắng tới: "Mặc cái này."

"Đây là của anh mà." Vương Đình không muốn.

"Có phải cô muốn bị tôi tự tay lột sạch hay không?" Anh uy hiếp nói.

Vương Đình vừa nghe vội vàng cầm lấy quần áo vọt vào phòng tắm, sau lưng truyền tới giọng mang ý cảnh cáo của Câu Tử Minh: "Gột sạch hết mùi nước sát trùng trên người và trên quần áo của cô cho tôi!"


----------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip