ᛍᛂᚡᛂᚿ ᚡᚮᚱᛚᛑᛍ - Bảy Thế Giới: Thế giới thứ nhất

Trong phần ngoại truyện của And they live heavily ever after, Gira đã được tiết lộ là có khả năng đi qua các thế giới song song, và đã đi qua 7 thế giới trước khi học được cách khống chế năng lực này. Đây là phần truyện về 7 thế giới đó.

Warning: OOC, Gira không hoàn toàn độc ác nhưng không lương thiện như trong phim, cân nhắc khi đọc.
____________________________

Ở thế giới thứ nhất này, Chiikyu vẫn tồn tại, nhưng không về có 6 quốc gia, mà chỉ có 1 quốc gia duy nhất là Shugodom. Gira của nơi này khi bé được liên tục cho ăn Rainbow dew đã thức tỉnh sức mạnh và hận thù trong hắn. Sau khi rời khỏi trại mồ côi và khai mở sức mạnh của King Ohger, hắn đã vùng lên và giết chết vũ trùng vương Dujardin, người tạo ra hắn, sau đó thống nhất tất cả các quốc gia lại thành một quốc gia duy nhất, ép 4 vị vua còn lại thoái vị, trở thành tội nhân truy nã, vĩnh viễn không thể sống dưới ánh sáng. Mà Jeramie của thế giới này cũng chưa từng có cơ hội lập ra vương quốc của riêng mình, nhưng dưới sự thống trị của Vũ trùng vương Gira Husty, Bugnarak không còn phải trốn chui trốn nhủi mà trở thành tầng lớp quân binh của xã hội này. Tuy mối quan hệ giữa dân Bugnarak và con người không thể xem là hoà bình, nhưng ước mơ đưa Bugnarak lên mặt đất của Jeramie cũng có thể coi như là đã hoàn thành, dù nó được trả bằng cái giá là Gira hoàn toàn đánh mất sự lương thiện, cai trị bằng vũ lực, và bạn bè của họ đã vĩnh viễn vong quốc. Năng lực của Gira ở thế giới này hoàn toàn giống với Dujardin, vậy nên không ai có thể trốn được hắn, cũng không ai có thể chống lại hắn.

Sau trận quyết chiến và dọn dẹp thống nhất toàn bộ Chiikyu, Gira đã đuổi các vua khác đi chứ không giết họ, với điều kiện là Jeramie, đứa con lai 2000 tuổi của Bugnarak và con người, sẽ vĩnh viễn ở lại trong cung điện Caucascuckabuto, trở thành vương hậu duy nhất của thế giới này.

Và câu chuyện của họ đã bắt đầu như thế.

---------------------------------

Jeramie ngồi xuống bên cái hồ nhỏ phía sau cung điện Caucascuskabuto lộng lẫy mà hoang tàn. Mấy chú cá nhỏ tháng trước Hillbill đem về hôm nay đã lớn phổng, không hiểu ai cho chúng ăn mà lại lớn nhanh thế. Khu vườn này vốn thông với một cánh rừng cổ xưa của Shugodom, nghe đâu rất linh thiêng, hằng ngày cũng có rất nhiều động vật hoang dã ghé qua, người hầu trong cung điện cũng thường cho chúng ăn. Sau khi Jeramie bị giam lỏng ở đây thì thích nhất là nơi này, nếu không đọc sách hay đan tơ thì anh sẽ ra đây ngồi, tuy không thật sự được tự do nhưng cũng ít gò bó phần nào.

Gira sau khi nhận được cái gật đầu bất lực của Jeramie thì chỉ đơn giản làm giam anh trong lâu đài Caucascuskabuto, không ép uổng anh làm chuyện gì, cũng không bắt anh thực hiện bất kì công việc nào của vương hậu. Jeramie có thể tự do đi lại trong lâu đài, có thể trò chuyện với bất kì ai anh muốn, có thể làm bất kì điều gì anh thích, thậm chí là ngồi lên ngai vàng của Gira. Anh có thể dùng bữa với Gira hoặc không, có thể xuất hiện cùng hắn như một vương hậu nếu anh muốn hoặc không, anh cũng có thể lựa chọn việc nói chuyện với Gira hay không, Gira thậm chí không nổi giận khi hắn tiến đến và anh quay lưng rời đi.

Chỉ có hai điều anh không được làm.

Thứ nhất, không được ra khỏi lâu đài. Khắp xung quanh được canh giữ cẩn mật bởi các Bugnarak và ngũ đạo hoá, và nếu Gira về và không thấy anh, hắn sẽ giết một ai đó trong những vị vua vong quốc, hoặc thân cận của anh. Geroujim là một minh chứng cho điều này. Cái chết của chú ve sầu dưới lưỡi kiếm lạnh lùng của Gira đã giam cầm Jeramie vĩnh viễn.

Thứ hai, không được để bất kì ai nhìn thấy anh không mang mạng che mặt hay chạm vào anh. Kể cả người hầu nếu vô tình chạm vào Jeramie khi phục vụ thức ăn cho anh cũng sẽ bị hắn giết ngay tức khắc. Vì vậy, cho dù Jeramie tự do đi lại trong cung điện, có thể nói chuyên với bất kì ai, kỳ thật cũng không ai dám đến gần anh nếu không muốn chết.

Jeramie chỉ đơn giản là một con chim hoàng anh xinh đẹp bị giam giữ trong chiếc lồng vàng của Vũ Trùng vương. Mỗi ngày anh khoác lên những trang phục lộng lẫy, đi lại trong cung điện tráng lệ, nhưng anh luôn cảm thấy những bộ trang phục mang màu sắc yêu thích ấy của anh dần giống như đang đưa tang cho chính anh vậy.

Jeramie Brasieri, trời sinh là một tâm hồn tự do. Không là người, cũng không là Bugnarak, anh luôn luôn chỉ là chính mình, tự do ngao du khắp Chiikyu, là vị vua của những người không nơi để về, của những ai sống nơi khe hẹp. Không mang trên mình của cải quý báu như bất kỳ quân vương nào khác, Jeramie mang theo kho báu lịch sử và tri thức của hành tinh này qua hơn 2000 năm. Vận mệnh của anh là người kể chuyện, là người sống bên ngoài mọi diễn biến của hành tinh này, vốn không nên và không thể bị trói buộc.

Nhưng dù có là chiến binh mạnh mẽ nhất bất lão bất tử, Jeramie vẫn có máu có thịt, có tình cảm, có cảm xúc. Vậy nên Gira dùng tình bạn của anh và các cựu vương để trói buộc anh trong chiếc lồng vàng của hắn, vĩnh viễn. Jeramie chưa từng có bạn bè trước đây, nên khi tháo mặt nạ và đánh thức sức mạnh của mình, anh đã nhanh chóng trở thành bạn bè thân thiết với các chiến binh chiến đội vương dạng. Bọn họ cho anh những điều anh chưa từng cảm nhận trong suốt hơn 2000 năm, sinh mệnh của họ còn quan trọng hơn cả anh. Vậy nên khi Gira, chiến binh đỏ vốn nên là bạn bè của họ, lại trở thành Vũ Trùng vương thống trị tất cả, và yêu cầu Jeramie đi theo hắn đổi lấy mạng sống của bạn bè anh, Jeramie không còn lựa chọn nào khác.

Khoảnh khắc ấy, khi nhìn vào cậu bé ngày nào chạy theo anh trai khóc nức nở, nay trở nên tàn ác đến cùng cực, trong lòng Jeramie lại nảy sinh một tia thương cảm. Anh biết mình sẽ trở thành chim hoàng anh, nhưng biết đâu đây cũng có thể là đoạn kết câu chuyện cổ tích của tất cả bọn họ. Jeramie sẽ vĩnh viễn chỉ còn tồn tại trong cung điện của Gira, nhưng ít nhất thế giới này đã trở thành nơi anh từng mơ ước, phải không? Thế nên dù có thể rời đi, lẩn trốn và vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt Gira nữa, bỏ lại hết tất cả hệt như bất kỳ đoạn quá khứ đau đớn nào anh từng trải qua, Jeramie vẫn chọn làm theo ý Gira.

Thấm thoát mà cũng được 3 năm rồi. Với Jeramie, thật ra nó không có cảm giác gì khác biệt. 3 ngày, 3 năm, hay 300 năm, với anh không có gì khác, có chăng chỉ là thời đại thay đổi, từng lớp người sóng sau xô sóng trước, mà anh, thì vẫn luôn tồn tại bên ngoài dòng chảy đó, tuyệt vọng đến hững hờ nhìn thời gian như cát chảy qua kẽ tay. Jeramie không được ra ngoài, anh không biết thế giới bên ngoài đã thế nào, nhưng ít nhất trên tv, phương tiện duy nhất mà Gira còn cho phép anh kết nối với ngoài kia, anh nhìn thấy Shugodom thịnh vượng, tuy không còn muôn màu muôn vẻ như khi có 5 quốc gia, nhưng người dân và Bugnarak có vẻ hoà thuận, mọi người có vẻ đều đã quy thuận dưới sức mạng của Gira, hoặc có thể Gira đã giết hết những kẻ dám phản đối. Jeramie không còn cách nào để biết toàn bộ sự thật, mà bản thân anh cũng dần không còn quan tâm nữa.

Jeramie đang dần chết đi, hay nói chính xác là, tâm hồn anh đang dần chết đi.

Đôi mắt xinh đẹp không còn linh khí, đôi môi hồng nhuận không còn luyên thuyên những câu chuỵen, và nụ cười dịu dàng cũng dần vắng bóng. 

Loài chim, dù được chăm sóc kỹ càng đến đâu, nếu không được tự do bay lượn, rồi cũng sẽ chết dần chết mòn.

Jeramie đã đọc hết sách của thư viện hoàng gia Shugodom, anh cũng đã đếm hết các loài hoa trong vườn, thế nên giờ anh chỉ còn có thể giết thời gian bằng cách bầu bạn cùng những chú cá nhỏ trong hồ. Các loài vật dường như cũng thấy anh quá cô đơn, nên đến gần bầu bạn với anh. Khi thì vài chú chim sẻ, khi thì vài chú thỏ nâu, khi thì vài chú hươu vàng, chúng đến chơi cùng anh. Đó là những khoảnh khắc hiếm hoi Jeramie còn thấy vui vẻ.

Khi anh đang mải mê vuốt ve một chú cú tuyết xinh xắn, thì có một nữ hầu gái đến gần:

- Vương hậu, Đức Vua đã trở về rồi, người cho gọi ngài đến dùng bữa.

Jeramie hơi thoáng khựng lại, nụ người dần tắt đi. Anh vốn định từ chối, nhưng khi nhận ra ai đang hỏi, anh ngay lập tức đứng dậy.

Che giấy vẻ mặt hoảng hốt, Jeramie quay vào hậu viện từ lối đi nhỏ lát đầy sỏi lấp lánh.

Người hầu gái đó, là Hymeno.

------------------------

Khi Jeramie đến phòng ăn của cung điện, Gira dường như đã ngồi được một lúc. Không rõ hắn đang nghĩ gì, nhưng chén trà trước mặt đã nguội lạnh. Jeramie bước tới, nâng ấm trà trên khay do người quản gia già Douga đang cầm, cẩn thận để không chạm trúng ông, rồi châm trà vào một chiếc tách khác:

- Ta châm trà cho ngài nhé?

- Không sao, cũng đến lúc dùng bữa rồi. - Gira bừng tỉnh, hơi ngước lên, ánh mắt của vị vua tà ác vô tình chạm đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ của Jeramie. Hắn đưa tay ngăn Jeramie châm trà, nhưng lừng lữa không buông bàn tay đeo găng trắng muốt ra.

Một lúc sau, Jeramie rút tay lại, đặt ấm trà lên bàn rồi cũng ngồi xuống bên cạnh Gira. Chiếc bàn ăn rộng đến hơn chục chỗ ngồi, khiến cho hai người ngồi ở góc bàn trông lạc lõng đến lạ. Gira không nói gì, chỉ phất tay lệnh cho người hầu lên món. Đã vài tuần kể từ lần cuối Jeramie dùng bữa cùng hắn.

Gira không hiểu.

Jeramie chưa từng có nhà cửa đàng hoàng, luôn sống trong lẩn khuất và trốn chạy, cũng không có quần áo đẹp hay đồ ăn ngon hàng ngày, thế nhưng khi hắn đưa anh về đây, chăm sóc từng ly từng tí, cho anh thức ăn ngon nhất, y phục đẹp nhất, kho sách lớn nhất, anh lại càng lúc càng u sầu hơn.

Rốt cuộc hắn đã làm sai chỗ nào?

Vì sao Jeramie không còn là nam nhân nhện ngày đó nữa?

Khi Gira còn ở trại mồ côi, hắn từng gặp Jeramie. Anh sẽ đem cho hắn bánh mì dù bản thân phải đi trộm, sẽ vui vẻ nhìn hắn ăn, kể cho hắn những câu chuyện lạ kì hắn chưa từng nghe bao giờ. Gira của thời điểm ấy chưa từng được nhìn thấy mặt Jeramie, nhưng hắn biết mình yêu anh bằng cả sinh mệnh. Đến khi thống trị cả thế giới, hắn đem anh về chăm sóc như một con búp bê sứ, lại không đổi lấy nổi một nụ cười của anh.

Cả hai dùng bữa trong sự yên lặng cô tịch. Jeramie không còn vẻ vui vẻ khi được thưởng thức đồ ăn ngon như trước đây, khi mà một chiếc bánh ngọt của Hymeno cũng khiến anh rạng rỡ cả ngày. Anh ăn đúng như cách một vương hậu nên làm, nhẹ nhàng, từ tốn, lãnh đạm. Gira lên tiếng sau khi Jeramie không còn muốn động tới bát súp mà anh chỉ mới nếm một muỗng:

- Anh mệt à?

- Ta không có khẩu vị lắm thôi. - Jeramie đáp đơn giản. Jeramie của trước đi sẽ nói rất nhiều, Jeramie của bây giờ đến lấy lệ cũng không muốn làm trước mặt Gira nữa.

- Ta đã cho người đem hết sách từ các thư viện hoàng gia kia về đây rồi, ngày mai sẽ sắp xếp xong vào tháp phía tây, Douga sẽ đưa anh đến đó. - Gira đổi chủ đề - Ta cũng... Đổi một số người hầu của anh. Anh đã gặp một trong số họ rồi. Quy tắc vẫn như cũ, và một điều nữa, nếu bọn họ có ý đồ gì, ta vẫn sẽ giết ngay lập tức. Nếu anh muốn bọn họ sống tốt, thì bảo bọn họ Ohger Calipher đã bị ta đốt rồi, các minh chứng của vua cũng vậy.

Nói rồi hắn đứng dậy rời đi. Jeramie ngồi một mình trong phòng ăn to đến nực cười, nghe tiếng chiếc đồng hồ quả lắc tích tắc kêu.

Anh hơi cúi đầu, một giọt lệ nóng hổi chảy ra từ khoé mắt đỏ rực.

------------------------

Kể từ ngày hôm ấy, Jeramie gần như được sống lại khoảng thời gian ở cùng bạn bè ngắn ngủi của anh.

Chỉ khác là bọn họ không còn ngang hàng nữa.

Hymeno trở thành hầu gái của Jeramie.

Rita trở thành thủ thư.

Kaguragi trở thanhd thợ chăm cây cảnh.

Yanma trở thành thợ sửa chửa các phòng ốc trong cung điện.

Jeramie không hiểu Gira rốt cuộc muốn làm gi Hắn có thể giết họ, có thể tra tấn họ, có thể ép hon vĩnh viễn không thể bước ra ngoài ánh sáng của hành tinh này, nhưng hà cớ gì phải hạ nhục họ như vậy? Sao hắn lại có thể tàn nhẫn chà đạp lên lòng tự tôn của họ? Lại còn ép Jeramie mỗi ngày phải chứng kiến bạn bè anh phải cắn răng cam chịu làm những kẻ thấp hèn dưới trướng kẻ thù của họ? Tại sao họ lại chấp nhận?

Jeramie không thể chịu nổi mỗi khi Hymeno phục vụ anh, mỗi khi Kaguragi hành lễ với anh, mỗi khi Rita thờ ơ trao sách cho anh, mỗi khi Yanma nghiến răng quét sơn vào từng chiếc bánh răng trên tường. Nhưng dù anh có cố kiềm lòng đến đâu, Jeramie vẫn sẽ vô thức đến tìm họ, dù không dám bắt chuyện, dù chỉ cố không phiền đến họ.

Anh sinh ra là một cánh chim tự do, nhưng chưa từng yêu thích sự cô đơn. Ngược lại, cô đơn là điều anh sợ nhất, nhất là khi anh đã từng được nếm trải cảm giác có bạn bè bên mình. Bị giam lỏng ba năm trong cô tịch, Jeramie chết dần chết mòn trong chiếc lồng sắt của Gira, thế nên khi bạn bè anh xuất hiện, dù biết sự hiện diện của anh làm họ đau đớn, Jeramie vẫn không thể ngăn bản thân mình tìm đến họ.

Nhận ra nỗi dằn xé của Jeramie, các vị cựu vườn dần bắt chuyện với anh mỗi khi định trốn đi khi họ phát hiện anh đến. Người đầu tiên, ngạc nhiên thay, lại là Yanma.

- Anh bị hâm à, đồ chồn ngu? - Yanma gọi với theo khi phát hiện ra Jeramie đang treo mình trên trần nhà nhìn hắn đang vội vàng rời đi.

-.....Ta thật sự ngạc nhiên với mức độ ngang ngược của cậu đó. - Jeramie khựng lại, lo lắng đảo mắt nhìn quanh xem có thuộc hạ nào của Gira ở gần đó không.

- Tôi đã luôn thế này, dù là khi ở dưới bãi phế liệu hay là tổng trưởng của N'kosopa. - Yanma thản nhiên trả lời - Tôi không sợ vị tà ác vương đó, chết thì chết thôi.

Jeramie không nói gì. Anh tự hỏi liệu cái chết có đỡ đau đớn hơn với các vị vua không.

- Jeramie, anh luôn suy nghĩ nhiều quá. - Yanma thở dài. Hắn tra dầu vào bánh răng. - Tôi không bỏ cuộc, nhưng tôi cũng không muốn nhìn anh chết đi như vậy. Anh khômg được ra ngoài, phải không? Kì thực, tuy tàn bạo, đó không hẳn là một vị vua tồi. Hắn vẫn cho phép các cựu quốc phát triển thế mạnh của mình, và chỉ cần không có ý làm phản, thì hắn không không đồ sát quốc gia nào. Thế nên chỉ cần tôi không chĩa kiếm về hắn, thì người dân của tôi cũng sống được. Dù sao hắn cũng đã bẻ gãy hết cánh của chúng tôi rồi, chúng tôi quả thực đến đây để bầu bạn với anh.

Jeramie yên lặng nghe Yanma nói. Anh có thể nghe thấy nỗi uẩn ức và tuyệt vọng của Yanma, nhưng cũng nghe được phần nhẹ nhõm trong những lời ấy. Anh không nói gì một lúc lâu, tự hỏi mình có khác gì họ. Anh cũng chỉ còn là một con búp bê xinh đẹp trong lồng kính của Gira mà thôi.

- Ta vừa tìm thấy một cuốn sách về các phát mình cổ xưa, anh có muốn thử làm chúng không? - Ít nhất nếu còn sống, vậy anh cũng có thể làm cho bạn bè mình vui vẻ một chút.

- Anh sẽ phải bất ngờ đấy, chồn ngu!

Người thứ hai, là Rita Kaniska.

Khi Jeramie đến thư viện tìm sách về các loài cú, thì vô tình chạm mặt cô đang sắp xếp lại mấy quyển sắp mới đem về từ các cựu quốc. Jeramie nghĩ Rita hẳn là sẽ không muốn nói chuyện nhất trong các bạn cũ của anh, nên định chỉ lặng lẽ rời đi mà không để cô biết, nhưng cô đã bắt chuyện trước:

- Gira ngược đãi anh à?

- Otto...- Jeramie giật mình đánh rơi quyển sách. - Không hẳn...Cậu ta chăm sóc ta rất kỹ, có thể nói như vậy.

- Thế sao trông anh cứ như sắp chết vậy? - Rita nhặt quyển sách, ném lên cho Jeramie vẫn đang treo trên trần.

Jeramie chộp lấy sách, không biết trả lời cô thế nào. Anh vẫn trông thấy mình trong gương mỗi ngày, lời nguyền bất lão bất tử vẫn luôn ở đó, anh rõ ràng không hề thay đổi kia mà?

- Ý cô là gì?

- Anh hiểu ý tôi, Jeramie. - Rita đáp lại, vẫn bình thản như thể chưa từng có gì xảy ra, và bọn họ vẫn đang ở Gokkan, trong phiên xử của chánh án kiên định nhất Chiikyu. - Đến cảnh vật trong khu vườn đó cũng không còn xinh đẹp nữa, mọi thứ trong lâu đài này như chết đi cùng anh vậy.

- Chà...ta - Jeramie ấp úng -...có lẽ nơi này hơi tĩnh lặng quá với ta..

- Thế thì anh có tìm một trong số chúng tôi, Jeramie - một cơn gió từ cửa sổ thổi bay tóc mái, làm lộ ra con mắt bạc đã trở về màu đen của Rita - Tôi không còn là chánh án, anh cũng không còn là vua khe hẹp, giữa chúng ta còn gì ngoài những cuộc trò chuyện này và ký ức kia chứ? Dù tà ác vương đó có làm gì với chúng tôi, cũng không là lỗi của anh. Hắn quả thực xem mình là luật pháp, nhưng đó cũng không còn là vấn đề của tôi nữa. Cán cân quyền lực có vẻ dồn về phía hắn, nhưng ít nhất ở phía còn lại cũng tương đối bình đẳng, vậy cũng chưa chắc là không tốt. Thế nên, anh đừng mang tội lỗi trong lòng nữa, anh phải sống thì chúng tôi mới sống.

Jeramie ngẫm nghĩ lời của Rita. Đó là lần đầu tiên anh cảm thấy mình không hiểu ẩn ý. Jeramie vẫn sống, vẫn có được mọi vinh hoa phú quý người đời mơ ước, sao có thể không có tội? Anh không biết nói gì, nên chọn cách mà anh vẫn luôn làm, trốn đi.

Khi anh trở lại chiều hôm ấy để đặt sách về chỗ cũ, ở vị trí của cuốn sách, có một chú Moffun nho nhỏ.

Jeramie bật cười, nụ cười chân thành đầu tiên của anh trong suốt thời gian trở về Shugodom. Nhét Moffun vào ngực áo, tâm hồn đã nguội lạnh của Jeramie dần ấm lên một chút.

Người tiếp theo, là Kaguragi.

Kỳ thật, so với các vua khác có phần uất hận phảng phất, Kaguragi lại có vẻ khá vui thích công việc của mình. Anh chăm sóc toàn bộ cây cảnh trong vườn và bên trong cung điện, thỉnh thoảng người hầu còn bàn tán nghe thấy anh hát điệu nhạc cổ truyền của Toufu. Jeramie cũng vài lần bắt gặp anh làm việc khi ngồi ở khu vườn hoang phía sau hậu viện. Vậy nên khi Kaguragi ngồi xuống cách anh không quá xa nhưng đủ để không vô tình chạm trúng Jeramie, anh cũng không quá bất ngờ. Vị cựu vương thượng bội thu ném chút vụn bánh mì cho lũ cá, không nhìn sang mà hỏi Jeramie đang vuốt ve chú cú tuyết:

- Ngài vẫn thích động vật nhỉ, Jeramie-dono?

- À, chúng rất đáng yêu, không phải sao? - Jeramie mỉm cười dịu dàng, khẽ gãi nhẹ làm chú cú hơi rừ lên sung sướng.

- Nếu vậy thì ngài cũng nên vui vẻ lên, ngài buồn bã cũng sẽ khiến chúng không vui đấy. Trước đây ở Toufu có truyền thuyết như vậy, hẳn là ngài cũng biết nhỉ?

- Ừm, ta có nghe qua, khoảng hơn 700 năm rồi. Toufu rất chú trọng đến các loại động vật nhỉ, còn có một số thần và linh thú nữa. - Jeramie nhớ lại.

- Vì chúng tôi là quốc gia nông nghiệp. Công nghệ mạnh mẽ sau này mới trở thành một phần của nền sản xuất của chúng tôi, trước đây trời đất và động vật chính là những yếu tố quan trọng quyết định mùa màng của chúng tôi. - Kaguragi vui vẻ giải thích. - Từ khi sáp nhập, hầu hết mùa màng đều có nhiều Shugod giúp sức hơn rồi, cũng không còn chi phí sản xuất quá cao nữa, lương thực cũng đến tay nhiều người hơn rồi. Với tôi, chỉ cần mùa màng Toufu bội thu, vậy ai làm vua không quan trọng.

- Anh dễ chấp nhận hơn ta tưởng đấy - Jeramie hơi ngạc nhiên nhìn vị cựu vương Toufu.

- Tôi vẫn luôn như vậy, Jeramie-dono. Tôi chưa từng muốn trở thành vua, tôi chỉ mong muốn Toufu bội thu. - Kaguragi thản nhiên đáp lại. - Suzume cũng yên ổn bên Racules, dân ta cũng còn sống, Gira cũng không ép buộc đồng hoá mọi dân tộc, cậu ta chỉ giết những kẻ phản loạn và gây hại, thế nên ta cũng không có vấn đề quá lớn. Đồ ăn ở đây cũng hợp khẩu vị, anh không nhận ra toàn bộ đầu bếp của cung điện này đều là người Toufu à?

- Vậy sao? Thảo nào ta cảm thấy đồ ăn có vị khác trước đây - Jeramie ngẫm nghĩ.

- Nghe bảo vị tà ác vương đó đã tuyển đầu bếp từ Toufu vì vương hậu của hắn thích đấy - Kaguragi híp mắt, như thể đang tám chuyện với các ngừoi hầu khác. Rồi anh ta phủi quần đứng lên rời đi - Anh chưa bao giờ thắc mắc vì sao cậu ta để chúng tôi đến đây làm việc à?

Jeramie yên lặng không đáp lại. Anh mơ hồ biết đáp án của câu hỏi này là gì.

Người cuối cùng bắt chuyện với Jeramie là Hymeno, khi cô đặt trang phục của Jeramie ngày hôm ấy lên bàn.

- Anh và vị vua đó thật sự là bạn đời à? - Cô vẫn thẳng thắng như ngày nào. Tuy dáng vẻ kiêu ngạo có phần mai một theo ngôi vị đã mất, nhưng ánh mắt cao cao tại thượng vẫn còn đó.

- Hả...? - Jeramie vừa tỉnh ngủ còn chưa hiểu gì, bị cô hỏi thì có chút ngơ ngác. - ...Xin lỗi, ta không hiểu ý cô?

- Hắn đặt hàng trăm bộ trang sức và y phục lộng lẫy từ Ishabana cho anh, đến ta còn không có nhiều trang phục như vậy. - Hymeno chỉ vào bộ quần áo tinh xảo trên bàn. Trong 4 cựu vua, cô là người mang dòng máu hoàng gia thuần chủng nhất, cũng là người thẳng thắn thể hiện nỗi hận của mình với vị Vũ Trùng vương nhất.

- Thế à? - Jeramie nhìn bộ trang phục trắng tinh được tỉ mỉ thêu hoạ tiết màu vàng kim lấp lánh, vài chỗ còn đính đá quý. Kể từ khi trở thành vương hậu, anh chưa từng để ý đến y phục hay trang sức mà người hầu đưa đến hằng ngày. Với anh, dù có lộng lẫy thế nào, thì cũng chỉ là vỏ bọc cho tâm hồn tịch mịch tới vỡ nát của anh.

- Tôi hận hắn đến tận xương tuỷ, nhưng cũng phải thừa nhận là tên Vũ trùng vương này dụng tâm với anh rất nhiều đấy. - Hymeno thản nhiên nhận xét.

- Ôi trời, cô và Yanma đúng thật là...- Jeramie đảo mắt quanh phòng để chắc chắn không có dấu vết nào của bọn thuộc hạ của Gira.

- Hắn biết tôi hận hắn đến mức nào, Jeramie. Nhưng khi hắn yêu cầu tôi đến đây, hắn cũng đã hứa sẽ không làm hại Sebastian, người cũng đã an phận ở một nơi khác, không còn ký ức về quãng thời gian làm cận thần của tôi. Ông ấy vốn sẽ phải bị tử hình hoặc bị nhốt trong tù vĩnh viễn, nên đây là điều duy nhất tôi có thể làm cho ông ấy. - Hymeno giải thích - Dù sao Ishabana vẫn thế, vẫn là trung tâm y tế và thời trang của thế giới này, nhưng thay vì chỉ tập trung ở đó, bây giờ công nghệ của chúng tôi có thể đã được truyền cho khắp mọi nơi rồi. Không có các hàng rào thuế quan hay mối quan hệ chính trị, y tế của Ishabana bây giờ có thể được tiếp cận bởi mọi người dân và cả các Bugnarak. Tuy tôi hận hắn ta đã hạ nhục tôi, nhưng công tâm mà nói, hắn không phải một vị vua tồi.

Jeramie, một lần nữa, ngỡ ngàng nhìn Hymeno. Tại sao những gì họ kể về Gira, nghe lại không giống vị bạo quân trong ấn tượng của anh? Rốt cuộc là vì anh đã bị giam quá lâu đến ngu muội, hay vì anh chưa từng thực sự để tâm đến vị Vũ Trùng Vương này?

- Jeramie, mạng sống của chúng tôi nằm trên tay anh, nhưng thứ vị vua đó muốn, có lẽ không phải là sự quy phục của anh đâu. - Hymeno nhìn đồng hồ treo tường, kết thúc cuộc trò chuyện của họ - Thay y phục đi, hôm qua anh đã đồng ý sẽ đi dự lễ khánh thành bệnh viện mới với Đức Vua đấy.

Jeramie ngẩn ngơ nhìn cô ra khỏi phòng, loay hoay cố gắng tự mặc y phục. Trang phục của anh thường rất phức tạp, cầu kỳ, nhiều lớp, nhưng vì không ai có thể chạm vào anh, nên anh luôn phải xoay sở tự mặc.

Sau khi thay đồ, lần đầu tiên sau ba năm, Jeramie ngắm kỹ y phục của mình trước gương. Đường may tinh xảo, vải lụa thượng hạng, đính thêm đá quý trong veo. Mà ẩn dưới lớp vải là những đường thêu ẩn quốc hiệu của Shugodom lồng chung với ký hiệu riêng của bản thân Jeramie, nhện tarantula. Vuốt ve đôi găng tay và mạng che mặt cùng bộ, Jeramie tự hỏi rốt cuộc anh đã bỏ lỡ điều gì.

Hôm ấy, trong buổi lễ khánh thành bệnh viện, Jeramie chăm chú quan sát vị vua trước mặt. Anh nhận ra, dường như, không một ai trong số họ thật sự hiểu Gira là ai, và mục đích của hắn ta là gì, hay động cơ đằng sau hành động bạo tàn của hắn rốt cuộc có thật sự là quyền lực tối thượng hay không.

Vậy nên, anh quyết định sẽ tìm hiểu vị vua này lại từ đầu.

Sau ba năm, lần đầu tiên truyền thông Chiikyu lại nhìn thấy nụ cười của vương hậu Shugodom.

________________________________________________________________________________

Kể từ sau hôm ấy, Jeramie bắt đầu thường xuyên ở bên cạnh Gira hơn. Anh dùng bữa cùng hắn, tham dự các sự kiện với tư cách vương hậu Shugodom, thỉnh thoảng còn ngẫu nhiên đọc sách trong thư phòng nơi hắn làm việc. Dần dần, khi chịu mở lòng với Gira, Jeramie nhận ra hắn quả thật không phải là vị vua tồi như anh từng nghĩ, ít nhất trong lòng hắn có sự an yên phồn thịnh của mọi người dân, kể cả các Bugnarak. Jeramie vốn nghĩ chỉ cần có thể lập một quốc gia riêng cho Bugnarak là đủ, nhưng Gira còn làm được điều lý tưởng hơn thế khi khiến toàn bộ thế giới trở thành một. Tuy hắn vẫn áp đảo mọi cuộc phản đối bằng bạo lực man rợ, nhưng những kẻ phục tùng hắn cũng được sung túc chứ không phải bị bóc lột. Nhiều quý tộc và quan lại của các cựu quốc cũng vì thế mà dần thuận theo hắn, người dân cũng phần nào bớt gây gắt. Vị vua tuy lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng cũng có thể xem là một minh quân.

Mà với Jeramie, hắn quả thực không tiếc gì. Khi anh ngẫu nhiên kể cho hắn về một câu chuyện xưa cũ, bảo rằng anh nhớ món ăn truyền thống ấy, Gira lập tức tìm người đến nấu cho anh. Khi anh đùa bảo muốn tìm hiểu về các loài hươu, các nhà động vật học được gọi tới, sách từ khắp nơi được gom về thư viện hoàng gia cho anh. Khi anh bảo mình muốn thử trang sức màu đỏ, không dưới mười bộ trang sức cầu kỳ được thế kế riêng bởi những thợ kim hoàn lành nghề nhất Ishabana nhanh chóng được gửi đến. Khi anh nói muốn đi dạo cùng hắn, hắn sẽ huỷ hết mọi kế hoạch, dùng cả ngày để ở cùng anh. Chỉ cần là Jeramie muốn, không gì Gira không đáp ứng.

Duy chỉ có một điều là anh không được làm, đó là ra khỏi hoàng cung Shugodom mà không có hắn.

Mỗi khi Jeramie dợm hỏi về vấn đề này, Gira sẽ lập tức thay đổi sắc mặt, trở nên khác lạ và rời đi ngay, nếu anh cứ cố hỏi, hắn sẽ nổi giận, đe doạ anh: "Đừng thách thức giới hạn của ta, Jeramie."

Vậy nên, dù mưa dầm thấm lâu, dù anh cảm thấy mình có phần đồng điệu với Gira, dù anh dần rơi vào tình yêu với vị tân Vũ Trùng Vương, thì Jeramie vẫn luôn chần chừ.

Anh không muốn làm chim hoàng yến nuôi trong lồng vàng.

Hymeno an ủi anh, bảo rằng có khi tình cảm của phát triển tốt hơn, Gira sẽ để anh ra ngoài. Sau 3 tháng vào cung, nhờ bản lĩnh của mình cùng với lời gợi ý của Jeramie, Gira đã để Hymeno chuyển sang bộ phận y tế hoàng gia, chủ yếu là chăm sóc cho sức khoẻ của Jeramie và một số trẻ em và người lớn tuổi của hoàng thất vẫn còn sống trong lâu đài Caucascuskabuto. Cô không còn là hầu gái của Jeramie khiến anh cũng đỡ ngại ngùng hơn nhiều. Thật ra Jeramie cũng thấy mình thật sự là sung sướng hơn cả vua chúa, ăn ngon mặc đẹp muốn gì được nấy, so với 2000 năm trước đây có một mình mà nói thì là một trời một vực. Nhưng trong anh vẫn luôn có một khao khát cháy bỏng để được tự do rảo bước nơi thế giới ngoài kia. Có lẽ vài trăm năm đầu lúc nào cũng trốn chui trốn nhủi trong các khe hẹp khiến anh sợ bị giam cầm chăng?

Dù vậy, Jeramie cũng không đề cập chuyện này với Gira nữa, sợ hắn giận cá chém thớt đem mấy vị cựu vương ra giết. Anh cố gắng tận hưởng những gì hắn mang lại, niềm vui nho nhỏ khi ở cạnh hắn và những người bạn cũ. Jeramie hy vọng, khi tình yêu đủ sâu và Gira đủ an tâm, hắn sẽ không cấm Jeramie ra ngoài nữa.

Nhưng cuộc vui ngắn chẳng tàn ngay, mối quan hệ vốn mỏng manh của họ, lại lần nữa vỡ vụn.

Vào ngày sinh nhật thứ 50 của Racules Husty, người anh trai mà Gira rất mực kính trọng, vốn phải là ngày vui, nhưng không hiểu sao Gira lại rất khó chịu, vừa phản phát sự tức giận lại pha chút buồn bã, đến Jeramie cũng không làm hắn vui lên được. Y đi theo Gira trong suốt buổi tiệc, biết hắn hậm hực nên cũng cẩn thận hơn, không cười quá nhiều, cũng không để ai lại gần. Thế mà không ngờ, khi một vị nữ quý tộc Bugnarak, vốn từng là người quen của Jeramie, đến chúc rượu và vô tình chạm nhẹ vào găng tay của Jeramie khi họ cạn ly, Gira không nói hai lời, gầm lên rồi rút kiếm ra giết nàng ngay tại chỗ, trong sự hoảng hốt đến sững người của Jeramie.

- Ngài làm gì thế? - Jeramie gào lên, anh chưa từng thấy tức giận đến thế, kể cả khi bị ép trở thành vương hậu.

- Cô ta dám động vào anh! - Gira cũng bùng nổ. Hắn chưa từng nặng lời hay to tiếng với Jeramie, cho dù khi đe doạ anh, cũng luôn giữ một tông giọng trầm hoặc lạnh lẽo. - Bất kì ai động vào người này, đều phải CHẾT!

- Là do ta phải nghiêng tay nên cô ấy mới vô tình chạm trúng, ngài có cần vô lý thế không? - Jeramie, sau một thời gian thân mật với Gira, cũng dần thoải mái thể hiện bản thân trước mặt hắn hơn.

- CÓ. TA VỪA NÓI RỒI, BẤT KÌ AI CHẠM VÀO ANH, ĐỀU PHẢI CHẾT! - Gira gầm lên; khí thế bức người của hắn làm toàn bộ khách trong phòng tiệc đều quỳ rạp xuống.

- NGÀI ĐIÊN RỒI! - Jeramie nâng tay, dưới sự bất ngờ của tất cả mọi người, tạt cốc rượu còn uống dở vào mặt Gira. Rồi anh quay người rời khỏi phòng tiệc, giận dữ đến mức hít thở không thông.

Gira nhắm mặt lại, dường như đang cố kiềm chế cơn giận. Rựou mạnh chảy dài theo cạnh mặt hắn, thấm ướt áo choàng hắn, khiến cho hắn gần như ngà ngà say. Khoảng vài phút sau, Gira mở mắt ra, đôi mắt đỏ long lên sòng sọc, dường như còn giận dữ hơn lúc đầu. Hắn xông ra khỏi phòng, đuổi theo Jeramie. Khi thấy Jeramie đang rẽ về phía hàng lang phía đông để trở về hậu viện riêng của mình, hắn lao tới, ấn anh vào tường, mạng đến nỗi Jeramie đập đầu vào cột đá lạnh ngắt sau lưng, nếu không nhờ có phần thân Bugnarak cứng cáp, hẳn là anh phải chấn thương cột sống rồi.

- Ngài....làm....gì...thế? - Jeramie rít qua kẽ răng khi Gira cứ cố hôn anh. Anh cố đẩy hắn ra, quay đầu sang một bên để tránh nụ hôn, như Gira dùng một tay ghìm chặt đầu anh lại, tay kia khoá cứng hai tay của anh, khiến Jeramie chỉ có thể căm phẫn nhìn hắn. Gira dường như đã mất kiểm xoát, hắn mặc cho Jeramie giãy dụa, lôi xềnh xệch anh về phòng.

Khoảnh khắc bị hắn đè xuống giường thô bạo cưỡng ép, Jeramie không còn giãy dụa nữa, anh biết chọc hắn điên tiết trong lúc này, sẽ có kết quả gì.

Thì ra, mối quan hệ này, chưa từng cần có cảm xúc hay sự đồng thuận của anh. Tình yêu do hắn ban phát, vĩnh viễn sẽ chỉ là chiếc lồng ép anh đến phát điên.

Khi mọi chuyện kết thúc, thì cũng đã quá khuya.

Lần đầu tiên của họ, không có chút khoái cảm hay yêu thương, chỉ toàn là đau đớn và phẫn nộ. Khoảnh khắc Gira nguôi lại, nhìn xuống người dưới thân đã bị hắn hành hạ đến mức không còn chỗ nào lành lặn, khuôn mặt hắn được hai bàn tay của anh bao lấy, đôi môi bị cắn đến bật máu rách toạc mấp máy:

- Ta sẽ vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngài, Gira Husty. - Jeramie nhìn thẳng vào mắt hắn, khoé mắt ửng hồng chảy ra một giọt lệ thoạt nhìn đỏ rực như màu máu.

--------------------------

Từ sau ngày hôm ấy, mối quan hệ tưởng chừng như tốt đẹp hơn của Jeramie và tân Vũ Trùng vương lại quay trở lại như ban đầu. Jeramie sẽ đi khắp lâu đài, trò chuyện với các vị cựu vương, treo mình trong thư viện đọc sách, hoặc ở khu vườn nhỏ thông vào cánh rừng chơi với những con vật bé nhỏ yêu thích anh. Anh sẽ mặc những bộ trang phục lộng lẫy, đeo lên mình những đồ trang sức đáng giá hơn cả toà lâu đài, nhưng anh dần căm ghét chúng đến mức sẽ xé toạc chúng vào cuối ngày. Anh sẽ ngồi vào bàn ăn nhìn sơn hào hải vị được tỉ mỉ chuẩn bị bởi những đầu bếp lành nghề nhất, nhưng tuyệt nhiên sẽ không động đũa. Anh sẽ tham dự sự kiện với tư cách vương hậu, nhưng sẽ không nhìn Gira lấy một lần. Anh dường như chẳng hề thay đổi, mà chỉ trở về trạng thái ban đầu như khi mới bị ép đến Shugodom mà thôi.

Sức khoẻ tinh thần của anh càng lúc càng trở nên tệ hơn. Jeramie dần không còn muốn cùng ai trò chuyện, có khi anh sẽ cuộn mình trên những chiếc võng tơ nhện ngủ mấy ngày, làm người hầu hốt hoảng đi tìm trong cơn giận dữ của Gira. Anh sẽ thỉnh thoảng phát điên đập phá hết đồ đạc trong phòng, dùng sức mạnh kinh người của mình phá vỡ rất nhiều tường và cột trong lâu đài. Có lúc anh sẽ giấu mình vào những khe hẹp không có ánh sáng đầy bụi bặm của toà lâu đài, lặng lẽ khóc. Jeramie nghĩ anh dần tới giới hạn của mình, nhưng dù sao cảm xúc của anh đối với người anh phải xem là bạn đời, người đã tàn nhẫn cưỡng bức anh, cũng không hề quan trọng.

Đã có lúc Jeramie muốn tự giải thoát cho chính mình, anh nghĩ về điều đó nhiều đến mức không ít lần anh bừng tỉnh và bắt gặp chính mình đang kề dao vào cổ mình trước gương.

Nhưng nghĩ đến những người bạn của mình, Jeramie lại phải kiềm lòng. Nếu anh chết, Gira chắc chắn sẽ khiến họ bồi táng theo anh.

Toà lâu đài hoa lệ mà lạnh lẽo vốn dần có chút ấm áp, nay lại càng hoang tàn u ám. Jeramie càng lúc càng ngủ nhiều, có đôi khi cả tuần không tỉnh dậy. Khi chờ cả tuần không thấy anh tới tìm cô nói chuyện, Hymeno cuối cùng cũng đến tìm anh, lấy cớ mang thuốc bổ cho vương hậu. Cô tìm thấy Jeramie trong phòng anh, căn phòng không còn thứ gì nguyên vẹn, đều đã bị anh đập nát.

Mà Jeramie, cuộn mình trong góc phòng như một đứa trẻ sợ hãi, giấu mặt dưới lớp mạng che và cánh tay, không hề có chút cảm xúc nào trên mặt, dường như đã hoàn toàn mất đi sinh khí.

Hymeno nhìn hai chiếc găng tay găm đầy mảnh vỡ và máu của Jeramie, muốn tiến lên băng bó cho anh. Nhưng cô vừa bước vào phòng, Jeramie đã ngẩng lên, hình xăm lạ lẫm trên trán và dưới hai khoé mắt rực lên như đang bốc cháy:

- Đừng chạm vào ta, hắn sẽ giết cô...

- Vậy cứ để hắn giết tôi - Hymeno thản nhiên trả lời, xông tới lôi Jeramie ra khỏi phòng.

Jeramie đã trở thành vương hậu được 5 năm, nhưng đó là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy ai đó không phải đức vua chạm vào anh. Hymeno kéo Jeramie tới khu y tế của lâu đài, tiêm cho anh liều mạnh thuốc an thần, rồi dành cả buổi chiều gắp từng mảnh thuỷ tinh ra khỏi tay anh, sau đó mới cắt đôi găng tay lụa bê bết máu, tỉ mỉ bôi thuốc, khâu và băng lại từng vết cắt cho anh. Không rõ Jeramie đã ngồi đó một mình bao lâu hay bắt đầu đập phá từ lúc nào, nhưng máu cũng đã dần khô cứng lại, khi Hymeno cố tháo găng thì nhiều chỗ đã dính chặt vào vết thương. Cuối cùng khi làm xong hết, trời cũng nhá nhem tối, hai tay và vai cô cũng mỏi nhừ.

Hymeno biết vị vua tà ác đó sẽ sớm đến đây, còn có thể sẽ giết chết cô, nhưng cô thật sự là một bác sĩ từ trong máu. Khi trước mắt cô là một bệnh nhân, lại còn là một người bạn thân thiết của cô, dù có phải đổi bằng mạng, cô cũng không mong anh phải chịu thêm đau đớn nữa.

Suốt từ buổi lễ mừng sinh nhật của Racules Husty, Jeramie dường như càng lúc càng u uất hơn, cũng không còn tỉnh táo nhiều nữa. Đôi lúc khi anh đến tìm cô, cũng tự thả hồn trôi đi đâu mất, cô phải gọi mãi mới hoàn về. Hymeno không hiểu hôm đó xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vẻ tuyệt vọng của vị vua khe hẹp, cô cũng đoán được phần nào.

Vậy nên khi nhét tay Jeramie vào trong chăn và vô tình bắt được mạch hỷ của anh, Hymeno không quá bất ngờ, mà chỉ thở dài một cái.

Có đôi khi, cô cảm thấy anh chàng này cũng xui xẻo không kém gì các cựu vương bọn họ. Dù sao ít nhất bọn họ không phải làm búp bê sứ cho người khác chơi đùa.

Gira đuổi tới khi Hymeno viết xong báo cáo khám bệnh cho Jeramie ngày hôm đó. Vừa thấy tên vua tà ác thì cô nói luôn, không hề nể nang:

- Tôi còn tưởng phải chờ tới khi anh ta hoá kiếp ngài mới tới. - Hymeno mỉa mai - Tôi chạm vào anh ta rồi, để băng bó vết thương trên tay, ngài giết tôi cũng đành chịu, dù sao tôi cũng không muốn nhìn anh ta cụt tay mà sống. Còn nữa, Jeramie có thai rồi, ngài tự nghĩ cách làm hoà với anh ấy đi. Với tình trạng tinh thần và sức khoẻ thế này, nếu không cải thiện, không chỉ không giữ được đứa bé, anh ta cũng sớm lụi tàn thôi.

Gira nhìn Hymeno, vốn có hơi giận, nhưng nhìn thấy Jeramie nằm trên giường trắng toát, làn da trắng bệch không chút sức sống, môi thì nứt nhẻ, cả người đều hốc hác và tản ra sự mệt mỏi từ tận sâu trong tâm hồn, hắn lại không biết nói gì.

Hymeno quay lưng bỏ đi một nước, hoàn toàn không xem hắn là vua.

Gira cũng mặc kệ, trong mắt chỉ toàn là người trước mặt.

Từ khi hắn nổi giận mất kiểm soát làm tổn thương đến anh, Jeramie chưa từng cho hắn cơ hội đến gần anh, huống chi là xin lỗi. Hắn cứ xuất hiện thì Jeramie sẽ lảng đi chỗ khác, dù có dự sự kiện với tư cách vua va vương hậu cùng nhau, thì anh vẫn sẽ không nói câu nào hay đáp lại anh lần nào. Jeramie không mắng chửi hắn, không đánh hắn, anh chỉ đơn giản là không thèm nhìn đến hắn, không cho hắn cơ hội nào nữa. Gira từ đêm hôm ấy vẫn luôn không ngủ được, vì cứ nhắm mắt lại, là hắn lại nhìn thấy hình ảnh cuối cùng trước khi anh ngất đi sau khi bị hắn cưỡng bức.

Gira sai rồi, và có thể chẳng còn cách nào để cứu vãn được nữa.

Nhưng hắn là Vũ Trùng vương, hắn không biết phải làm gì, cũng không thể hỏi ai, chỉ có thể ở bên cạnh bù đắp, mong rằng ngày nào đó anh sẽ nguôi giận.

Dù sao thì, thế gian này, cũng chỉ có họ là bất lão bất tử mà thôi.

Jeramie không tỉnh lại suốt đêm đó. Gira cũng ngồi bên giường anh tròn một đêm như thế, thì thầm không biết bao nhiêu lời xin lỗi với anh.

Thật ra Jeramie có tỉnh lại, anh chỉ không muốn đối mặt với Gira mà thôi.

Sáng hôm sau, khi Gira có việc rời đi, Jeramie mới thở phào nhẹ nhõm rồi mở mắt ra.

- Anh giả vờ lâu như thế, cũng thật có tài đấy - Hymeno đứng sẵn ở đó từ lúc nào, đang chỉnh lại chút dịch truyền dinh dưỡng cho Jeramie. - Anh thấy sao?

- Ờm...ta không cảm thấy gì? - Jeramie ngơ ngác trả lời.

- Anh có thật là 2000 tuổi không? Tay anh suýt thì nhiễm trùng hoại tử hết cả, cơ thể thì mất nước suy nhược nghiêm trọng, anh rốt cuộc có muốn sống nữa không? - Hymeno nổi máu lương y, mắng liên hồi.

- Ta....- Jeramie ấp úng không trả lời cô. Anh không thích nói dối với bạn bè mình, nhưng cũng không muốn làm họ lo lắng nên anh cũng không thể nói với Hymeno anh kỳ thực không muốn sống tiếp chút nào.

- Jeramie....- Hymeno thừa biết Jeramie nghĩ gì. Từ khi đến lâu đài, cô đã nhìn ra tinh thần của Jeramie có vấn đề. Tuy sau khi mở lòng với Gira, anh có cải thiện một chút, nhưng cũng chỉ là vài tia sáng trong đường hầm, sức khoẻ tinh thần của Jeramie chỉ đơn giản càng lúc càng tệ hơn. Kể từ sau sinh nhật Racules, Hymeno đã nhận thấy anh có những triệu chứng mất kiểm soát và tự hoại, cứ cái đà, ngày bọn họ cùng bồi táng theo vị vương hậu này cũng không còn xa. -...Anh có thai rồi, anh biết chưa?

- Ta...? - Jeramie bất ngờ, hoảng hốt sờ lấy phần bụng vẫn còn phẳng lì của mình. -... lẽ nào chỉ có lần đó...?

- Nếu anh muốn giữ đứa bé, Jeramie, thì tôi sẽ giúp anh kê thuốc an thai, anh cũng phải hứa cố gắng lấy lại tinh thần và chăm sóc bản thân - Cô hơi ngập ngừng nhưng vẫn nói hết -...còn nếu anh không muốn.. Jeramie, tôi nhất định có cách giúp anh.

Jeramie nhìn thẳng vào mắt Hymeno, hai người trong thoáng chốc hiểu được ẩn ý mà cô không nói ra.

Đứa bé có thể ánh sáng cho cuộc đời Jeramie, nhưng đồng thời, cũng có thể sẽ là xiềng xích giam giữ anh lại lâu đài Caucascuskabuto vĩnh viễn.

- Để ta suy nghĩ, được không? - Jeramie lên tiếng sau hồi lâu, nằm xuống lại trên chiếc giường lớn, tỏ vẻ muốn nghỉ ngơi.

- Ngủ đi, anh còn cần nghỉ ngơi nhiều lắm - Hymeno thở dài. Trước khi rời đi, cô vẫn nói với lại - Dù chúng tôi giờ chỉ là tù nhân của nơi này, thì chúng tôi vẫn là bạn anh. Đừng để sinh mệnh của chúng tôi trói buộc anh thêm nữa, Jeramie.

Jeramie không đáp lại cô, chỉ nhắm lại, trong cái nắng dịu dàng của tiết trời chớm xuân, lần nữa chìm vào giấc mộng không an ổn.

----------------------

Jeramie sau đó cũng chưa từng trả lời Hymeno, nhưng anh lại dần dần cố gắng lấy lại tinh thần. Anh bắt đầu nói chuyện với bọn họ nhiều hơn, thậm chí chỉ đơn giản là tới nơi họ làm việc mắc võng nằm đó hoặc treo người trên trần đọc sách chứ không hề nói chuyện gì. Các cựu vương, hiểu rằng Jeramie chỉ đơn giản không muốn ở một mình, nên cũng yên lặng làm chuyện của mình, thỉnh thoảng ậm ừ nếu anh ngẫu nhiên kể chuyện cho họ nghe.

Mấy chú thỏ nhỏ Jeramie nuôi sau vườn đã phát triển thành một đàn thỏ lớn, chạy khắp nơi, vài lần còn chạy vào bên trong lâu đài. Chú cú tuyết sau vài tháng đi tìm bạn đời cũng quay lại, cùng một nàng cú tuyết kiều diễm, tỏ ý muốn giới thiệu nàng cho Jeramie. Dường như vạn vật đều đang bước vào mùa xuân, sinh sôi nảy nở bắt đầu một cuộc sống mới tràn đầy hy vọng. Jeramie dần cũng thư thái hơn, không mãi rạch đi rạch lại nỗi đau trong lòng, cố hết sức vượt qua sang chấn tâm lý của mình. Tuy anh vẫn vô thức rụt người khi Gira nhấc tay, hay căng cứng người khi Gira trông có vẻ hơi phật ý, nhưng vì đứa trẻ, anh dần cố gắng dành thời gian ở bên cạnh hắn. Mà Gira, cũng chăm sóc anh hết lòng, ở bên anh sẽ để ý xem hành động nào của mình làm anh sợ, làm thế nào để dỗ dành anh, nên dù vẫn không tha thứ được, Jeramie cũng nguôi ngoai phần nào, không đến mức đến nhìn Gira cũng không nhìn nữa. Hầu hết thời gian bên cạnh nhau của họ giờ đây đều là im lặng, song cũng đã là bước tiến lớn rồi.

Một ngày nọ, khi thấy Jeramie vô thức đưa mắt nhìn theo đàn chim én đang đảo lượn ngoài khung cửa sổ, Gira quyết định nói cho anh bí mật của mình:

- Jeramie, anh có biết tại sao ta lại không muốn anh ra ngoài không?

Jeramie không đáp lại, nhưng hướng mắt về phía hắn tỏ vẻ đang lắng nghe.

- Kỳ thực, cho dù ta có làm vua hay không, thế giới ngoài kia vẫn khiến ta ghê tởm vô cùng. - Hắn nhớ lại những ký ức đau buồn - Hoàng gia, quân đội, chính trị, hệ thống phúc lợi, y tế, tất cả đều thật giả tạo. Khi anh là trẻ mồ côi, khi anh nghèo hèn và không có ai bảo vệ, toà thành này chỉ là nơi những con quỷ ăn mặc lộng lẫy nuốt lấy những con mồi yếu ớt tồn tại bên lề xã hội.

Jeramie yên lặng, anh biết đây có lẽ là điều sâu thẳm nhất trong lòng hắn mà hắn chưa từng nói với ai.

- Rất nhiều em trai và em gái của tôi ở trại mồ côi đã chết trong tay lũ quý tộc dơ bẩn của đất nước này. Kể cả hai đứa bé mà anh đã từng nhìn thấy, chúng đều đã chết rồi. - Gira nói tiếp sau một hồi ngẫm nghĩ, giọng bình thản, nhưng nắm tay siết chặt để lộ phần nào tâm tình của hắn - Anh trai của ta, Racules Husty, cũng đã chết rồi, 3 ngày sau khi ta đăng cơ.

- Nhưng....nhưng chúng ta chỉ mới tham dự sinh nhật của anh ấy? - Jeramie bàng hoàng. Anh hoàn toàn không hiểu Gira đang nói gì.

- Glordy, một trong ngũ đạo hoá của ta, có khả năng hồi sinh người chết trong một thời gian nhất định, dù nó giống điều khiển con rối trong hình hài linh hồn của họ hơn - Gira giải thích với Jeramie. - Thỉnh thoảng trong những dịp quan trọng như thế, ta sẽ để Glordy gọi Racules trở lại.

- Vậy còn Suzume-san? - Jeramie bần thần hỏi.

- Cô ấy và hoàng tự của anh trai ta đang được chăm sóc và bảo vệ kỹ càng ở một nơi không ai biết. Di nguyện cuối cùng của anh trai ta là bảo hộ cô ấy một đời bình an. - Gira trả lời anh. Hắn không khóc, giọng cũng bình lặng, nhưng đột nhiên, Jeramie lại muốn ôm lấy hắn vỗ về vô cùng.

Suy cho cùng, anh vẫn là kẻ yếu đuối như vậy.

- Vậy nên ta không muốn anh ra khỏi đây, Jeramie. Thế giới ngoài kia quá dơ bẩn, nhưng ít nhất nơi này đủ sạch sẽ để anh có thể không bị vấy bẩn, dù có phải làm gì, ta cũng sẽ không để ai thương tổn đến anh. - Vũ trùng vương kết thúc câu chuyện của mình.

Jeramie nhìn Gira, đôi mắt trong veo như mặt hồ dấy lên chút đau lòng.

Sau nhiều tháng, anh lần đầu tiên nắm lấy tay Gira. Tuy cách một lớp găng tay, song hơi ấm của họ vẫn truyền cho nhau, như một sự an ủi nhỏ nhoi giữa cái tịch mịch của nơi thế giới bi thương không hồi kết này.

- Ta biết ngàu lo lắng, nhưng ta cũng không yếu ớt cần ngài bảo vệ mọi lúc như vậy- Jeramie dịu dàng lên tiếng sau một lúc lâu - Nếu ngài muốn giữ ta suốt trong lâu đài này, thì mới đúng là đang làm tổn thương ta.

Gira siết lấy tay anh, dường như đã dần thoả hiệp.

-------------------------------

Khi thai ổn định bước vào tháng thứ 4, bụng của Jeramie đã rất rõ ràng, thì tin vương hậu Shugodom cũng được công bố cho toàn Chiikyu. Anh vẫn thường xuất hiện với Vũ Trùng Vương, nhưng dần dà, không chỉ ở những sự kiện chính thống với tư cách là vua và vương hậu, người dân còn bắt gặp Gira và Jeramie đi ra ngoài hẹn hò. Đôi khi thì đi ăn bánh uống trà chiều, lúc lại đi mua đồ chơi xe nôi cho em bé. Không biết có phải vì tâm lý dần thoải mái hơn hay không, mà trông Jeramie hồng hào hơn hẳn, cả người cũng có da có thịt hơn, thần thái cũng vui vẻ hơn nhiều. Các cựu vua thấy thì cũng mừng cho anh.

Jeramie có thai không ốm nghén nhiều, chỉ là thèm ăn ngọt và hay buồn ngủ. Có mấy lần anh lén Hymeno ăn cả một hộp bánh vòng đường, cuối cùng bị Hymeno phát hiện do Yanma mách lẻo. Hymeno không sợ gì, chỉ sợ anh bị tiểu đường thai kỳ, nhưng dù doạ cỡ nào cũng không ăn thua với vị vương hậu 2000 tuổi có lẻ này, cuối cùng thoả hiệp cho phép anh ăn một món tráng miệng hằng ngày mới xem như tạm kiểm soát được lượng đường trong máu anh trong mức cho phép.

Gira, tuy lạnh lùng với người ngoài, nhưng lại cưng chiều Jeramie hết mực, đương nhiên là có lén đem giấu đồ ngọt cho vương hậu của hắn ăn.

Tất nhiên sau khi nhìn thấy cuốn sách về đái tháo đường thai kỳ và mức độ nguy hiểm của nó trên bàn làm việc vào sáng hôm sau, thì hắn cũng không làm thế nhiều nữa.

Gira vẫn không để Jeramie thật sự tư do ra khỏi cung điện, nhưng ít nhất bây giờ họ sẽ thỉnh thoảng ra ngoài riêng tư chứ không phải công vụ, đi dạo trong rừng hoặc đi hẹn hò đây đó, khiến Jeramie cũng đỡ gò bó chút ít. Anh dần mong chờ đến mỗi chiều cuối tuần, khi Gira thường sẽ cùng anh đi đâu đó, mỗi lần đều không giống nhau, khiến anh thích thú vô cùng. Tuy đó vẫn không phải là thứ tự do Jeramie mong muốn, nhưng anh hiểu ở thời điểm này, đó đã là thoả hiệp lớn nhất của Gira rồi.

Nhưng không biết từ khi nào, bắt đầu lan truyền trong dân chúng lời đồn vương hậu đang lén lút cùng các cựu vương nuôi quân chuẩn bị nổi dậy lật đổ Vũ Trùng Vương. Các cựu vương vốn ở trong cung điện Caucascuskabuto cùng Jeramie cũng không hiểu tại sao lại có lời đồn này, nhưng Gira dường như có chút nghi ngờ. Hắn không tỏ thái độ gì với Jeramie, nhưng dần theo dõi các cựu vương chặt chẽ hơn, và giữ Jeramie bên mình nhiều nhất có thể.

Jeramie lấy mạng mình và con ra thề độc là anh và họ không hề có ý đồ gì, và tất cả cũng đều đang trông mong chờ đón đứa con đầu lòng của cả hai. Gira thoạt nhìn có vẻ tin tưởng anh, nhưng Jeramie có thể cảm nhận được, hắn đã sinh lòng nghi ngờ rồi.

Nghi hoặc của bậc đế vương, thường chỉ có hai kết quả. Hoặc là hắn chết, hoặc là kẻ làm hắn nghi ngờ phải chết.

Jeramie có thể thông cảm cho hắn, nhưng nỗi thất vọng vốn đã ngủ yên trong anh với tính cảm của Gira, một lần nữa rục rịch thức dậy.

Và chỉ cần có thế, bi kịch lại lần nữa bao trùm lấy họ.

Một bức ảnh chụp lại vương hậu và cựu vương Yanma đang bí mật nói chuyện ở một nơi vắng người trông có vẻ như là khu vườn sau hậu viện lâu đài với một kẻ được cho là cầm đầu cho đội quân cách mạng hòng lật đổ Vũ Trùng Vương bỗng lan truyền khắp nơi.

Gira nhận được tin khi hắn đang một mình đi mua bánh ngọt cho Jeramie. Máu nóng ngay lập tức bốc lên, song nhớ lại lần cuối cùng hắn để cơn giận điều khiểu đã gây ra hậu quả gì, Gira ra lệnh cho ngũ đạo hoá ngay lập tức bắt tên đầu têu đó về.

Hắn dùng một tuần để tra tấn người nọ bằng đủ mọi cách, song câu trả lời của y không thay đổi, mà càng lúc càng chi tiết và chắc chắn hơn: Đó đúng là cựu tổng trưởng N'kosopa Yanma Gast và vương hậu đương nhiệm Jeramie Brasieri. Chính họ đã cung cấp thông tin và nguồn lực cho hắn xây dựng các đội quân khủng bố, tấn công vào những khu vực có ảnh hưởng chính trị đến vị thế của Gira. Bọn họ biết đối đầu trực diện với Gira sẽ khiến họ bị nghiền nát trong chớp mắt, nên muốn tìm cách cô lập hắn và làm tan rã lòng dân, rồi mới nhân lúc hỗn loạn mà lật đổ Vũ trùng vương.

Gira không muốn tin, nhưng dù hắn làm thế nào, suốt cả tuần qua, lời khai của tên này không hề thay đổi. Dù vậy, hắn muốn cho Jeramie một cơ hội, cũng là cho mối quan hệ của họ một cơ hội, vậy nên hắn cho gọi cả hai đến. Hắn không để cả hai đến cùng lúc, mà để Yanma đến trước.

Sau hôm ấy, Yanma không trở về nữa.

Hai ngày sau, trước sự chất vấn của Jeramie, Gira thừa nhận mình đã giết Yanma.

Hắn để tên thũ lĩnh nọ nhận mặt Jeramie, và ngay khi y quả quyết khẳng định người hôm đó hắn gặp là Jeramie, thì hắn cũng giết luôn tên thủ lĩnh.

Jeramie hoảng hốt nhìn mọi thứ diễn ra xung quanh mình, không thể hiểu nổi vì sao đang tốt đẹp lại đột nhiên trở nên thế này.

Có lẽ đây chỉ lại là một cơn ác mộng khác của anh mà thôi.

Nhưng khi Gira bước tới, vuốt ve gò má tái nhớt chả anh bằng bàn tay vấy máu, rồi nhẹ nhàng hôn lên hàng mày vì hoang mang mà nhíu lại, Jeramie biết đó không phải là mơ. Anh đẩy mạnh hắn ra, mạnh đến mức Gira lập tức văng vào tường, bản thân Jeramie cũng phải lùi lại vài bước. Đưa tay lên đỡ phần bụng bắt đầu âm ỉ đau, Jeramie gào lên:

- NGÀI LÀM GÌ VẬY? NGÀI VÌ SAO LẠI GIẾT YANMA, CÒN KẺ NÀY LẠI LÀ AI?

- ANH KHÔNG BIẾT HAY GIẢ VỜ KHÔNG BIẾT? JERAMIE, CẢ VƯƠNG QUỐC NÀY ĐỀU BIẾT CHUYỆN GÌ ĐANG XẢY RA - Gira gầm lên - TA GIẾT CHÚNG, ĐỂ BẢO VỆ ANH, CHỈ CÓ NHƯ THẾ ANH MỚI CÓ THỂ TIẾP TỤC BÊN TA, LÀ VƯƠNG HẬU CỦA TA.

- TA KHÔNG QUAN TÂM BỌN HỌ NGHĨ GÌ HAY LÀ AI, TẠI SAO NGÀI LẠI KHÔNG HỎI TA? TẠI SAO NGÀI CHƯA TỪNG TIN TA? - Jeramie tuyệt vọng hỏi, nước mắt từ lúc nào đã thấm ướt hai gò mà nóng hổi vì tức giận. Bụng anh càng lúc càng trĩu xuống, dưới thân cũng dần bị máu thấm ướt.

- TA KHÔNG CẦN TIN AI CẢ, TA CHỈ TIN VÀO QUYẾT ĐỊNH CỦA TA - Gira không nhận ra Jeramie đang đau đớn, dần dần áp sát vương hậu của hắn, ép anh lùi vào bức tường lạnh lẽo, rồi hắn đột ngột hạ giọng - Ta giết chúng hay không không đến anh quyết định, bằng chứng đã rành rành ra như vậy, sớm muộn ta cũng phải giết chúng, chi bằng lúc này ta giết chúng, rồi thay đổi câu chuyện một chút, vậy thì ta vừa tiêu diệt được lũ sâu bọ mục ruỗng, vừa có thể giữ anh lại bên ta. Jeramie, anh không bao giờ có thể thoát khỏi ta, dù anh có mơ tưởng đến chuyện khỏi binh tạo phản hay gì đi chăng nữa.

- Thì ra, ngài chưa từng tin ta - Jeramie đột nhiên bật cười. Tiếng cười vang vọng trong gian phòng rộng lớn lạnh lẽo như giễu cợt chính anh - Thì ra, cho đến bây giờ, ngài chưa từng thay đổi, mà ta, chỉ luôn mơ một giấc mộng quá dài mà thôi.

Nói rồi, anh rút thanh kiếm đeo bên hông Gira ra, trong vài giây ngắn ngủi, đưa lên cổ mình, cứa mạnh, dứt khoát, tuyệt tình.

Máu phụt ra từ cổ anh nhuộm đỏ cả người Gira. Hắn sốc đến mức không kịp phản ứng gì, chỉ đưa tay ra đỡ lấy anh khi anh dần khuỵu xuống mặt sàn ướt đẫm máu.

- Jeramie...Jeramie... Đừng như vậy, ta sẽ tin anh, anh đừng như vậy.... - Gira lầm bầm như đã mất hết lý trí. Rồi hắn cảm nhận được Jeramie dùng chút hơi tàn đưa bàn tay lạnh dần lên vuốt má hắn:

- Ta không thể làm chim hoàng yến ngài thích, ngài cũng không thể cho ta tự do ta muốn, miễn cưỡng đến lúc này, cũng nên kết thúc rồi - Anh mỉm cười diễm lệ, màu đỏ của máu dường như càng thêm rực rỡ trên lớp y phục lộng lẫy trắng toát mà như xiềng xích vô hình của anh - Chỉ xin ngài nhớ một điều, ta chưa từng phản bội ngài, chưa từng.

Nói rồi anh trút hơi thở cúi cùng, trong vòng tay của kẻ anh yêu nhưng vĩnh viễn chỉ mang lại cho anh đau khổ.

Khi Hymeno, Rita và Kaguragi đuổi tới, xác của Jeramie đã dần mất đi hơi ấm, mà Vũ trừng vương cũng dường như đã hoá điên. Họ mặc kệ hắn, cố gắng sơ cứu dù biết đã quá muộn. Jeramie là một chiến binh, nếu anh thật sự muốn kết liễu chính mình, ai cũng không cứu được anh.

Nhưng Hymeno cứu được con anh. Nhờ có phần huyết thống của Bugnarak và sức mạnh bất tử của vũ trùng vương, đứa bé vẫn sống sót dù Jeramie đã sớm ra đi.

Bế đứa bé đã gần đủ tháng trên tay, mồ côi cha từ khi mới ra đời, Hymeno nhận ra đáng lý ngay từ đầu, cô không nên để Jeramie nảy sinh tình cảm với Gira. Nếu vậy, có lẽ tấn thảm kịch này cũng không xảy đến, mà Jeramie cũng không cần dùng máu và sinh mệnh của mình để chứng minh cho tình yêu và sự trong sạch của bản thân.

- Đức vua, Yanma và vương hậu chưa từng gặp qua kẻ đó - Rita không nóng không lạnh lên tiếng - Tất cả điều này là do ngũ đạo hoá của ngài làm ra.

Rồi cô đặt chiếc tua vít có giấu máy thu âm của Yanma xuống bên chân vị vua tà ác:
- Ngài có thể nghe, có thể không, dù sao Yanma và Jeramie cũng bỏ mạng rồi, ngài nghe cũng không làm họ sống lại được nữa - Cô vốn không muốn nói, nhưng lại không nhịn được muốn hỏi vị vua tàn bạo trước mắt - Ngài nghi ngờ Yanma, tôi có thể hiểu được, anh ta vốn là vị vua lắm trò nhiều kế, nhưng sao ngài có thể nghi ngờ người đầu ấp tay gối với mình? Chẳng lẽ những gì vương hậu chấp nhận để ở bên ngài còn chưa đủ hay sao? Hay ngay từ đầu, ngài thật sự chỉ xem anh ấy là một con búp bê sứ xinh đẹp để ngài chơi đùa? Nếu quả thật là vậy, vậy không thể trách ngài, chỉ có thể trách vương hậu đặt tình cảm sai chỗ mà thôi.

Kaguragi dùng áo choàng của anh phủ lên cơ thể đã lạnh của Jeramie, yên lặng làm một nghi thức cầu siêu đơn giản cho anh, chỉ mong kiếp sau anh sẽ không đau khổ như thế nữa. Mà ngay khi y cầu nguyện xong, viên đá sinh mệnh vĩnh cửu trên ngực Jeramie cũng tự mình rời khỏi lồng ngực anh, biến mất vào bên trong đứa trẻ đã khóc mệt liền ngủ say trong vòng tay Hymeno.

Jeramie ngay lập tực hoá thành tro bụi, tan biến như thể anh chưa từng ở đó.

Một làn gió lùa qua khung cửa sổ lớn đón ánh trăng bạc lạnh lẽo, dường như mang theo Jeramie, rời khỏi nhân gian mãi mãi.

Gira chợt bừng tỉnh, lần đầu tiên kể từ khi thức tỉnh sức mạnh, hắn bật khóc nức nở như một đứa trẻ. Tiếng khóc đầy ân hận và oán than của hắn như lời xin lỗi muộn màng tới vương hậu mà hắn đã cô phụ, song anh vĩnh viễn không nghe thấy hắn nữa.

-------------------------

Gira sau đó giết hết ngũ đạo hoá, và tự mình quỳ xuống tạ lỗi cũng như yêu cầu ba vị cựu vương giúp hắn cai trị vương quốc cho đến ngày hoàng thái tử đủ tuổi thì hắn sẽ thoái ngôi.

Kaguragi, Hymeno và Rita hận Gira đến cùng cực, nhưng vì đại cục, vì tương lai của đứa trẻ cũng là thứ duy nhất Jeramie còn để lại cho thế giới này, họ đồng ý.

Nhiều năm về sau, sau khi thoái vị, Gira cầm theo hoa tai và nhẫn của Jeramie, gieo mình xuống ngọn núi lửa nơi tận cùng Chiikyu, kết thúc một cuộc đời đế vương tà ác đầy bi kịch và hối hận.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip