jikook|búp bê.
khi đi ngang qua lâu đài cổ cách thị trấn năm trăm dặm về phía nam, người ta luôn nhìn thấy hình ảnh thấp thoáng của một con dao cắm sâu xuống đất, cạnh bên là một quả tim trông giống quả tim thật nhưng không phải. những cảnh đổ nát hoang tàn phủ lên vòm trời màu sắc buồn thương. vào những đêm nhất định, họ cũng sẽ thấy hình bóng của hai người tựa vào nhau thật hạnh phúc trên đỉnh đồi, dường như không có gì có thể chia cắt họ.
tất cả mọi người đều biết câu chuyện đó. câu chuyện dường như là cổ tích về tình yêu đau đớn giữa một con búp bê bằng sứ và một người bình thường.
câu chuyện của park jimin, và jeon jungkook.
//
ngày trước, người ta đồn rằng đức vua sở hữu một con búp bê sống làm bằng sứ xinh đẹp, nhưng vô hồn và chưa bao giờ nở nụ cười. nó có một trái tim chết. trái tim ấy không đập, không làm bất cứ thứ gì, nên nó không biết yêu. người tạo ra nó đã ban cho nó một lời nguyền, rằng con búp bê ấy chỉ có thể yêu được một lần duy nhất trong đời. người có thể khiến trái tim chết ấy sống dậy, sẽ là người mà nó yêu đến cuối đời.
jeon jungkook kể lại giai thoại ấy cho park jimin nghe hằng đêm khi em trốn khỏi lâu đài và lẻn đến nhà cậu. jimin luôn ôm em từ đằng sau trên chiếc giường gỗ cọt kẹt của cậu, hôn em và thì thầm anh biết điều này là sai trái nhưng anh vẫn yêu em, anh không thể dừng lại được. thế rồi cậu sẽ hỏi em, em có yêu anh không?, anh có khiến trái tim em đập không?.
"dĩ nhiên là có chứ. ngày trước đã vậy, về sau sẽ thế."
nụ cười của jungkook lấp lánh trong đêm tối. làn da sứ của em trắng toát và lạnh như đá, nhưng jimin thích hôn lên đó, để những ngón tay cậu chạy dọc mọi phần trên cơ thể hoàn hảo không một vết xước của con búp bê sứ bị nguyền rủa này. cậu đang hạnh phúc. dù nếu bí mật này bị phát giác, cậu biêt mình sẽ mất mạng.
//
park jimin gặp jeon jungkook lần đầu khi em trốn ra chơi ở khu rừng cách thị trấn năm dặm. cậu thấy em ngồi dưới tán cây, mắt ngước lên nhìn vô định giữa những vòm lá trên cao. này, jimin gọi, cậu bị lạc sao? sao lại ngồi đó?
tôi không bị lạc, jungkook trả lời, nhìn vào mắt cậu, tôi muốn bỏ trốn.
jimin có cảm giác trái tim của mình đã rơi xuống dạ dày. cậu biết giai thoại về nét đẹp gần như vô hồn của con búp bê sứ trong lâu đài gần đây, nhưng tận mắt chứng kiến mới thấy được vì sao đức vua lại yêu quý em tới vậy.
dưới ánh nắng vàng chanh dịu nhẹ, làn da và gương mặt của jungkook lấp lánh như pha lê. đôi mắt to tròn màu trà sâu như đại dương và lấp loáng nước như đang khóc, nhưng rỗng như chết và lạnh lùng. đôi môi màu đào khẽ hé mở. những ngón tay thuôn dài. mái tóc nâu xoăn rủ nhẹ xuống trán.
"cậu ... là con búp bê của đức vua đó à?"
"... đừng có nhắc đến ông ta, tôi không thích."
vì sao vậy?, jimin hỏi. em trừng mắt nhìn cậu với vẻ khó chịu, nhưng vẫn lạnh lùng trả lời.
"mọi người đều nói đức vua yêu quý tôi, nhưng thực chất, ông ta chẳng xem tôi là gì ngoài một dụng cụ dùng để mua vui."
mắt jungkook cụp xuống. jimin thấy xon xót trong bụng.
"tôi không thích ở trong lâu đài đó chút nào."
"... vậy à, tôi không biết điều đó."
"đủ rồi đồ nhiều chuyện, giờ thì biến đi và để tôi yên tĩnh một mình."
"cậu đang cô đơn mà, tôi sẽ ở lại cùng cậu. tôi cũng muốn kết bạn với cậu nữa."
"cái —"
"nè, tôi là park jimin, tôi sống ở thị trấn gần đây. còn cậu, cậu tên là gì?"
trong sắc vàng chanh dịu nhẹ của ban mai, jimin nở nụ cười tươi rói và chìa bàn tay mình ra trước mặt em. cậu muốn lại gần em thêm chút nữa, không phải chỉ vì nét đẹp này, mà còn là điều gì đó khác trong nỗi cô độc lạnh lùng của em.
jungkook trợn mắt nhìn người trước mặt. sau đó, em lưỡng lự vươn tay mình ra và đặt vào tay jimin, nói nhỏ.
"... jeon jungkook."
đó là cách tình yêu của họ bắt đầu.
//
càng về sau, jeon jungkook càng khát khao được lẻn ra ngoài để ở bên jimin. cậu luôn làm em vui. trong suốt những năm ở lâu đài, jungkook chưa bao giờ cười, thế nhưng hiện tại em đang tận hưởng niềm hạnh phúc đó nhiều hơn bao giờ hết.
bình bịch. bình bịch.
trong đêm đầu tiên em ngủ với jimin, em có thể nghe loáng thoáng nhịp đập của tim mình lẫn với những tiếng thở dốc. bình bịch. bình bịch. lạ thật đấy, nước mắt jungkook thấm ướt giường. em đang rất hạnh phúc.
rõ ràng và chân thực, chậm rãi, tình yêu của em dành cho cậu cũng nhiều như cậu dành cho em. jungkook ôm lấy cổ jimin, thì thào, em yêu anh nhất thế gian.
//
những ngày tháng xinh đẹp ấy chẳng được bao lâu, thì bí mật của họ bị nhà vua phát hiện. với bản tính tàn độc và không khoan nhượng, ông muốn cả hai đều phải chết. jimin van nài jungkook hãy bỏ trốn đi, nhưng em đã từ chối.
trong màn đêm tối đặc với những ngôi sao loe hoe, jungkook ôm chặt lấy jimin và khóc nức nở. những giọt nước mắt lăn đều trên gương mặt vốn đã từng rất vô hồn của em.
"em sẽ không đi đâu mà không có jimin hết. jimin không nhớ sao? em đã nói rằng em chỉ yêu được một lần duy nhất trong đời mà thôi ... em đã yêu anh rồi, nếu em bỏ trốn, thì mọi chuyện còn có nghĩa lý gì nữa chứ?"
tiếng la hét của quân lính vang lại từ đằng xa. họ đang bị truy sát. jimin bất động nhìn em khóc. cuối cùng, cậu quyết định vòng hai tay ôm lấy em.
nếu phải chết, thì cứ để họ chết cùng nhau.
"em hạnh phúc lắm... được ở bên jimin là đủ rồi, thậm chí ngay bây giờ cũng vậy."
"em ... yêu jimin. bây giờ cũng vậy, về sau sẽ thế."
jimin lặng lẽ hôn lên môi em. anh yêu em, cậu trả lời, cầm chắc con dao trong tay.
không còn nhiều thời gian nữa rồi. để giết jungkook, cậu cần phải đập vỡ trái tim em, sau đó tự sát cùng. tay jimin run lên. em nhắm mắt, gật đầu, và cậu hạ dao xuống.
khi quân lính đuổi đến nơi, tất cả những gì họ thấy là xác park jimin ôm lấy jungkook, bên cạnh là con dao dính máu tươi, và những mảnh vỡ của một trái tim bằng sứ.
họ đã được ở bên nhau, mãi mãi.
//
"a a trời ơi jimin đọc cái truyện gì mà buồn quá vậy hả? em không ngủ được nữa rồi nè!"
"anh có biết đâu ... em bảo lựa truyện cổ tích gì hay hay cơ mà ..."
"hừ, đồ ngốc, không thèm nói chuyện với anh nữa!"
"ui ui jungkook đừng vậy mà anh buồn lắm đó! hay mai anh mua thịt cừu xiên nướng với kem cho em nhé? mua cả bộ sưu tập iron man nữa nói chuyện với anh đi mà!"
"... đồ dở hơi."
"jungkook à!"
và họ vẫn ở bên nhau, mãi mãi.
end.
xin hãy vote cho mình đi đừng đọc chùa mà mọi người ; ; mình cần có động lực lắm huhu ; ;
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip