stalker.

Thật lố bịch khi nói tới một trưởng ban khoa học xã hội lại là một kẻ biến thái lắp camera ẩn để theo dõi người khác.

Nhỉ?

... Nhưng thôi nào, ít nhất thì Ái Phương cũng chỉ theo dõi một mình em ấy. Bùi Lan Hương.

Ái Phương biết chứ, cô biết thế quái nào cũng sẽ có người bảo cô bệnh hoạn, bảo cô rằng như này là trái pháp luật.

Ồ... nhưng nhìn Ái Phương đây có giống quan tâm không? Việc phải giả vờ làm một học sinh chuyên và gây ấn tượng với em trên trường đã khiến cô phát ngấy rồi. Sống buông thả một chút cũng chả sao mà, phải chứ?

...

Hôm nay là thứ sáu ngày mười ba, trùng hợp làm sao khi bé con (của Phương) đang nằm ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ trên giường. Chiếc camera Phương lắp trong căn phòng em khá mờ, có lẽ cô sẽ cần phải tìm thời cơ để tới và tu sửa lại nó một chút.

Bùi Lan Hương đang xem cái gì đó, em rất chăm chú và cười cũng rất tươi. Chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng được gở ba hàng nút trên cùng, quần short đen, một bộ đồ mặc ở nhà khá thông thường, nhưng có lẽ vì Phương si mê em nên cô thấy rằng em mặc chúng thật sự còn đẹp hơn đống nữ sinh mặc váy dạ tiệc dài đến gót chân.

Mái tóc em búi gọn gàng, nhưng Phương rất muốn nhắc nhở em rằng đừng nằm sấp, vì như thế sẽ khiến bộ ngực căng tròn cô yêu đến chết bị đè bẹp.

Bỗng chốc, Phương nhớ đến một bộ phim kinh dị, à không đúng, đối với cô nó quá hài hước để trở nên đáng sợ. Cô từng muốn rủ em xem cùng, nhưng em đã lạnh lùng từ chối và nói em đã xem rồi.

Nghĩ đến những lần con mèo chảnh chọe kia hất phăng ý tốt của mình, Phương khẽ thở dài.

"Đúng rồi!"

Phương nhớ ra rằng mình từng sử dụng vài chiếc sim rác để gọi cho em. Chúng giống như những cuộc gọi của đám lừa đảo và đa cấp ấy, nhưng cô phát... cuồng giọng em nên buộc phải dùng cách ấy để mà được thỏa mãn.

Thật ra, Phương có thể gọi cho em bằng số của mình nhưng cô không thể nghĩ ra chuyện gì để kéo dài cuộc hội thoại của hai đứa.

Má nó, trong khi Phan Lê Ái Phương là chuyên văn đấy? Nghe hèn vãi.

Tiếng chuông kéo dài đối với Ái Phương dường như là vô tận. Bàn tay cầm điện thoại của cô run lên, nhưng hai mắt cô vẫn dán vào màn hình hiển thị căn phòng và em.

Phương nhìn thấy sự tò mò của Hương khi một dòng số lạ hiện lên máy em, cô đoán chừng em cũng khá đắn đo vì một lúc sau em mới chịu bắt máy.

"Alo, ai vậy?"

Chết tiệt. Thật may là Phương chưa từng nói cho ai rằng chất giọng ngọt như mía lùi của em chính là điểm yếu chí mạng của cô. Nếu không, khéo Phương đã có giỗ đầu từ sớm rồi mất.

Phương đưa điện thoại ra xa, cố gắng hít một hơi thật sâu trước khi nói.

"Em không cần tò mò đâu."

"Vậy thì thôi, tôi tắt máy đây."

Mẹ nó, em có cần thẳng thắn vậy không Bùi Lan Hương? Phương nghĩ thầm trong lòng, nhưng cũng không nói câu ấy cho em.

"Nào, khoan đã chứ...

...em có bạn trai rồi nhỉ?"

Phương đang phải cầu xin tổ tiên để giọng mình không run rẩy, và đương nhiên đức tin của cô vẫn vải thưa che mắt thánh bỏ qua những việc làm tội lỗi của cô và giúp cô trấn tĩnh lại.

"Phương Tuấn ấy?"

Ái Phương bổ sung thông tin khi thấy em im lặng.

Cũng không phải ngẫu nhiên mà Phương nói đến tên oắt con đó khi mà cả tuần nay, thằng chó đó liên tục bám lấy em mèo nhỏ của Phương, mua đồ ăn cho em ấy và đợi em ấy tan học rồi đi cùng. Cô thì thường xuyên phải giải quyết chuyện của câu lạc bộ văn học nên cũng về khá muộn, và lần nào cũng thấy em đi cùng tên nhãi đó.

Nghe đến đây, Hương bỗng bật cười.

"Sao đấy? Chị định rủ tôi đi hẹn hò à?"

Phương để ý rằng em đã ngồi thẳng dậy, tựa lưng vào thành giường, nghịch phần đuôi tóc trên ngón tay như đang thưởng thức một thú vui vô vị. Tốt thôi, ít nhất thì hai đứa cũng có chủ đề mà nói rồi.

"Có thể.

...vậy em có bạn trai chưa?"

Giọng Phương trầm lắng hơn khi nãy, tạ ơn ông bà. Phương kéo sát ghế vào gần bàn máy tính, nheo mắt quan sát mọi hành động như có như không của em.

"Chưa."

Ồ, ra là tên nhãi kia cũng chỉ là một con chó bám đuôi em mèo nhỏ của Ái Phương thôi.

"Nói lại tên mình cho tôi nghe đi em."

Phương vừa nói vừa cười. Cô nghĩ em biết thừa rằng cô nắm được tên và tuổi của em trong lòng bàn tay, nhưng cô vẫn thích trêu đùa em hơn. Có cơ hội mà, Phương cũng không phải đứa ngu mà không biết bắt lấy.

"Sao lại muốn biết tên tôi thế?"

Ôi Bùi Lan Hương ơi, giọng em ngọt chết tôi rồi!

Phương muốn được ngưng đọng thời gian và chết đi một lúc sau đó mới nói chuyện với em tiếp. À, cũng thật quái gở khi Phương luôn cảm thấy hứng tình mỗi khi nghe cái điệu đùa cợt này của em.

"Tôi muốn biết mình có đang theo dõi đúng người không."

Bỗng chốc, cả hai đều im lặng. Nhịp thở của Phương căng thẳng hơn khi phải thú nhận sự thật rằng Phương đang làm chuyện xấu với em.

Và rồi Hương cười, một điệu cười khiến cả phần nghe lẫn phần nhìn của Phương phải buốt lạnh.

"Chị thèm tôi à?"

"Ừ!"

Phương chỉ nghĩ em đùa.

...Cô thề rằng cô chỉ nghĩ em đùa mà thôi!

"Vậy thì đến mà thịt tôi đi này?"

Bùi Lan Hương quỷ quyệt hơn Phương nghĩ. Và dù cô hăm dọa em rằng khắp căn hộ bé nhỏ của em đã được cô cẩn thận lắp camera, nhưng em vẫn thảnh thơi đứng trước chiếc cam em phát hiện ra, cởi ra chiếc áo sơ mi trắng dài tay em đang mặc.

Có vẻ, em muốn cố tình để lộ thân thể yêu kiều ấy cho con gấu háu ăn nào đó thấy thì phải.

"Nào, kẻ bám đuôi, chiêm ngưỡng món quà này đi chứ?"

Giọng em truyền vào điện thoại, ngả ngớn, quyến rũ y như một con hồ ly tinh đang đi cầu xin được thỏa mãn.

Hơi thở của Phương dồn dập hơn, cô cảm giác được con tim mình đang kêu gào thảm thiết vì thân hình bốc lửa kia.

"Mặc áo vào đi, lạnh đấy, em ạ!"

"Chị không muốn nhìn tiếp sao? Chẳng phải đây là thứ chị muốn à, tên biến thái với chất giọng khiến tôi hứng tình này?"

Ồ, vậy ra chiếc kẹo ngọt trong trí tưởng tượng của Phương lại chua chát hơn Phương nghĩ. Có vẻ Bùi Lan Hương không dịu dàng và ngoan ngoãn như vẻ ngoài gái mười tám của em.

"Phương, muốn rồi thì đến đây đi, nhìn qua màn hình thế này không thỏa mãn được đâu...

...Nào, đừng ngại ngần

...Đến đây mà sờ vào hiện vật đi này?"

Em nói, móng tay vi vu khắp bộ ngực tròn trịa trắng nõn, thân thể trần truồng ưỡn ra trước camera.

Nhưng điều khiến Ái Phương ngạc nhiên hơn tất thảy là em biết rõ cô là ai. Có lẽ trong trò chơi này, em mới là quản trò, còn cô, chỉ là quân cờ ngốc tưởng mình khôn mà thôi.

"Chết tiệt, Bùi Lan Hương! Em đợi xem Phương có khiến em chết đi sống lại hay không!"

Rồi Phương nghe bên tai tiếng Hương bật cười. Quá bỡn cợt, và quá quyến rũ.

"Được, tôi cũng rất mong chờ trưởng ban Phan Lê Ái Phương tới đây... và chà đạp tôi đấy."

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa liên hồi của Phương dường như thể hiện rõ cô đang mất kiên nhẫn. Hương rất lo cho cô khi biết cô đi đường không thể xem camera, nên em đã gửi rất nhiều tấm ảnh khỏa thân của mình vào số điện thoại chính của Phương.

Cạch.

Cánh cửa mở ra, Hương vẫn với chiếc áo sơ mi trắng dài tay khi nãy, nhưng bên dưới đã trống trơn.

Và mũi Phương thì rất thính, cô thậm chí còn ngửi được mùi vị không đứng đắn giữa hai chân em.

"Tới nhanh đấy nhỉ?"

"Chẳng phải em cũng nóng lòng sao?"

Hương mỉm cười nhìn Phương rồi quay người đi vào trong. Cô bây giờ giống như một con thú bị thuần hóa, bước từng bước nối theo em đi vào động của em.

Phương biết em là con gái út trong một gia đình quân nhân khá giả, nên việc em ở một mình trong căn hộ rộng rãi như thế này cũng không khiến cô bất ngờ. Nhưng thực sự, nơi này có một mùi hương đặc biệt. Không phải mùi ngai ngái của nội thất mới, cũng không phải mùi thức ăn hay rác thải thường thấy.

Thay vào đó, làn hương hoa hồng thoang thoảng len lỏi khắp không gian, nhẹ nhàng mà cuốn hút. Nó nịnh mũi đến mức khiến Phương ngây ngất, như thể đây là liều xuân dược đầu tiên mà em cố tình chuẩn bị dành riêng cho vị khách này.

"Phương hẳn đã phải ngắm em rất lâu rồi nhỉ? Vừa nhìn qua thấy chỗ nào cũng có camera luôn ấy...

...Nói em nghe, lắp từ lúc nào thế?"

Hương câu lấy cổ Phương, em chỉ thấp hơn Phương vài centimet nên buộc lòng phải kiễng lên khi muốn thì thầm vào tai Phương chất giọng ngọt đến muốn nhũn người của em, còn ranh mãnh đổi luôn cách xưng hô nữa chứ.

"L-Lâu rồi."

Phương lắp bắp, cô chưa từng thấy mình hèn mọn đến thế.

Hương bật cười thành tiếng. Khuôn miệng em cười giống như một chú mèo nhỏ nhận được niềm vui sướng. Phương không nghĩ đây sẽ là điều gì đó đáng vui vẻ và ham mê với em lắm.

Em ngồi xuống chiếc ghế sofa dài thườn thượt, cặp chân trắng nõn cong lên, và em đang đạp bàn chân lên bụng Phương.

"Đến đây nào, chẳng phải Phương muốn em lắm sao?"

Phương nghe lời em, dường như chất giọng ngọt ngào ấy chứa đựng sự uy nghiêm không rõ ràng. Chúng không giống như ép buộc cô phải tuân theo mọi mệnh lệnh phát ra từ khuôn miệng xinh đẹp của em, mà khiến cô muốn tự giác nghe lời thì đúng hơn.

"Sao em biết?"

Phương nói, hai tay vây quanh không cho con mèo nhỏ đang tựa vào thành ghế này có thể thoát thân. Nhưng cô biết, em cũng không muốn chạy thoát.

Nhưng em không trả lời Phương. Em đặt lên đôi môi của cô một nụ hôn nhẹ nhàng, giống như em chỉ đang vô tình lướt qua, và tự Phương ảo tưởng rằng em chủ động hôn cô.

Hương chẹp miệng một cái, nhướng mày nói.

"Ánh mắt Phương nhìn em mọi lần đã viết lên mấy chữ 'Sao Hương ngon vãi c*t, tao muốn ăn nó quá'

...rõ ràng như vậy cơ mà, Phương nghĩ em khờ đến thế sao?"

Lời châm biếm của Hương khiến Phương phì cười. Cô rúc vào cổ em, cắn lên da thịt nơi đó một cái mặc cho em có phản kháng đi chăng nữa.

"Em cái gì cũng giỏi vậy sao?"

"Vậy Phương có giỏi không?"

Phương biết em đang nói về điều gì.

"Giỏi. Đương nhiên."

"Đâu, em muốn xem."

Rồi Phương cảm nhận được nhịp thở của em và cô dường như đã hòa làm một. Dồn dập, dồn dập tưởng chừng có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

Ngón tay cô ra vào nơi hũ mật của mèo nhỏ, lưỡi cô cũng chẳng thảnh thơi mà liên tục dây dưa với môi lưỡi của em.

"Hah... Fuck! Phương~ mạnh hơn đi..."

"Đừng ra lệnh cho tôi như thế chứ

...em đang nằm dưới thân tôi cơ mà?"

Tuy vậy, Phương cũng không thể để người trong lòng của mình chịu uẩn khuất. Đầu ngón tay giữa ngậm bên trong suối thác cong lên khiến Hương giật bắn và kêu lớn. Cô đoán mình có thể khiến em ra chỉ bằng một ngón tay thế này.

Bàn tay Hương bấu chặt vào chiếc nệm mềm mại, những ngón tay cào cấu đến mức biến tấm ga giường màu trắng nhã nhặn thành một mớ nhàu nhĩ.

Nhìn em, Phương chỉ thấy một hình ảnh đầy mâu thuẫn như một kẻ đang rơi tự do vào hố sâu tuyệt vọng, nhưng lại bị níu giữ bởi một lực quá dịu dàng, mong manh, chẳng đủ để kéo em lên, cũng không nỡ để em buông xuôi hoàn toàn.

"Ưm~ Em ra... Phương... ahh em ra!"

Hương cong người lên, cô cũng biết ý ra vào nhanh và mút mạnh bạo lên bộ ngực trần to mềm của em. Chúng thật sự rất thơm, dáng vẻ cũng như một sườn đồi đáng mê hoặc. Phương thử hỏi có kẻ nào có thể không si mê em được cơ chứ.

Giống như một con thác đến mùa lũ lớn, khe nứt của Hương chảy ra vô vàn nước. Phương không muốn bỏ lỡ chúng, liền rút tay ra rồi ngậm lấy đóa hoa đỏ rực trước mắt.

Một lần nữa, cô sẽ không để đứa nhỏ đang hổn hển này được nghỉ ngơi. Cô đưa ngón tay chứa đầy dịch tình của Hương lại gần môi dưới bị em cắn đến đỏ bầm.

Hương hiểu ý của Phương, nhưng em ngại ngùng lắc đầu.

"Nào, thử mùi vị của mình đi em."

"Đừng mà..."

Em vẫn phản kháng Phương. Nhưng cô đang là người có quyền điều hành em, đúng với cái vai trò người lớn tuổi hơn của cô.

Phương luyến tiếc dứt môi khỏi hũ mật, lật ngược em lại khiến, tiếng hét của em lần nữa vang vọng trong không gian.

"Mẹ nó, Ái Phương, chị bị điên hả?"

"Xem ra em còn mạnh mồm nhỉ."

Chát.

Phương tát một cái thật mạnh lên quả đào to lớn của Hương, chao ôi, nhìn cái cách chúng nảy lên kìa, thật quyến rũ làm sao.

"Cái đ*o... ah!"

"Chỉ cần em chửi tôi một lần nữa, tôi sẽ tiếp tục đánh em đấy."

Phương nghĩ mình cần chỉnh đốn lại con mèo đen ương bướng này thôi. Ban nãy em đã cắn, đã mắng, đã chửi cô rất nhiều rồi. Có lẽ, cô nên để em biết ai đang khiến em rên không còn ra tiếng thì hơn. Hổ không gầm lại tưởng hello kitty à.

"Mmmh... Đ*t! Hah~ Em đùa mà!"

"Nào, tôi chỉ làm theo đúng lời mình nói thôi baby à."

"Ứmm..."

Nhìn vẻ mặt bất mãn của em, Phương phì cười. Bàn tay cô lần nữa lướt xuống hũ mật nhễ nhại của em. Nơi ấy vừa cao trào, lại vừa trải qua lần tác động mạnh bạo của Phương, ướt lại càng thêm ướt.

"Khoan đã... ah...Phương định chơi em... uhm... như này thật đó à?"

Giọng Hương khàn đi mất rồi, nhưng em vẫn mang cái vẻ xấc xược đó mà đối chất với Phương.

"Ừ."

Em hỏi lạ quá, chỉ là Phương đang lật em lại, một tay sờ lên tấm lưng trần trụi của em, một tay rảo bước trên hai mép thịt non của em thôi mà, đã làm gì đâu ấy...

"Không được!"

"Thế nào là không được?"

Phương đưa ngón tay vào trong huyệt sâu thẳm của em. Dù nơi này đã được nới rộng ra một chút, nhưng tiếng thở hắt ra khi cảm nhận được ngón tay ra vào của Hương vẫn lọt vào tai cô.

Phương nhếch khóe môi, toan cúi người xuống thưởng thức sự ngọt ngào từ hũ mật có một không hai này của mình.

Đầu lưỡi Phương đánh lên hạt đậu sưng cứng, ngón tay vẫn không ngừng ra vào thỏa mãn con mèo ham dục dưới thân.

"Ái... ưm.. Em... hah~"

Phải không? Sướng đến điên rồi kìa. Tên cô là Ái Phương cơ mà.

Phương ngậm cả hạt đậu vào miệng, đồng thời cũng cho thêm một ngón tay vào huyệt của em. Cô đoán Hương chưa từng làm tình với người khác, chỉ tự xử một mình mà thôi, nên bây giờ hai ngón tay cũng đủ khiến em hét toáng.

"Ứm~ S-Sao Phương... không... nói trước!"

Tiếng thở dồn dập đan xen với giọng nói có phần lạc hẳn đi của em khiến Phương thêm phần khí thế. Cô càng mút lấy miếng mồi ngon, càng cảm giác hưng phấn trong người tiết ra cực đại.

Ngón tay Phương móc lên phần đỉnh mềm mại và cô thấy rõ Hương đang quằn quại vì sướng.

"Phương~... Em... s-sướng quá~"

Bỗng nhiên, Phương cảm thấy có một lực đang len vào những lọn tóc xõa xuống mặt của mình. Hương đang giúp cô vén tóc lên.

Mèo nhỏ của Phương thật sự rất ẩm áp đấy.

Nhưng Phương thì xấu tính vô cùng. Cô khẽ nhe răng, cà nhẹ lên hạt đậu sưng đỏ, ngón tay cũng liên tục móc lên chứ không còn di chuyển.

"Ahh! P-Phương... hah... e-em..."

Phương ngước mắt nhìn lên bộ mặt thống khổ của em. Đôi mày nhạt màu của em đang cau lại, phiến môi sưng lên vì bị hôn đang không ngừng phát ra những tiếng kêu gợi dục và bầu ngực phập phồng thấy rõ được hô hấp có chút khó khăn.

Phương muốn chơi một đòn chốt hạ. Cô ngẩng đầu rời miệng khỏi hạt đậu của em, thay thế đó bằng ngón tay cái của mình. Nhưng cô sẽ không để mình thảnh thơi, cô rê lưỡi lên phần bụng dưới của em.

Phương biết em nói rằng nơi này chính là điểm nhạy cảm của em, và tiếng rên mềm mại của em lúc này cũng đã xác nhận điều đó.

"Phương ơi~ Em... c-chịu không nổi... uhm...!"

Có lẽ em sắp ra, Phương nghe được tiếng rên của em đã lớn hơn. Nhưng cô còn muốn cảm nhận nhiều hơn nữa kia mà.

Phương rút hai ngón tay mình ra khỏi huyệt nước của em. Cô thấy rõ sự hụt hẫng và cơ thể uốn éo ghé sát vào cô đòi được thỏa mãn.

Người này và người từ chối tiếp xúc với Phương thật sự không giống nhau chút nào!

"Ái Phương~ sao thế ạ?"

Giọng Hương vẫn không ngừng run rẩy, hông đong đưa lại gần bàn tay đầy nước tình của cô. Em đang đòi hỏi với cô sao?

"Nói một câu đi, Phương đảm bảo sẽ để em ra!"

Phương biết cao trào lần thứ hai này mới là lần mãnh liệt nhất. Phương trêu chọc bộ phận của em bằng hết sức mình, và cô cũng đoán được em đã có thể chạm tới thiên đường nếu lên đỉnh thành công.

"Ưmm~ Đừng ghẹo em nữa mà Phương..."

Phương rõ rằng Hương rất dễ ngại, để em chủ động cầu xin cô điều dâm dục này cũng không dễ dàng chút nào. Nhưng cô vẫn hy vọng tình dục đã che mờ lý trí của em.

"Ái Phương..."

"Ơi, chị đây ạ."

Phương hào hứng hơn khi nghe em gọi tên Phương và cắn lấy môi dưới của mình. Chắc hẳn em sẽ phải lấy hết dũng khí hai mươi năm cuộc đời của mình đây.

"Phương... vào... trong em đi... chơi em đi mà...!"

"Để làm gì?"

"Phương này!"

"Chị không biết, thật mà."

Ừ Phương giả vờ đấy.

"Em... muốn ra."

"Vậy là muốn Phương làm em ra sao?"

Nhìn Hương khó chịu như sắp khóc nhưng vẫn gật đầu khi Phương nói đúng ý em khiến cô bật cười. Tốt thôi, cô thích em như này hơn.

"Từ giờ em cứ thật thà như này thì muốn ra bao nhiêu, Phương cũng chiều, nhé?"

Phương nói xong, tiếp tục đút hai ngón tay của mình vào huyệt của em. Dường như cuộc nói chuyện của cả hai không khiến nơi này khô đi, ngược lại càng ướt át đến không còn rõ ràng.

"Ahhh!"

Khác với những lần trước, bây giờ Phương vừa vào đã di chuyển thành nhanh, đầu ngón tay móc lên trên đỉnh điểm G có lẽ khiến em không thích ứng kịp.

Chao ôi, nhìn đôi môi không ngừng cầu xin và rên rỉ của em kìa. Phương lại nổi tính xấu nên đã vươn lên, nuốt trọn giọng nói mềm mại pha chút vần đục của em vào miệng. Tiếng môi lưỡi giao nhau và em ôm lấy cô để khiến nụ hôn sâu hơn. Cô rất hài lòng khi thấy em thế này.

Bỗng chốc, Phương thấy em đẩy cô ra, ngẩng đầu lên thở hổn hển và bấu chặt vào cánh tay Phương.

"Phương... em s-sắp...!"

"Ra đi, ra cho Phương đi em yêu."

Phương di chuyển ngón tay nhanh hơn. Có lẽ cô đã phải dùng hết sức lực tập gym của mình để thỏa mãn em. Và khi cô nhấn lên điểm G của em lần nữa, em cong người lên và ngưng tiếng rên của mình.

Phương hôn lên khắp cổ, ngực và đôi mắt xinh đẹp, ướt át tình dâm của em. Tại sao ông trời có thể ưu ái em đến mức cho đủ thứ hoàn hảo trên đời, tụ họp trên con người em kia chứ.

Phương đợi em ổn định lại nhịp thở mới rút ngón tay ra. Hương câu lấy cổ cô, kéo cô vào một nụ hôn si cuồng. Em ấy chủ động thế này khiến cô khá giật mình, nhưng tốt thôi, cô sẽ chiều theo ý em.

"Ái Phương..."

"Ơi, chị ở đây."

Hương giúp cô vén những lọn tóc con dính bết trên mặt vì mồ hôi. Cơ địa em không chảy mồ hôi nên khi làm tình Phương chỉ ngửi được mùi hương hoa hồng phảng phất trên cơ thể và khắp phòng.

"Em... yêu Phương...!"

"Hả?"

Phương không mong là mình nghe nhầm, nhưng cũng không tránh khỏi ngạc nhiên khi nghe lời ấy từ em. Mong rằng em không đùa cô.

"Em... em lạnh lùng với Phương vì em không muốn để mình thích chị hơn nữa. Nhưng em không làm được.

...khi chị gọi bằng số điện thoại lạ cho em, em đã mừng rỡ khi đoán được ra đó là chị, Ái Phương của em...!"

Ồ, vậy ra Phương không phải đơn phương, chỉ là em mèo nhỏ của cô không giỏi thể hiện cảm xúc mà thôi.

"Em... em không chỉ muốn làm tình với Phương, em còn muốn làm... người yêu của Phương nữa."

Hương vừa dứt lời, Phương đã hôn lấy môi em. Cảm giác người mình thích cũng thích mình còn thỏa mãn hơn khiến em lên đỉnh.

Phương tưởng đây là một giấc mơ, liền cấu một cái thật đau nhưng cảnh vật xung quanh vẫn không thay đổi. Thật may quá.

"Phương cũng yêu em lắm Bùi Lan Hương, cảm ơn em!"

Em ấy cười, một nụ cười quá đỗi thuần khiết. Giống như dù Phương có vấy bẩn em bao nhiêu lần thì nụ cười này vẫn trong sáng như vậy.

__________________________________
                          kết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip